Thần Y Thánh Thủ

Chương 15: Tranh luận về huyệt Hợp Cốc (Hạ)

- Huyệt Hợp Cốc giữ thai?
Bác sĩ kia cười nhạo một tiếng, nhìn Trương Dương như nhìn một kẻ ngốc. Bộ dạng của anh ta, khiến Trương Dương không kìm được nổi lên một tia tức giận.


Ở kiếp trước, làm gì có bác sĩ nào trong bệnh viện dám nói chuyện với hắn như vậy. Cho dù là viện trưởng, từ trước đến nay cũng đều rất khách sáo với hắn. Rất nhiều ca bệnh nan y đều tới hỏi ý kiến của hắn, không hề xảy ra việc đối đãi như vậy.


Trương Dương dù sao cũng là mới xuyên thời gian trở về không lâu, vẫn chưa thích ứng với thân phận hiện tại của mình.


Còn may Trương Dương là một người lý trí, hắn hiểu mình không còn là Phó viện trưởng, giáo sư trung y như trước kia nữa. Ở đây, hắn chỉ là một sinh viên ngay cả bằng cấp bác sĩ cũng chưa có.
Kìm lại cơn giận, Trương Dương thản nhiên nói:


- Huyệt Hợp Cốc đương nhiên có thể giữ thai, hiện tại mẹ con bình an, chính là minh chứng tốt nhất.
- Anh.
Trương Dương phản kích, khiến bác sĩ kia khẽ sửng sốt. Anh ta không nghĩ tới chuyện một sinh viên trẻ chưa đủ lông đủ cánh lại dám phản bác sự nghi ngờ của mình.


Ông chủ Chu lúc này cũng phản ứng lại, vội nói:
- Bác sĩ, mẹ con bình an là tốt rồi. Trương Dương cũng là có lòng tốt giúp chúng tôi.
Vị bác sĩ này hung hăng trợn mắt nhìn ông chủ Chu, lạnh lùng nói:


- Lòng tốt, có lòng tốt cũng có thể làm chuyện xấu. Anh có biết nguy hiểm thế nào không? Huyệt vị đó không thể tùy tiện động vào, có khả năng hai mẹ con còn không tới được đến bệnh viện nữa.


Nghe bác sĩ nói vậy, ông chủ Chu lại ngây người đứng đó. Anh ta vốn là người không có chủ kiến, bình thường cũng chỉ làm việc trong bếp. Dù sao, Chu tẩu cũng không thể vác cái bụng sắp sinh mà làm việc được.
- Bác sĩ Lưu, có chuyện gì vậy.


Giọng của vị bác sĩ kia rất lớn, hai bác sĩ nữa lại đi ra. Mấy bác sĩ này đang thảo luận việc trị liệu sau này cho cô gái nằm trên xe cáng. Vừa rồi bọn họ giúp chị Chu, thuần túy là việc bất ngờ.
Bác sĩ đi ra đầu tiên tên là Lưu Hướng Cường, thấy hai đồng nghiệp đi ra, nhẹ nhàng lắc đầu nói:


- Không sao, người châm vào huyệt Hợp Cốc của người phụ nữ mang thai lúc nãy đang ở đây. Tôi nói với cậu ta một câu, cậu ấy còn không phục.
- Châm huyệt Hợp Cốc?


Hai bác sĩ này lập tức nhíu mày. Người phụ nữ mang thai bị châm huyệt Hợp Cốc khi nãy, bọn hộ đều có ấn tượng rất sâu. Vừa biết phụ nữ mang thai bị người ta dùng kim may châm vào huyệt Hợp Cốc, bọn họ đều rất lo lắng.
Hai bác sĩ đều đang quan sát Trương Dương.


Bác sĩ Lưu cũng không nói người nào châm kim. Tuy nhiên ánh mắt của anh ta vẫn trừng trừng nhìn Trương Dương, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống. Hai người này đương nhiên lập tức nhìn Trương Dương.
- Cậu vẫn là sinh viên đúng không?


Một trong hai bác sĩ đó quan sát một hồi, nhẹ giọng hỏi Trương Dương một câu.
Trương Dương gật đầu, giọng điệu bác sĩ này cũng khá ôn hòa, không giống bác sĩ Lưu khi nãy, bộ dạng rất khinh người, muốn giáo huấn người khác.
Bác sĩ lại hỏi:
- Là sinh viên sao?


Trương Dương lại gật đầu. Hắn bây giờ là sinh viên Học viện Y học Trường Kinh. Tuy không phải học Trung y, nhưng chắc chắn là học ngành y.


- Học đi đôi với hành là tốt, nhưng không thể sơ suất. Bác sĩ quan trọng nhất là cứu sống người. Nhưng mỗi lần hành y đều có thể xảy ra kết quả ngược lại, đặc biệt đối với những bệnh nhân cấp tính, nhất định phải thận trọng.
Vị bác sĩ kia từ từ nói, dường như còn có chút xúc động.


Trương Dương lại mở to hai mắt nhìn, vị bác sĩ trước mặt hắn giống như đang giáo huấn hắn, tuy nhiên, thái độ của người ta rất điềm đạm. Trương Dương muốn phản bác, nhưng cũng ngại không nói thẳng như với vị bác sĩ khi nãy.
Suy nghĩ một chút, Trương Dương mới lên tiếng:


- Tình huống khẩn cấp, chuyện nắm chắc trong tay, vẫn có thể làm.


Phương thức châm cứu này, là Trương gia tổ truyền lại, là một độc môn tuyệt học của thế hệ Thánh y Trương Trọng Cảnh. Ông nội kiếp trước của Trương Dương dùng phương pháp này đã cứu được không ít sản phụ, chưa bao giờ xảy ra vấn đề gì.


Bản thân Trương Dương, kiếp trước cũng từng dùng nhiều lần, đương nhiên càng có thêm lòng tin.
Vị bác sĩ kia lại lắc đầu:
- Tuổi trẻ kích động không phải chuyện tốt. Tự nhận là nắm chắc, nhưng cũng không có nghĩa là chắc chắn đúng.


Nói tới đây anh ta ngừng lại, dường như nghĩ tới chuyện gì, lại có chút do dự.
Nhìn Trương Dương, anh ta mới tiếp tục nói:


- Sáng hôm nay, bệnh viện chúng tôi đã xảy ra một lần chẩn đoán nhầm, cũng may có người hỗ trợ, mới không dẫn đến hậu quả xấu, bác sĩ gây ra sự việc, lúc trước cũng rất chắc chắn, đáng tiếc, anh ta thực sự đã sai rồi.
Lúc ông ta nói, bác sĩ Lưu và bác sĩ còn lại đều gật đầu.


Người đang nói tên là Vương Quốc Hải. Bác sĩ Vương rất nổi tiếng ở tam viện Trường Kinh. Sáng nay, vị bác sĩ Trung y lớn tuổi nói người mà lúc phải phẫu thuật gấp phải mời được, chính là người này.


Vương Quốc Hải là một người rất nhiệt tình. Tất cả những người thực tập ở bệnh viện kính nể nhất, thích nhất chính là anh ấy. Bình thường anh ấy đã chỉ bảo cho rất nhiều bác sĩ thực tập. Lúc này cũng đối đãi với Trương Dương như một bác sĩ thực tập.


Trương Dương lúc này đã trợn mắt to nhìn.


Việc chẩn đoán nhầm bệnh mà bác sĩ này nói, còn cả việc chẩn đoán nhầm được người giúp, sao nghe lại giống chuyện lúc trước hắn cứu cô cháu gái của thầy giáo vậy. Một bệnh viện không thể ngày nào cũng xảy ra việc chẩn đoán nhầm, càng không thể lần nào chẩn đoán nhầm cũng đúng lúc có người giúp.


Cũng có thể nói, Trương Dương gần như có thể kết luận, vị bác sĩ này nói chính là chuyện trước kia.


Nghĩ đến đây, Trương Dương không khỏi có chút buồn cười, lấy việc mình giúp để giáo huấn chính mình, sao cảm giác kỳ quặc vậy nhỉ. Tuy nhiên, vị bác sĩ này thật sự không có ác ý. Người như vậy, ở kiếp trước Trương Dương cũng không gặp nhiều.


Đối với một sinh viên xa lạ như hắn, người chỉ mới gặp mặt một lần, còn có thể nhẹ nhàng dạy bảo như vậy, thật sự rất không dễ dàng. Cho dù ông ấy nói đúng hay sai, đều khiến Trương Dương tôn kính.
- Sao mọi người đều ở ngoài vậy?


Lại một người nữa đi từ phòng làm việc ra. Lần này đi ra là một người lớn tuổi, người này Trương Dương còn từng gặp rồi.
Vị bác sĩ Trung y nổi tiếng mà bệnh viện mời tới, bác sĩ Ngô Hữu Đạo, rất có quyền uy ở bệnh viện, đi từ phòng làm việc ra.


Các bác sĩ trong phòng làm việc cũng đang thảo luận bệnh tình cô gái trên xe cáng. Bọn họ trao đổi một phương án trị liệu thích hợp nhất. Ngô Hữu Đạo bởi vì lúc trước tham dự vào toàn bộ quá trình Trương Dương cứu người, hơn nữa lại là bác sĩ trung y lớn tuổi, nổi tiếng, nên mới được mời tới.


Ông ấy tuy không phải là bác sĩ phụ khoa, nhưng lời của ông vẫn có phân lượng rất nặng, hơn nữa còn đưa ra vài kiến nghị không tồi.
- Chúng ta vào thôi, chàng trai, trở về phải đọc nhiều sách, học tập nhiều, đợi lúc chân chính học thành tài mới có thể giúp được càng nhiều bệnh nhân hơn.


Bác sĩ Vương quay đầu lại, cười cười với Ngô Hữu Đạo, lại xoay người nói với Trương Dương một câu.
Ngô Hữu Đạo nhìn theo ánh mắt của bác sĩ Vương, cũng nhìn thấy Trương Dương.
Sau khi nhìn thấy Trương Dương, ánh mắt Ngô Hữu Đạo trợn trừng, buột miệng thốt lên:
- Là cậu.
- Là tôi?


Bộ dạng của Ngô Hữu Đạo khiến Trương Dương có chút khó hiểu, nhưng vẫn nhẹ giọng trả lời một câu.
Hai người nói chuyện, khiến mấy người xung quanh đều ngơ ngác, đặc biệt là mấy vị bác sĩ Vương và bác sĩ Lưu. Thấy bộ dạng của Ngô Hữu Đạo, dường như quen biết chàng trai trẻ lỗ mãng này.


Trong lòng họ, đã định vị cho Trương Dương, một chàng trai trẻ có lòng nhiệt tình nhưng lỗ mãng. Sự nhiệt tình đáng cổ vũ, bằng không bác sĩ Vương vừa rồi cũng sẽ không nói những lời đó với hắn.
- Cậu tới thật đúng lúc, nhanh theo tôi vào.


Ngô Hữu Đạo không giải thích gì, kéo Trương Dương vào phòng làm việc. Mấy người bên ngoài càng ngơ ngác.