Thần Y Thánh Thủ

Chương 145: Bí mật của bức điêu khắc ngà voi


Để lại di động, mang theo đồ, Trương Dương cũng ra khỏi cửa.
-Ba mươi ngàn, Trương Dương, cái thứ đồ không thể ăn, không thể uống này, cậu bỏ ra ba mươi ngàn mua làm gì?
Vừa ra khỏi, Hồ Hâm liền kêu lớn, nhìn Trương Dương một cách quái dị.


Hành động của Trương Dương khiến bọn họ không thể hiểu nổi. Nhưng trong lòng không hiểu nên chắc chắn sẽ nói. Hồ Hâm tính tình vốn vậy, nghĩ gì nói đấy.
-Ba mươi ngàn có phải quá đắt không?
Trương Dương đột nhiên mỉm cười, trên mặt còn lộ vẻ thần bí.


Hồ Hâm lập tức gật đầu lớn tiếng nói:
-Đương nhiên, cho tôi làm sinh hoạt phí, đủ tôi ăn cả trăm tháng ý.
Trương Dương lập tức cười mắng:
-Cậu đúng là đồ chỉ biết ăn, đừng nói ba mươi ngàn, ngay cả năm mươi ngàn, một trăm ngàn, tôi cũng mua.


Lúc nói xong, Trương Dương lại giơ bức điêu khắc Quan Âm lên tay.
Hồ Hâm sững sờ đứng đó, nhìn chằm chằm Trương Dương, còn không ngừng lắc đầu.
-Bại gia, thực sự bại gia.


-Cái gì mà bại gia, bức điêu khắc ngà voi này, hiện nay chỉ ba mươi ngàn, mười năm sau, có đưa ba trăm ngàn tôi cũng không bán.
Nói tới đây, Trương Dương ngừng một chút, lại nhẹ nhàng quơ quơ lên thân mình bức điêu khắc, trên mặt lại lộ ra một nụ cười rất lạ.


-Được rồi, mười năm sau hãy nói tiếp chuyện mười năm sau, tôi không tranh luận với cậu nữa, bây giờ đi đâu?
Hồ Hâm khoát tay, bộ dạng bị Trương Dương đánh bại.
Trương Dương cười ha hả, hạ giọng nói:
-Đương nhiên là đi lấy tiền, điện thoại của tôi còn ở chỗ người ta, phải lấy về.


Điện thoại di động phải bỏ ra hơn bảy ngàn mua, Trương Dương không thể để mất không ở đó. Ngoài ra việc trả tiền còn là vấn đề về mặt chữ tín. Trương Dương cũng không muốn người ta nghĩ mình quỵt nợ.


Ngân hàng gần đấy cũng không xa lắm, chẳng bao lâu đã tìm được ngân hàng Xây dựng, Trương Dương lập tức đi lấy tiền.


Toàn bộ tiền ở ngân hàng Công thương hắn đều đã gửi vào ngân hàng Xây dựng. Hiện tại hắn là khách hàng lớn của ngân hàng Xây dựng, người ta vừa nhìn thấy thẻ của hắn, liền phục vụ rất nhiệt tình.
Mặt khác, nhân viên công tác của ngân hàng Xây dựng còn không ngừng nhìn trộm Trương Dương.


Chuyện công thương chọc giận khác hàng, kết quả khách hàng gửi toàn bộ số tiền hai chục triệu vào ngân hàng Xây dựng, đã loan truyền cả khắp cả ngân hàng. Bọn họ đều nghe nói tới chuyện này, bây giờ nhìn thấy thẻ của Trương Dương, lập tức biết diễn viên chính đã đến.


Thật đúng là giống với lời đồn. Diễn viên chính là một người rất trẻ, bị người ta tưởng là sinh viên. Kỳ thật bọn họ không biết, Trương Dương vốn chính là một sinh viên. Bọn họ chỉ là không tin lại có một học sinh giàu có như vậy thôi.


Đương nhiên, những điều này Trương Dương đều không biết. Hắn chỉ là cảm thấy mấy người này có chút kỳ lạ.
Lấy được tiền, mấy người Trương Dương lại quay về.


Hắn là khách hàng lớn, cộng thêm cả sau chuyện ầm ĩ ở ngân hàng Công thương, Trương Dương được tiếp nhận tiêu chuẩn phục vụ khác tốt trong ngân hàng.


Bình thường lúc này chỉ có rút được nhiều nhất là ba mươi, bốn mươi tệ. Nhiều hơn sẽ phải yêu cầu trước. Trương Dương trực tiếp rút tám mươi ngàn.
Đây cũng là một chiếu cố nho nhỏ ngân hàng cấp cho Trương Dương.


Nhìn thấy ba mươi ngàn của Trương Dương, ánh mắt bọn Hồ Hâm lại trừng lớn. Chỉ có Mễ Tuyết và Nam Nam không có phản ứng gì thái quá. Hai người đều biết giá trị con người đích thực của Trương Dương.
-Đi thôi.


Rút tiền rồi, ngân hàng hết việc rồi, Trương Dương trực tiếp bảo mọi người một tiếng.
-Trương Dương, hóa ra cậu thực sự phát tài, cậu phải khao đi, hôm nay cậu phải khao.


Hồ Hâm lập tức sán lại, cái miệng của anh ta còn khẽ rung rung. Kỳ thật khi nãy Trương Dương lấy ra một xấp tiền mặt, điều này có kích thích rất lớn đối với Hồ Hâm. Anh ta cũng muốn dựa vào năng lực của mình, cố gắng kiếm tiền, đi kiếm rất nhiều tiền.


Ít nhất thì khi nhìn thấy thứ đồ mà Tiểu Ngốc thích, anh ta có thể mua được.
-Không thành vấn đề, Khải Hoàn lâu thì sao?
Trương Dương khẽ mỉm cười, đeo ba lô vào, lại cầm Quan Âm ngà voi trên tay quơ quơ.


Lúc lắc lư, nội kình của hắn cố ý luồn vào trong Quan Âm ngà voi để thăm dò, sau đó trên mặt hắn lại lộ ra một nụ cười.
Quan Âm ngà voi nãy rỗng bên trong, căn cứ vào cảm nhận của hắn, bên trong còn có một thứ đồ gì đó.


Nếu thực sự bên trong có thứ đồ đó, bức điêu khắc ngà voi hôm nay hắn mua quá hời. Đừng nói ba mươi ngàn, chính là một trăm ngàn cũng đáng trả.
Trở về cửa hàng đồ cổ, thanh toán tiền rồi lấy di động về, cũng sắp chiều rồi.


Hồ Hâm và Cố Thành nhỏ giọng nói với nhau mấy câu. Hai người nói gì không ai biết. Tuy nhiên bộ dạng hai người đều lộ ra một tia kiên nghị, như là vừa đưa ra quyết định gì.
Sau khi mua xong thứ đồ này, mấy người cùng ra khỏi thành cổ, trực tiếp thuê xe đi ra.


Trương Dương và Mễ Tuyết, còn cả Nam Nam thuê xe tới bệnh viện. Bọn Hồ Hâm thì về Khải Hoàn lâu trước. Xe của Trương Dương còn để ở bệnh viện, phải lấy về.
Nam Nam thì tiện quay về xem tình hình mẹ ra sao. Hôm nay cô ra ngoài còn mua quần áo cho mẹ, vừa hay đem quần áo về bệnh viện.


Lúc sắc trời dần tái đi, mấy người mới tụ tập ở Khải Hoàn lâu.
Hiện nay Trương Dương được coi là khách quen của Khải Hoàn lâu. Còn có thẻ VIP, yêu cầu không nghiêm khắc như trước. Mấy người gọi một phòng riêng, có thể tùy ý chọn món.


Lúc gọi món, giám đốc điều hành Lương Yến cũng tới. Trước kia cô cảm thấy Trương Dương có chút không giống, bây giờ cảm giác ấy càng mãnh liệt hơn, mỗi lần thấy Trương Dương đến đây, cô đều đích thân ra mặt.
-Gọi mấy món này đi, mang lên cho chúng tôi.


Gọi đồ ăn xong, Trương Dương lập tức giao thực đơn cho Lương Yến.
Đồ ăn Trương Dương gọi, đều là những thứ bình thường mọi người thích ăn. Lúc Trương Dương gọi món, Hồ Hâm và Cố Thành còn thầm thì với nhau chuyện gì.


Lương Yến vốn định nói gì đó, mắt nhìn Mễ Tuyết, cuối cùng cười cầm thực đơn đi.


Cô là một người thông minh, có thể cảm nhận được, Mễ Tuyết luôn nhìn mình với con mắt thù địch. Phụ nữ đều rất mẫn cảm. Mễ Tuyết cũng cảm giác người phụ nữ này hình như có chút tâm tình với Trương Dương.


Những điều này Trương Dương đều không biết. Bất kề là kiếp trước hay hiện nay, hắn đều chưa từng yêu đích thực.
Trương Dương lúc này, lấy Quan Âm ngà voi ra, trực tiếp đặt trên bàn.


Bức điêu khắc ngà voi này, cũng không hoàn toàn giống thứ đồ kiếp trước của hắn, điểm bất đồng duy nhất là cái đế.


Bức điêu khắc ngà voi trong tay Trương Dương kiếp trước, cái đế là sau đó mới lắp thêm vào, chứ không phải cái này. Nhưng cái hiện nay cũng không phải là nguyên trạng mà cũng là người ta lắp thêm vào.
Người bệnh tặng bức điêu khắc ngà voi cho Trương Dương, còn kể câu chuyện bên trong cái này.


Câu truyện khi đó, đến bây giờ vẫn là một bí mật đối với Trương Dương.
Cẩn thận lật lại, Trương Dương cẩn thận nhìn cái đề bức điêu khắc ngà voi. Cái đế quả thật không giống. Tuy nhiên cái đế này ghép vào rất khéo, còn khéo hơn thứ ghép ở kiếp trước.


-Trương Dương, anh đang nhìn cái gì đấy?
Mễ Tuyết tò mò sán lại, nhỏ giọng hỏi một câu. Cô chỉ thấy bức điêu khắc ngà voi này rất đẹp, ngoài ra cũng không có cảm giác gì.
-Không có gì, ngà voi rỗng bên trong đấy. Anh nghĩ, bên trong liệu có đựng cái gì không?


Trương Dương khẽ mỉm cười. Nếu câu chuyện mà bệnh nhân ở kiếp trước kia kể là sự thật, bảo bối bên trong ngà voi này còn chưa bị người ta phát hiện, hiện tại còn đang ở bên trong.


Bảo bối này, thật ra rất hiếm, hơn nữa có tác dụng không nhỏ với Trương Dương. Lúc bệnh nhân ở kiếp trước nhắc tới chuyện này, liền tỏ vẻ tiếc nuối. Ông ta không có cái may mắn phát hiện bảo bối cất giữ bên trong này, bằng không sẽ tặng cho Trương Dương.