Thần Y Thánh Thủ

Chương 13: Quay lại bệnh viện

- Anh yên tâm đi, còn không tin chúng tôi sao? Đều sẽ giữ bí mật cho anh, tuy nhiên châm pháp này, rảnh thì nhất định phải dạy tôi đấy.
Hồ Hâm có chút phấn khích nhìn Trương Dương. Ánh mắt Cố Thánh sáng lên. Hồ Hâm vừa nói xong, như nghĩ tới điều gì, sắc mặt lại thay đổi, lớn tiếng nói:


- Vừa rồi chúng ta không nên để cho tên họ Chu kia chạy mất.
Tiểu Ngốc tủm tỉm cười nhìn anh ta nói:
- Người họ Chu nào, Chu đại ca hay là Chu Dật Trần?
- Nói thừa, đương nhiên là Chu Dật Trần rồi.
- Vậy sao anh không nói rõ ra, tôi còn tưởng anh nói Chu đại ca.


Tiểu Ngốc càng vui vẻ hơn, Nam Nam, Mễ Tuyết cũng đều cười. Chu tẩu không sao là may rồi, lần này tới bệnh viện, lúc đi là hai người, lúc về hẳn là ba người rồi.
- Việc này còn phải nói rõ nữa, cô cố ý bắt bẻ hả.


Hồ Hâm lớn tiếng kêu lên, lần này ngay cả Trương Dương và Cố Thành cũng đều mỉm cười. Hồ Hâm và Tiểu Ngốc đúng là một đôi oan gia. Hai người đã học chung từ hồi cấp hai, đại học lại học cùng nữa.


Trong trí nhớ lúc trước, Trương Dương có thể phát hiện, hai người đều có cảm tình với nhau. Chỉ có điều không biết vì sao, không ai vượt qua giới hạn đó.
Có lẽ bởi quá thân, nên ai cũng ngại mở miệng trước.
- Chuyện không hay lại thành việc may. Hôm nay may nhờ có Trương Dương.


Nam Nam nói khẽ một câu, lời này lập tức nhận được sự tán đồng của mọi người.


Sau khi im lặng lại bọn họ mới phát hiện, biểu hiện của họ hôm nay thật kém xa Trương Dương. Đặc biệt là lúc tình thế khẩn cấp, mọi người đều hoảng hồn. Nếu không có Trương Dương ở đó, hôm nay không biết sẽ có hậu quả gì.


- Đừng nhìn tôi như vậy, thật ra lúc đó tôi cũng rất cuống. Nếu không phải trùng hợp biết một chút về phương diện này, e là còn chẳng bằng mọi người.
Trương Dương vuốt vuốt tay, mọi người đều mỉm cười.


Cứ như vậy, mọi người thoải mới hơn nhiều. Biểu hiện của tất cả mọi người hôm nay đều không bằng Trương Dương, nói khó nghe chút chính là hôm nay đều rất mất mặt, chỉ có Trương Dương là nổi bật.


Điều này khiến mọi người vô hình trung có cảm giác xấu hổ. Lời nói của Trương Dương đã xóa bỏ đi nỗi xấu hổ này.
Sáu người, lại đứng cùng nhau, vừa nói vừa cười, vui vẻ đi về.


Đối với những sinh viên này mà nói, chuyện như hôm nay chính là một trải nghiệm rất có tính kích thích. Chỉ có Trương Dương vẫn luôn cười thản nhiên đón nhận. Những sự việc bất ngờ phải cứu người kiểu này, kiếp trước hắn không biết đã trải qua bao nhiêu lần.


Điểm này, chỉ nhìn hoàng kì luôn đặt trong phòng làm việc hắn thì biết.
- Ơ kìa, chúng ta còn chưa ăn cơm.
Vừa đi được không bao xa, Mễ Tuyết đột nhiên kêu lên một tiếng. Sau khi mấy người tiễn chị Chu về, đi về hướng trường học, bây giờ đã cách cổng trường không bao xa.


- Em không nói anh cũng quên luôn. Thảo nào anh thấy bụng không thoải mái, hóa ra là đói.


Hồ Hâm sững sờ, lập tức ôm bụng một cách khoa trương. Tiểu Ngốc lập tức nhảy lên, cốc vào đầu anh ta, nói anh ta là heo, chỉ biết ăn. Còn Hồ Hâm thì kêu lớn, nói gì mà "không thể đụng vào đầu của đàn ông", đuổi theo Tiểu Ngốc.


Nhìn hai người vui vẻ chơi đùa ở đó, khóe miệng Trương Dương không khỏi lộ một nụ cười.


Cuộc sống của những sinh viên này vẫn rất vui vẻ. Kiếp trước, hắn chỉ lo lắng chuyện bài vở, không để tâm đến mấy thứ này, thật sự là không nên. Hắn chưa từng trải nghiệm niềm vui đích thực của cuộc sống sinh viên. Cũng may ông trời lại cho hắn một cơ hội, để hắn sống lại quãng đời này một lần nữa.


Tiếc nuối duy nhất là, chuyện hôm nay không phải là nhiệm vụ về "nguy hiểm của Mễ Tuyết" mà hắn nhận. Điều này có nghĩa là, hắn vẫn phải tiếp tục đi theo Mễ Tuyết cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ này mới thôi.


Bộ dạng của Hồ Hâm và Tiểu Ngốc, mọi người đã rất quen mắt rồi, lúc này cũng không có ai để ý đến bọn họ. Cố Thành chỉ về phía trước, khẽ nói:
- Phía trước có quán bún xào mùi vị không tồi, chúng ta đi ăn chút bùn xào đi.
Nam Nam lập tức gật đầu:


- Được, bụng tôi cũng đói rồi, chúng ta tới đó đi.
Mễ Tuyết cũng nói theo:
- Tiếc quá, chân gà cũng chưa được ăn. Tuy nhiên, chị Chu có thể sinh ra một em bé khỏe mạnh thì cũng tốt, điều này mới là quan trọng nhất.
- Yên tâm, bọn họ nhất định sẽ mẹ tròn con vuông.


Trương Dương cười lớn một tiếng, nói rất tự tin, đi nhanh về phía trước.
Mễ Tuyết, Cố Thành đều đi theo, chỉ một lúc đã tới cửa hàng bún xào.


Đến lúc gọi bún, Hồ Hâm và Tiểu Ngốc mới theo kịp. Nhưng bây giờ thì lại là Tiểu Ngốc đang đuổi Hồ Hâm, rõ ràng làng Tiểu Ngốc lại bị thua Hồ Hâm.
Ngồi tại bàn của quán bún, Trương Dương trong lòng lại bùi ngùi.


Đây là một quán ven đường, hắn không nhớ rõ đã bao lâu rồi không ăn ở ngoài như vậy. Trong trí nhớ thì thật ra vẫn có, nhưng hắn không phải tự mình trải nghiệm, chỉ có thể coi là tồn tại trong trí nhớ của bộ phim điện ảnh, không có cảm giác thật.


Nếu thật sự tính ra, trước đây ăn ở quán ven đường như vậy, là hồi mới tốt nghiệp đại học không lâu, còn thực tập ở bệnh viện.


Lúc thực tập khá bận, thường xuyên đi sớm về tối, có lúc còn ăn tạm ở quán ven đường cạnh bệnh viện. Tuy nhiên đến lúc Trương Dương đạt đỉnh cao lần đầu, sau khi phát hiện ra năng lực của mình, thì không còn tới nữa.


Đó cũng không phải bởi vì hắn khinh thường những nơi này mà không tới nữa, mà là quá bận.


Lúc mới làm việc, Trương Dương rất cố gắng, rất phấn đấu, thành công đều không phải là điều ngẫu nhiên. Tự bản thân hắn có thực lực cũng chỉ là một yếu tố, không cố gắng, hắn cũng không thể đạt được thành tích cuối cùng.


Bận quá, cho nên hắn căn bản không có thời gian ra ngoài ăn cơm, phần lớn là gọi cơm bên ngoài mang tới.
Sau đó, tài năng nở rộ như hắn, dần dần có tiếng tăm của chính mình. Người mời hắn chữa bệnh, mời ăn cơm càng ngày càng nhiều, đương nhiên không phải ăn ở quán vỉa hè.


Hiện tại, lại được ngồi ở ven đường, ăn bún xào ven đường, có một hương vị rất khác.
- Ăn no rồi.
Ăn hết cả ba xuất bún xào, Hồ Hâm mới thỏa mãn vỗ vỗ bụng. Hồ Hâm trước nay là người ăn nhiều nhất trong số mấy người. Nhưng hôm nay ăn đến tận ba xuất thì cũng có chút khoa trương.


Lúc chiều anh ta đã giúp Trương Dương chuyển rất nhiều đồ, buổi tối lại gặp phải chuyện kia, hơn nữa, cũng muộn rồi, ăn như vậy cũng coi là bình thường.
- Bây giờ vẫn chưa đến 8 giờ, hay chúng ta tới bệnh viên xem sao đi. Chỉ một mình Chu đại ca, chỉ sợ anh ấy bận quá.


Mễ Nguyệt nói một câu, mấy người thoáng nhìn nhau, Tiểu Ngốc và Nam Nam lập tức gật đầu.
Cố Thành và Hồ Hâm đều tỏ ra tán thành. Lúc này mấy người cùng nhau thật sự không muốn về. Thanh niên vốn rất nhiệt tình. Hơn nữa, chị Chu được bọn họ đưa vào bệnh viện, lúc này cũng muốn tới thăm xem sao.


Chỉ có Trương Dương là không trả lời.
- Đừng có nhìn tôi như vậy, nếu muốn đi, vậy đều đi đi.


Trương Dương khẽ cười một tiếng, tới bệnh viện thăm một chút cũng tốt. Lúc trước hắn dùng hai cây kim giữ thai, chỉ là không biết việc đỡ đẻ ở bệnh viện thế nào, đừng xảy ra vấn đề gì là tốt rồi.


Nếu bệnh viện xảy ra vấn đề gì, nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm. Đến lúc đó chuyện hắn dùng hai cây kim giữ thai sẽ bị nói ra, tuyệt đối sẽ gặp phiền toái.
Đương nhiên, đây chỉ là khả năng vạn nhất thôi, bác sĩ của bệnh viện mà có trách nhiệm thì sẽ không sao, mẹ con đều sẽ bình an.


Cũng may lúc xe cứu thương đi, Mễ Tuyết đã hỏi địa chỉ. Nói ra cũng trùng hợp, bệnh viện đón Chu tẩu đi lại là tam viện Trường Kinh.


Tam viện Trường Kinh không phải là bệnh viện gần nhất. Đáng tiếc là xe cứu thương của bệnh viện gần nhất đều đã được phái đi. Trung tâm chỉ huy 120 liền phái xe cứu thương của tam việc Trường Kinh tới. Mấy người lại gọi taxi, đi về phía tam viện.