Trong sách đúng là giới thiệu về ung thư hắc sắc tố, Triệu Chí càng đọc càng kinh hãi, bệnh trạng trong đó giống gã như đúc, dựa theo những gì sách nói, gã là điển hình của bệnh ung thư hắc sắc tố.
Ung thư hắc sắc tố, ung thư da, bất luận là bệnh gì, chỉ cần dính chữ "ung thư" cũng đủ hù dọa mọi người rồi.
Nhắc đến ung thư liền biến sắc, đừng nói đến hiện tại, mà ngay cả tương lai cũng vậy.
- Lão Triệu, anh có chuyện gì không?
Triệu Chí đang chuyên tâm đọc sách, sau lưng ông đột nhiên truyền đến tiếng gọi lớn, Ngưu mập được gã gọi điện thông báo, lúc này đã chạy đến.
Không chỉ vậy, còn đem theo mười mấy vệ sĩ, ông ta nhận được điện thoại, nghe Triệu Chí nói vậy, hiểu ngay là có chuyện, lập tức gọi vệ sĩ chạy tới.
Kể ra, ông tới cũng không xem là muộn.
Những phú hào lăng xê hàng hóa kỳ hạn như họ, bình thường ra ngoài đều đem theo vệ sĩ, vừa rồi Triệu Chí chỉ ra ngoài đi dạo, lại đem theo hai nhân viên, nên hôm nay cũng không đem theo vệ sĩ.
- Đừng gọi tôi, chờ tôi một chút!
Triệu Chí cũng không ngoảnh mặt lại, chỉ khoát tay ra hiệu, hiện tại gã đang đọc quyển sách thứ hai.
Một quyển sách không thể làm gã hoàn toàn tin tưởng, ở đây còn có mấy quyển nữa, Trương Dương lại đem đến cho ông một quyển nữa, quyển này cũng miêu tả chứng.
- Tên này, làm cái trò gì đấy?
Ngưu mập gãi đầu, nhưng thấy Triệu Chí không sao ông cũng an lòng, đứng đằng sau chờ gã.
Triệu Chí trước mặt gã, tim đã bắt đầu đập nhanh hơn.
Ung thư hắc sắc tố, lúc này danh từ đó dã không còn xa lạ với gã nữa, đọc nhiều giới thiệu như vậy, cuối cùng gã cũng biết đây là bệnh gì, nói không chút khóa trương, đây là căn bệnh có thể lấy đi mạng người.
Điều này không phải trọng điểm, điều khiến gã sợ hãi nhất là, nốt ruồi lớn màu đen của gã, nếu giống như những gì trong sách nói, chính là biểu hiện của ung thư hắc sắc tố.
Rồi lúc nãy Trương Dương cũng có nói nữa, nghĩ bản thân mình có khả năng mắc ung thư hắc sắc tố, chân của Triệu Chí bắt đầu nhũn ra, những hưng phấn về thị trường tam thất lúc nãy đã hoàn toàn biến mất, có thể kiếm được nhiều tiền ít tiền giờ đối với gã không còn chút ý nghĩa nào nữa.
Nghĩ cũng đúng, một người sắp chết rồi, có kiếm được nhiều tiền cũng làm gì chứ.
Đọc đến quyển thứ tư, Triệu Chí không đọc nữa mà cầm điện thoại lên, bắt đầu bấm số.
Một lát sau, điện thoại được kết nói, gã hỏi mấy câu về ung thư hắc sắc tố, sau khi đem bệnh trạng của mình nói ra, sắc mặt của gã trở nên trắng bệch.
Đối phương còn chưa gác máy, di động của gã đã rơi trên mặt đất.
Cú điện thoại của gã, là gọi cho một bác sĩ mà gã tin cậy, những phú hào như họ, bình thường đều có mấy bác sĩ quen, những bác sĩ đó đều nguyện phục vụ cho các phú hào bọn họ.
Dù sao chữa bệnh cho phú hào tiền cũng kiếm được nhiều hơn, kiếp trước Trương Dương cũng vậy.
Triệu Chí là người có tiền, dĩ nhiên cũng quan tâm sức khỏe của mình hơn, tìm một bác sĩ phục vụ cho mình là chuyện không khó khăn gì, người gã tìm, là một bác sĩ nổi tiếng ở Bắc Kinh.
Gã tóm lược bệnh trạng của mình, bác sĩ kia bảo gã phải nhanh chóng đến Bắc Kinh kiểm tra, bác sĩ chưa xác định được gã mắc bệnh hay không, nhưng ngữ khí và thái độ đã cho gã đáp án.
- Lão Triệu, anh làm sao vậy?
Ngưu mập vội vàng đỡ lấy Triệu Chí, Triệu Chí và ông là bạn làm ăn, tuy nhiên đây là thời điểm mấu chốt cần hợp tác chặt chẽ, nếu Triệu Chí xảy ra vấn đề gì, cũng sẽ ảnh hưởng lớn đến việc làm ăn của bọn họ.
- Tôi, có thể tôi sắp chết!
Triệu Chí chua xót nói, sắc mặt đau khổ, ánh mắt đỏ bừng, gã mới hơn 40 tuổi, vất vả lắm mới có được gia sản vài trăm triệu, còn chưa kịp hưởng thụ, đã bị tin tức ngoài ý muốn này làm cho hồ đồ.
Gã có tiền, nhưng có tiền nữa thì cũng không thể chữa khỏi bệnh nan y, gã vẫn hiểu được điều này.
- Cái gì, anh sắp chết?
Ngưu mập đột nhiên kinh sợ hét lên, ông không biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên Triệu Chí lại nói vậy, cả người đều ngẩn ra.
Đỡ Triệu Chí, rồi đột nhiên ông như nhớ ra chuyện gì đó, lập tức lấy di động ra gọi, Trương Dương chú ý thấy điện thoại của Ngưu mập và hắn giống nhau, đều là Nokia đời mới nhất.
Trương Dương chỉ thoáng nhìn chiếc di động, lập tức xoau đầu lại, nhẹ giọng nói với Triệu Chí:
- Vị tiên sinh này, giờ đã tin lời tôi nói rồi chứ?
Trương Dương cũng không quên mục đích của hắn, hắn giải giúp Triệu Chí chữa bệnh, để hoàn thành cuộc tỷ thí, điều kiện tiên quyết là Triệu Chí nhất định phải đồng ý để hắn giúp chữa bệnh.
Triệu Chí run lên, gã quay đầu lại, nắm chặt tay Trương Dương, kích động kêu lên:
- Đúng, đúng rồi, cậu em, lúc nãy cậu nói, lúc nãy cậu nói rồi, cậu có thể giúp tôi chữa trị, có thể giúp tôi thoát khỏi nguy hiểm đúng không?
Lúc này, cuối cùng gã cũng nhớ ra Trương Dương đã chặn mình lại và nói như vậy.
Gã nhớ rõ, Trương Dương đã nói gã có bệnh, lúc đó gã rất phẫn nộ, nhưng nội dung mấu chốt gã vẫn nhớ, trương dương nói, điều trị sớm có thể thoát khỏi nguy hiểm.
- Đúng, nhưng điều kiện tiên quyết là anh phải tin tưởng tôi, tin tưởng tôi có thể giúp anh!
Trương Dương gật gật đầu,lần đầu tiên hắn phát hiện khuyên bảo bệnh nhân cũng là chuyện không dễ, nếu bệnh nhân sớm biết bệnh trạng của mình, hắn cũng không cần phải tốn nhiều sức lực.
- Tôi tin cậu, tôi hoàn toàn tin cậu!
Triệu Chí lập tức kích động gật đầu, gã có thể không tin sao, nội dung mấy quyển sách kia nói rõ ràng, hơn nữa bác sĩ cũng nói rồi, lúc này không cần đến bệnh viện, gã cũng bắt đầu bi quan rồi.
Ngay lúc nãy, sau khi gã gọi cho bác sĩ tói tình hình của mình, giọng điệu của bác sĩ rất lo lắng, đặc biệt bác sĩ còn nói với gã, đặc biệt bác sĩ còn nói sẽ liên hệ cho gã chuyên gia bệnh ngoài da tốt nhất ở Bắc Kinh, bảo gã nhanh đến Bắc Kinh, dù ga là kẻ ngốc cũng biết tình hình của mình không được lạc quan.
Còn Trương Dương là người đầu tiên nói cho gã biết điều đó, là người nhận ra những điều này, gã lúc này, bản năng đã coi Trương Dương là ngọn cỏ cứu mạng, lúc này những gì Trương Dương nói, gã cũng hoàn toàn tin tưởng.
- Anh tin là tốt rồi, đây không phải nơi nói chuyện, chúng ta tìm chỗ nào cái đã!
Trương Dương cũng thở ra, sắc trời dần tối, đứng ở hiệu sách nói chuyện quả không thích hợp, chữa bệnh càng không thích hợp.
- Đúng, cậu, tiên sinh, ngài đi theo tôi!
Triệu Chí cuống quít gật đầu, lúc này gã còn đổi cách xưng hô với Trương Dương.
Ngay từ đầu chỉ gọi "cậu này cậu nọ", vừa nãy gọi người anh em, giờ thì trực tiếp thăng lên là tiên sinh rồi, kỳ thực đối với người có thể cứu mạng gã mà nói, đừng nói là tiên sinh, bảo gã gọi là gì gã cũng đồng ý.
Triệu Chí có ngôi nhà ở gần đó, gã cung kính mời Trương Dương tới.
Đến đây, Ngưu mập mới hiểu có chuyện gì, vội vàng lấy di động ra gọi, mặt gã cũng có chút lo lắng.
Lần này ba người bọn họ làm nhà cái, chuẩn bị từ rất lâu, cũng bỏ ra rất nhiều, tiền là ba người góp lại, nếu Triệu Chí xảy ra chuyện, tiền của gã đương nhiên sẽ xảy ra vấn đề.
Nói vậy, rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến cả kế hoạch của bọn họ.
Căn nhà của Triệu Chí là một ngôi nhà nhỏ ba lầu có sân, lầu một là phòng khách lớn, mọi người cùng nhau tiến vào phòng khách.
- Anh không cần lo lắng, tôi lặp lại lần nữa, anh chỉ mắc ung thư hắc sắc tố giai đoạn đầu, dựa theo phương pháp của tôi, chắc chắn sẽ không có vấn đề!
Ngồi đối diện Triệu Chí, Trương Dương nhận lấy túi vả, lấy hộp kim châm của mình ra.
Nhìn thấy hộp kim châm, Tần Dũng thoáng sửng sốt, hộp kim châm này do anh ta đưa, không ngờ Trương Dương mang theo như vậy tùy thân, điều này làm cho anh ta có chút bất ngờ.
- Tôi không lo lắng, tiên sinh, tất thảy đều kính nhờ ngài!
Triệu Chí gật đầu nói, ngoài miệng nói không lo lắng, nhưng ánh mắt đã bán rẻ gả, tuy nhiên thái độ của Triệu Chí đối với Trương Dương so với trước đúng là một trời một vực.
Trương Dương không nói gì, trực tiếp lấy kim châm ra.
Ung thư hắc sắc tố là ung thư da, bình thường hẳn là nên cắt bỏ tỏ chức thể bệnh trước, tuy nhiên hiện Trương Dương không có điều kiện thích hợp, tạm thời chỉ có thể dùng phương pháp sở trường của mình để giúp gã.
Sở trường của Trương Dương chính là sử dụng kim châm kết hợp với nội lực.
Cây kim thứ nhất, được hắn đâm thẳng vào huyệt Thiên dung ở cổ, cây kim dài gần 10cm, bị Trương Dương đâm sâu một nửa, những người xung quanh nhìn thấy đều kinh hãi.
Tần Dũng cũng chú ý, lần này Trương Dương châm cứu, sâu hơn so với lần châm cứu cho ông nội anh ta nhiều.
Bệnh nặng phương pháp áp dụng cũng mạnh hơn, đối với Trương Dương mà nói, chứng ung thư hắc sắc tố của Triệu Chí nếu so với việc Tần Chí trúng độc thì phiền phức hơn nhiều, bệnh tim của Tần Chính rất nguy hiểm, nhưng nguyên nhấn chính cũng không phải do bệnh tim, hơn nữa khi đó Tần Chính cũng đã uống thuốc rồi, dược lực cũng đã có tác dụng không ít rồi.
Khi đó Trương Dương chỉ cần ép độc tố lại, dưới tác dụng của dược lực, Tần Chính sẽ dần dần tỉnh lại.
Nhưng ung thư hắc sắc tố không giống như vậy, cho dù là thời kỳ đầu, nhưng cũng thuộc dạng ung thư, muốn chữa trị, dĩ nhiên phải phiền phức hơn nhiều, thậm chí so với chứng hen suyễn của Tô Thiệu Hoa còn phiền phức hơn.
Cây kim dài đâm vào, Triệu Chí chỉ hơi ngẩng đầu lên, không có chút phản ứng gì.
Bộ dạng của gã, cũng làm cho những người xung quanh tấm tắc kêu kì lạ, nhưng thần sắc của Trương Dương thì khác, có thể châm kim sâu như vậy, mà người bị châm lại không việc gì, đủ thấy Trương Dương cũng là người thực sự có bản lĩnh.
Kim châm sâu như vậy, đối với Trương Dương cũng là một loại khảo nghiệm.
Hắn nhẹ nhàng thở ra, ngón trỏ nhẹ nhàng hạ kim, cả cây kim vang lên tiếng ong ong, nội lực cũng cùng với sự rung động của kim châm, chậm rãi tiến vào cơ thể Triệu Chí.
Cùng với sự chấn động của kim châm, Trương Dương cũng cảm giác được một dòng nhiệt, gã ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Trương Dương, điều này làm gã càng thêm tin tưởng Trương Dương rồi.
Cây kim đầu tiên đã xong, Trương Dương bắt đầu châm cây thứ hai.
Lần này, hắn châm vào huyệt Thiên song, cũng châm nửa kim, trên cổ bị kim châm vào mấy centimet, nhưng Triệu Chí vẫn chẳng chút cảm giác.
Đưa nội lực vào kim châm, Trương Dương lại châm mấy kim xuống trung phủ, thiên trì, thái ất, 10 cây kim cùng lúc rung động, cũng khiến cho những người đứng xem trợn tròn mắt.
Tần Dũng nhìn thấy màn này, lặng lẽ bước ra ngoài gọi điện, kể lại mọi chuyện cho Tần Chính, tin tức bên Tần Chính anh ta cũng nghe ngóng được Cơ Hoành Quang cũng đã tìm được bệnh nhân, giờ đang chữa trị cho bệnh nhân.