Lời nói của Cơ Hoành Quang làm Tần Chính lộ vẻ do dự.
Tính tình người này quá tệ, tính cách rất cổ quái, nhưng y thuật thì không thể chê được, qua mấy ngày trị liệu, Tần Chính thực sự cảm thấy thực sự thay đổi, sức khỏe cũng phát triển theo chiều hướng tốt.
Có thể nói trong lòng Tần Chính, tạm thời không muốn đổi bác sĩ.
Điều quan trọng là, câu nói của Cơ Hoành Quang chạm vào tâm khảm của ông, Trương Dương thật sự còn trẻ, e là dù Trương Dương đã từng cứu ông, ông cũng không tin tưởng Trương Dương nhiều lắm.
- Anh cho rằng trên đời này chỉ mình anh lợi hại, chuyện anh không làm được thì người khác cũng không làm được sao? Tôi cho anh biết, Trương Dương tôi nói có thể chữa là có thể chưa, bệnh hen suyễn hơn 30 năm của bác tôi, Trương Dương còn chữa khỏi, đừng nói là cái này!
Trương Dương còn chưa nói, Tô Triển Đào đã kêu lên.
Tô Triển Đào dù sao cũng là một thanh niên, thanh niên ai cũng nóng nảy, lúc này anh ta không thể nào chịu nổi Cơ Hoành Quang, càng không muốn thấy y hạ thấp Trương Dương.
- Bệnh hen suyễn hơn 30 năm, tôi cũng có thể chữa được!
Cơ Hoành Quang cười ngạo nghễ, bệnh hen y không phải chưa từng chữa, hơn nữa còn giúp rất nhiều người, y có thể nổi danh ra nước ngoài, bản thân không có bản lĩnh thì không thể rồi.
Tô Triển Đào lạnh lùng nói:
- Bệnh hen suyễn loại mẫn cảm tỷ lệ phát sinh cao sao? Anh có thể chữa, nhưng anh có dám nói chữa khỏi không?
- Bệnh hen suyễn loại mẫn cảm tỷ lệ phát sinh cao, có thể trị khỏi bệnh?
Cơ Hoành Quang hơi sững sờ, rồi lại mỉm cười:
- Tôi làm nghề y 10 năm, chưa từng nghe có ai chữa khỏi căn bệnh này, nhóc, đừng có thổi phồng lên như vậy!
Nói xong, Cơ Hoành Quang mỉm cười, lại chê cười lời nói của Tô Triển Đào.
Hơn nữa, trong nụ cười của y rõ ràng còn mang theo nét châm chọc.
- Trương Dương nói có thể trị khỏi bệnh, nhất định có thể, bệnh của bác tôi đã đỡ hơn nhiều rồi, các người không tin, có thể đi hỏi thăm, bác tôi là Tô Thiệu Hoa, ông ấy sẽ không lừa mọi người!
- Tô Thiệu Hoa, Tô Thiệu Hoa Trường Kinh?
Người nói chính là Tần Chính, Tô Thiệu Hoa là doanh nhân nổi tiếng trong nước, ở nước ngoài cũng có nhiều người biết đến ông.
Hơn nữa, tài sản của Tô Thiệu Hoa, không ít hơn tập đoàn Tần thị bọn họ.
- Đúng, Tô Thiệu Hoa tập đoàn Qaeda!
Tô Triển Đào ngẩng đầu, có chút kiêu ngạo, Tập đoàn Qaeda là của Tô Thiệu Hoa, đây là xí nghiệp điện tử nhất nhì trong nước, trong nước rất ít người không biết đến.
- Hóa ra cậu là người của Tô gia!
Tần Chính mỉm cười gật đầu, thái độ với Tô Triển Đào rõ ràng khác biệt.
Vừa rồi Tô Triển Đào chỉ là người đi cùng với Trương Dương, bị ông coi là bạn của Trương Dương, Trương Dương là ân nhân cứu mạng của ông, ông đối đãi tốt, bạn của Trương Dương thì đối đãi bình thường.
- Tôi là tôi, bác ấy là bác ấy, tất cả mọi thứ của tôi, là tôi dựa vào chính mình giành được!
Tô Triển Đào lập tức nói, anh là cháu của Tô Thiệu Hoa, đúng vậy, nhưng thành tích ngày hôm nay là dựa vào cố gắng của bản thân, bình thường anh ghét nhất bị người khác vừa nghe thấy thành tích của anh, đã lập tức nghĩ ngay đến Tô Thiệu Hoa.
- Bất kể là ai, bệnh này tôi không tin có thể trị khỏi bệnh, còn thằng ranh cậu, huênh hoang khoác lác, tôi càng không tin cậu!
Cơ Hoành Quang đột nhiên nói, lúc nói còn không ngừng lắc đầu, dường như rất thất vọng.
- Anh nói đi, so thế nào?
Trương Dương đột nhiên nói, câu này khiến Cơ Hoành Quang thoáng sửng sốt, lập tức lại mỉm cười.
- Cậu dám so với tôi?
- Đây là chỗ của anh, tôi sợ làm anh mất mặt, dựa theo tính tình của anh, có thể còn để bụng nữa, đến lúc đó tôi lại phiền phức!
Trương Dương thản nhiên cười, lời này của hắn nhắm thẳng vào Cơ Hoành Quang, ý tứ trong câu nói rất rõ ràng.
Nghĩa là chỉ đích danh, Cơ Hoành Quang là người nhỏ nhen, tỷ thí thua, có thể cứ để bụng mãi, làm mấy chuyện ngốc nghếch, chỉ là chưa nói thẳng Cơ Hoành Quang là kẻ thua không chịu nhận mà thôi.
- Haha, chuyện của tôi không cần cậu phải lo, nghĩ cho mình đi, trẻ cũng tốt, khí thịnh cũng được, nhưng đầu óc lại không tinh tế, hôm nay, tôi bỏ hết mọi việc, để chỉ giáo cậu một lần!
Cơ Hoành Quang cười lớn, y chẳng thèm để ý đến Trương Dương, còn cực kỳ tự tin vào bản thân.
- Tự tin là tốt, nhưng anh quá tự phụ rồi, anh nói đi, tỷ thí thế nào?
Trương Dương nhẹ nhàng lắc đầu, sự kiêu ngạo, tự đại của Cơ Hoành Quang này thực sự làm người ta chán ghét, Trương Dương cũng chẳng muốn nhiều lời với y nữa.
Sở dĩ lần này Trương Dương đồng ý, chủ yếu là vì Tô Triển Đào.
Cơ Hoành Quang kích mình cũng vô dụng, cùng lắm là Tần Chính không muốn để hắn chữa bệnh giúp, đối với bác sĩ như Trương Dương mà nói, họ đều có thể lựa chọn bệnh nhân, chưa hề để bệnh nhân lựa chọn mình.
Ai có thể chữa khỏi, ai có thể chữa, đối với hắn chẳng liên quan gì.
Nhưng Cơ Hoành Quang nhắm vào Tô Triển Đào thì không được, Tô Triển Đào là bạn làm ăn của mình, còn cùng mình đến đây, dù thế nào Trương Dương cũng phải giúp anh ta có được thể diện.
Càng không cần phải nói, Tô Triển Đào ra mặt hoàn toàn là vì mình, bởi vậy càng không thể để người ta coi nhẹ anh ấy, cho rằng anh ấy khoác lác.
- Rất đơn giản, giờ chúng ta ra ngoài, tìm chỗ nào, hai người cùng đi, tìm ai đó có bệnh, lấy ra một ví dụ, xem ai tìm được bệnh phức tạp hơn, khó hơn!
Cơ Hoành Quang cười, y cười không khó coi, nhưng do tính tình xấu quá nên khiến người ta khó chịu.
- Chỉ vậy thôi?
Trương Dương thoáng sửng sốt, lập tức hỏi.
Tỷ thí như vậy đúng là hắn chưa từng nghĩ đến, nhưng tỷ thí như vậy quả cũng có chút thú vị, trung y có nói vọng, văn, vấn, thiết, dùng mắt quan sát cũng là một mục trong đó, đây cũng coi là một kiểu khảo nghiệm.
Hơn nữa, dùng mắt nhìn được chứng bệnh nan y trong một đám người cũng không dễ dàng gì.
Cơ Hoành Quang nói:
- Đương nhiên không phải, không những tìm ra, còn phải giúp người ta chữa khỏi, như vậy mới coi là hoàn thành nhiệm vụ, nếu như hoàn thành chúng ta bình xét, xem ai tìm được ca bệnh khó hơn, dĩ nhiên người đó thắng!
- Không tìm được bệnh nhân như vậy thì sao mà khám, đâu phải trên đường đều là bệnh nhân, hơn nữa, ca bệnh sao bình xét được, đây là địa bàn của anh, đừng đợi đến lúc chúng tôi thắng rõ ràng anh lại nói không bằng anh!
Tô Triển Đào xen vào một câu, câu hỏi của anh, cũng chính là nghi hoặc trong lòng bọn Tần Chính, dù sao cũng chẳng có ai để bình xét hoặc làm người trung gian.
- Không tìm được, người còn lại tìm được thì phải chịu thua, cùng một nơi, cùng một con đường, nhãn lực của cậu không bằng người khác thì còn nói gì nữa, còn về chuyện bình xét ca bệnh, chuyện đó cậu yên tâm, Cơ Hoành Quang tôi đường đường chính chính, thắng là thắng, thua là thua, không đến mức giở trò với mấy tên nhóc các cậu đâu!
Cơ Hoành Quang ngẩng đầu, lớn tiếng nói, dường như còn có chút tức giận.
Người này là như vậy, tính tình rất xấu, tính cách cũng cổ quái, nhưng trước nay không nói dối, cũng không bẻ cong sự thật, đây cũng là một ưu điểm của y.
- Được, tôi tin anh có thể công chính, nếu muốn so, giờ bắt đầu đi, chúng ta đi nào!
Trương Dương vỗ vỗ Tô Triển Đào, ra hiệu anh ta không cần nói nữa, nếu mình thắng thật, y có muốn giở trò cũng không được, điều này Trương Dương rất tự tin.
- Chỗ này rất nhiều người, chính là chợ trung dược, chúng ta đi nào!
Cơ Hoành Quang cười ha hả, chợ trung dược ngày nào cũng có vài chục ngà người, đó đúng là nơi náo nhiệt nhất.
Nhiều người như vậy, khó trách có vài người sức khỏe không tốt, hoặc là có chứng bệnh gì đó, có thể những người này có người thân bị bệnh, tìm như vậy, hy vọng quả thực cũng lớn hơn.
- Trung tâm giao dịch, gặp ở cổng!
Trương Dương đứng lên, thản nhiên nói với Cơ Hoành Quang, xoay người bước ra ngoài.
Lúc rời đi, hắn không quên chào hỏi Tần Chính và Tần Dũng, hai người này vốn muốn mời Trương Dương tới để cảm tạ ơn cứu mạng, không ngờ lại sinh ra tranh chấp thế này.
Đáng tiếc là phát triển của sự việc căn bản họ không thể nào khống chế được, họ chỉ có thể bày tỏ lòng xin lỗi mà thôi.
Trương Dương không để ý, cùng với Tô Triển Đào và vệ sĩ, lái chiếc Santana của họ đi trước, đã nhận đánh cược, thì Trương Dương sẽ làm tốt nó.
Muốn làm tốt, thì cần phải chuẩn bị một chút, ra khỏi cửa hắn phải mang theo kim châm, tốt nhất còn phải mang theo chút thuốc và công cụ hữu dụng.
Còn một điều nữa, nếu ai tìm được căn bệnh phức tạp hơn, người đó sẽ thắng, những căn bệnh vặt không cần phải chú ý, những căn bệnh phức tạp, hầu hết đều là những chứng bệnh nan y, những chứng bệnh nan y thì chữa trị chắc chắn phiền phức.
Trương Dương đã chuẩn bị tốt tâm lý, cuộc tỷ thí này không đơn giản.
Xe về đến trước khách sạn, lấy kim châm Tần Dũng đưa, Trương Dương trực tiếp đến cửa hàng kinh doanh thiết bị y tế.
Mua một ít kim tiêu độc, lại mua vài vật dụng nhỏ, sau đó mới đến trung tâm giao dịch.
Trên đường đến trung tâm giao dịch, Trương Dương mua ít trung dược pha chế sẵn, những thuốc này dù dùng không hiệu quả lắm, nhưng khi cần cũng có thể giúp được đôi chút.
Hiện tại hắn chỉ tiếc, lúc trước mình không tự điều chế một ít thuốc, thuốc do Trương Dương chế, nếu so với loại thuốc này sẽ mạnh hơn nhiều.
Trước cửa trung tâm giao dịch, rất nhiều người đứng đó, Cơ Hoành Quang đến còn sớm hơn hắn.
Chỗ ở của Cơ Hoành Quang kỳ thực gần chỗ của Tần Chính, bằng không sẽ không đến khám bệnh buổi xế chiều thế này, đồ đạc của y đều để ở nhà, trở về nhà lấy là được, nên tốc độ nhanh hơn Trương Dương rất nhiều.
Chủ nhà mà, luôn có ưu thế hơn một chút.
Tần Chính, Tần Dũng cũng đã tới, cuộc tranh chấp này, vốn cũng vì bọn họ mới nảy sinh, không đến cũng không được, tuy nhiên trong lòng họ cũng tò mò, Trương Dương và Cơ Hoành Quang, rốt cuộc ai giỏi hơn ai.
Có một điều, cách tỷ thí thế này, trước giờ họ chưa từng thấy qua, hai bác sĩ, trong đó có một bác sĩ nổi tiếng, còn một người cũng không đơn giản, cuộc tỷ thí như vậy, quả thật cũng khiến họ tăng thêm lòng hiếu kỳ.
- Chuẩn bị xong chưa?
Trương Dương mới đến, Cơ Hoành Quang cười ha hả hỏi, y còn thay đồ, đổi bộ áo Tôn Trung Sơn thành bộ Đường trang, phía sau còn có một người thanh niên, trên lưng người thanh niên này là một hòm thuốc.
Bộ dạng của y, thực sự giống một bác sĩ.
- Khi nào bắt đầu?
Trương Dương không trả lời câu hỏi của y, còn hỏi ngược lại một câu.
Tính tình của Cơ Hoành Quang Trương Dương thực sự không thích, không muốn nói nhiều với y, bắt đầu sớm một chút tốt hơn.
Phía sau Trương Dương là Tô Triển Đào, Tô Triển Đào lưng đeo túi vải của Trương Dương, đồ đạc của họ đều nằm trong đó, nhưng chiếc túi vải này nhìn chẳng chuyên nghiệp chút nào, không giống như của Cơ Hoành Quang.
Điều này làm Tô Triển Đào có chút thất vọng, suy nghĩ khi nào về phải mua cho Trương Dương cái hòm thuốc thật đẹp, đi ra ngoài mà cầm cái túi này chẳng khác nào trò hề.
- Bây giờ, cùng đi về phía Bắc đi!
Cơ Hoành Quang ngẩng đầu, chỉ qua con đường khác, Trương Dương chẳng nói năng gì, bước liền về phía đó.