Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương

Chương 60: Rừng cây ma quái

Âu Dương Vũ nghe vậy sửng sốt, buông những vật dụng trong tay, xoay người nhìn lại, nhìn hắn một cái, đạm mạc cười nói: “Ngươi tỉnh rồi sao?”

“Vì sao lại muốn trốn?” Dạ Trọng Hoa gằn ra từng chữ, hai tay của hắn nắm thành quyền, gân xanh nhất thời nổi lên, đôi mắt đẹp đen tuyền vì tức giận mà trở nên hung tàn.

Dạ Trọng Hoa nhìn trân trối vào khuôn mặt đang tươi cười của Âu Dương Vũ, nàng vẫn cứ trơ bộ mặt như vậy không một chút phản ứng nào khác. Hắn nâng tay vung một quyền lên, nhìn thấy bao cát nhỏ bên cạnh,hắn cố bám víu để ngồi dậy. Dạ Trọng Hoa giãy dụa đứng lên, bởi vì ảnh hưởng đến miệng vết thương, hắn chợt nhíu mày, trên mặt che giấu đi sự lo lắng nồng đậm, hắn cố chấp hỏi nàng: “Âu Dương Vũ, ta hỏi nàng, vì sao lại muốn chạy?”

Âu Dương Vũ thấy hắn như vậy liền nhớ đến hắn vẫn còn đang bị thương chưa khỏi, liền nhanh chóng tiến lên đỡ lấy. Nàng rõ ràng chưa từng thấy qua một Dạ Trọng Hoa với ánh mắt lạnh lùng hung dữ như vậy nhìn nàng, trên mặt chợt có điểm xấu hổ, cười ha ha hai tiếng.

Dạ Trọng Hoa dùng sức bắt lấy tay nàng, khí lực vô cùng mạnh mẽ, cơ hồ muốn bóp nát cổ tay nàng: “Chết tiệt, nàng còn dám lừa ta!”

Dạ Trọng Hoa thấy Âu Dương Vũ rút cổ tay ra trầm mặc không nói, phượng mâu khinh mị: “Cứ như vậy mà chán ghét ta?”

Dạ Trọng Hoa môi chợt tái nhợt bày ra nụ cười khổ sở, trong mắt mang theo một cảm giác vô cùng thất bại. Trong khoảng thời gian ngắn đó, nàng không dám nhìn thẳng vào hắn, nàng gục đầu xuống nhìn đôi chân trần của mình, nhớ tới những lời nói của hắn lúc này, cảm thấy lúc này rất muốn mở lòng với hắn, nói: “Ta không phải chán ghét ngươi, chỉ là không muốn gả cho ngươi thôi.”

Âu Dương Vũ nói tới đây, một lần nữa ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt buồn bã có chút đau đớn của Dạ Trọng Hoa liền nói: “Ngươi có quan tâm đến suy nghĩ của ta không? Dạ Trọng Hoa. Ngươi luôn mồm nói muốn ta gả cho ngươi, làm vương phi của ngươi, ngươi từng bước từng bước một bức bách ta, ép buộc ta. Ta sở dĩ lên kiệu hoa cũng là vì bất đắc dĩ.”


“Bất đắc dĩ? Hay cho câu bất đắc dĩ!” Dạ Trọng Hoa cúi đầu cười rộ lên, khuôn mặt không chê vào đâu được của hắn khẽ xuất hiện tia cười nhạo, hắn một lòng một dạ muốn thành thân với nàng, muốn nàng trở thành vương phi của riêng một mình hắn, thế nhưng nàng chỉ là bất đắc dĩ!

Hắn đưa ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm nàng, giống như muốn nhìn thấu tâm tư, thấu tận đáy lòng nàng giờ phút này đây nghĩ gì về hắn, nàng coi hắn là cái gì,. Đôi mắt hắn lạnh lẽo như băng trên đỉnh núi tuyết, tà khí trên người hắn phát ra nồng đậm, khuôn mặt đen lại.

Âu Dương Vũ cũng lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt hắn lên tiếng: “Đúng, trên đời này mọi nữ tử đều muốn gả cho ngươi, nhưng đối với ta thì không phải như thế. Tình cảm chân thành chính là thứ không thể nào dùng từ miễn cưỡng đặt lên trước từ tự nguyện được.”

Hai bên thái dương của Dạ Trọng Hoa khẽ nhăn lại, mặt hắn đằng đằng sát khí, miệng vết thương cũng bởi vì kích động đã có chút rách ra, từ khi hắn sinh ra cho đến giờ chưa có ai dám cả gan nói với hắn như vậy cả!Tay của hắn nhanh chóng hướng về phía cổ trắng nõn nà của nàng, nàng lại linh hoạt né tránh khỏi bàn tay tà ác của hắn, tỏ vẻ quan tâm hắn căn dặn: “Ngươi phải cố gắng dưỡng sức, ta rất vất vả mới cứu ngươi toàn mạng như vậy, ngươi nên biết trân trọng!”

Dạ Trọng Hoa bạc môi đột nhiên tà mị giơ lên, hắn một phen để sát vào nàng, một cỗ cường hãn nhuệ khí mưa gió sắp đến bàn áp bách mà đến, hắn trên người phương thảo hơi thở mùi thơm ngào ngạt thanh u, hắn nhìn đến Âu Dương Vũ thật cẩn thận nhìn hắn miệng vết thương, muốn nói lại thôi bộ dáng, trên mặt tức giận thoáng chốc đều biến mất vô tung.

Dạ Trọng Hoa khinh thở dài một hơi: “Vũ nhi của bổn vương làm việc gì cũng tùy hứng như thế sao?.”

Âu Dương Vũ ngẩn ra, đã thấy ánh mắt sáng rực của Dạ Trọng Hoa, khóe miệng cũng hiện lên ý cười, hắn vươn tay chậm rãi nắm lấy tay của Âu Dương Vũ mở miệng: “Rõ ràng là quan tâm đến ta, lo lắng cho ta thế nhưng lại luôn dùng ngữ khí lãnh đạm như vậy, tâm ta...đau.”

Âu Dương Vũ chấn động nhìn hắn, trên nam nhân lãnh khốc trước mặt nàng là Dạ Trọng Hoa nàng từng biết hay sao, cư nhiên ở trước mặt nàng lại biểu lộ vẻ mặt giống như đang.....làm nũng nàng thế này!

[ Toy đi chết đây....Dạ Huynh...quả đúng là người biết suy biết nghĩ nha....Hình tượng là gì...có xơi được không....]

“Dù sao thì ta cũng sẽ không gả cho ngươi, ngươi không cần phải nhiều lời. Ngươi đã cứu ta một lần, ta cũng cứu ngươi một lần, chờ sau khi hai chúng ta thoát khỏi đây, từ nay về sau hai ta không ai nợ ai.”


“Vũ nhi, nàng đúng là nữ nhân độc mồm. Chuyện như vậy mà ngươi dễ dàng phủi tay coi như chưa từng xảy ra sao?”

Âu Dương Vũ còn muốn nói cái gì đó, đã thấy Dạ Trọng Hoa không thoải mái nhíu mày. Hắn vẫn còn muốn cảnh cáo nàng thế nhưng, nếu nói nhiều như vậy sẽ liên lụy đến miệng vết thương, hắn cau mày ngồi xuống chỗ vừa nằm.

Gió nhẹ quất vào mặt, bầu không khí trong xanh của cây cỏ khiến cho lòng người trở nên nhẹ nhõm thoải mái.

Âu Dương Vũ hít một hơi thật sâu, đã thấy Dạ Trọng Hoa đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Vũ nhi, nàng thật sự muốn gì?”

Âu Dương Vũ không một chút suy tư trả lời: “Ta thích tự do tự tại, rời xa khỏi sự tranh đoạt giữa chốn hoàng cung.”

Dạ Trọng Hoa nhìn nàng thật lâu, mặt mày trong lúc đó dẫn theo một tia mờ mịt, lập tức kéo kéo môi. Hắn nhìn về phía nàng vẫy vẫy tay, ý bảo Âu Dương Vũ đi lại về phía hắn. Âu Dương Vũ thấy hắn đột nhiên không nói lời nào, lại nghĩ đến chắc miệng vết thương hắn vẫn còn đau, cũng liền nghe hắn đi qua. Dạ Trọng Hoa nhân cơ hội đó cầm lấy tay nàng, thanh âm có vài phần phiêu miểu, lại là kiên định: “Ở lại bên cạnh ta ba tháng, nếu như sau ba tháng nàng vẫn không muốn gả cho bổn vương, bổn vương sẽ để nàng đi, như thế nào?”

Dạ Trọng Hoa lẳng lặng nhìn nàng, đôi mắt của hắn trong suốt như nước biển, bình lặng như tầng mây xanh thẳm trên trời xanh. Hắn cứ nhìn nàng bằng ánh mắt như vậy thì nàng có thể tìm được cho mình một lý do nào để cự tuyệt hắn được đây.Nói Dạ Trọng Hoa sinh ra là đã là yêu nghiệt quả là không sai mà, đúng là hắn rất xuất sắc, rất anh tú tài hoa, nàng không phải là không có tình cảm gì với hắn nhưng hắn cũng là một nam nhân nguy hiểm nếu như ở bên cạnh hắn ắt sẽ gặp không biết bao nhiêu là phiền toái.

Chỉ có ba tháng thôi mà, chịu đựng hết khoảng thời gian này nàng cuối cùng cũng sẽ được tự do.

Âu Dương Vũ cười nhẹ, lập tức đáp: “Được.”

Nhìn Dạ Trọng Hoa trên mặt tươi cười, Âu Dương Vũ cũng cảm thấy đỏ mặt vội xoay người lại nhìn ra chỗ khác sau đó nhìn về phía nồi cháo nhỏ tiếng kêu lên: “Cháo ta nấu xong rồi”


Nàng nói xong liền đứng lên, đi đến nồi cháo múc cho hắn một bát sau đó đem đến trước mặt Dạ Trọng Hoa.

Dạ Trọng Hoa nhìn thấy bát cháo nóng trước mắt, chỉ cảm thấy bát cháo ấy vẫn còn nóng, lại nhíu mày nói: “Nóng.”

Dạ Trọng Hoa tựa vào thân cây, mái tóc đen mượt của hắn xõa tự nhiên, hai tay hắn không có một chút ý định giơ ra để cầm lấy bát cháo, chỉ là vẫn chăm chú nhìn Âu Dương Vũ.

Âu Dương Vũ đột nhiên cảm thấy này tên Dạ Trọng Hoa này sau khi bị thương thì lập tức lại có những hành động như một đứa trẻ vậy.

Nàng bất đắc dĩ chỉ có thể múc một ngụm cháo, đặt ở bên miệng thổi thổi, sau đó để ngay trước miệng Dạ Trọng Hoa, Dạ Trọng Hoa mỉm cười nuốt xuống, hí mắt cười: “Ngon.”

“Ngươi không có tay sao?” Âu Dương Vũ nhìn Dạ Trọng Hoa, tức giận nói.

“Ta vì nàng mà bị thương đó, chăm sóc ta là chuyện đương nhiên.” Lúc này mà tên Dạ Trọng Hoa này lại còn có thể đùa giỡn với nàng đúng là khiến cho người ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi mà, nhưng mà những điều hắn nói cũng đâu có sai.

Cho nên Âu Dương Vũ đành phải kiềm chế cơn tức của mình hầu hạ hắn đến nơi đến chốn!

Âu Dương Vũ ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, đem bát cháo múc một ngụm đút cho hắn. Ánh nắng mặt trời thản nhiên chiếu rọi lên người bọn họ, tạo ra một khung cảnh đầm ấm, bình yên. Âu Dương Vũ đút hắn ăn cháo, sau đó lại đút hắn uống canh gà.

Thấy hắn tựa vào thân cây thượng nghỉ ngơi, sau đó nàng lại tiếp tục đưa thuốc cho hắn.


Thuốc này nàng vất vả lắm mới nấu cho Dạ Trọng Hoa, thế nhưng hắn vừa nhìn thấy chén thuốc, đầu cũng lảng qua một bên lơ đãng nói: “Không uống!”

“Không phải chứ ta đã nấu thuốc này rất khổ sở đó a!” Âu Dương Vũ chán nản, nàng vì vết thương của hắn chưa khổ, vất vả mấy giờ đồng hồ mới có thể nấu được một chén thuốc quý này cho hắn, vậy mà hắn vứt thẳng vào mặt nàng hai chữ “ Không uống “. Nàng cau mày: “Ngươi thực....”

“Đút cho ta!” Dạ Trọng Hoa vân đạm phong khinh nói một câu, lập tức khuôn mặt của hắn chợt có vài tia đỏ ửng, Âu Dương Vũ nhìn hắn có thần sắc không được tự nhiên, liền phụt một tiếng cười: “Ta nói, đường đường là nhị hoàng tử uy danh lẫy lừng của Tây Lăng quốc tại sao lại có thể cư xử như một đứa con nít như vậy hả! Ngươi bị thương ở bụng, không phải bị thương ở tay...”

Âu Dương Vũ trong lòng oán thầm, nàng đã đút hắn ăn cháo uống canh giờ hắn lại được đằng chân lên đằng đầu ra lệnh cho nàng đút hắn thuốc. Có điều vẻ mặt Dạ Trọng Hoa đột nhiên lại trở nên thay đổi, thấy vài tia ủy khuất kia của hắn, nàng đem dược thổi nguội đi sau đó đưa đến bên môi hắn, nhìn hắn chậm rãi uống xong, mới cầm lấy chén thuốc đi.

“Đắng không?”

Dạ Trọng Hoa khẽ mím môi, không quan tâm đến đầu lưỡi của mình dường như tê dại đi vì đắng, quả quyết nói: “Không đắng.”

“Thật sao? Ta tưởng là đã nhỡ tay cho rất nhiều hoàng liên, nếu sớm biết không đắng như vậy ta đã cho thêm vào thuốc nhiều một chút rồi.” Âu Dương Vũ kinh ngạc nói, lập tức liền nhìn thấy Dạ Trọng Hoa nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nàng, “Âu! Dương! Vũ!”

Âu Dương Vũ cười hì hì nói nhìn Dạ Trọng Hoa, cùng lúc đó trên tay có cầm theo một đĩa hoa quả đến đưa trước mặt hắn: “ Ăn một chút đi, nó sẽ khiến ngươi hết đắng!”

Dạ Trọng Hoa uống thuốc lại dần dần chìm vào giấc ngủ.

Âu Dương Vũ sau khi đợi hắn ngủ xong, mới bắt đầu quan sát tình hình xung quanh, lại phát hiện cảnh vật cây cối xung quanh có điểm khác thường, kì quái, cơ hồ thấy không rõ lắm, nàng cũng không dám đi xa chỗ này mà lại để Dạ Trọng Hoa ở một mình.


Lúc này, âm thanh của Tiểu Kỳ Lân truyền đến: “Chủ nhân, chúng ta đang ở trong vùng rừng cây ma quỷ!”

Âu Dương Vũ vô cùng tò mò: “Cái gì ma quỷ?!Rừng cây?”