Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương

Chương 31: Vương phi của bổn vương

Dạ Trọng Hoa khuôn mặt lạnh lùng, thái độ vô cùng vương giả đứng đó, ánh mắt không chút che dấu nhìn về phía Âu Dương Vũ ở cách đó không xa, đáy mắt toát lên vẻ hứng thú.

Mà ngay tại chỗ đó đứng cùng với Âu Dương Vũ thì còn có tam tiểu thư cùng tứ tiểu thư của Âu Dương gia.

Dao Hoa công chúa ánh mắt giống như tia laze quét mắt về phía Âu Dương Tụ,ánh mắt mang theo hận ý tràn ngập tựa hồ muốn đem nàng lột da rút gân cho bỏ tức. Bởi vì ở trong mắt Dao Hoa công chúa,chỉ có duy nhất Âu Dương Tụ nàng là người mà nàng có thể xem là đối thủ. Âu Dương Doanh đối với nàng không phải là mối nguy hại, về phần Âu Dương Vũ, lại càng không có khả năng. Lúc này Âu Dương Tụ tâm tình trở nên phức tạp.

Nhận ra ánh mắt như muốn giết nàng đến nơi. Âu Dương Tụ vừa có chút sợ hãi nhưng trong lòng không tránh khỏi có chút mừng thầm, hưng phấn cùng kích động. Tuy rằng ngay từ đầu quả thật nàng có thích Hoài An vương, nhưng nếu đối tượng là Dạ Phi Bạch... Thử hỏi, trong thiên hạ này có cô gái ngu ngốc nào có thể cự tuyệt được chứ?

Trong lúc nhất thời, Âu Dương Tụ sắc mặt rạng rỡ như pháo hoa bắn lên tỏa sáng cả vùng trời đêm, khuôn mặt trở nên tươi tắn rạng rỡ.

Dạ Trọng Hoa bước từng bước một hướng về phía nàng đi tới...

Lòng của nàng giống như con nai con, rung động trở nên mãnh liệt, hồi hộp khiến tâm nàng trở nên hoảng loạn, thất kinh.

Âu Dương Tụ lặng lẽ cụp mắt xuống, đáy mắt như dòng thác bắt đầu cuồn cuộn chảy, xung quanh bốn phía,tay chân nàng trở nên luống cuống thẹn thùng cầm loạn tóc rối của mình nhẹ nhàng quấn lấy khóe miệng ngầm có ý vài phần ngượng ngùng.

Nhìn một lượt cuối cùng Dạ Trọng Hoa dừng ánh mắt của mình ngay chỗ Âu Dương Tụ cách một khoảng cách xa, nhưng hắn chưa kịp có bất kì hành động gì tiếp theo thì Dao Hoa công chúa từ xa bước nhanh đến hùng hổ như con báo đói phóng đến chỗ của Âu Dương Tụ ——


“Chát” ——

Một đạo âm thanh sắc bén, thanh thúy vang lên, cả bàn tay của Dao Hoa công chúa giáng một cái tát thật mạnh lên khuôn mặt hoàn mỹ của Âu Dương Tụ, một bên má trắng noãn của nàng nhanh chóng hằn in năm dấu tay đỏ đến chói mắt.

“Tiện nhân!” Dao Hoa công chúa hung hăng tức giận mắng. Nàng quả thực bị cơn ghen tị trong lòng bức đến phát điên rồi! Toàn bộ Đông Tấn quốc này nàng là công chúa vô cùng tôn quý, hưởng bao nhiêu vinh hoa phú quý thế kia. Thế mà Dạ Nhị hoàng tử chàng này lại từ chối nàng! Trước mặt nhiều người như vậy, chàng ấy lại chọn Âu Dương Tụ!

Âu Dương Tụ ôm lấy khuôn mặt sưng đỏ của mình, hai hàng lông mi như rủ xuống che dấu đi hàng lệ như đang muốn tuôn ra,thoạt nhìn đáng yêu điềm đạm như thế, nhu nhược mềm mỏng yếu đuối như thế khiến cho người khác sinh ra một loại cảm giác muốn bảo vệ, che chở cho nàng.

Ngay tại thời điểm đó những người đứng đó trong lòng chắc chắn cho rằng Hoàng tử Dạ Nhị sẽ vô cùng tức giận vì hành động ghen tuông mù quáng của nàng thì chỉ thấy ngài ấy lại.... ——.......Nở nụ cười.

Đúng vậy, là cười, hắn vẫn đứng tại chỗ của mình, khoé môi hắn chỉ nhếch lên nụ cười mang ý mỉa mai nhè nhẹ vừa hoàn mỹ lại mang theo một chút kiêu ngạo cùng ngạo mạn.

Không phải cái loại tà mị trầm thấp âm lãnh quỷ dị mà cười, mà là mang hàm ý trêu tức kèm theo một tia hứng thú. Thoạt nhìn, hắn có một chút vui vẻ.

Tuy rằng ý cười của hắn chỉ chợt lóe qua, nhưng cũng nhanh chóng biến mất,. Dù chỉ là một khoảng khắc nhưng nụ cười của hắn cũng đủ làm tan chảy những vị thiên kim ở đây.


Khó khăn lắm mới phục hồi lại được tinh thần, Âu Dương Tụ cũng phục hồi tinh thần lại, lúc này,thân hình cao ngất của Dạ Trọng Hoa dừng lại trước mặt Âu Dương Vũ lặng lẽ ngắm nhìn nàng.

Đôi mắt hắn khẽ động, sáng trong như ngọc, mang theo chút sủng nịch lưu luyến nhưng vẫn đủ lạnh lùng cùng tôn quý.

Mái tóc dài đen nhánh của nàng nhẹ nhàng phất phơ trong gió, làn da trắng mịn lộ ra như ngọc tạc, vô cùng mịn màng, đồng tử tối đen, thâm thúy mà u ám, trong mắt phát ra một cỗ trong trẻo nhưng lạnh lùng

Môi hắn khẽ cong lên, mắt đẹp lạnh như băng thanh thiển vẽ ra một chút thâm ý,hắn chầm chậm vươn ngón tay thon dài trơn bóng nhẹ nhàng khẽ vuốt vài lọn tóc nghịch ngợm đang tung bay theo gió, thân người khẽ cúi xuống áp xuống, thổi hơi thở nóng rực của hắn vào tai nàng thủ thỉ: “Ngũ Nhi, bây giờ đã rõ chưa?”

Trước mắt bao người như thế lại cùng nhau thể hiện tình cảm ái muội?!

Âu Dương Vũ không nghĩ nàng sẽ bị người khác nhìn chằm chằm như vậy lại càng không nghĩ muốn dính líu đến cừu hận của công chúa Hoa Dao này. Nàng đẩy tay hắn ra ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, hạ thấp giọng cảnh cáo Dạ Trọng Hoa: “Tốt nhất ngươi đừng có tỏ vẻ thân thiết với ta, à không đừng có quen biết ta!”

“Nếu không thì sao?” Dạ Trọng Hoa đem những lời nàng nói bỏ ngoài tai nhẹ nhàng lấy tay trêu đùa tóc nàng khóe miệng tà mị cười khẽ. Dường như hắn không coi mọi người ở đây ra gì, không chút kiêng nể dè dặt mà thân mật với nàng.

“Dạ Trọng Hoa! Ngươi đừng có hại ta!” Âu Dương Vũ thấp giọng cảnh cáo.


Tình cảnh của nàng vốn đã khó khăn, phía trước có Tôn thị rình rập như hổ cái đói mấy chục năm, phía sau thì có ba huynh đệ nhà này mưu mô tính kế hại nàng, giờ thì hấp dẫn hơn nữa đó là nàng phải chịu lửa hận cùng ghen tuông từ cô công chúa Dao Hoa dữ dằn này...Nàng càng ngày càng sống mà không có lối thoát a.

Âu Dương Vũ không khỏi có chút ai oán, nếu sớm biết thân phận của Dạ Trọng Hoa thế này, nàng đã tình nguyện uống bát canh tổ yến kia cho xong. Đáng tiếc trên đời này không có bán thuốc hối hận a.

Lúc này không một ai chú ý tới,sắc mặt của Hoài An vương trở nên âm trầm khó coi, hắn có chút nhíu mi, âm thanh lạnh lùng nói: “Ninh vương điện hạ, xin tự có chừng có mực đi, đây là Ngũ tiểu thư của Âu Dương gia.”

Hắn nói như thế cũng không đúng, nhưng vì sao khi nhìn thấy Dạ Phi Bạch cùng Âu Dương Vũ thân mật bên nhau như vậy, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng phiền muộn khó chịu.

Dạ Trọng Hoa thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, dùng cánh tay hữu lực mạnh mẽ của mình giam giữ cả người Âu Dương Vũ trong lồng ngực mình, lười biếng chống lại ánh mắt phức tạp của Hoài An vương: “Hoài An vương, đây là vương phi của bổn vương.”

Là ý gì? vương phi của bổn vương?! Hai người này rốt cuộc có quan hệ như thế nào?

Lời vừa dứt, chung quanh nhất thời hít một trận không khí lạnh!

Mọi người đều nghĩ rằng, Dạ Nhị hoàng tử, cũng chính là Ninh vương điện hạ, hắn bất đắc dĩ chỉ muốn trêu đùa cái nữ nhân háo sắc vô dụng của Âu Dương gia kia thôi, có ai ngờ tất cả những chuyện đang xảy ra trước mặt này đều là sự thật?

Hoài An vương toàn thân sững sờ, mày kiếm nhíu lại, âm thanh trở nên lãnh khốc nói: “Phi Bạch huynh đừng đùa nữa , huynh thì không sao, nhưng danh dự của cô gái kia quan trọng hơn.” Nghe được câu nói của Dạ Trọng Hoa, Hoài An vương chỉ cảm thấy có một tảng đá nặng được đặt trước ngực hắn, rất đau a.


“Đùa? Ngươi cảm thấy việc bổn vương lấy sáu tòa thành trì ra đổi là để đùa?” Dạ Trọng Hoa thản nhiên nói,trên gương mặt không có một chút phản ứng gì thái quá, khóe miệng lạnh nhạt cong lên, hắn cầm lấy tay Âu Dương Vũ giơ lên, cao ngạo tôn quý vương giả, tuyên bố chủ quyền của hắn “Đây là thê tử của bổn vương, đã rõ chưa?”

Dạ Trọng Hoa đảo ánh mắt qua người Hoài An vương, con ngươi trở nên tối sầm lạnh lẽo như tuyết đầu mùa. Nếu có thể, hắn quả thật rất muốn xóa hết, gột rửa hết toàn bộ tất cả những kí ức về Hoài An vương trong đầu Âu Dương Vũ!

Lúc này, ánh mắt hắn trở nên sắc bén thâm thúy, bá khí lộ ra ngoài, khí thế bức người, uy nghiêm không thể xâm phạm, chỉ liếc mắt một cái liền khiến cho mọi người ở đây đều phải cúi đầu khiếp sợ.

Sau lời tuyên bố của hắn,xung quanh nhất thời lặng ngắt như tờ, mọi người đều không dám phát ra âm thanh, kinh sợ cúi đầu.

Đây quả là một tên độc bá vương giả mang khí thế áp bức thiên hạ, là ma vương uy nghiêm dũng mãnh trên chiến trường đẫm máu mà!

“Dạ Trọng......Dạ Phi Bạch! Nói bậy bạ gì đó?” Trong lúc mọi người đều đang hết sức kinh hãi thì một đạo âm thanh trong trẻo dễ nghe vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh lúc bấy giờ. Âu Dương Vũ một tay đẩy tay của Dạ Trọng Hoa ra, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng như hàn băng “Ai là người của ngươi? Ai là thê tử của ngươi? Âu Dương Vũ ta đã đồng ý chưa?!”

Nàng không nghĩ rằng vô duyên vô cớ lại có thể khiến thêm vài người sinh thêm cừu hận, nàng muốn sống một cuộc sống an nhàn a. Mặc kệ Dạ Trọng Hoa có chủ ý gì,cuộc đời Âu Dương Vũ nàng do chính nàng quyết định, không ai có thể điều khiển hay quyết định tương lai nàng cả?

“Nha đầu ngốc của ta, nàng nghĩ rằng muốn trả lại quốc bảo của Tây Lăng quốc cho bổn vương dễ dàng đến vậy sao? Quá muộn rồi!” Dạ Trọng Hoa giơ ngón trỏ lên gõ nhẹ lên vầng trán cao ráo mà nhẵn bóng của nàng, đôi mắt hắn hiện lên một tia sủng nịch hiếm có.

“Quốc bảo?” Âu Dương Vũ trong lòng cả kinh, kinh ngạc hỏi: “Cái gì mà quốc bảo?”

Dạ Trọng Hoa đưa ngón trỏ ra chỉ về phía ngực nàng ——