Thần Y Cùng Vương Gia

Chương 19

Giờ Thân chưa tới, Vũ Văn Hoằng Trinh cũng đã đứng ngoài cửa Ngự Thư phòng, nội thị đi vào thông tri, Ngự Đức đế rất nhanh triệu kiến y. Ngự Đức đế năm nay đã bốn mươi, tuy bảo dưỡng tốt hình tượng uy vũ cao ngất, nhưng chung quy vì lo lắng quốc sự, hai lần chịu tang thương, thấy đệ đệ chính mình yêu thích nhất, hoàng đế đứng đắn lão luyện cuối cùng lộ ra vui mừng tươi cười.

“Thần đệ tham kiến hoàng huynh.”

“A Trinh a, cấm túc mười ngày cảm giác như thế nào a?”

Mấy ngày trước đây bởi vì sự tình của Viên Mộng Lâu mà bị cấm chân, Vũ Văn Hoằng Trinh trong lòng còn có chút bất bình, chính mình chẳng qua là nhất thời cao hứng, liền ôm hoàng đế nở nụ cười vài tiếng, kết quả bị răn dạy điện tiền thất nghi, ai dám phạt. Vũ Văn Hoằng Trinh quệt miệng, nửa làm nũng đối hoàng đế mà nói: “Hoàng huynh ngươi rất nghiêm khắc, A Trinh chẳng qua là cao hứng ân công chính mình trầm oan được giải, ngươi phạt ta, ta cũng quá oan.”

Hoàng đế cười lạnh một tiếng, phản phúng nói: “Ân công? Nếu không phải chính ngươi ham chơi chạy đến bên trong lâu, hắn có thể cứu ngươi?”

Bị hoàng đế nói không thể phản bác, Vũ Văn Hoằng Trinh chỉ có thể giận dỗi nhận sai.

“A Trinh, ngươi ngược lại nên cùng ta nói, Viên Mộng Lâu như thế nào có được quyển sách kia?”

“Là gấu…… bằng hữu hắn giúp hắn làm ra.” Thiếu chút nữa nói lộ, Vũ Văn Hoằng Trinh đúng lúc sửa miệng. Ngự Đức đế là người nào chứ, hắn hai mươi tuổi kế vị, thành thục ổn trọng, được tiên đế dạy bảo, lại thâm sâu am hiểu lòng người. Chuyện thật sự bị tiểu đệ nói dối tưởng lừa gạt được hắn?

Không vội vạch trần y, Ngự Đức đế cố ý hỏi y: “Nga? Bằng hữu như thế thần thông quảng đại, cơ mật như thế đều có thể tìm ra?”

“Thần đệ không biết……” Vũ Văn Hoằng Trinh ánh mắt mơ hồ, vẻ mặt không chừng trả lời.

Ngự Đức đế tiếp theo hỏi: “Vậy ngươi biết bằng hữu hắn?”

“Thần…… Thần đệ không biết……”

“Không biết? Ta nghe Viên Mộng Lâu nói các ngươi quen biết nhau?”

“A? Nguyên lai ân công đã nói cho hoàng huynh?” Vũ Văn Hoằng Trinh há to miệng, nếu Viên Mộng Lâu nói, kia hắn cũng không giấu diếm,“Ta biết hắn, hắn là đại phu của Tề Phương đường ở kinh thành.”


“Một đại phu có thể làm chuyện đại sự như vậy?”

“Là ân công muốn hắn đi hỗ trợ tìm vật chứng trong nhà Cao Phương Quý. Hắn rất tài giỏi, y thuật rất cao, võ công lại càng cao, làm người cũng tốt ghê gớm, ân công đã cứu ta, sau đó là hắn chữa thương cho ta.”

[Ape: thật sự cái từ tác gia dùng là ‘ghê gớm’ ạ =)) ‘Tốt ghê gớm’ =)) nghe khinh bỉ v~]

“Như thế, các ngươi rất quen thuộc?”

“Đương nhiên rồi, năm trước bệnh dịch cũng là hắn giúp ta chữa bệnh, hắn thực chiếu cố ta.”

“Lớn mật! Còn không mau quỳ xuống!”

Ngự Đức đế rống như thế, tiểu vương gia vừa rồi còn thao thao bất tuyệt, bắp chân run run liền quỳ xuống.

“Hảo a, A Trinh, ta không biết ngươi đã học xong khi quân phạm thượng, lá gan thật sự là càng lúc càng lớn!”

“Không…… không phải…… Hoàng huynh! Ta……”

“Còn nói các ngươi không biết nhau, trẫm tùy tiện hỏi ngươi hai câu ngươi liền nói ra tất cả, còn dám lừa trẫm?”

“Hoàng huynh! Không phải! Ta sợ…… ta sợ ngươi tìm hắn gây phiền toái……”

Nghe y như thế vừa nói, Ngự Đức đế sắc mặt đen vài phần, hắn là người lòng dạ hẹp hòi như thế sao? Tuy rằng Viên Mộng Lâu lúc ấy không có khai ra là ai giúp gã tìm được quyển sách, nhưng hắn cũng đáp ứng Viên Mộng Lâu sẽ không tìm người nọ gây phiền toái, hiện tại hắn chỉ là muốn biết người nọ là thần thánh phương nào, không nghĩ tới dễ dàng nói ra như thế.

“Đứng lên, đem sự tình thành thành thật thật nói cho ta.”

“Vâng……”

Vũ Văn Hoằng Trinh từ mặt đất đứng lên, hai năm rõ mười đem chuyện y quen biết Hoa Văn Uyên nói ra, đương nhiên che giấu quan hệ hiện tại của hai người.

Đợi Vũ Văn Hoằng Trinh nói xong, Ngự Đức đế nghĩ nghĩ liền nói: “Theo như ngươi nói, vị này đại phu quả thật rất có bản lĩnh, trẫm cũng muốn nhìn thấy hắn. A Trinh, lần này ta trước không trị ngươi tội khi quân, để xem lần sau còn dám nói dối không.”

“Đa tạ hoàng huynh khai ân.”

“Ngày mai sau khi hạ triều, ngươi đem Hoa đại phu mang đến, trẫm muốn đích thân thấy hắn.”

“…… Hoàng huynh…… Ngươi vì sao phải thấy hắn?”


“Trẫm muốn gặp, ngươi là ai, có thể hỏi đến sao? Nếu ngươi không chịu, trẫm liền phái người đem hắn trói tới, chính ngươi chọn đi.”

“Thần đệ không dám! Thần đệ dẫn hắn đến là được!”

“Được rồi, đi xuống đi.”

“Thần đệ cáo lui……”

Trở lại vương phủ, Vũ Văn Hoằng Trinh đứng ngồi không yên. Hoàng Thượng ngày mai muốn triệu kiến gấu bự, có thể làm khó dễ hắn không? Trong lòng không yên, bữa tối cũng chưa ăn, tâm tình trầm trọng tha bước chân đi đến Tề Phương đường, do dự nửa ngày, cuối cùng mở khóa đi vào.

Hoa Văn Uyên vừa cơm nước xong, đang ngồi ở chỗ đó uống trà, thấy y bận rộn đi đến, vừa lại gần liền đem y ôm vào trong ngực, đặt ngồi ở trên người mình.

“Ăn gì không?”

Vũ Văn Hoằng Trinh đầy mặt uể oải lắc đầu.

“Xảy ra chuyện gì? Là ai đắc tội tiểu vương gia ngọc thụ lâm phong của chúng ta?”

“Đừng nháo, ta không có tâm tư cùng ngươi ngoạn……”

“Chuyện gì thế?”

“Gấu bự…… Hoàng huynh…… Hắn muốn gặp ngươi……”

“Gặp ta? Hoàng Thượng làm sao biết ta?”

“Gấu bự thực xin lỗi, là ta không cẩn thận nói lộ, ngươi đừng trách ta.”

Vũ Văn Hoằng Trinh biểu tình muốn khóc đem sự tình tiến cung diện thánh nói một lần. Hoa Văn Uyên nghe xong, tỏ vẻ không quan trọng, ngược lại an ủi tiểu tình nhân, nói: “Yên tâm đi, không có việc gì, Hoàng Thượng hẳn chính là muốn biết ta là ai, chung quy ngươi là thân đệ đệ của hắn, hắn dù sao cũng phải tìm hiểu một chút người bên cạnh ngươi mới được.”

“Gấu bự, ngươi ngày mai trăm ngàn đừng chống đối hoàng huynh, có chuyện gì liền đổ lên đầu ta này, hoàng huynh sẽ không trách cứ ta đâu.”

“Nghe ngươi nói, giống như Hoàng Thượng là bạo quân vậy. Ta không phạm pháp, vì sao phải trách tội ta? Yên tâm đi, hôm nay ta cùng ngươi về vương phủ, ngủ ở chỗ ngươi được không?”

Nếu Hoa Văn Uyên đã nói như vậy, y quả thật không cần lo lắng quá nhiều. Y hiểu cách làm người của hoàng huynh, chẳng qua quan tâm quá sẽ loạn, chưa nói đây chính là người mà mình yêu thương nhất.


“Có đói bụng không? Ta mang ngươi đi Thúy Vân hiên ăn nha?”

“Ân!” Chỉ cần có Hoa Văn Uyên bồi, muốn hyắn làm cái gì y đều chịu.

Hai người trở lại vương phủ, rửa mặt chải đầu một phen đi ngủ. Hoa Văn Uyên rất nhanh liền ngủ, Vũ Văn Hoằng Trinh lại khó có thể nhập mộng, lại không dám trong lòng hắn động đậy, sợ hắn bừng tỉnh, đành phải trừng lớn mắt miên man suy nghĩ. Thẳng đến canh ba y mới dần dần buồn ngủ, mơ hồ nhắm mắt lại.

Buổi sáng rời giường mang theo một mắt đôi gấu trúc, Vũ Văn Hoằng Trinh bị Hoa Văn Uyên cười nhạo một phen, tiếp theo mặc quần áo rồi  thỏm mang Hoa Văn Uyên vào cung. Dọc đường đi, Hoa Văn Uyên vẻ mặt thoải mái ngồi ở trong xe ngựa, hừ hừ tiểu khúc, Vũ Văn Hoằng Trinh khẩn trương nắm chặt tay, không phát một tiếng. Hoa Văn Uyên buồn cười, khuyên lại khuyên không được, biết đành mặc y.

Ngự Đức đế hạ triều liền đến Ngự Thư phòng, vừa ngồi xuống nội thị liền bẩm báo nói Vũ Văn Hoằng Trinh đến, hắn buông tấu, cho mời hai người tiến điện.

Hai người nhập điện rồi quỳ lễ, quỳ sau Vũ Văn Hoằng Trinh là một thanh niên cường tráng, nhìn qua một điểm không giống đại phu, càng giống tướng quân trong triều đình. Ngự Đức đế cho hai người bình thân, đợi khi thấy rõ diện mạo Hoa Văn Uyên, Ngự Đức đế càng là xác định ý nghĩ của mình.

“Ngươi chính là đại phu kinh thành Tề Phương đường Hoa Văn Uyên?”

“Chính là thảo dân.”

“Ân, tuấn tú lịch sự, Viên Mộng Lâu tuyển ngươi đi t ìm quyển sách kia thật sự là tìm đúng người.”

“Đa tạ Hoàng Thượng tán thưởng.”

“Trẫm có nghi vấn, ngươi cùng Viên Mộng Lâu tuy nói là hảo hữu, ngươi như thế nào l ại  chịu vì hắn mà phiêu lưu như thế, vào hang cọp đi thu thập chứng cớ?”

Hoa Văn Uyên hơi thấp đầu, nghiêm trang trả lời:

“Thảo dân cũng không phải vì một mình Mộng Lâu, thảo dân là viì người trong thiên hạ mới làm như thế. Hoàng Thượng nhân đức, thế nhân đều kính yêu Hoàng Thượng, nhưng lịch đại trong triều đều không thiếu tiểu nhân ăn hối lộ trái pháp luật, thảo dân chỉ là thấy bọn họ hạ lưu lạm dụng chức quyền mà vu oan, mới đáp ứng bang trợ Mộng Lâu một phen. Xây dựng Quỳnh Hoa lâu, dân chúng vì Hoàng Thượng cùng nhau góp vốn, Mộng Lâu cũng dốc hết tâm huyết trả giá hết thảy, thảo dân không để cho bọn tiểu nhân kia làm bẩn tâm ý bọn họ, cho nên mới làm như vậy.”

Ngự Đức đế được trong lòng sáng tỏ, cũng thực thưởng thức Hoa Văn Uyên. Ngự Đức đế trầm tư một lát, u u mở miệng nói: “Trẫm nghe Trinh vương gia nói, lúc y sắp chết là ngươi cứu hắn, có việc này?”

“Y giả như cha mẹ, thảo dân chỉ là giúp Mộng Lâu cứu người lúc hoạn nạn mà thôi, đây là bổn phận của thảo dân, không ngờ lại là vương gia.”

Ngự Đức đế gật gật đầu, hắn thích người không kể công, không kiêu ngạo, thanh niên nhân này là khả tạo chi tài.

“Trinh vương gia còn nói là ngươi chữa bệnh dịch?”

Nói đến bệnh dịch, Hoa Văn Uyên có chút ngưng trệ, chuyện này hắn vẫn để trong lòng. Nếu không phải ngày đó có người Tây Vực đưa tới dược thảo, trận bệnh dịch này đã sớm xâm nhập toàn bộ Vương Triều. Hoa Văn Uyên cúi đầu, cố gắng lấy lại bình tĩnh mới mở miệng: “Thảo dân chỉ là tận lực chiếu cố vương gia cùng nhóm bệnh nhân, phương thuốc này không phải của thảo dân.”

Phương thuốc đương nhiên không phải của hắn, Ngự Đức đế chỉ là thành tâm thử hắn thành thực hay không. Có được câu trả lời vừa lòng, Ngự Đức đế lại gật gật đầu, đưa ra nội thị.


“Hoa đại phu lần này giúp trẫm tìm được thủ phạm tham ô, lập công lớn, trẫm ban thưởng ngươi hoàng kim ngàn lượng, đặc chiêu ngươi là Ngự Y, quan bái hàng ngũ phẩm, chọn ngày vào cung.”

“Cái gì? Ngự Y?!” Vũ Văn Hoằng Trinh vẫn khẩn trương không dám lên tiếng, giật mình kêu lên.

“Làm sao, Trinh vương gia có ý kiến?”

“Hoàng…… Hoàng huynh…… Ta…… không a……”

“Đa tạ Hoàng Thượng thánh ân, nhưng xin thứ cho thảo dân không thể tiếp chỉ.”

Hoa Văn Uyên từng câu từng từ leng keng hữu lực đáp lại khiến đại điện nháy mắt một mảnh yên lặng. Vũ Văn Hoằng Trinh hoảng sợ nhìn hắn, lại xem xem Ngự Đức đế trên ghế. Y đã nói qua không cần chống đối Hoàng Thượng, gấu bự làm sao không nghe?!

Ngự Đức đế hứng thú nhìn Hoa Văn Uyên, nhưng trên mặt lại không có biểu tình gì, lại nhìn Vũ Văn Hoằng Trinh một bên khẩn trương không biết làm sao, Ngự Đức đế nhất thời minh bạch quan hệ hai người.

“Ngươi dám kháng chỉ?”

“Hoàng huynh…… không…… hắn……”

“Ngươi im miệng, ai cho ngươi nói chuyện! Quỳ xuống cho trẫm!”

Lời nghiêm khắc vừa nói ra, Vũ Văn Hoằng Trinh quỳ gối xuống đất, không để ý đầu gối chạm mặt đất cứng rắn sẽ đau, cảm giác như là không đau đớn nhưng lại run rẩy.

Nhìn y bị tội như thế, Hoa Văn Uyên đau lòng không chiu được, lại không dám hoàng đế trước mặt hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể nhẫn nhịn để chờ vận may tiếp theo, nghiêm túc trả lời câu hỏi Ngự Đức đế: “Hoàng Thượng, tổ huấn Hoa mỗ gia truyền lại, không được nhập sĩ không được theo thương*, chỉ có thể làm nghề y cứu người, tạo phúc lê dân. Là con cháu Hoa gia thì phải tuân thủ.”

[*: theo giáo huấn của tổ tiên, không được làm sĩ tử cũng không được vào thương trường.]

Hắn nói kiên định, Ngự Đức đế cũng xem đủ, gật gật đầu nói: “Nếu là tổ huấn, kia trẫm cũng không thể cưỡng cầu. Nhưng nếu như sau này trong cung có nhu cầu, ngươi tất yếu sẽ bị truyền đến.”

Ngẩng đầu đưa mắt nhìn nam nhân quyền uy cao nhất thiên hạ, Hoa Văn Uyên quỳ xuống khấu đầu nói: “Cẩn tuân thánh chỉ.”

Ngự Đức đế không hề để ý tới Hoa Văn Uyên, tầm mắt chuyển hướng sang Vũ Văn Hoằng Trinh, ôn hòa mở miệng: “A Trinh, trẫm là rất sủng ngươi, ngươi đã mười tám rồi, không còn giống hài tử bình thường không hiểu chuyện, sau này như thế nào đặt chân ở Vương Triều? Ngươi phải nhớ kỹ ngươi là vương gia, ngươi hẳn là phụ khởi trách nhiệm vương gia.”

“Cẩn tuân hoàng huynh dạy bảo.”

“Đứng lên đi, nơi đó lạnh, đừng để bị thương đầu gối. Ngươi cũng không nhỏ, sắp đến lúc nên thành thân, trẫm đã tuyển người, một lát liền phái người đem bức họa đưa cho ngươi.”


“Thành thân? Hoàng huynh! A Trinh không cần thành thân!”

“Hoang đường! Ngươi là đệ của trẫm, làm sao có thể nói ra những lời bốc đồng nói như thế? Không cần khiêu chiến kiên nhẫn của trẫm lần nữa, trẫm nói rồi, không thể lại sủng ngươi như thế, hiểu rồi thì trở về đi.”

Ngự Đức đế mặt đầy túc mục, trong giọng nói chứa đựng uy nghiêm không thể kháng cự, chưa bao giờ đối với y lớn tiếng nói chuyện, hoàng huynh đột nhiên cải biến thái độ, Vũ Văn Hoằng Trinh không thể thừa nhận, chỉ có thể nhìn bóng dáng hoàng huynh y kính yêu phất tay áo rời đi.

“Tạ chủ long ân……”

Một giọt lệ vô thanh rơi khỏi hốc mắt, không thể nghe thấy tiếng tạ ơn của Hoa Văn Uyên.