Thần Trượng Loạn Giang Hồ

Chương 50: Sự khác biệt giữa chính và tà

Một tháng sau, trên đường cái quan xuất hiện một cỗ xe to tiến về phía lăng tẩm bao đời đế vương nằm ở mạn bắc Lạc Dương.

Cỗ xe che mui kín mít, chẳng rõ bên trong có ai, song ngồi nơi chỗ đánh xe là Cổ Thánh Cố Thiên Nhất và Liễu Bán Tiên.

Chỉ nghe Liễu Bán Tiên nói :

- Quỷ Cổ Tam Thông của Cố huynh đã luyện thành, sao hôm trước không tham dự đại hội Thất Trùng Thiên?

Cố Thiên Nhất thở dài não nuột :

- Kể ra thật là xấu hổ, tiểu đệ vì luyện Quỷ Cổ Tam Thông mà vô ý làm
cho Tư Mã Trường Hồng và vài người khác bị tẩu hỏa nhập ma. Hiện tuy đã
biết họ không bị tổn thương, song lúc ấy tiểu đệ rất là hối hận, nên đã
từ bỏ ý định tranh cường hiếu thắng.

Liễu Bán Tiên nghiêm giọng :

- Chẳng phải tiểu đệ đã đánh giá cao đối thủ, nếu luận theo tuyệt học
trong đương kim võ lâm, chừng như Phích Lích thần trượng của Tư Mã
Trường Hồng vẫn đứng đầu so với võ học các phái, nếu bọn Lãnh Phong mà
không giở trò ám toán thì với thực lực của nhóm Tư Mã Trường Hồng lúc
bấy giờ ắt hẳn tiêu diệt sạch đối phương...

Cố Thiên Nhất gật đầu :

- Liễu huynh nói rất đúng, kể từ khi giao thủ với Nhạc Quần hôm ấy, tiểu đệ mới biết võ học của Tư Mã Trường Hồng vẫn là thiên hạ vô song. Kể ra thật là xấu hổ, nếu mà đấu tiếp nữa có lẽ tiểu đệ không phải là đối
thủ.

- Cố huynh hà tất khiêm tốn. Quỷ Cổ Tam Thông cũng đáng được kể là một
kỳ học hiện nay, nếu mà Cố huynh không bằng lòng dùng kỳ học ấy tương
trợ, tiểu đệ thật chẳng có chút hy vọng...

- Quỷ Cổ Tam Thông của tiểu đệ quả có thể giúp Liễu huynh thật ư?

Liễu Bán Tiên nghiêm túc :

- Lẽ nào tiểu đệ lại dối gạt Cố huynh! Bởi tiểu đệ nghiên cứu quyển kỳ
thư của nước Quy Từ, có một trang thật không thể nào hiểu được, nhưng
lại tìm ra được một phương pháp thay thế, đó là dùng tuyệt học âm hưởng
để bổ túc cho công lực Linh Phụng. Tuy nhiên... có một điều khiến cho
tiểu đệ hết sức phân vân, nếu một khi thành công, hai vị sát tinh bởi
cảm ứng tâm linh có thể trở thành...

Cố Thiên Nhất giật mình :

- Liễu huynh muốn nói là sợ chúng động lòng xuân mà...

Liễu Bán Tiên gật đầu :

- Rất có khả năng như vậy! Đó là theo sự ghi chép trong quyển kỳ thư...

Cố Thiên Nhất hớn hở :

- Vậy thì hay quá, Liễu huynh quả là công đức vô lượng! Nhưng Liễu huynh có chắc vị sát tinh mới sau khi chế ngự được Thủy Linh Phụng, sẽ trở
lại người thường và cải tà quy chính chăng?

Liễu Bán Tiên trầm ngâm :

- Tiểu đệ sẽ cố gắng hết sức, có lẽ thực hiện được!

Cố Thiên Nhất vỗ đùi đánh hét :

- Tuyệt lắm! Thú thật với Liễu huynh, tên tiểu tử ấy với Thủy Linh Phụng vốn thực là vợ chồng...

Liễu Bán Tiên sửng sốt :

- Cố huynh không đùa đấy chứ?

Cố Thiên Nhất nghiêm chỉnh :

- Đại sự như thế lẽ nào tiểu đệ lại đi nói đùa? Ngay khi Liễu huynh yêu
cầu tương trợ, tiểu đệ đã ngấm ngầm điều tra. Theo lời Tiểu Thúy, con
gái của Triều Thiên Tiêm, Thủy Linh Phụng vì mắc bệnh phong hủi nên đành cam chịu làm vợ Lục Bình, mục đích là dùng tấm thân bệnh tật mà trừ hại cho võ lâm, hành động ấy thật là đáng kính.

Liễu Bán Tiên lẩm bẩm :

- Nếu quả đúng như vậy, tiểu đệ sẽ cố hết mọi khả năng để làm thay đổi
lòng dạ của Lục Bình, hầu cho hai người tái kết duyên vợ chồng!

- Nhưng Thủy Linh Phụng có bệnh hủi mà!

Liễu Bán Tiên mỉm cười :

- Cố huynh lại quên rồi, tiểu đệ là danh y đương thế kia mà.

Cố Thiên Nhất hớn hở :

- Thật là việc tốt lành biết mấy, Liễu huynh định thực hiện như thế nào?

Liễu Bán Tiên bèn thấp giọng nói một hồi, Cố Thiên Nhất gật đầu lia lịa mà nói :

- Liễu huynh quả là bậc kỳ tài, nếu tiểu đệ mà nghe được hồi mấy năm về trước, dứt khoát không thể nào tin.

Liễu Bán Tiên mỉm cười, đưa tay chỉ về phía lăng tẩm đế vương trên đồi và nói :

- Đã đến rồi, xe không thể đi tiếp được nữa, ta xuống đi bộ thôi!

Hai người nhảy xuống xe, Liễu Bán Tiên vén mui xe phía sau lên, bồng ra một người quay sang Cố Thiên Nhất nói :

- Cố huynh hãy dắt ngựa vào trong lăng mộ rồi đem cỗ xe giấu đi.

Thì ra kẻ mà Liễu Bán Tiên bồng trên tay chính là Lục Bình. Vào trong
một khu mộ to lớn, Liễu Bán Tiên đặt Lục Bình lên trên một chiếc bàn đá.

Lục Bình có vẻ mơ mơ màng màng, bảo y đã ngủ, thì đôi mắt lại hé mở; còn như bảo y đã thức, thì mắt lại không trông thấy, tai không nghe được và trí óc cũng không còn suy tư.

Liễu Bán Tiên ngồi xuống đối diện, Cố Thiên Nhất vác một chiếc trống to ra và nói :

- Tiểu đệ giúp Liễu huynh như thế nào đây?

Liễu Bán Tiên nghiêm nghị :

- Khi thực hiện phương pháp này, sinh mạng của hai người đều nằm cả
trong tay của Cố huynh, Cố huynh phải hết sức thận trọng đấy.

Ngưng giây lát rồi nói tiếp :

- Quỷ Cổ Tam Thông của Cố huynh, tiểu đệ chỉ nghe chứ chưa được chứng
kiến, cho nên xin Cố huynh hãy trổ lên cho tiểu đệ nghe thử, rồi mới
quyết định được sẽ vận dụng như thế nào?

Cố Thiên Nhất ngạc nhiên :

- Quỷ Cổ Tam Thông gồm có ba hồi, hồi một rất chậm và thấp, chủ yếu là
thôi miên, hồi thứ nhì nhanh và cao hơn, chủ yếu là làm cho đối phương
khi ngủ say sinh ra ảo giác, hồi ba rất nhanh và cao, có thể tạo ra hồi
âm hai lượt...

Liễu Bán Tiên kinh ngạc :

- Hai lượt hồi âm ư?

Cố Thiên Nhất nghiêm túc gật đầu :

- Không sai! Cả tháng nay tiểu đệ đã quên ăn quên ngủ mà khổ luyện được. Tiếng vang thông thường dù cao hay thấp cũng chỉ có một lần hồi âm,
nhưng Quỷ Cổ Tam Thông của tiểu đệ lại đến hai lần hồi âm, khiến cho đối tượng dám làm những điều mà trước đó không bao giờ dám làm. Chẳng hạn
như có người bị bức hiếp, song vì thế lực của đối phương quá mạnh, hễ
phản kháng ắt dữ nhiều lành ít, nhưng khi nghe Quỷ Cổ Tam Thông, lòng
can đảm sẽ bừng dậy, bất chấp mọi nguy hiểm mà liều mạng với đối phương.

- Rõ ràng đó là thủ thuật thôi miên!

Cố Thiên Nhất lắc đầu :

- Không phải đâu! Thuật thôi miên chỉ có thể làm cho người ngủ đi, còn
thuật mộng du thì cũng chỉ có thể làm cho người mộng du, chứ không thể
làm đối phương trong lúc ngủ lại có những hành động mà lúc thức không
dám làm, vì thần trí cũng hết sức tỉnh táo.

- Rõ là kỳ học! Nhưng tiểu đệ lo là tiếng trống hẳn phải vọng đi xa hằng mấy mươi dặm, vạn nhất lôi cuốn người trong võ lâm đến đây, há chẳng...

Cố Thiên Nhất mỉm cười :

- Không hề gì, tiểu đệ có thể làm cho tiếng trống giống hệt như tiếng sấm, hẳn sẽ không ai nghi ngờ đâu!

Cố Thiên Nhất treo dây đeo vào cổ, chiếc trống thòng xuống bụng, từ cao
đánh xuống thấp dần, hệt như tiếng sầm từ xa lần hồi đến gần.

Tiếp theo tiếng trống vang rền, Liễu Bán Tiên nhìn quanh quả nhiên phát hiện đã có chuyện lạ.

Một chú hoẵng đang đi vào mộ địa, mắt láo liên như tìm kiếm chi đó, tựa hồ không hề nghe tiếng trống rền rĩ gần đó.

Đến hồi trống thứ ba, chú hoẵng nọ đột nhiên lông toàn thân dựng đứng
lên, như thể vừa phát hiện thâm thù đại địch, hai chân sau búng mạnh
xuống đất lia lịa.

Liễu Bán Tiên hơi ngạc nhiên thì thấy một con báo khổng lồ từ sau một ngôi mộ chui ra, từ từ tiến lại gần chú hoẵng nọ.

Hoẵng vốn là loại thú rất hiền lành, tạo hóa phú cho chúng bốn chân

nhanh nhẹn là để chạy trốn các loại thú dữ, dù gặp một con sói thì chúng cũng chỉ có nước bỏ chạy.

Ngờ đâu quái sự đã xuất hiện, chứ hoẵng nọ chẳng những không bỏ trốn, trái lại còn gầm lên một tiếng và lao bổ tới.

Con báo dường như hết sức bất ngờ, đâm ra lúng túng, bị chú hoẵng bức lui vài bước và tiếp tục tấn công quyết liệt.

Lẽ tất nhiên, địa vị của loại báo trong rừng chỉ kém hơn sư hổ, lẽ nào
lại khiếp sợ một chú hoẵng con, chỉ thấy nó giận dữ gầm vang và bắt đầu
phản công.

Song chú hoẵng vẫn quyết liệt chống trả, không hề có ý bỏ chạy. Liễu Bán Tiên thấy vậy, chẳng thể không bội phục sự lợi hại của Quỷ Cổ Tam
Thông, ma lực của tiếng trống đã có thể khiến cho kẻ yếu không sợ chết.

Cuối cùng dù chú hoẵng gục ngã, song con báo to cũng vết thương đầy
mình, không còn đủ sức để ăn thịt đối phương nữa, quay đầu lảo đảo bỏ
đi.

Tiếng trống ngừng bặt, Liễu Bán Tiên lớn tiếng nói :

- Quả là tuyệt thế vô song! Tiểu đệ hôm nay kể như vừa được mở rộng tầm mắt. Được rồi, chúng ta hãy bắt đầu!

* * * * *

Tại khu biệt viện trong cùng của một tiểu điếm tại Lạc Dương hai ngươi
trẻ tuổi đang nựng một đứa bé sơ sinh kháu khỉnh, ra chiều hết sức vui
sướng.

Đôi phu phụ trẻ ấy chính là Nhạc Quần và Thủy Linh Uyên, họ đã bao trọn
biệt viện này, cùng một lão phụ chuyên chăm lo cho Thủy Linh Uyên và đứa bé.

Đôi vợ chồng trẻ sau khi trải qua bao phen hoạn nạn, nay đã có con thơ, tình cảm càng thêm gắn bó.

Có điều, sự thất tung của các vị tiền bối khiến cả hai tuy có phần lo lắng, song biết là hẳn không nguy hiểm đến tính mạng.

Khoảng chừng canh hai, bỗng nghe một loạt sấm rền. Nhạc Quần nói :

- Có lẽ sắp mưa đến nơi. Ủa, nhưng sao trên trời chẳng có đám mây nào cả nhỉ?

Thủy Linh Uyên ngước nhìn trời, đoạn nói :

- Có khi chỉ cách nhau hàng năm bảy dặm, ở đây không mưa mà đằng kia lại mưa...

Nhạc Quần lắng nghe một hồi :

- Tiếng sấm này có vẻ lạ lùng quá, Uyên muội có nghe thấy chăng?

Thủy Linh Uyên liền lắng tai nghe :

- Không sai! Tiếng sấm tuy không to lắm, nhưng lai có một sức mạnh vô hình làm chấn động tâm thần...

Nhạc Quần bỗng giật mình :

- Rất giống tiếng trống của Cổ Thánh Cố Thiên Nhất!

Thủy Linh Uyên thoáng chau mày :

- Lẽ nào ông ấy lại đánh trống ở Lạc Dương này?

Nhạc Quần lắc đầu :

- Tiếng trống này ở rất xa, dường như xuất phát tại Mang Sơn, quyết
không thể lầm được. Đó là tiếng trống, có điều mạnh hơn nhiều so với lần trước thôi.

- Cổ Thánh đã bảo là phải tham dự đại hội Thất Trùng Thiên, chẳng hiểu sao lại không thấy mặt?

- Có lẽ vì ông ấy đã gây ra tai họa cho gia sư và các vị khác, nên ái
ngại không tham dự. Uyên muội, tiếng trống này có hàm chứa âm thanh sát
phạt, ngu huynh định đi xem thử!

- Tiểu muội cùng đi với Quần ca...

- Không cần đâu! Uyên muội hãy ở nhà trông con, ngu huynh sẽ trở về ngay, trễ lắm là lúc canh năm thôi.

- Quần ca hãy thận trọng nhé!

Nhạc Quần đặt lên má Thủy Linh Uyên một nụ hôn âu yếm, mang theo khí giới phi thân về phía Mang Sơn.

Vừa ra khỏi Lạc Dương, bỗng thấy một bóng người phóng đi vùn vụt, như thể lăng không phi hành, thoắt ẩn thoắt hiện:

Nhạc Quần hết sức kinh dị, thầm nghĩ: “Trong đương kim võ lâm chưa bao
giờ nghe nói có người luyện được khinh công cao đến mức độ ấy!”

Chàng bèn giở hết tốc lực đuổi theo, song trước sau vẫn cách nhau nửa
dặm, không làm sao đuổi kịp. Tuy nhiên, nơi bóng người ấy đã qua, gặp
cây thì cây ngã, gặp thú thì thú không kịp chạy trốn, đều bị giẫm nát
bét.

Nhạc Quần rợn người :

- Đây là công lực gì thế? Chẳng giống con người chút nào cả!

Bỗng sực nhớ ra, thầm nhủ: “Theo lời Liễu Bán Tiên, Thủy Linh Phụng đã
trở thành một sát tinh, khinh công cao không tưởng, chẳng một ai chế ngự được, có thể nào chính là nàng?”

Lúc này đã tiến vào khu Mang Sơn, chỉ thấy bóng người nọ nhấp nhoáng, biến mất trong một khu rừng.

Lòng hiếu kỳ của Nhạc Quần bừng dậy, cũng lập tức phóng vọt vào theo.

Bầu trời không có trăng sao, trong rừng tối mịt, Nhạc Quần không dám
khinh suất, vận hết nhãn lực nhìn theo bốn phương, tai nghe tám hướng,
bước trên cành lá khô chầm chậm tiến tới.

Tiếng trống mỗi lúc càng rõ. Nhạc Quần mười phần tin chắc Cổ Thánh Cố Thiên Nhất ắt hẳn ở gần đây.

Thốt nhiên, chàng phát hiện ra một đôi mắt sáng lạnh chớp động trong bóng tối, chẳng rõ là của người hay thú?

Nhạc Quần chững bước, rút Quỷ Đầu trượng xuống, trầm giọng hỏi :

- Ai đó?

Đôi mắt ấy chớp động liên hồi, song lặng thinh và không ngớt phát ra tiếng thở phì phào.

Rõ ràng là tiếng thở của loài người. Nhạc Quần vô cùng thắc mắc, nếu
người này chính là kẻ mình đang đuổi theo, phải là một cao thủ tuyệt
thế, sao lại thở hổn hển thế này?

Nhạc Quần trầm giọng hỏi :

- Người hay là ma quỷ? Sao không lên tiếng?

Bốn bề vẫn tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở phì phào ghê rợn. Nhạc Quần chợt
nghe lạnh cả sống lưng, thầm nhủ: “Chả lẽ trên cõi đời có ma thật ư?”

Song chàng vốn là kẻ to gan lớn mật, liền vận chân lực, đưa Quỷ Đầu
trượng lên hộ ngực, chầm chậm bước tới. Khi còn cách chừng ba trượng,
Nhạc Quần bỗng chững bước, thì ra là một nữ nhân đầu tóc rối bù.

Nữ nhân ấy quần áo tả tơi, cơ hồ không thể che thân, trợn trừng đôi mắt lạnh lẽo nhìn chàng.

Nhạc Quần bàng hoàng :

- Linh Phụng đó ư?

Nữ nhân nọ vẫn thở hổn hển, dường như không phải do nguyên nhân sau một cuộc bôn tẩu, mà là do cố tật.

Nhạc Quần từng bước tiến đến gần thêm một trượng nữa, lòng vô vàn chua xót, nghẹn giọng hỏi :

- Phụng tỷ, sao lại ra nông nổi này?

Nữ nhân nọ vẫn lặng thinh thở hổn hển, Nhạc Quần thấy nữ nhân này có
gương mặt khá giống Thủy Linh Phụng, niềm bi thương trong lòng bỗng chốc trở nên khiếp hãi, lại tiến tới hơn một trượng nữa, khoảng cách giữa
đôi bên giờ chỉ còn chưa đầy một trượng.

Lúc này Nhạc Quần đã khẳng định đối phương chính là Thủy Linh Phụng, tuy dáng vẻ của nàng vô cùng đáng sợ, song Nhạc Quần không còn khiếp hãi
nữa, chỉ nghe lòng đau thắt tột cùng.

Chàng đưa tay trái ra và trầm giọng nói :

- Phụng tỷ... cảnh ngộ của Phụng tỷ quá là đáng thương, mau theo tiểu đệ về đi thôi! Uyên muội đã hạ sinh được một bé trai rồi...

Nữ nhân nọ vốn đang ngồi xổm, bỗng đứng phắt dậy và dang rộng hai tay nhanh như chớp lao tới ôm Nhạc Quần.

Nhạc Quần trong lúc bất ngờ, chắc hẳn không thể lách tránh, song chàng
không hề có ý tránh, mà còn định nhào tới ôm chầm lấy nàng.

Thế nên, nữ nhân nọ lập tức ôm ngang lưng chàng một cách dễ dàng.

Hai người mặt đối mặt, nhìn thấy nhau rõ mồn một. Nhạc Quần giật mình
kinh hãi, nhận thấy nàng mắt rực hung quang, mặt mày xanh mét như ngươi
chết, nghiến răng trèo trẹo, thớ thịt trên mặt co giật liên hồi.

Nhưng đó chỉ là điều phụ, đáng sợ nhất là hai cánh tay nàng có sức mạnh
kinh hồn, chẳng khác nào hai gọng kìm sắt, từ từ siết chặt lại.

Nhạc Quần khiếp hãi, buông vội Quỷ Đầu trượng, hai tay cố sức vung ra,
song hai cánh tay của nàng nóng rực như lửa và cứng như sắt.

Cổ họng nàng phát ra tiếng ằng ặc, tiếp tục gia tăng sức lực, dường như muốn bẻ gãy chàng làm đôi.

Hai mắt nàng trợn to hết cỡ, giăng đầy tia máu, rõ ràng đã mất hết nhân tính.

Nhạc Quần gỡ mãi không được, hai cánh tay nàng chớ hề nhúc nhích, bèn giơ chưởng toan vỗ xuống đầu nàng.

Tuy chàng không thể vận hết chân lực, song một chưởng ấy cũng đủ sức
đánh nát sọ đối phương. Thế nhưng, chàng đành lòng nào hạ thủ cho được?

Nhạc Quần thu chưởng về hét lớn :

- Phụng tỷ... Đệ đây... Nhạc Quần đây mà.

Song chỉ hoài công, nàng vẫn tiếp tục xiết mạnh, lưng Nhạc Quần đã bị
vặn eo đi, nếu cứ thế tiếp tục ắt chàng phải chết. Toàn thân nàng cũng
nóng rực như lửa. Nhạc Quần đã quyết định, vì các vị tiền bối mất tích
và toàn thể võ lâm, chàng phải sống không thể nào chết được.

Mặt chàng đã đỏ bừng, hơi thở cũng có phần gấp rút, lập tức dùng hai tay bóp cổ nàng siết mạnh.

Nào ngờ cổ nàng cũng cứng như đá, Nhạc Quần vốn đã không thể vận hết sức lực, thế là chẳng làm gì được nàng.

Nhạc Quần biết đã đến giờ phút sinh tử, nếu không hạ sát thủ thì dứt khoát chẳng thể nào thoát thân được.

Chàng bèn buông tay trên cổ nàng ra, chộp vào huyệt Kiên tĩnh. Song đã
dùng hết sức mà vẫn không sao chộp vào được. Càng thêm kinh khiếp, Nhạc
Quần lại tiếp tục điểm các huyệt Kỳ môn, Chương môn và Khí hải.

Song mọi huyệt đạo của nàng đều đã phong bế, chẳng khác nào một người bằng sắt, không thể nào làm tổn thương được.

Nhạc Quần tuyệt vọng, giờ mới tin lời Liễu Bán Tiên, sát tinh này toàn thể võ lâm không ai địch nổi.

Thốt nhiên, tiếng trống hạ xuống thật thấp, như tiếng thì thầm của hàng trăm ngàn người.

Thủy Linh Phụng khẽ run rẩy, không tiếp tục gia tăng thêm sức lực nữa, nhưng chưa buông tay ra.

Tiếng trống thấp trầm kéo dài chừng một tuần trà, gây cảm giác oán khí
xung thiên, không thể nào dồn nén, phải giết chết một ai đó mới được.

Đột nhiên, tiếng trống lên cao và gấp rút, khiến người sôi sục lửa căm
hờn, Nhạc Quần quát lớn, vùng mạnh thoát khỏi vòng tay của Thủy Linh
Phụng. Đồng thời Thủy Linh Phụng cũng rú lên một tiếng quái dị, quay
người bỏ chạy. Nhạc Quần cảm thấy tâm trí tỉnh táo trở lại, biết vừa rồi mình đã bị tiếng trống mê hoặc và đồng thời Thủy Linh Phụng cũng bị ảnh hưởng của tiếng trống mà buông chàng ra.

Nhạc Quần vô cùng kinh hãi, thật không ngờ tiếng trống của Cổ Thánh lại
ghê gớm đến vậy. Chàng nhặt ngọn Quỷ Đầu trượng, phi thân đuổi theo, ra
khỏi rừng, trước mặt trên ngọn đồi là một khu lăng mộ rộng lớn.

Tiếng trống chính là từ trong khu mộ địa ấy phát ra, song Thủy Linh Phụng đã mất dạng.

Nhạc Quần phi thân về phía mộ địa, cảm thấy cõi lòng bị ảnh hưởng bởi
tiếng trống có một dư vị không sao tả được, như vui, buồn, mừng, giận
không sao dằn nén nổi, có thể bật khóc bất kỳ lúc nào.

Càng đến gần tiếng trống thì cảm giác ấy càng tăng, cuối cùng chàng
loáng thoáng thấy Cổ Thánh tay cầm dùi ngồi trên bàn đá nhắm mắt đánh
trống.

Chiếc trống to được đặt trên một cái giá thấp, Liễu Bán Tiên đứng sau lưng Cổ Thánh hộ vệ.

Trước mặt cách hai người chừng một trượng có một thanh niên cụt tay đang nằm im lìm dưới đất, người ấy chính là Lục Bình, cánh tay trái của y đã bị Nhạc Quần bẻ gãy.

Nhạc Quần thầm nhủ: “Theo lời Liễu Bán Tiên, ông định tạo ra một sát
tinh khác để đối phó với Thủy Linh Phụng, hay là họ đang...”

Đột nhiên, chàng phát hiện một điều kỳ lạ, ở xung quanh chiếc bàn Cổ Thánh đang ngồi đầy bột đá.

Giờ chàng mới nhận ra, Cố Thiên Nhất cứ mỗi lần đánh vào trống, dưới bàn lại rơi xuống một ít bột đá, hệt như từ cối xay vậy.

Nhạc Quần không khỏi thầm kinh hãi, thật không ngờ võ công áp dụng vào âm luật lại có tác dụng ghê gớm đến vậy.

Tiếng trống nhanh dần, Lục Bình tung mình đứng dậy, mắt đỏ ngầu quét nhìn tứ phía như con thú đang tìm mồi.

Đột nhiên một bóng người từ xa lăng không lướt tới, đáp xuống trước mặt Lục Bình cách chừng ba trượng, chính là Thủy Linh Phụng.

Nhạc Quần vỡ lẽ, hiểu ra Liễu Bán Tiên và Cố Thiên Nhất đang định làm gì rồi.

Tiếng trống tiếp tục lên cao và dồn dập, gây ảo giác như hàng trăm ngàn ngươi đang hò hét sát phạt nhau.

Chợt Lục Bình gầm vang, lao bổ về phía Thủy Linh Phụng giơ cao cánh tay cụt bổ từ trên xuống.

Thủy Linh Phụng cũng dang rộng hai tay, nhào tới ôm ngang lưng Lục Bình.

“Bịch” một tiếng, Lục Bình đánh trúng vào vai trái Thủy Linh Phụng như
thể đánh vào sắt thép, song Thủy Linh Phụng cũng bị chao đảo, Lục Bình
liền thừa cơ lách sang bên tránh khỏi vòng tay của nàng.

Thủy Linh Phụng nổi hung, lại lao bổ tới, vươn tay chộp vào cổ Lục Bình.

Lục Bình vung tay quét mạnh khiến Thủy Linh Phụng chộp hụt, chưởng lực
của Lục Bình quét trúng một ngọn cây to, lập tức làm nó gãy đôi, đổ ập
xuống.

Phen này Thủy Linh Phụng không dùng thế ôm nữa, mà vung cả hai tay
nghênh tiếp thẳng vào cánh tay cụt của Lục Bình, hệt như hai thanh sắt
đánh vào nhau.

Cố Thiên Nhất không ngừng đánh trống từ canh hai đến canh tư, áo ông ướt đẫm mồ hồi, trên đầu khói trắng bóc lên nghi ngút.

Nhạc Quần thầm nhủ: “Hai người quả là sức mạnh kinh hồn, tin chắc không
một cao thủ võ lâm nào có thể chịu nổi một đòn, mong họ đừng tàn sát lẫn nhau, để dành sức lực mà diệt trừ lũ ma đầu trong giới hắc đạo...”

Cố Thiên Nhất đã kiệt sức, nhưng lại không dám ngưng nghỉ, vì đã đến giờ phút khẩn yếu nhất.

Cánh tay của hai vị sát tinh đã tê dại, hơi thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại che cả mắt họ. Liễu Bán Tiên nghiêm nghị đứng nhìn, thần thái hết sức
căng thẳng, ông biết nếu thất bại, hai sát tinh sẽ cùng đào thoát và kể
từ nay sẽ không còn ai chế ngự được nữa.

“Bùng” một tiếng, một con ngựa đá to bị Thủy Linh Phụng đánh vỡ nát, đá vụn văng tung tóe.

Thủy Linh Phụng tuy hai tay đối phó với Lục Bình, song Lục Bình không hề bị kém thế. Bởi Thủy Linh Phụng đã bỏ trốn khi chưa hoàn tất thủ thuật, còn Lục Bình thì được Liễu Bán Tiên tạo nên đúng theo phương pháp đầy
đủ hỏa hầu, nên đã có thể đấu ngang tay với Thủy Linh Phụng.

Nhạc Quần vô cùng lo lắng, thầm nhủ: “Hai người hà tất đấu tiếp nữa, cứ bỏ chạy đi há chẳng thong dong tự tại...”

Con người chung quy cũng là con người, sức lực dẫu sao cũng có hạng, hai người đấu nhau suốt gần cả đêm, giờ đây cũng đã sức cùng lực kiệt.

Cố Thiên Nhất biết đã sắp đến lúc, cố sức chịu đựng cơn mệt mỏi, cất cao tiếng trống hơn nữa.

Cứ mỗi lần va chạm nhau là hai người lại lùi sau một hai bước, khoảng
đất trong phạm vi hai trượng đã lún xuống sâu hơn một thước.

Hai người bởi ảnh hưởng của tiếng trống, muốn thôi cũng chẳng thể được,
nhưng càng đánh càng thêm kiệt quệ, chân bước loạng choạng và hơi thở
hồng hộc.

Cuối cùng, sau một chiêu đánh thẳng đỡ thẳng, hai người cùng ngã xuống đất, hơi thở như thể bò rống, vang xa hằng nửa dặm.

Tiếng trống vụt ngưng bặt, Cố Thiên Nhất đưa tay lên vuốt mồ hôi trên mặt, thở hổn hển nói :

- Liễu huynh... tiểu đệ đã hoàn thành sứ mạng...

- Xin đa tạ Cố huynh, giờ đến lượt tiểu đệ...

Đoạn sải bước đến bồng hai người đặt gần nhau cách chừng một thước, sau đó Liễu Bán Tiên cũng nằm xuống ngay giữa.

Nhạc Quần hết sức thắc mắc, chỉ thấy Liễu Bán Tiên miệng lầm bầm chẳng rõ nói gì đó rất khẽ.

Lúc này Thủy Linh Phụng và Lục Bình đã không còn thở mạnh nữa, mà như đang chú ý lắng nghe lời nói của Liễu Bán Tiên.

Hai vị sát tinh lại chịu nằm yên để nghe Liễu Bán Tiên nói, thật chẳng thể không bội phục lòng can đảm và trí tuệ của ông.

Cố Thiên Nhất cũng không ngớt gật đầu ra chiều cảm phục.

Qua canh năm, trời rạng sáng không khí dần se lạnh, chợt thấy Thủy Linh Phụng ôm mặt khóc và đứng dậy.

Lục Bình cũng thờ thẫn đứng lên, ngơ ngác nói :

- Tôi là ai?

Liễu Bán Tiên phủi áo đứng lên :

- Thiếu hiệp là Lục Bình!

Lục Bình khẽ gật đầu :

- Không sai... tôi là Lục Bình...

Liễu Bán Tiên nghiêm nghị :

- Hành vi nghĩa hiệp của thiếu hiệp đã vang lừng võ lâm, thiếu hiệp đã
độc chiến Thiên Sơn bát ma, cứu vãn mấy ngàn cao thủ trong giới bạch
đạo!

Lục Bình ngớ ngẩn :

- Sao tôi chẳng nhớ gì cả?

- Thiếu hiệp đã liên thủ với Thủy Linh Phụng, nội trong một đêm đã giết
sạch Nộ Sơn cửu yêu, giải cứu cho bảy mươi cao thủ, được cả hai giới hắc bạch tôn là Vạn Thế Hiệp Lữ...

Thủy Linh Phụng cũng ngơ ngác :

- Việc ấy tiểu nữ cũng không hề biết...

Liễu Bán Tiên nghiêm nghị nói tiếp :

- Tất nhiên là hai vị không biết, bởi có một số kẻ bại hoại trong võ lâm đã dùng tà thuật làm cho hai vị mất đi bản tính, để mưu đồ lợi dụng
chống lại giới bạch đạo...

Lục Bình sửng sốt :

- Chúng tôi có chống lại giới bạch đạo chăng?

Liễu Bán Tiên lắc đầu :

- Chưa! May nhờ lão phu đã phát giác sớm...

Lục Bình bỗng hỏi :

- Xin hỏi lão tiền bối là ai?

- Lão phu là Liễu Bán Tiên, bởi không đành lòng thấy hai vị tiếp tục
trầm luân nên đã tìm cách khôi phục lại tri giác cho hai vị.

Thủy Linh Phụng nói :

- Hai chúng tôi có quan hệ như thế nào với nhau?

- Hai vị là vợ chồng của nhau, bởi từng mất đi trí nhớ nên đôi bên không còn nhận ra được nữa.

Lục Bình hỏi :

- Chẳng hay kẻ xấu xa đó là ai vậy?

Liễu Bán Tiên nghiêm giọng :

- Chính là Lãnh Phong, chủ nhân Thất Trùng Thiên!

Lục Bình nhẹ gật đầu :

- Cha mẹ chúng tôi hiện ở đâu?

Liễu Bán Tiên thở dài :

- Đã tạ thế từ lâu rồi! Kể từ nay nếu gặp ai tự nhận là cha mẹ của hai vị, hai vị đừng tin, họ có ý đồ xấu đấy!

Nhạc Quần chợt nghĩ: “Nếu như Lục Bình gặp Bạch Phát Hằng Nga, chẳng lẽ
cũng không nhìn nhận bà ấy là mẫu thân ư? Nếu Thủy Linh Phụng gặp Mai sư cô, cũng không nhìn nhận ư?”

Thủy Linh Phụng chơm chớp mắt :

- Tiền bối định xử lý chúng tôi như thế nào?

- Làm cho hai vị khôi phục trí nhớ, sống một cuộc sống bình thường.

Nhạc Quần cảm động nghĩ thầm: “Người như Liễu Bán Tiên quả đúng là một hiệp sĩ chân chính!”

Song Nhạc Quần cũng cảm thấy lo lắng, nếu Lục Bình quả thật quên đi quá
khứ tội lỗi, trở thành một người tốt, kết hợp với Thủy Linh Phụng, vậy
chẳng phải khốn nạn cho y sao? Bởi Thủy Linh Phụng đang có chứng bệnh
phong hủi mà!

Lục Bình bỗng thắc mắc hỏi :

- Tiền bối, cánh tay trái của vãn bối sao lại bị bẻ gãy thế này?

- Thiếu hiệp đã thọ thương khi quyết chiến với Nộ Sơn cửu yêu, bởi khí
giới của chúng có kịch độc, cứu chữa hơi muộn nên đành phải cắt bỏ...

Cố Thiên Nhất bỗng lớn tiếng :

- Liễu huynh, trời sắp sáng rồi, hãy thu xếp mau đi...

Liễu Bán Tiên chỉ tay về phía ngôi lăng tẩm to nhất và nói :

- Hai vị vốn là vợ chồng, chỉ bởi đã mất trí nhớ, phải cùng tiếp tục
chung sống để trí nhớ khôi phục dần rồi sẽ quen. Vì vậy, lão phu đã tìm
chọn một nơi ẩn cư thích hợp có đầy đủ vật gia dụng lẫn thức ăn. Từ nay
trở đi cứ cách ba hôm lão phu lại mang thức ăn đến, khi nào trở lại bình thường hai vị hãy rời khỏi...

Đoạn cùng Lục Bình và Thủy Linh Phụng đi về phía lăng tẩm, mở cánh cửa đá và tiến vào trong.

Nhạc Quần vô cùng bội phục kế hoạch chu đáo của Liễu Bán Tiên, lòng ngập đầy hy vọng, nếu Thủy Linh Phụng mà chữa khỏi được bệnh phong hủi, kết
hợp với Lục Bình đã cải tà quy chính, quả là một điều vô cùng tốt đẹp.

Chàng lẳng lặng quay người, phi thân trở về Lạc Dương.

* * * * *

Khuya năm hôm sau, Nhạc Quần lại đến gần ngôi lăng tẩm nọ. Trong năm
ngày qua, đêm nào chàng cũng có đến đây một lần để âm thầm theo dõi Lục
Bình và Thủy Linh Phụng.

Chàng hết sức vui mừng, bởi mọi sự đều không ra ngoài dự liệu của Liễu
Bán Tiên. Hai người đã sống rất hiền hòa mặc dù trí nhớ chưa khôi phục,
hệt như đôi vợ chồng chưa từng gặp mặt nhau, đang lần hồi xây dựng tình
cảm.

Trăng thanh gió mát, Thủy Linh Phụng và Lục Bình đang ngồi trước cửa thì thầm tâm sự.

Đột nhiên, một bóng người xuất hiện từ xa, chính là Liễu Bán Tiên tay xách một chiếc giỏ đầy thức ăn rau quả.

Đôi trẻ cùng đứng lên thi lễ, Liễu Bán Tiên nói :

- Hai người bất tất đa lễ, hãy ngồi xuống đi...

Liễu Bán Tiên đặt giỏ xuống, ngồi ngoài một trượng và quay mặt đi, từ
phía Lục Bình và Thủy Linh Phụng chỉ có thể trông thấy sau lưng.

Thủy Linh Phụng và Lục Bình cùng ngồi xuống, Nhạc Quần tiến đến gần hơn nữa, ẩn vào một nơi kín đáo.

Chỉ nghe Liễu Bán Tiên khẽ buông tiếng thở dài :

- Mấy ngày hôm nay hai người đã sống ra sao?

Hai người đồng thanh nói :

- Đa tạ tiền bối đã quan tâm, chúng vãn bối rất yên vui, chỉ có điều là không nhớ gì về quá khứ...

- Phải vậy thôi! Tà thuật của lão ma ấy hết sức lợi hại, phải đôi ba tháng mới có thể khôi phục được, hai người đừng nôn nóng!

Nhạc Quần loáng thoáng cảm thấy giọng nói của Liễu Bán Tiên hơi ồ ề,
song cũng không chú tâm đến, chỉ nghe Liễu Bán Tiên nói tiếp :

- Lão phu định cho hai người biết về thân thế của mình...

Hai người mừng rỡ :

- Tiền bối hãy nói ngay đi, vãn bối đang trông chờ đây!

Liễu Bán Tiên lắc đầu :

- Không được đâu! Hai người hiện còn là gai trong mắt của lão ma kia,
nếu vì biết rõ thân thế mà bệnh cũ tái phát thì sẽ là điều bất hạnh lớn
cho bản thân và cả võ lâm, cho nên lão phu bắt buộc phải khuyến cáo
trước, khi đã biết rõ thân thế của mình, cần phải hết sức dồn nén...

Đoạn từ trong lòng lấy ra hai phong thư, chia ra trao cho Lục Bình và Thủy Linh Phụng, nghiêm giọng nói :

- Bây giờ khoan hãy mở ra, chờ lão phu đi khỏi rồi hãy vào trong đóng cửa lại mà xem...

Đoạn đứng lên nói tiếp :

- Sau ba hôm nữa lão phu sẽ lại đến!

Thủy Linh Phụng và Lục Bình trông theo cho đến khi Liễu Bán Tiên khuất
dạng, hai người nôn nóng vào trong lăng mộ và đóng cửa lại.

Nhạc Quần loáng thoáng cảm thấy sự tình có phần quái lạ, và Liễu Bán
Tiên cũng không được hòa nhã như trước, giọng nói hơi sắc lạnh và vẻ mặt cũng biến đổi liên hồi.

Chàng rón rén đứng nép vào cửa, chỉ nghe Thủy Linh Phụng nói :

- Lục đại ca hãy mở ra xem trước đi!

- Phụng muội mở ra xem trước thì hơn!

- Chúng ta đã là vợ chồng, không nên khách sáo, thôi thì hai người cùng mở ra xem nhé?

- Cũng được! Mình trao đổi nhau xem thế nào?

- Đồng ý!

Hai người mở thư ra, cùng trao đổi ruột thư cho nhau xem.

Trong thư đã viết những gì? Lẽ tất nhiên là Nhạc Quần chẳng thể biết được, chờ độ sau một tuần trà, bên trong im phăng phắc.

Nhạc Quần hết sức nghi hoặc, bèn khẽ mở hé cánh cửa đá nhìn vào, bất
giác rùng mình kinh hãi, những thấy hai ngươi mắt rực hung quang cùng
gườm gườm nhìn nhau, hiển nhiên bệnh cũ đã tái phát.

Nhạc Quần bàng hoàng thầm nhủ: “Liễu Bán Tiên đã triệt để trị liệu cho
họ, vì sao biết rõ lúc này mà biết rõ thân thế tất có nguy cơ bệnh cũ
tái phát, mà vẫn tiết lộ nhỉ? Hay là...”

Nhạc Quần bỗng giật mình: “Liễu Bán Tiên vừa rồi là giả mạo, nhằm mục
đích khơi dậy hung tính của hai người, khiến họ trở lại thành sát tinh
ư?”

Chàng nhớ lại vóc dáng của Liễu Bán Tiên nọ, chợt hiểu ra, buột miệng nói :

- Đúng rồi! Chính là Lãnh Phong chẳng sai, thuật dịch dung hóa trang của lão ta rất tinh vi, song vẫn sợ bị Lục Bình và Thủy Linh Phụng khám
phá, nên đã quay lưng về phía họ, và hạ giọng thấp đến mức ồ ề...

Nhạc Quần nghĩ đến đây, bèn bất chấp nguy hiểm đến bản thân, mở cửa bước vào.


Thủy Linh Phụng và Lục Bình mặt mày hung tợn, nghiến răng trèo trẹo, vừa định động thủ, bỗng thấy Nhạc Quần xuất hiện, liền cùng quay sang hung
hãn nhìn chàng.

Nhạc Quần kinh hãi thầm nhủ: “Ngay lúc này nếu mình mở cửa bỏ chạy thì
vẫn còn kịp, nhưng kể từ này sẽ có biết bao kẻ vô tội phải táng mạng
dưới tay hai sát tinh này. Nếu mình nhốt họ trong ngôi lăng mộ này, tìm
cách chế phục họ thì mới là thượng sách!”

Tất nhiên chàng hiểu rất rõ sự lợi hại của hai sát tinh này, nhận thấy
ngôi lăng mộ này rộng không dưới một mẫu, bên trong có hàng ngàn cửa
ngách, nếu vận dụng cơ trí rất có thể kiềm chế được họ.

Nhạc Quần ngấm ngầm phòng bị, đồng thời đảo mắt nhìn quanh, thấy bên
trái có một cửa nhỏ bằng ván không dày lắm, độ chừng một chưởng là có
thể đánh vỡ được.

Thốt nhiên, Lục Bình và Thủy Linh Phụng cùng lượt gầm vang lao bổ tới,
Nhạc Quần đã sớm đề phòng, lập tức lăn người qua dưới chân họ.

“Soạt soạt”, bàn tay hai người đều cắm vào trong vách, đá vụn tung bay.

Nhạc Quần cả kinh, lao đến cạnh cửa sổ, tung ra một cước, cánh cửa lập
tức vỡ nát, phóng vọt vào ngay. Nhưng nghe sau lưng hai người gầm thét
inh ỏi và tức khắc đuổi theo.

Nhạc Quần đảo mắt nhìn quanh, thì ra đó là một gian thư phòng, đầy sách
và tranh ảnh, trên bàn có cả văn phong tứ bảo, Chàng biết trong lăng tẩm đế vương chẳng khác nào trong hoàng cung, có thể nói là đầy đủ mọi thứ.

Thư phòng này cũng có một cánh cửa thông sang một gian phòng khác. Nhạc
Quần lập tức phóng tới, vừa mới đánh tung cửa, hai sát tinh đã đuổi tới
sau lưng.

Điều kỳ lạ là hai sát tinh vốn đang đối nghịch nhau, vậy mà giờ đây lại cùng đuổi theo Nhạc Quần.

Gian này dường như là phòng âm nhạc của hoàng đế, trên vách treo đầy các loại nhạc cụ, song không có cửa thông sang nơi khác.

Nhạc Quần kinh hãi, một sát tinh đã đối phó không xong, nếu cả hai cùng xuất thủ thì chàng ắt phải táng mạng.

Lúc này hai sát tinh chỉ còn cách chàng không đầy một trượng, đang chầm
chậm hét vang, cùng lúc từ hai bên lao tới, Nhạc Quần toàn lực đẩy ra
hai chưởng.

“Bình bình”, chưởng lực đều trúng vào người hai sát tinh, song họ chỉ thoáng khựng lại, rồi thì tiếp tục lao tới.

Nhạc Quần tạt ngang ba bước và phóng ra ba trượng, khiến những vật trên vách rơi xuống lào rào.

Hai sát tinh dường như rất e sợ những tiếng động ấy, cùng thoái lui ba
bước, Nhạc Quần thừa cơ quét mắt nhìn quanh, lập tức bừng dậy niềm hy
vọng, thì ra nơi vách phía sau chiếc đàn tỳ bà khổng lồ, có một khung
cửa nhỏ hình dạng hệt như chiếc đàn.

Nhạc Quần chẳng chút chần chừ, phóng vọt qua ngay, chân chưa chạm đất đã đảo mắt nhìn quanh, những thấy dưới đất có một miếng đá vuông vức, bốn
bề đều có khe hở, ngay khi ấy hai luồng kình phong từ phía sau ập tới,
“bùng” một tiếng, miếng đá ấy bị đánh vỡ nát.

Nhạc Quần thừa thế hạ xuống, thì ra phía dưới miếng đá là con đường bậc
thang dẫn xuống một gian thạch thất, có thể loáng thoáng trông thấy cảnh vật, chẳng rõ ánh sáng từ đâu mà có?

Chân vừa chạm đất, chàng liền ngước lên nhìn, thì ra nơi bốn góc gian
thạch thất đều có một hạt châu to, song bám đầy bụi bởi lâu ngày không
được lau chùi, nên không được sáng lắm.

Cúi xuống nhìn, mặt đất cũng đầy bụi bặm, song có mấy dấu chân người rất mờ.

Nhạc Quần giật mình kinh hãi, những dấu chân ấy quyết chẳng phải của mình, vậy là chứng tỏ nơi đây có người ẩn cư.

Lúc này hai sát tinh đã đứng trên bậc thang nhìn xuống, Nhạc Quần vội
tìm kiếm lối thoát. Phát hiện có một khung cửa nhỏ nằm dưới bậc thang,
chàng lập tức phóng ra hai chưởng, đoạn thừa cơ lướt tới dưới bậc thang, đánh tung cánh cửa. Bỗng thấy một bóng người thấp thoáng rồi biến mất
vào một ô cửa khác.

Cánh cửa ấy vừa khép lại, Nhạc Quần đã phóng tới và tung ra một chưởng,
cánh cửa liền bật mở. Chàng lại phóng tiếp ra hai chưởng, rồi phi thân
vào.

Gian phòng này có chiếc giường to và đầy đủ mền gối, bởi quá lâu năm nên đã mục nát, bị chưởng phong cuốn bay tơi tả, song bóng người nọ đã biến mất.

Lòng hiếu kỳ của Nhạc Quần bừng dậy, nhận thấy bóng người nọ còn quan
trọng hơn hai vị sát tinh, lập tức lao đến một cánh cửa khác.

Cánh cửa này chỉ khép hờ, rõ ràng bóng người nọ đã không kịp khép lại.

Nhạc Quần đi quanh co qua rất nhiều cửa ngõ, chẳng những không thấy bóng người nọ đâu cả, mà hai sát tinh cũng bị bỏ rơi mất.

Thế nhưng, Nhạc Quần vô cùng lo lắng, bởi đi loanh quanh thế này, ngay
cả chàng cũng bị lạc hướng, không còn phân biệt ra cánh cửa chính nằm ở
đâu nữa.

Chàng ngưng thần lắng nghe, phát hiện có tiếng bước chân rất khẽ, chẳng rõ là của hai vị sát tinh hay của bóng người nọ?

Chàng tiếp tục tiến tới, cứ gặp cửa là đi, vượt qua được mười mấy cửa,
bỗng nghe có tiếng cười âm trầm phát ra từ phòng bên cạnh và nói :

- Tiểu tử, ngươi tưởng Liễu Bán Tiên cơ trí hơn người ư? Để chứng minh điều ấy, lão phu phải đọ sức với y, xem ai lợi hại hơn...

Nhạc Quần giật mình, rõ ràng đó là giọng nói của Lãnh Phong, giờ chàng
có thể khẳng định kẻ giả mạo Liễu Bán Tiên chính là lão ta.

Nhưng bóng người khi nãy quyết chẳng phải là Lãnh Phong, vậy thì trong lăng tẩm này không chỉ có mỗi mình lão ta.

Nhạc Quần bàng hoàng, phía trước có cường địch, sau lưng có hai sát
tinh, phen này muốn toàn thân rút lui quả là hy vọng rất mong manh.

Trong tình thế này chỉ có tiến chứ không thể lùi, nếu chỉ có mỗi mình
Lãnh Phong hoặc cùng một hại bộ hạ thì chàng cũng chẳng ngại. Nghĩ vậy
chàng rút Quỷ Đầu trượng xuống, đi đến bên cửa phòng kế cận, vung trượng giáng mạnh. “Bùng” một tiếng vang dội, cánh cửa vỡ nát, cảnh tượng hiện rõ hết trong tầm mắt.

Nhạc Quần thầm thở dài nghĩ: “Thế là hết! Bọn ma đầu đều có mặt tại đây, dẫu mình có tài thông thiên cũng không sao thoát thân được”.

Trong phòng, ngồi ở thủ vị là Lãnh Phong, sau lưng là lão già tay cầm
Bàn Long côn, lão già mặt đen người Thiên Trúc, ngoài ra còn có Thủy
Thiên Ngao, cha con Thạch Lỗi, Độc Biển Thước và Lãnh Tình Như.

Lãnh Tình Như vừa tiếp xúc với ánh mắt của chàng, lập tức cúi gầm mặt xuống. Nhạc Quần cười khẩy :

- Lãnh Phong, hiện tại lão chắc chắn có thể liên thủ hạ sát Nhạc mỗ,
nhưng lão tự mệnh danh là đệ nhất nhân, trước hết dám so tài cao thấp
với Nhạc mỗ chăng?

Chàng thách thức như vậy là đã có sự tính toán, định kéo dài thời gian
chờ cho hai sát tinh xuất hiện, lũ ma đầu này võ công tuy cao, song
chẳng một ai là địch thủ của hai sát tinh, lúc ấy ắt sẽ đại loạn, chàng
có thể thừa cơ thoát thân.

Lãnh Phong cười gằn :

- Trước khi chết, lão phu không để ngươi phải thất vọng đâu!

Lão già cầm Bàn Long côn trầm giọng :

- Thu thập tên tiểu tử này, hà tất sơn chủ phải động thủ? Để lão phu ra tay cho...

Lão ta vượt qua mọi người, ngạo nghễ nói tiếp :

- Tiểu tử, nơi đây phong thủy rất tốt, ngươi chết ở đây bồi táng với các vị đế vương cũng rất là có phúc...

Nhạc Quần trầm giọng quát :

- Chớ khoác lác, muốn động thủ thì hãy sang đây!

Chàng nói như vậy là có thâm ý, bởi gian phòng bên này có đường rút lui
và không bị đối phương bao vây, chàng lùi sau năm bước thu thế chờ đợi.

Lão già nọ bước qua, còn những người khác thì vẫn ở lại gian phòng bên kia, Nhạc Quần trầm giọng nói :

- Lão tặc, trước hết hãy báo danh đi!

- Lão phu Quách Vân Long, biệt hiệu Đại Thánh Bổng...

Nhạc Quần thét lớn, Quỷ Đầu trượng nhắm đỉnh đầu giáng xuống. Chàng biết nội lực của lão già này chẳng phải tầm thường, chỉ dùng tiếng ngáy mà
có thể làm thương tổn nội phủ kẻ khác. Song Nhạc Quần cũng rất tự tin,
luận về công lực chàng không kém hơn bất kỳ một ai ngoại trừ hai vị sát
tinh.

Quách Vân Long vung côn lên đón đỡ, “coong” một tiếng, cát bụi trên trần lả tả rơi xuống, mỗi người lùi sau một bước.

Nhạc Quần liên tiếp vung ra ba chưởng, đẩy lùi đối phương một bước. Quách Vân Long thoáng cau mặt quát :

- Tiểu tử, hãy nếm thử chiêu thuật của lão phu...

Lão già mặt đen bỗng lớn tiếng nói :

- Quách huynh xin hãy lui ra, để tiểu đệ cho hắn nếm thử mùi vị trùng độc!

Quách Vân Long tự lượng sức không có hy vọng thủ thắng, bèn thừa cơ lui
ra ngay. Lão mặt đen lấy cái ống trúc to trên lưng xuống, chậm bước tiến về phía Nhạc Quần. Nhạc Quần thầm toan tính, vô luận thế nào cũng không thể để lão ta thả độc vật ra, chàng chợt nẩy ra mưu kế, trong tiếng
cười lạnh lùng, từ trong lòng móc ra hai quả đạn đen và đặt giữa lòng
bàn tay nói :

- Tiến lên đi! Thử xem trò chơi của ai lợi hại hơn!

Lão mặt đen chưa từng thấy qua Phích Lích cầu, thoáng ngẩn người, vẫn tiếp tục tiến tới.

Chỉ nghe Lãnh Phong trầm giọng nói :

- Hãy khoan, cái món ấy ghê gớm lắm, Túc Xích La huynh hãy tạm lui ra...

Túc Xích La thấy Lãnh Phong ra chiều rất khiếp sợ hai quả đạn ấy, dĩ nhiên đâu dám mạo hiểm, lập tức lui ra.

Nhạc Quần thầm nghĩ: “Hai quả đạn này là đồ giả, chỉ có thể hù dọa để
thừa cơ thoát thân, nhưng có thể ra khỏi lăng tẩm này hay không cũng
chưa biết được. Nếu cứ quanh quẩn mãi mà không thoát ra được, với cơ trí Lãnh Phong, rất có thể sẽ đoán ra được hai quả đạn của mình là đồ
giả...”

Chàng cười khẩy :

- Lãnh Phong, lão đã từng nếm trải sự lợi hại của món đồ chơi này rồi,
nhất là ở trong nhà uy lực càng mạnh hơn, dù không bị trúng mảnh đạn,
nhưng đá văng cũng đủ làm chết người, hiện các ngươi chỉ còn một con
đường thôi...

Lãnh Phong sắc mặt biến đổi liền hối :

- Nói thử xem!