Sát! Sát! Sát!Giết sạch tất cả mọi người!Cái gì Hộ pháp trưởng lão, đáng chết; Cái gì Trấn Ma đại trưởng lão, đáng chết; Cái gì "Thần tử", đáng chết; Cái gì Chưởng môn nhân, đáng chết!... Những kẻ này phải chết.- Các ngươi sẽ vì chuyện ngày hôm nay mà trả giá gấp trăm ngàn lần!Tiếng nói ù ù vang vọng trong lòng, Lâm Hi nhìn qua mấy đạo thân ảnh đó mà không chút cảm tình, chỉ còn lại sát cơ lạnh lẽo.- Lâm Hi, không nên vọng động. Bọn chúng đang chờ ngươi cắn câu đấy. Lưu được núi xanh sợ gì không có củi đốt. Ngươi còn trẻ, ngày khác đông sơn tái khởi, bắt đầu trả thù cũng chẳng muộn."Thị Huyết lãnh tụ" gấp giọng nói."Thần tử" đã là thiên chi kiêu tử mấy ngàn năm khó có được trong Tiên Đạo Đại Thế Giới, nhưng mà Lâm Hi thiên phú còn trên cả hắn, hắn cất bước muộn nhưng mà thành tựu còn cao hơn cả "Thần tử", trong thời gian mấy năm ngắn ngủi đã đi tới bước này.Quan trọng hơn là hắn còn trẻ; So với "Thần tử" còn trẻ hơn nhiều.Dùng kiến thức của "Thị Huyết lãnh tụ", mấy ngàn năm chưa bao giờ gặp qua thiên tài như thế, chỉ cần hắn có thể nhịn được, đợi một thời gian thì tất thành sự nghiệp vô thượng. Thậm chí tương lai tổ chức Thị Huyết giao cho hắn, mở ra cục diện vinh quang cũng không biết chừng.Nhưng mà những lời này Lâm Hi không nhất định nghe được, "Thị Huyết lãnh tụ" cũng khó hiểu bản chất của "Thái Cổ Chân Long", tuy giọng của hắn không nhỏ, nhưng mà lọt vào trong tai Lâm Hi giống như muỗi kêu, nhỏ bé không nghe được.Ông!Thị Huyết lãnh tụ cảm giác cự long dưới chân động, biến dị, thân hình khổng lồ của "Thái Cổ Chân Long" biến lớn lần nữa.Lực lượng của nó đủ đáng sợ, bây giờ như được tân sinh, lực lượng càng lớn hơn sinh ra trong lòng.Đạo lực lượng này như thủy triều sinh ra!Đây là tức giận của Lâm Hi.- Hỏng bét!Trong đầu Thị Huyết lãnh tụ hiện ra ý niệm này trong đầu, âm thầm sốt ruột. Còn muốn khuyên can nhưng không kịp nghe, một tiếng rống kinh thiên vang vọng thiên địa.- Sư phụ! --Trong tiếng nổ kinh thiên, sâu trong thời không xuất hiện sóng to gió lớn, hai con ngươi "Thái Cổ Chân Long" đỏ hồng, đột nhiên lao tới, một tiếng ầm vang, giống như dòng nước nhấn chìm cả Thần Tiêu Sơn.Chuyến đi này giống như điên cuồng, tràn đầy sát niệm vô tận!- Lãnh tụ!Bọn người Sở Hữu Đạo quá sợ hãi, lập tức nhìn qua Thị Huyết lãnh tụ, định lách mình thoát khỏi lưng cự long."Thời không kim kiều" đã mất, mọi người mất đi dựa vào lớn nhất. Hôm nay thật vất vả từ trong Thần Tiêu Sơn lao ra ngoài, lại đi vào chẳng phải gặp hung hiểm lớn hơn sao, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.Trong thời gian ngắn, trong mắt "Thị Huyết lãnh tụ" ngũ vị trần tạp, tâm tình phức tạp, rốt cục thở dài:- Đi thôi!Lúc đến hắn chỉ bằng vào "Thời không kim kiều " tiện tay mà thôi, muốn viện thủ giúp Lâm Hi thoát khốn, tiến tới thu nạp hắn vào tổ chức Thị Huyết.Nhưng mà giờ này khắc này tâm tình bất đồng, suy nghĩ đã cải biến.Thiên phú kẻ này mấy ngàn năm khó gặp, sau này có thể chống lại "Thần tử" cũng chỉ có hắn. Hắn không chỉ đầu cơ kiếm lợi, càng là lãnh tụ của tổ chức Thị Huyết tương lai.Cho dù như thế nào cũng dẫn hắn rời khỏi.Thị Huyết lãnh tụ nói như vậy, thò tay nắm lấy long lân, bọn người Sở Hữu Đạo do dự, rốt cuộc gật đầu, ngồi vững vàng thân thể theo "Thái Cổ Chân Long" nhảy vào trong Thần Tiêu Tông."Thần tử" bắt Chấp pháp trưởng lão Hình Tuấn Thần thì chưởng giáo Thần Tiêu đã chú ý tới, kể cả sau khi giết Hình Tuấn Thần chọc giận Lâm Hi.Tất cả những chuyện này hắn nhìn vào trong mắt, nhưng hắn không ngăn cản.Trong hoàng triều thế tục, hoàng quyền luân chuyển sẽ có đại thanh tẩy, điểm này trong tông phái tiên đạo cũng như vậy, chỉ lưu lại tông phái sạch sẽ thuần túy tông mới có thể giúp "Thần tử" thuận lợi truyền thừa.Đây là điều trước khi thoái vị hắn cuối cùng cần phải làm: Bình định con đường, trải đường cho "Chưởng giáo" kế vị.Biết đồ không bằng sư, biết sư không bằng đồ, sư đồ bọn họ ăn ý tới mức người ngoài không biết được.Cho nên khi chưởng giáo Thần Tiêu không nói, "Thần tử" phải có nhiều lý do, hắn làm như vậy chính là tôn trọng với chưởng môn hiện nhiệm.Mà khi "Thần tử" tiếp nhận quyền lực, vậy có ý nghĩa đây là quyền lợi quá độ. Lúc này hắn không còn là "Thần tử", mà là kế nhiệm chưởng môn Thần Tiêu Tông, hắn đại biểu cho Thần Tiêu Tông.Cho dù hắn có ý kiến, chuyện cần làm thì không ai cản nổi.Thủ đoạn của "Thần tử" lãnh khốc, hoặc là vô tình, nhưng đây là đặc sắc của hắn. Mỗi một thời đại chưởng môn đều có phong cách chấp chưởng của riêng mình, "Thần tử" làm như vậy cũng không tính là sai.Từ góc độ tông phái "Thần tử" có thể nhạy cảm cảm giác được Lâm Hi uy hiếp, quyết định thật nhanh, lôi cuốn Hình Tuấn Thần, chọc giận Lâm Hi, khiến cho hắn quay lại, chuẩn bị bóp chết hắn, từ điểm này hắn đã là chưởng môn hợp cách.Về phần Hình Tuấn Thần, mặc dù có chút oan uổng, nhưng mà không phải là người sạch sẽ. Bất luận thế nào Lâm Hi đều là đệ tử của hắn, hắn là sư phụ phải chịu trách nhiệm, giết hắn cũng chẳng oan uổng.- Sư đệ.Nhìn thấy một đạo kim sắc quang mang bay ra, nhanh chóng như điện, rốt cuộc chưởng giáo Thần Tiêu mở miệng, hắn cũng không quay đầu lại, nói:- Thành tựu của kẻ này ngày hôm nay là do ngươi mà thành. Loại dưa được dưa, loại đậu được đậu, cục diện hôm nay ngươi cũng thoát không được liên quan, hiện tại ngươi nên động thủ đi.Giọng của chưởng giáo Thần Tiêu không cao, bình bình đạm đạm, không sợ hãi, giống như nói chuyện râu ria vậy.Sau lưng thân hình Phó chưởng môn Thần Tiêu Tông rung rung một cái, trong mắt hiện ra thần sắc bất đắc dĩ, có bất đắc dĩ, có tiếc hận, không như nguyện..., nhưng cuối cùng vẫn thở dài.Khác với chưởng giáo, chưởng giáo sư huynh đang đợi người nọ, người nọ không ra tay, hắn cũng không ra tay; Nhưng hắn thì khác, từ đầu đến cuối hắn đều có năng lực trấn áp Lâm Hi, nhưng hắn cũng không có làm như vậy.Lâm Hi có thể nói là hắn nhìn lớn lên, bất luận là năm đó gặp mặt ở Tài Quyết Phong hay giúp Lâm Hi cô đọng số mệnh phù lục..., những điểm này in dấu ấn của hắn thật sâu.Cho dù lúc này không vì "Vạn Hoàng Đồ" ẩn chứa chính thống cường đại và lập trường bồi dưỡng đệ tử tông phái, nhưng ăn ngay nói thật, hắn đúng là có tình cảm với Lâm Hi.Không chút che đấu, đối với Lâm Hi hắn chỉ có tán thưởng và thưởng thức.Đi đến một bước này, tuyệt không phải do hắn muốn. Mặc dù là hắn cũng sẽ không nghĩ tới Lâm Hi và "Thần tử" đạt tới quan hệ không thể điều hòa như vậy.Ván đã đóng thuyền, tiếc hận cũng đã vô dụng thôi.Bất luận hắn thưởng thức Lâm Hi đến cỡ nào, thân phận quyết định lập trường, hắn là Phó chưởng môn Thần Tiêu Tông, là quyết định thể hiện lập trường, lợi ích của tông phái vĩnh viễn vượt qua tình cảm cá nhân.- Biết rõ, sư huynh.Nói xong câu đó lam quang lóe lên, Phó chưởng môn tiến vào hư không, chậm rãi đi ra ngoài.