Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Quyển 4 - Chương 346: Vương mới của Nhân đạo

”Huynh ―― còn nhớ ta không?” Tây Bối bước từ từ đến bên Bắc Sơn Thuần, hỏi với vẻ chần chừ.  ”Ngươi là Tiểu Ý đây mà.” Bắc Sơn Thuần cười rất hồn nhiên.


Đệ đệ đã trưởng thành mà y vẫn nhận ra được sao? Nhìn ánh mắt của y mà Tây Bối thấy chua xót lòng, suýt nữa đã rơi nước mắt.


Đây là ánh mắt của ca ca mới mấy tuổi của hắn trước kia mà! Đã từng ngỡ rằng từ lúc ca ca đẩy hắn xuống giếng, hắn đã không còn được trông thấy ánh mắt này nữa, bây giờ có lại được không biết nên vui hay nên buồn. Có lẽ với ca ca là vui, ít ra y sẽ không còn nghĩ đến những thứ không nên có nữa, không ham muốn mơ mộng gì giúp cho đôi mắt y trong suốt đến lạ thường.


Dẫu cho có giết cả tộc Bắc Sơn, dẫu cho số người bị giết bao gồm cả cha mẹ và huynh đệ, nhưng Bắc Sơn Thuần vẫn là máu mủ ruột thịt duy nhất trên đời này của hắn. Ai ai cũng nói người trong Ma đạo tàn nhẫn, hắn tu Ma đã ngàn năm mà vẫn không bỏ được máu mủ tình thân đây.


Không nhớ là ai đã nói máu mủ tình thân là mối ân của người phàm được trời cao ban xuống, nhưng đồng thời ông trời cũng ban cả gánh nặng cho loài người.
”Còn nhớ hắn không?” Tây Bối chỉ người phía sau mình.


Hoa Tứ Hải đứng ở nơi không xa, không biết vài môn nhân Quỷ Đạo và Ma đạo đã quỳ ở dưới chân hắn từ bao giờ.


Vốn dĩ sau cuộc chiến, môn nhân Ma đạo và Quỷ Đạo phải quay về Tu La Vi Mang hoặc Minh đạo chờ lệnh, lúc này đột nhiên xuất hiện, chắc chắn là đến yêu cầu hắn nắm lại quyền Minh đạo, và chắc chắn người trong Ma đạo cũng mong được bỏ Ma nhập Quỷ, đi theo hắn rồi.


Xem ra Tiểu Hoa không nhẹ nhõm được như ý muốn rồi, con người sống trên đời có rất nhiều trách nhiệm, cho dù là phóng khoáng như hắn thì cũng có rất nhiều chuyện không thể trốn tránh, thoát thân.
La Sát Nữ thì sao? Mỹ nhân ấy cũng phải đối mặt với khốn khó, gian nan.


Tuy Ma đạo đã về lại tay nàng, nhưng Ma đạo của ngày hôm nay là do một tay Tiểu Hoa dẫn dắt nên, hắn nghiêm khắc lạnh lùng như không hề tàn nhẫn vô tình, lần nào chinh chiến cũng đều xung phong đi đầu, vì vậy dù binh lính sợ hắn nhưng cũng tử trung với hắn, e rằng dưới tả hữu đạo thủ thì có hơn một nửa số người muốn gia nhập Quỷ Đạo, thề làm thuộc hạ Minh Vương.


Với La Sát Nữ thì vấn đề nan giải là làm sao gây dựng lại Ma đạo, với Tiểu Hoa thì lại là làm sao để lớp người trước đó và hiện nay hòa hợp với nhau, và hắn còn phải tìm một người thừa kế giỏi thay thế mình nữa, nếu không hắn sẽ phải ngồi ở vị trí cao trọng không thoải mái ấy, không thể thực hiện ước mơ quy ẩn núi rừng.


Thật ra hắn rất nghi ngờ rằng vốn dĩ Tiểu Hoa sẽ không làm được, vì muốn tìm được người mà môn nhân cả hai đạo Ma, Quỷ cùng tin phục là chuyện không thể nào, ít ra thì không thể tìm được trong vòng ngàn năm, Tiểu Hoa không những phải điều hòa mâu thuẫn nội bộ của thuộc hạ, mà còn phải nhung nhớ nha đầu Trùng Trùng ấy, thật là khổ mà.


Hắn thì thoải mái rồi, không gia nhập đạo nào cả, chỉ làm một kẻ nhàn rỗi giàu nhất mười châu ba đảo, thê thϊế͙p͙ thành đàn. Nhưng thế này có được không? Vì sao ngay lúc trông thấy ca ca, hắn bắt đầu nghi ngờ mục tiêu cuộc sống của mình đã xoay chuyển rồi? Chăm sóc cho người thân duy nhất của mình là chuyện không thể khoái thác, nhưng nếu phải gánh chịu cả cục diện hỗn loạn mà y để lại thì hắn không chịu đâu.


Trong lục đạo thì Nhân đạo chiếm nhân số nhiều nhất, và còn là người quản lý mười châu ba đảo nữa. Châu phủ nha môn, lê dân bá tánh, quan lại quân đội, quả thật không phải là thứ mà người bình thường có thể thích ứng và ứng phó được. Hắn mãi không hiểu vì sao ca ca cứ thích địa vị cao quý đứng ngồi không yên ấy, hắn chỉ nghĩ thôi mà đã rùng mình rồi.


Nhưng rõ ràng bây giờ ca ca không quản lý được nữa, vậy họ ―― đám lão thần, tướng quân ấy sẽ không ―― sẽ không tìm đến hắn đấy chứ!
Nghĩ vậy, Tây Bối rùng mình.


Lúc đưa mảnh đất Lạc Lối về, hắn chưa từng nghĩ đến việc này, hắn tự cho rằng trước nay mình luôn kín đáo tỉ mỉ, vậy mà mãi không cân nhắc đến vấn đề này. Thật ra cũng không thể trách hắn, bởi vì tình báo hắn nhận được không chính xác, hắn chỉ nghe nói Tiểu Hoa nương tay với Bắc Sơn Thuần, không giết y mà chỉ đánh bị thương, nào có biết đâu nơi bị thương là đầu óc và trí thông minh cơ chứ!


Bây giờ hắn không những phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc ca ca, lẽ nào còn phải gánh cả mười châu ba đảo hay sao? Như vậy thì hắn sẽ còn khổ hơn Tiểu Hoa. vừa nghĩ đến phải đối mặt với một đống tài liệu, mỗi ngày phải thượng triều từ rất sớm, hắn liền thấy cuộc sống mất hết ý nghĩa.


Vẫn là ―― mau chuồn thôi. Nhân đạo có nhiều người tài quá rồi, nước không thể một ngày thiếu vua, chỉ cần hắn chạy mau, trốn kĩ, họ không tìm được hắn thì tất nhiên sẽ lập tân Vương, đến lúc ấy hắn sẽ an toàn, quay về lại là được.
Được, nói làm là làm!


Tây Bối đưa ra quyết định rồi lại quay đầu dùng ánh mắt thương hại nhìn Hoa Tứ Hải vẫn luôn hết cách và lo lắng, sau đó nắm tay Bắc Sơn Thuần, “Đi theo ta, ta đưa huynh đến một nơi rất vui.”


Bắc Sơn Thuần rất vui, nhưng không vừa kêu vừa nhảy như những kẻ ngớ ngẩn khác, y luôn giữ yên lặng, thậm chí còn hơi ngượng ngùng nhìn người qua người lại trong Bắc Sơn Vương cung, hoàn toàn thản nhiên với ánh mắt không thân thiện, thậm chí là mang địch ý của mọi người.


Nhưng lúc này khi Tây Bối nắm tay y, y lại chợt rụt tay về, chỉ về phía bụi hoa to ở bên cạnh, “Ta không quen người đó, nhưng ta biết ông ta.” Vừa dứt lời, một ông lão đầu sáng bóng, mặt cáo già lủi ra khỏi bụi hoa, đáng sợ nhất là ông ta mặc triều phục.


Tuy hắn ở trong Ma đạo, nhưng vì hay buôn bán làm ăn nên nắm rõ như lòng bàn tay chế độ quan lại của mười châu ba đảo, biết người trước mặt này chính là tể tướng đương triều, theo sau ông ta là vài trọng thần mặt xám mày tro, cuối cùng là vài vị tướng quân đã từng sát cánh chiến đấu với Bắc Sơn Thuần trong trận chiến khi Tiểu Hoa cướp Trùng Trùng, và nghe thấy Bắc Sơn Thuần gọi hắn là “Bắc Sơn Ý”.


Mấy người cùng đi ra và quỳ trước mặt hắn.
Tiêu rồi!


Trán Tây Bối bắt đầu đổ mồ hôi, hắn quay đầu nhìn Hoa Tứ Hải lần thứ ba. Lần này, Hoa Tứ Hải cũng nhìn hắn, đám người quỳ trước mặt hắn đã đứng dậy rồi, chứng tỏ Tiểu Hoa đã khuất phục và thỏa hiệp, chắc chắn sẽ tiếp tục làm Minh Vương, nếu không sẽ có lỗi với các thủ hạ đã vào sinh ra tử với hắn.


Hai người trao đổi bằng ánh mắt, ý là ――
”Tiểu Hoa, cứu ta!”
”Mặc kệ ngươi!”
”Nể mặt tình bạn ngàn năm của chúng ta.”
”Lúc nãy ai cười trên nỗi đau của người khác, quả báo đến nhanh thật.”
”Tiểu Hoa ―― ngươi ――”
”Hừ!”


”Ngươi không thể để ta chịu tội được.”
”Muốn chịu tội thì cùng chịu.”
”Được lắm, đáng đời khi Trùng Trùng rời xa ngươi.”
”Còn lắm lời, cẩn thận ta đánh ngươi ngớ ngẩn như ca ca ngươi!”
”Tiểu Hoa~~~” Âm vang nũng nịu.


”Cút.” Từ chối một cách lạnh lùng và sắc bén.
”Bệ hạ.” Lúc này, tể tướng đứng đầu lên tiếng rồi, ánh sáng chói lóa trên đầu khiến Tây Bối phải lùi về sau một bước, cũng đánh gãy màn trao đổi bằng ánh mắt của tàn Hoa bại Liễu.


Tây Bối nắm tay Bắc Sơn Thuần, nói như tự lừa dối mình, “Bắc Sơn Vương bị thương, phải chữa trị cho đường hoàng, thân là thần tử phải san sẻ giúp y, quốc sự tạm giao cho các người xử lý, ta đưa y đi chạy chữa, chắc chắn sẽ có thể chữa lành thôi.” Vừa nói vừa chuẩn bị chạy.


Nào ngờ đâu lão già ấy đột nhiên òa khóc ôm lấy chân hắn, hắn còn chưa phản ứng kịp thì những người khác cũng vây lại ôm hắn, báo hại người trong Bắc Sơn Vương cung đều dừng công việc lại, ngóng nhìn sang đây.


Tây Bối chưa từng khốn đốn như lúc này, cũng chưa từng cùng lúc bị nhiều người ôm như vậy, đương nhiên ngoại trừ nữ nhân. Khổ thân hắn trước nay luôn thông minh hơn người, bây giờ cũng chỉ đành đẩy chặn lung tung, miệng không ngừng xin tha.


”Vương tộc Bắc Sơn là Vương được trời định sẵn, mà ngoại trừ bệ hạ ra, ngài là người duy nhất sở hữu dòng máu Vương tộc Bắc Sơn, hơn nữa ngài là người giàu nhất thế gian, còn từng làm quân sư trong Ma đạo, chắc chắn sẽ rất am hiểu đạo trị quốc, phúc của con dân đều nằm trên bờ vai của ngài, ngài không thể bỏ rơi con dân được. Trời đất bao dung, bá tánh chỉ chờ sự ân huệ của ngô hoàng, nếu không dân chúng sẽ lầm than mất ――”


Lão già này nói một mạch, hoàn toàn không quan tâm đến cảm giác của Tây Bối. Tây Bối hết cách đành tiếp tục nhờ cậy sự giúp đỡ của Hoa Tứ Hải, nào ngờ đâu hắn đã không hề nghĩa khí mà biến mất rồi, chỉ để lại một mình Tây Bối khổ chiến, xung quanh là một đám người trong Tiên đạo và Thiên đạo đang hóng chuyện, chỉ thiếu mỗi người một tách trà, một nắm hạt dưa thôi.


Kì kèo và khước từ mấy bận, trải qua bốn canh giờ
(tám tiếng)
, hắn không ngờ đám lão thần này lại khỏe đến vậy, văn phong còn cực sắc sảo, cuối cùng hắn đầu hàng, trở thành Vương của Nhân đạo trong nước mắt và ai thán ngập nội tâm.