Hoa Tứ Hải bình tĩnh đối phó, không tỏ vẻ rối loạn chút nào. Hắn tung Tỏa Lân Long, ánh sáng đẹp đẽ phát ra từ sợi xích bạc đột ngột bành trướng, tạo thành quả cầu sáng bạc bảo vệ xung quanh hắn, khi các ám khí sắc hình nhũ băng ập đến, chạm phải ánh bạc của hắn đều lập tức tan chảy.
Nhưng đối phương ỷ người đông thế mạnh, tấn công rất tập trung, sau đợt ám khí thì đốm sáng nhọn đã biến thành màu đen ấy uốn lượn tấn công lại đây, mặc dù không phá được kết giới bảo vệ từ Tỏa Lân Long, nhưng lại biến thành một sợi dây thừng khổng lồ, quấn chặt kết giới màu bạc.
Một tầng lại một tầng, một luồng lại một luồng, đốm sáng trong phút chốc hình thành một tấm lưới chi chít bọc chặt lấy ánh quả cầu sáng bạc, cho đến khi một tia sáng bạc cũng không xuyên thấu ra ngoài được. Tiếp đó, bàn tay khổng lồ chớp lóe ánh tím chắp lại, tựa một cái miệng đầy máu nuốt trọn tất cả.
Chỉ trong chớp mắt, trên bầu trời ngoại trừ đôi bàn tay khổng lồ ấy ra thì không còn gì khác nữa, cứ như trận đấu dữ dội ban nãy chỉ là ảo ảnh vậy.
Làn sương xám đỏ đan xen trôi lơ lửng tựa đụn mây tươi đẹp dưới ánh chiều tà.
Biến đổi này xảy ra quá nhanh, La Sát Nữ bật thốt lên lùi về sau một bước, muốn đi giúp đỡ nhưng bị Thương Khung kéo lại.
”Không cần nhúng tay, Tín Đô Ly Nan còn chưa thua.” Hắn ngẩng đầu lên trời, vẻ mặt nghiêm túc khó gặp, “Nàng nên biết hắn là một con người ngạo mạn, sự phản bội và khuất nhục ngàn năm qua, hắn phải tự tay đòi về lại, nàng giúp đỡ chỉ tổ khiến hắn không vui thôi.”
”Nhưng mà ――”
”Bình tĩnh.” Thương Khung cười, “Tuy không có bao nữ nhân bình tĩnh được, nhưng ta mong nàng có thể khác họ.”
La Sát Nữ còn muốn nói gì đó song cuối cùng vẫn không ra tay, nhưng nàng vẫn rất lo lắng khi bầu trời trông như một cảnh tượng đã ngưng lại vậy. Mà dưới mặt đất, người của hai phái cũng phản ứng khác nhau.
Bắc Sơn Vương cung đóng chặt cổng, trên tường là rất nhiều người thuộc liên minh ba đạo, trông thấy tình cảnh này đều tỏ vẻ phấn khởi, bởi vì đã lâu rồi Hoa Tứ Hải chưa có động tĩnh, thậm chí có người đã bắt đầu hoan hô, mà bên liên minh Ma, Quỷ, các binh sĩ ngơ ngác nhìn nhau, trên mặt là vẻ khó tin và cấp bách.
Ma Vương, Minh Vương của họ, kẻ mạnh nhất mười châu ba đảo, sao có thể thua được?!
Nhưng bất kể người dưới đất phản ứng thế nào thì những người đang chiến đấu trên bầu trời vẫn giữ vẻ nghiêm trang, bởi vì cuộc đọ sức vô hình vẫn đang diễn ra, người không tham gia vào thì sẽ không thể nào hiểu được đâu.
Rắc!
Khi người dưới đất đang mỗi người mỗi tâm trạng thì bầu trời chợt vang lên âm thanh chói tai, cứ như có gì đó vừa bị nứt toác ra vậy. Lại nhìn đôi bàn tay khổng lồ, ánh tím chớp lóe bỗng nhạt đi, hơn nữa nó đã bắt đầu run rẩy, mây mù xung quanh sau khi dừng lại lại bắt đầu tụ tan chóng vánh, sự biến đổi này đến đột ngột hệt như sự tĩnh lặng của khi nãy.
Đôi bàn tay khổng lồ cố hết sức giữ tư thế chắp lại, tuy nó lần nữa nhuốm lên màu tím, nhưng rất nhanh sau đó đã lại nhạt đi hơn nữa càng nhạt dữ dội hơn, chỉ trong chớp mắt đã trông như trong suốt, hơn nữa càng run càng mạnh, dường như không còn chống đỡ được nữa rồi.
La Sát Nữ mừng rỡ tiến lên trước vài bước, trong quá trình nàng vẫn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thấy rõ một luồng sáng bạc tựa lưỡi đao xuyên thấu qua mu bàn tay của bàn tay khổng lồ, kế đó là luồng thứ hai, thứ ba, trong chớp mắt bầu trời ngập tràn ánh bạc.
Tuyên Vu Cẩn quát lên và không còn chống đỡ được nữa, cơ thể lảo đảo lùi về sau nhiều bước, vẻ mặt trắng bệch, mà đôi bàn tay khổng lồ ấy cũng thu nhỏ lại thành bàn tay của người thường, trở về trong bàn tay hắn.
Tuyên Vu Cẩn đã không chống đỡ nổi thì đốm sáng màu đen do cả bọn tạo thành càng không thể chống đỡ, kèm theo một âm vang chấn động, đốm sáng đen ấy vỡ thành vô số mảnh như mảnh vải bị xé tơi tả, đồng loạt bay vèo vèo về trong pháp bảo của mỗi người. Bởi do lực phản kích quá mạnh, những người có công lực yếu chịu không nổi sự phản đòn, ngược lại còn bị thương bởi chính công lực của mình nữa.
Một loạt tiếng hoan hô trỗi dậy, nhưng lại từ bên Ma, Quỷ Đạo, kèm theo một tiếng quát là cơ thể Hoa Tứ Hải bay cao lên mười mấy trượng, sau đó đứng vững vãng nhìn xuống từ trên ấy, Băng Ma Đao trong tay được giơ cao quá đầu, hắn nói một cách lạnh lùng, “Tuyên Vu Cẩn, những gì ngươi nợ La Sát Nữ, hôm nay hoàn trả tất đi!” Nói rồi lao nhanh xuống, ánh đao sắc bén hùng cường, ánh bạc từ Tỏa Lân Long càng lan rộng ra xung quanh hơn, tựa như ánh trăng chiếu rọi xuống mặt đất vậy.
”Mở cổng thành, trừ Ma vệ đạo!” Tuyên Vu Cẩn hô to, giọng nói đã bộc lộ vẻ kinh hoàng.
Nghe thấy mệnh lệnh của hắn, cánh cổng Bắc Sơn Vương cung được mở ra, vô số Thảo Mộc Binh vô tri vô giác và người của liên minh ba đạo xông ra ngoài.
Tuy pháp lực mạnh mẽ của Hoa Tứ Hải khiến môn nhân ba đạo phải hoảng sợ, nhưng họ đã tin tưởng vững chắc vào luận điệu Tuyên Vu Cẩn sẽ hi sinh vì đạo vì dân, do đó họ không hề quan tâm đến tính mạng của mình. Mà bên hai đạo Ma, Quỷ hoàn toàn không cần nghe lệnh, vừa thấy người của liên minh ba đạo ào ra thì lập tức xông lên.
Thương Khung từ xa đã trông thấy ba đại chưởng môn nhóm Bạch Trầm Hương cũng có mặt trong liên quân, bèn dặn La Sát Nữ ở tại chỗ cũ, mình thì dùng vũ khí bay đi tụ hợp với sư huynh.
La Sát Nữ đã hoàn toàn bị trận chiến trên bầu trời thu hút, nàng không chú ý tới chuyện dưới mặt đất, chỉ thấy Hoa Tứ Hải lao nhanh xuống, vẻ mặt kiên định tuyệt tình, sát khí đằng đằng.
Mười mấy kẻ phía địch bị chấn động bởi khí thế của hắn, trong cơn hoảng hốt còn cảm nhận được sức uy hϊế͙p͙ đáng sợ, bèn cố gắng điều khiển pháp bảo của mình chống lại áp lực to lớn này, nhưng không biết sao mà sức mạnh từ sự phẫn nộ này quá mãnh liệt, bảo quang trên pháp bảo của họ như ánh lửa yếu ớt trong cơn gió lốc, rồi chợt phụt tắt, đối mặt với Hoa Tứ Hải đã tấn công đến nơi, họ chỉ đành dùng kiếm chống chọi.
Trong phút chốc, trên bầu trời đầy rẫy kiếm khí, trong đó còn pha lẫn dáng hình tung bay của Cưu Liên Tỏa hình bàn tay và tiếng bật nhảy cắn xé của dị thú Cùng Kỳ。
Mà bóng dáng màu đen của Hoa Tứ Hải cùng đao quang màu bạc lóe tránh như thoi, tốc độ đó rất nhanh, người khác chỉ trông thấy bóng mà không thấy hình, tiếng leng keng trên bầu trời chưa lúc nào ngớt, rất nhanh sau đó, tất cả kiếm trong tay của mười mấy người trong Tiên đạo và Thiên đạo đều bị Băng Ma Đao chặt đứt, người cũng bị ánh bạc từ Tỏa Lân Long quét qua, trọng thương ngã phục xuống đất.
Tuyên Vu Cẩn thấy tình hình không ổn thì cũng chẳng màng đến hình tượng chói sáng đã duy trì ngàn năm nay, ngón tay vẽ quết hòng nhân lúc rối ren để bỏ chạy, nhưng Hoa Tứ Hải vẫn luôn dõi theo hắn, làm sao chịu bỏ qua, Băng Ma Đao bổ xuống dưới, trông như một đao bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng lại mang theo sức mạnh ngàn cân, bổ thẳng về phía Tuyên Vu Cẩn.
Bắc Sơn Thuần đứng ngay cạnh bên Tuyên Vu Cẩn, vẫn luôn chỉ huy Cùng Kỳ tấn công Hoa Tứ Hải, kiếm trong tay cũng nhân cớ đánh lén, lúc này đã ngây ra bởi uy thế kinh người của Hoa Tứ Hải, còn chưa phản ứng thì đã bị Tuyên Vu Cẩn tóm qua chắn trước người mình.
Đao quang bổ xuống như chớp giật, y không thể nào cử động được, chỉ nhắm mắt lại trong sự kinh hoảng và hối lỗi, biết rồi mình cũng phải trả giá cho dã tâm, âm mưu và tin lầm người khác. Nghe nói chết dưới Băng Ma Đao sẽ không còn hồn phách, y một lòng muốn tộc Bắc Sơn bị diệt vong từ đời y, nào ngờ đâu vẫn còn lại đệ đệ Bắc Sơn Ý.
Mà Hoa Tứ Hải rất khinh thường việc Tuyên Vu Cẩn hèn hạ dùng minh hữu của mình ra làm lá chắn, hắn vốn mang trái tim sắt đá, không tiếc mạng sống của bất kỳ ai, nhưng ngay khoảnh khắc đao khí chém về phía Bắc Sơn Thuần thì gương mặt của Tây Bối chợt xuất hiện trong đầu hắn.
Con người này, trung thành tận tụy với hắn suốt ngàn năm qua, luôn xua đuổi âu lo giải quyết khó khăn cho hắn, còn là người bảo vệ được định sẵn của Trùng Trùng, mà bây giờ kẻ dưới đao hắn kia, là người thân duy nhất của hắn ——
Hoa Tứ Hải vô thức thu đao khí về, nhưng bởi do công lực hắn quá mạnh, do đó lực phản đòn cũng rất lớn nên hoàn toàn không thu hết được thế đao. Vừa khéo Cùng Kỳ vẫn đang nhào tới cắn hắn, trong lúc sơ ý bị ngoạm phải chân, hắn bèn bỏ mặc cơn đau thấu xương, dứt khoát mượn lực phản đòn chém đứt đầu của con quái thú ấy, dốc bỏ sức mạnh tấn công long trời lở đất này.
Dẫu cho như vậy, hắn vẫn cảm thấy đau đớn nơi lồng ngực, một dòng máu từ từ chảy xuống khỏi khóe miệng.
Trong tiếng kêu thét thảm thiết, một cơn mưa máu kèm theo xác của Cùng Kỳ đổ ào xuống đất, mà đao quang của hắn vẫn quét đến vùng đầu của Bắc Sơn Thuần, tiếp đó là gương mặt tuấn tú vô song của Bắc Sơn Thuần hiện lên nét hối hận, kinh ngạc và ngỡ ngàng, cuối cùng cả người y rơi khỏi đụn mây.
Y bị tổn thương đến não, e rằng sẽ phải sống cuộc sống của một con người mới rồi. Hoa Tứ Hải nghĩ rồi vung Tỏa Lân Long, cuốn cơ thể của Bắc Sơn Thuần đến bên chân La Sát Nữ.
Lại quay đầu nhìn, Tuyên Vu Cẩn đã hốt hoảng chạy ra nơi xa, dáng vẻ gấp gáp tựa chó nhà có tang. Con người này, tự cho mình là cao quý, nhưng nội tâm hắc ám tột bậc, trước nay chưa từng chịu đả kích nặng như thế này nên vừa gặp thất bại đã không còn một chút tự chủ nào.
Hoa Tứ Hải cười khẩy nhưng không đuổi theo mà nhắm mắt vẽ quyết, trong trận gió lốc điên cuồng, một con rồng đen bạc đan xen luồn ra khỏi lồng ngực hắn, rồi giương nanh múa vuốt bay đi, chỉ trong chớp mắt đã đuổi kịp Tuyên Vu Cẩn, nó vung trảo kéo giật bả vai hắn lại, trong tiếng kêu thét của hắn, nó cũng ném hắn đến dưới chân La Sát Nữ.
La Sát Nữ lùi về sau nhiều bước, nhìn kẻ phủ phục dưới đất bằng vẻ mặt chán ghét.
Lúc Bắc Sơn Thuần rơi xuống, nàng hiểu ý của Hoa Tứ Hải, bởi vì Thương Khung đã nói trước với nàng Tây Bối có quan hệ với Bắc Sơn Thuần, vì vậy nàng đã kéo Bắc Sơn Thuần đến sau một tảng đá to, tránh vị Vương của Nhân đạo đã được tha cho một mạng này lại bị đại chiến gây hại đến. Mà khi Tuyên Vu Cẩn rơi xuống dưới chân nàng, nàng lại chẳng thèm nhìn lấy một lần.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều dừng chiến đấu, ngoại trừ Thảo Mộc Binh vô tri giác và Quỷ binh đang chống cự chúng.
Người ta nói bắt giặc phải bắt vua trước, lãnh đạo của họ cũng bị đánh bại rồi, liên minh ba đạo lại mất khí thế từ trước, huống chi tên lãnh đạo này còn lấy minh hữu làm lá chắn, hành vi ấy thật khiến con người ta khinh thường, ngược lại là người mà họ luôn cho là kẻ ác lại thả Vương của Nhân đạo một phen.
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều bắt đầu nghi ngờ trận chiến này liệu có chính nghĩa như lời Tuyên Vu Cẩn nói, vì dù sao thì nhân phẩm hắn tồi tệ đến vậy, lời nói ra có đáng tin hoàn toàn không?
Mà trước đó, đám người Bạch Trầm Hương vốn không hề tham gia vào trận chiến mà chỉ đứng giữa hai đám người, ngăn cản binh sĩ hai bên va chạm nhau trừ Thảo Mộc Binh ra, do đó số lượng thương vong không nhiều, lần này thì ngay cả kiếm cũng vứt cả xuống.
Hoa Tứ Hải cũng đáp xuống từ trên cao, dáng vẻ bình tĩnh, vững vàng, từng bước đi đến trước mặt Tuyên Vu Cẩn.
Gương mặt Tuyên Vu Cẩn đẫm lệ, nhưng hắn không nói được gì, chỉ nằm co quắp dưới đất, trong đôi mắt bày tỏ vẻ xin thương xót.
Thật ra hắn vẫn còn sức chống cự, bởi vì hắn bị thương không nặng lắm, nhưng phòng tuyến tâm lý của hắn đã sập đổ hoàn toàn rồi, ngay cả nhấc một ngón tay lên cũng không dám, môn nhân Thiên đạo ở một bên cũng nhục nhã quay đầu đi, không muốn nhìn nữa.
Bất kể trận chiến này là vì cái gì thì thua cũng không được mất khí khái như vậy..
”Ác giả ác báo.” Hoa Tứ Hải từ từ đến gần, dáng vẻ hệt như thần Chết, “Hiện giờ ngươi cũng thử cảm giác hồn phách tiêu tan xem, nhưng không biết có người bạn nào giúp ngươi giữ lại cơ hội được sống lại hay không.”
”Con người như hắn sao có thể có bạn bè thật lòng.” La Sát Nữ nói một cách lạnh lùng.
Đã chịu giày vò mà người thường không chịu được suốt ngàn năm, bây giờ ngược lại nàng không hận chút nào, nhưng nàng biết nếu giữ con người này lại trên đời, về sau không biết sẽ còn gây ra sóng gió to lớn đến thế nào, không biết sẽ còn bao nhiều người phải chịu khổ nạn vì hắn, cũng không biết hắn đã từng gây hại cho bao nhiêu người.
Nợ máu trả bằng máu, chẳng phải đó là thiên lý hay sao?
Hoa Tứ Hải từ trên cao nhìn xuống Tuyên Vu Cẩn mà không chút thương hại, hắn nhấc cao Băng Ma Đao lên cũng không hề do dự chút nào.
Băng Ma Đao xuống, hồn phách tiêu tan, Vương Thiên đạo một thời biến mất từ đây, Thảo Mộc Binh do hắn điều khiển cũng biến trở về cỏ khô.
Xung quanh vang lên tiếng hô hoán, bởi vì tất cả đến quá nhanh, nhưng với Hoa Tứ Hải và La Sát Nữ thì họ đã đợi suốt một ngàn năm rồi.
Nhìn thi thể trước mặt mà Hoa Tứ Hải thấy thoải mái cõi lòng, sau đó là sự trống không mệt mỏi, cấp bách muốn tìm thứ gì đó lấp đầy trái tim mình.
Trùng Trùng! Trùng Trùng!
”Ma đạo, Quỷ Đạo nghe lệnh.” Hắn đứng thẳng người, Vương giả uy nghiêm, “Thông báo người của ba tuyến khác, mau chóng quay về trấn thủ Tu La Vi Mang, không có Vương lệnh không được ra.”
Nói rồi khẽ quay người lại, nhanh chóng tìm thấy bóng dáng của Thương Khung, “Còn lại giao cho ngươi.” Hắn nói rồi nhìn La Sát Nữ đầy thâm ý, trong đó bao gồm cả chúc phúc và an ủi, sau đó nhún người bay đi, không còn quay đầu lại một lần nào nữa.
Trùng Trùng, đợi ta!