Mao Lư cười rất gian, “Thì ý rối như Trùng đại tiểu thư nói đấy. À, ta quên mất, Quỷ Vương đã gia nhập Ma đạo, vậy Bạch Trầm Hương có giận cá chém thớt cả Quỷ Đạo, trách họ đã giúp Dương Bá Lý làm hại đến đệ tử của mình không, bây giờ lại đứng ở bên đối lập rồi sao? Còn nữa, ông ta có đuổi tận giết cùng con chó mất chủ là Dương Bá Lý không đây? Đặc biệt là trong trường hợp bên trong chiếc vạc ấy còn có linh hồn của hai vị sư thúc của ngài nữa, có lẽ bây giờ đã bị luyện tan rồi chăng. Mà Thiên đạo và Nhân đạo, thậm chí là đệ tử của phái Thiên Môn biết tin đồn về Trùng tiểu thư và Hoa Tứ Hải thì có cho rằng ngài là kẻ phản bội không? Nếu Bạch Trầm Hương bị ép phải thanh lý môn hộ thì phải thế nào nhỉ? Nếu đã giận cá chém thớt Quỷ Đạo thì tất nhiên phải lây một chút sang Ma đạo rồi, hai phe mạnh đối đầu càng thêm kịch liệt, mà Dương Bá Lý lợi hại như vậy, bây giờ lại trong tình thế chó dữ bị ép vào ngõ cụt thì nhỡ lão phát điên lên có làm hại đến Bạch Trầm Hương không nhỉ?” Trùng Trùng trừng Mao Lư tưởng nó điên rồi, nhưng quả thật nàng không ngờ rằng lúc Dương Bá Lý ném nàng xuống Biển Chết lại bị Mao Lư trông thấy, nếu Mao Lư tiết lộ chuyện này ra thật thì dù kết quả không nghiêm trọng như nó nói, nhưng chắc chắn sẽ khiến tình hình đã rối càng thêm rối.
Càng rối thì khả năng trồng lại cây ngọc càng ít, nàng hy sinh nhiều như vậy chẳng phải vì để giải quyết chuyện này hay sao? Bây giờ sao có thể để bị chuyện khác chen ngang phá hỏng được? Nàng chỉ cần một quãng thời gian yên ả ngắn ngủi thôi để thực hiện kế hoạch của mình, không thể để bị phá hỏng được.
”Ngươi muốn tiết lộ chuyện này? Vì sao phải làm như vậy?” Nàng thấy hơi bực, mấy ngày nay đều rất bực mà không có chỗ nào để trút.
”Trùng đại tiểu thư à ngài đừng trừng ta, chuyện ta nói đều là thật lòng, đều xuất phát từ tấm lòng vì Yêu đạo. Bọn ta thế đơn sức yếu mà lại tự dựng nên một đạo tại một giới riêng, tình thế bọn ta muốn có nhất chính là lục đạo chia rẽ, không được thống nhất, bởi vì dẫu cho có là ai thống nhất lục đạo mười châu ba đảo thì bọn ta đều sẽ là đối tượng bị thu phục kế tiếp, cho dù bọn ta có muốn yên ổn một cõi cũng không được. Mà bây giờ bọn ta tham chiến thì chỉ có thể làm lính hầu cho người ta, đại chiến lục đạo lần trước chẳng phải cũng là như vậy sao? Yêu đạo sẽ không phạm lại cùng một lỗi lầm đâu.”
”Ngươi từng tham gia đại chiến lục đạo?” Trùng Trùng rất đỗi ngạc nhiên.
Nhưng Mao Lư lắc đầu, “Ta không có tham gia, nhưng Miêu hậu biết tất cả sự thật, năm ấy chẳng phải Yêu Vương bị Tuyên Vu Cẩn lợi dụng, đã làm bia đỡ giúp cho người ta hay sao? Nhưng bây giờ có nói chuyện này cũng vô ích, chỉ cần sau này Tiên đạo phát triển lại từ đầu là được rồi. Vì vậy ta mong thế gian rối loạn, rối thì Yêu đạo mới trở thành đối tượng được lôi kéo, ít ra sẽ không có ai dám đắc tội, muốn được trợ giúp gia tăng sức mạnh; rối thì Yêu đạo mới có thể làm một kẻ ngoài cuộc chỉ lo cho thân mình, không tổn thất Nguyên khí; rối thì bọn ta mới có thể nhân cơ hội để mạnh lên.”
Mao Lư nói trắng ra làm Trùng Trùng chấn động, nhưng nàng hiểu Mao Lư làm vậy chắc chắn là có ý đồ khác, bèn híp mắt lại nhìn nó bằng ánh mắt ngờ vực: “Ngươi nói ra hết suy nghĩ của ngươi là để có được điều gì?”
”Đây là lẽ thường khi lãnh đạo một đạo, không có gì là khó hiểu cả.” Mao Lư cười để lộ hai chiếc răng thỏ to tướng, trông vừa xảo quyệt vừa xấu xa, “Nhưng thật ra hôm nay nói rõ với Trùng tiểu thư là muốn trao đổi.”
”Trao đổi?”
”Ngài khuyên được Vương ta không tham gia vào tình thế nguy cấp này thì ta sẽ không tiết lộ tất cả những gì ta thấy, bao gồm việc ma đầu ấy và Trùng đại tiểu thư ――”
Còn chưa nói xong thì đã nghe một tiếng ầm vang lên, chiếc bàn chuyên dùng đặt chum trà trong phòng Trùng Trùng vỡ vụn ra, trà nước điểm tâm trên bàn rơi vãi tung tóe, Cửu Mạng trước nay luôn điềm đạm đột nhiên nổi trận lôi đình đứng bật dậy, trên gương mặt trẻ tuổi lần đầu tiên hiện vẻ nắm quyền sinh sát trong tay của một kẻ làm Vương.
Rõ ràng Mao Lư không ngờ rằng tiểu Yêu Vương trước nay luôn mặc người khác thao túng lại thế này nên ngẩn ra tại trận.
”Nó là vì Yêu đạo.” Trùng Trùng không kiềm được đã giải thích hộ cho Mao Lư.
Cửu Mạng bước dài đến trước bàn viết, ngay lúc Trùng Trùng tưởng rằng chiếc bàn này cũng sắp không giữ được thì y lại cầm bút lên chấm vào nghiên mực, sau đó viết một dòng chữ lên giấy rồi chỉ Mao Lư.
Mao Lư chạy lạch bạch tới rồi đọc lên: “Ta mới là Yêu Vương, Yêu đạo phải nghe ta!” Đọc rồi cúi đầu đáp vâng.
Trùng Trùng vừa nhìn vừa vui vì tâm hồn Cửu Mạng đã trưởng thành, song cũng vừa thấy tội cho Mao Lư. tuy nó xảo quyệt đáng ghét, nhưng một lòng vì Yêu đạo, quả thật là một trung thần rõ rệt, nhưng nó có thái độ xem thường chủ, Cửu Mạng nổi giận dạy dỗ nó một trận cũng tốt.
”Ngài là Yêu Vương, ta phục tùng ngài tuyệt đối, nhưng mà ―― ngài cũng nên suy nghĩ cho Yêu đạo chứ.” Mao Lư nói, “Ngài muốn giết Bắc Sơn Thuần, trước tiên chớ bàn có thành công hay không, chỉ hỏi ngài có từng nghĩ tới ích lợi cho Yêu đạo chút nào không?”
Cửu Mạng không lên tiếng, nhưng vẻ mặt phức tạp, dường như đang cảm thấy áy náy, khi ánh mắt lướt qua gương mặt Trùng Trùng thì lại để lộ ra vẻ đau khổ sâu sắc, sau khi im lặng một lúc rồi mới viết thêm một dòng chữ nữa.
”Ta không thể để tỷ ấy đau lòng.” Mao Lư tự động phiên dịch.
Mũi Trùng Trùng chua xót khi cảm nhận được sự thâm tình và thật tâm của Cửu Mạng, bèn cười gượng, “Ta nào có đau lòng? Đây là sự lựa chọn của bản thân ta, Cửu Mạng ngươi không cần lo lắng nhé. Ngược lại ngươi ấy, ta có hứa sẽ giúp ngươi vượt qua cửa ải ngày đầu làm Yêu Vương, tiếc rằng ta không làm được, ngươi đừng trách tỷ tỷ này nói không giữ lời nhé.”
Cửu Mạng lắc mạnh đầu, ánh mắt nhìn Trùng Trùng chất chứa vô vàn yêu thương, ánh mắt mê ly ấy như đang nói rằng: Ta đi theo tỷ không phải để tỷ bảo vệ ta, mà là muốn ở bên cạnh tỷ, như vậy là đủ rồi. Có tỷ rồi, ta không quan tâm đến chức vị Yêu Vương gì đó nữa.
Mao Lư ho một tiếng nhắc nhở Cửu Mạng rằng đây không phải lúc để bày tỏ, Cửu Mạng lại cầm bút viết tiếp: “Nếu tỷ gả cho Ma Vương, ta không ngăn cản, bởi vì ta biết trong tim tỷ nhung nhớ về hắn. Nhưng tỷ gả cho Bắc Sơn Thuần là do bị ép buộc, vì vậy ta phải giết hắn, ngăn chuyện này xảy ra. Hôm ấy ta nghe thấy tỷ và hắn nói chuyện với nhau, ta không thể để tỷ làm vậy được, chuyện to lớn cỡ nào ta cũng sẽ giúp tỷ, chỉ mong tỷ đừng làm khó bản thân, ta không muốn tỷ buồn.”
Sau khi Mao Lư phiên dịch, Trùng Trùng cảm động lắm, Cửu Mạng thích nàng, nhưng chưa từng nghĩ phải chiếm hữu, chỉ muốn nàng vui vẻ, vì vậy y không ngại nàng gả cho Hoa Tứ Hải. Từ trước đến nay nàng chưa từng tin rằng trên thế gian còn có tình yêu thế này, không ngờ rằng nàng lại may mắn có được nó.
Nàng tiến lên vuốt mặt Cửu Mạng, “Nếu ngươi đã biết thì ta cũng không giấu ngươi, cuộc hôn nhân này là một cuộc giao dịch, cũng chính vì vậy mà ta sẽ không bị thương. Ngươi vẫn chưa hiểu, tình cảm thật sự mới làm tổn thương người khác, nếu không yêu thì y lấy gì để tổn thương ta? Ngươi yên tâm, sư tổ gấp đôi sẽ đi cùng ta, mặc dù lão là hồn thể nhưng rất bản lĩnh, hơn nữa, lẽ nào Trùng tỷ tỷ của ngươi là đồ bỏ hay sao? Ta đảm bảo với ngươi sẽ không để bị tổn thương một chút nào nhé.”
Cửu Mạng lắc đầu, khăng khăng rằng mình không yên tâm.
Trùng Trùng thở dài giải thích bằng một cách khác, “Ngươi đã làm Yêu Vương rồi thì phải biết rằng con người ai cũng có trách nhiệm với người bên cạnh mình, với tất cả sinh mạng, càng yêu thì trách nhiệm càng lớn. Tỷ tỷ cũng vậy, ta cũng có trách nhiệm với mọi người, vì vậy đây là chuyện ta buộc phải làm, ngươi không thể gánh giúp ta được. Nếu ngươi không cho ta đi thì tuy ta sẽ có được một lúc bình an, nhưng về sau mỗi khi nhớ lại, ta sẽ áy náy, ta sẽ ân hận, ta sẽ bất an, ngươi muốn ta như vậy sao? Ngươi muốn ta khó chịu, nửa đời sau đều sống trong tiếc hận sao? Vì vậy hãy để ta đi đi, nếu ngươi thật sự muốn giúp tỷ tỷ thì phải dẫn dắt Yêu đạo ngày một mạnh lên, nhưng vậy nếu có ai dám hϊế͙p͙ đáp ta, ta sẽ chỉ vào mũi kẻ đó mà mắng ―― ngươi biết huynh đệ ta là ai không? Là Yêu Vương Cửu Mạng, ngươi dây vào nổi không? Ngươi dám đắc tội ta một chút thôi thì sẽ là kẻ địch của cả Yêu đạo, huynh đệ của ta sẽ lãnh đạo Yêu đạo hành hạ ngươi đến mức ngươi chỉ mong sao mình không được sinh ra trên đời này thôi. Vì vậy mau mà biến mất cho lão tử, như vậy thì có thể ta sẽ quên hết chuyện xấu của ngươi!”
Nói đến cuối cùng, vẻ mặt nàng rất sống động, còn chọc cho Cửu Mạng vẫn luôn u sầu phải bật cười, nhưng ngay sau đó y lại nghiêm mặt, lại viết: “Ta không cảm thấy đây là một cách hay, nếu tỷ có chuyện gì khó giải quyết thì hãy nói với ta, chắc chắn ta sẽ làm được cho tỷ.”