”Ngươi không muốn biết vì sao Tuyên Vu Cẩn hãm hại Tín Đô Ly Nan sao?” Hoa Hiển Tử nói với vẻ gắng gượng. Trùng Trùng chợt dừng bước.
Hoa Hiển Tử nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Trùng Trùng thì vội vã lắc đầu: “Ta cũng không biết, ngươi đừng trừng ta, ta sợ lắm. Nhưng nếu làm ra mặt với Tuyên Vu Cẩn thì chuyện gì cũng không thăm dò được, hơn nữa sẽ khiến sư phụ ngươi rất khó xử. Ngươi biết đấy, có rất nhiều chuyện chưa đến giờ phút cuối cùng thì vẫn còn phải ráng gượng.”
”Rõ ràng là hắn bày đường chuột chạy mà.” Trùng Trùng tức tối, nhưng lại uể oải, chán nản thở dài một hơi rồi tựa lên cột đá.
Lúc nãy chỉ là một phút nổi nóng, về sau bình tĩnh lại rồi thì cũng hiểu, bây giờ vẫn chưa phải lúc trở mặt với Tuyên Vu Cẩn, một là không biết hắn muốn làm gì, hai là vì giải quyết chuyện mười châu ba đảo trong hòa bình, không thể khơi dậy những tranh chấp vô nghĩa, mặc dù nàng rất nghi ngờ rằng liệu Hoa Tứ Hải có bỏ qua cho Tuyên Vu Cẩn hay không.
Hơn nữa nàng vừa mới biết được tin Thiên đế hạ giới thì hắn đã đến viếng thăm phái Thiên Môn rồi, còn trưng dáng vẻ vì nước vì dân nữa chứ, rốt cuộc hắn đang mưu toan điều gì chứ?
”Ai ồn ào bên ngoài?” Giọng nói của Bạch Trầm Hương truyền ra từ bên trong đại điện.
Trùng Trùng ngẩn ra rồi lập tức vâng đáp lời, sau đó chưa chờ Bạch Trầm Hương nói gì thì đã đi vào, tất nhiên gương mặt vẫn giữ vẻ lễ phép cung kính.
Bạch Trầm Hương thấy nàng cúi đầu nhưng sống lưng lại thẳng tấp toát lên rõ ràng vẻ bới móc thì thầm run rẩy, sợ nàng gây chuyện. Ông ta nắm rõ quan hệ giữa Trùng Trùng và Hoa Tứ Hải, về sau cũng từ Thủy Thư biết được nhân quả chuyện Thiên đế hãm hãi kiếp trước của Hoa Tứ Hải, hiểu rõ liệt đồ này thấy bất bình cho tên ma đầu nọ, chắc chắn sẽ đòi lại công bằng giúp hắn cho mà xem.
Mà ông ta dù ghét cái ác như ghét kẻ thù, cũng khinh khi kiểu người như Tuyên Vu Cẩn, nhưng dù sao thì ông ta vẫn lưng mang trách nhiệm to lớn của Tiên đạo, không thể làm việc một cách lỗ mãng được, đôi khi phải giả mù sa mưa để đối phó một phen, chờ bàn bạc xong xuôi với Nam Minh đại sư và đảo chủ Lan Trúc rồi mới quyết định.
Ông ta muốn bảo Trùng Trùng lui ra, lại sợ kích phải máu chống đối của nàng, vuốt ngược lông của nàng làm nàng bùng nổ tại trận nên hai chữ đó cứ nghẹn ở cổ họng. Xem ra làm sư phụ mà phải sống bằng việc quan sát vẻ mặt của đồ đệ, e rằng cả đời này chỉ có mình ông ta mà thôi.
”Bạch đạo huynh, đây là quý đồ sao?” Bạch Trầm Hương còn chưa tìm thấy bậc thang để xuống thì Thiên đế Tuyên Vu Cẩn đã mở miệng trước.
Trùng Trùng không ngẩng đầu, chỉ cảm thấy giọng nói của Thiên đế rất hay, cũng dè dặt giữ lễ với một đệ tử thấp kém, biểu hiện rõ đó là kiểu người chuyên ăn tươi nuốt sống, gạt chết người ta không cần đền mạng, điềm đạm đến quá đáng.
”Chính là liệt đồ, đứng thứ bảy trong bát kiếm, đạo hiệu là Mã Nghị.” Bạch Trầm Hương khẽ cười để che đi sự căng thẳng, “Mã Nghị, gần đây lắm chuyện xảy ra, con phải chăm chỉ tu luyện, chạy đến đây làm gì, mau quay về!”
”Sư phụ, đồ nhi nghe nói Thiên đế hạ giá đến thăm nên rất sợ, không biết có duyên được gặp hay không?“
Bởi vì Trùng Trùng rất lễ phép nên Bạch Trầm Hương toát cả mồ hôi vì không biết nàng muốn làm gì. Nghĩ không phải là liệt đồ này đi Bắc Sơn Vương cung tìm cách gặp Vân Thâm sư tổ rồi hay sao? Sao lại quay về nhanh như vậy, nếu như ở bên ngoài bị ức hϊế͙p͙, bây giờ gặp Thiên đế thì e rằng sẽ náo động mất, làm sao đây?
Ôi, đúng là sư môn bất hạnh mà.
Tuyên Vu Cẩn cười ha ha, “Tiểu đạo hữu khách sáo rồi, hai đạo Thiên, Tiên đã là minh hữu, vậy thì chúng ta là người nhà rồi, tất nhiên là có duyên.”
Nghe hắn nói vậy thì Trùng Trùng còn khách sáo cái gì nữa, hơn nữa lúc nãy cúi đầu đã điều chỉnh biểu cảm và ánh mắt rồi, cố gắng làm sao cho không hiện vẻ cố ý. Thiên giới trước nay luôn tự phong, chưa chắc Tuyên Vu Cẩn biết đến quan hệ của nàng và Hoa Tứ Hải, bây giờ tạm thời không náo động, phải xem xem hắn muốn làm gì rồi nói sau.
Vừa ngẩng đầu thì tầm nhìn vừa khéo dừng ngay gương mặt của Tuyên Vu Cẩn.
Mặc dù đã thấy qua mặt Tuyên Vu Cẩn trong Thủy Thư, nhưng lúc này vẫn thấy rất bất ngờ, bởi vì đã qua ngàn năm mà gương mặt hắn chưa từng thay đổi, vẫn là dáng vẻ hơn bốn mươi, ăn vận văn sĩ, chiếc áo trắng mộc mạc làm nổi bật lên đôi giày vải đen dưới chân, vầng trán rộng, gương mặt hiền hòa, nhưng cứ thấy biểu cảm lại tao nhã đến giả tạo, luôn mang thái độ soi mói và đâm chọc.
Tóm lại hắn chính là một đại thúc trí thức tuổi trung niên, hẳn là phải mang lại thiện cảm mới phải, nhưng Trùng Trùng nhìn rồi lại thấy khó chịu.
Chính là kẻ này đã làm hại đại ma đầu của nàng một cách nhẫn tâm, một cách tuyệt tình, một con người trông thấu tình hiểu lý mà lại làm ra chuyện tàn bạo và vô lý đến vậy, mục đích của hắn là gì? Ganh tỵ Tín Đô Ly Nan – kiếp trước của Hoa Tứ Hải – đẹp trai hơn hắn, mạnh hơn hắn, hấp dẫn nữ nhân hơn hắn? Hay là còn nguyên nhân nào khác?
”Mã Nghị, chớ vô lễ, làm gì có ai nhìn thẳng trưởng bối như vậy.” Bạch Trầm Hương thấy Trùng Trùng thay đổi vẻ mặt thì vội nói.
Trùng Trùng cũng sợ đôi mắt tiết lộ vẻ chán ghét của mình dành cho Thiên đế nên giả vờ ngoan ngoãn cúi đầu xuống, trong khi đó nàng nghĩ nếu tên ngụy quân tử họ Tuyên Vu này đã biết vờ vịt như vậy, vậy thì nàng cũng đóng một vở tuồng đi, lúc còn học đại học đại tiểu thư nàng đây đã từng làm đạo diễn chân chính, chỉ huy các bạn trong tổ kịch đóng The Phantom of the Opera đấy nhé!
”Tuyên Vu sư bá hạ giới chính là phúc của mười châu ba đảo rồi nhé.” Nàng thầm buồn nôn, nhưng miệng vẫn nói ngon nói ngọt, “Có người ở đây thì chắc chắn sẽ hóa giải được tình hình thiên hạ rối loạn, và ba đao Ma, Quỷ, Yêu cũng không còn dám nghịch nữa, đúng là vận may cho nhân dân.”
Tuyên Vu Cẩn cười ha ha, dường như rất vui sướng, lại dường như rất khiêm tốn, “Mã Nghị sư điệt quá khen, cũng lo lắng quá rồi, vạn vật trên đời đều có số của nó, từ xưa tà đã không thắng chính, sư điệt không cần lo lắng. Chỉ cần ba đạo chúng ta đồng lòng thì chắc chắn sẽ bình ổn được trận tranh chấp này, trên đời làm gì có chuyện trắng đen đảo ngược được chứ?” Hừ, ngươi đảo ngược trắng đen quả thật rất là hay đó chứ! Trùng Trùng mắng thầm.
Tuyên Vu Cẩn lại nói tiếp: “Hơn nữa, từ lúc lão Yêu Vương quy tiên, Yêu đạo vẫn luôn an phận nơi Yêu giới, mà tân Yêu Vương còn bé, chưa thể phục chúng, Yêu đạo tự vệ cũng khá miễn cưỡng nên sẽ không gia nhập trận chiến. Mấy ngày trước Quỷ Đạo lại đã định minh ước với Nhân đạo, bây giờ Ma đạo một cây chẳng chống vững nhà, Hoa Tứ Hải có mạnh đến đâu thì cũng sẽ không chống lại được người khắp thế gian.”
Nghe thấy Tuyên Vu Cẩn nói ra ba chữ “Hoa Tứ Hải”, Trùng Trùng suýt nữa không cầm được nước mắt. Cái tên này dịu dàng tồn tại trong tim nàng, bây giờ lại bị một kẻ bỉ ổi đê tiện nhắc tới, quả thật không khác gì bóp chặt tim nàng vậy.
Nhưng nghe Tuyên Vu Cẩn nói những lời này, trái tim nàng lại siết chặt.
”Thiên đế quả nhiên lợi hại, sống kín nơi Thiên giới mà vẫn nắm rõ chuyện thế gian như lòng bàn tay.” Trùng Trùng khen ngợi nhưng lại thầm nghi ngờ, sợ Tuyên Vu Cẩn biết tình yêu giữa nàng và Hoa Tứ Hải, sợ hắn có người tình báo, để rồi lại nghĩ ra chiêu trò gì để đối phó với tên ma đầu kiêu ngạo đến mức chẳng thèm bỉ ổi kia.
Tuyên Vu Cẩn lại cười, cứ như không cười thì sẽ không nói chuyện được vậy, “Ta bị thương nặng trong đại chiến lục đạo, đã tu dưỡng suốt cả ngàn năm, vài ngày trước mới xuất quan, nhưng Thiên đạo cũng là một phần trong mười châu ba đảo, mặc dù ta đã phong lại con đường nối đến Thiên giới, nhưng đương nhiên sẽ cử người chú tâm đến tình hình rồi. Tiếc rằng ta xuất quan quá trễ, làm thế gian không còn được thái bình nữa, chỉ mong có thể nước đến chân mới nhảy, trả lại sự yên bình cho bá tánh.”
”Thiên đế biết chuyện của ma đầu ―― à, Ma đạo sao?” Nàng tiếp tục thăm dò, Bạch Trầm Hương ngược lại không có cản nàng, bởi vì ông ta cũng muốn biết rốt cuộc Tuyên Vu Cẩn biết được bao nhiêu, muốn biết hắn đang mưu toan điều gì.
”Có thám mã báo lại định kỳ với ta, vì vậy tất nhiên là ta biết về nhân vật tuyệt đỉnh số một thiên hạ này rồi.” Tuyên Vu Cẩn thẳng thắn quá khiến con người ta bất an, “Tiếc rằng không có bức tranh vẽ về hắn, nên ta không biết thì ra hắn là một người ta quen.”
Nghe đến đây thì trái tim Trùng Trùng thịch một tiếng nặng nề, không ngờ Tuyên Vu Cẩn lại trắng trợn thừa nhận Hoa Tứ Hải là chuyển thế của Tín Đô Ly Nan, ngược lại khiến hành động của hắn trông rất quang minh chính đại. Vậy rốt cuộc hắn nắm bao nhiêu tình báo? Hắn vẫn luôn ẩn mình, bây giờ xuất hiện lại vì cái gì?
Con người này, quả là thâm sâu khó lường.