Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Quyển 2 - Chương 199: Phật và Đạo là một nhà

Dịch: Bùm Bùm
Lễ Phật tự ở núi Bình Ninh nằm tại Huyền Châu.


   Từ lúc đến thế giới này, ngoại trừ những ngày tháng an nhàn ngắn ngủi lúc vừa bái sư thì thời gian của nàng đều dành vào việc lặn lội khắp nơi, không một phút giây được yên bình, cả mười châu ba đảo cũng xem như đi được một nửa rồi, bây giờ đến Huyền Châu, nàng cũng không còn cảm thấy hưng trí tò mò nữa.


Đi theo đại sư huynh với khả năng nhận biết phương hướng cực mạnh, nàng không còn khổ sở vì bị lạc đường nữa, cứ một đường thẳng hướng núi Bình Ninh ở Huyền Châu. Sau khi thông báo với đệ tử canh phòng ở dưới chân núi, cả bọn liền lên núi.


Địa hình núi Bình Ninh không có gì đặc biệt, chẳng khác gì Hoa Sơn, chỉ có một con đường dẫn thẳng tới đỉnh núi, hơn nữa còn rất dốc.


Trùng Trùng rất mệt nên đề nghị dứt khoát bay thẳng lên cho xong, kết quả đại sư huynh nói đến đạo trường của người ta không nên bay tới bay lui như vậy, nhất là khi họ là tiểu bối, hành động này rất bất lịch sự, thậm chí có thể xem là khiêu khích.


Trùng Trùng không tán thành cách nghĩ này, nhưng cũng chỉ đành thở dài, nhịn.


   Trong Tiên đạo tất cả môn phái đều tu đạo, Lễ Phật tự thân là một trong ba đại phái tu đạo đứng đầu Tiên đạo, Trùng Trùng thấy rất tò mò, càng tò mò hơn với Nam Minh đại sư, phương trượng của Lễ Phật tự.


Tục ngữ có nói, Phật và Đạo là một nhà, nhưng cũng cần phải có lòng độ lượng và khí khái mới có thể làm được một cách triệt để câu tục ngữ này, phải biết rằng trong Tiên đạo, phái Thiên Môn được mặc định cho là lãnh đạo đấy.


Khó khăn lắm mới bò được lên lưng chừng núi, cả bọn bước vào một khu rừng đá rộng lớn, đây là nơi có cảnh vật kỳ lạ nhất tại núi Bình Ninh, vì tất cả cột đá trong đây đều đâm chọc trời, xuyên qua cả rặng mây.


Điều thần kỳ là hình như những cột đá bày bố không hề có quy tắc này đều được tự nhiên tạo thành, không phải là vật nhân tạo, trên cột đá bám đầy rêu xanh và hoa rực rỡ sắc màu.


Dù ở thời hiện đại, Trùng Trùng từng đi du lịch đến rất nhiều nơi, nhưng không thể không thừa nhận rằng cảnh vật nơi đây quả thật là tuyệt đẹp, nhân gian hiếm có.
”Thất sư tỷ, biết vì sao không cho tỷ bay rồi không?” Tiểu Bát đang rất vui, bèn kéo tay áo Trùng Trùng hỏi.


   ”Chẳng phải nói như vậy là không tôn trọng Lễ Phật tự sao?” Trùng Trùng cố ý to giọng để các sư huynh tuần núi tại Lễ Phật tự nghe thấy.


   Nhưng ngẫm lại thấy vẫn chẳng có gì to tát, dù sao trên đỉnh Nhà Trắng cũng không cho phép máy bay bay qua mà, bởi vì cái này có liên quan đến danh dự và an toàn.


”Đó chỉ là một trong các lý do thôi, còn có một lý do rất quan trọng khác.” Tiểu Bát nói như đang khoe, “Thất sư tỷ không nhìn thấy sao? Trên mỗi cột đá đều có chữ cả.”


”Có sao?” Trùng Trùng ngẩng đầu nhìn hồi lâu cũng không thấy gì, bèn dồn chút pháp lực vào mắt, lúc này mới thấy quả thực có chữ trên cột đá, những dòng chữ hệt như nguệch ngoạc rồng bay phượng múa chi chít quanh cột.


   Nhưng bởi nàng đã sử dụng pháp lực nên những dòng chữ trên cột đá đột nhiên phát ra ánh sáng vàng kim, từng nét từng chữ đều sắc bén hệt như đao kiếm, cả không gian đều bị ánh kim sắc bén của chúng bao bọc, tựa như lúc nào cũng có thể bổ xuống vậy, làm con người ta không còn đường tránh, nàng giật mình ối lên một tiếng, chạy ra trốn sau lưng Tiểu Bát.


   ”Tỷ thấy rồi chứ? Đây là một sát trận bằng bùa chú, người bình thường đi qua sẽ không sao, nhưng chỉ cần dùng pháp lực thì sẽ bị tấn công. Dùng càng nhiều pháp lực thì sẽ càng nguy hiểm, nếu cưỡng chế bay qua thì sẽ bị giết chết ngay bên trong.” Tiểu Bát vươn tay chạm vào một chiếc cột đá bên cạnh, dáng vẻ trông rất hâm mộ.


”Chà, trận pháp này không hề từ bi một chút nào.” Trùng Trùng dứt khoát nói với một sư huynh của Lễ Phật tự, “Nơi thanh tịnh cửa Phật, giăng loại trận pháp như vậy chẳng phải là làm trái ngược với Phật lý sao? Lấy giết chặn giết, đây không phải là đạo lý nha.”


Vị sư huynh kia cười nói, “Vị sư đệ phái Thiên Môn này rất có tuệ căn, nói rất hay, ngộ tính cũng bậc nhất. Nhưng trận pháp này không phải được giăng nên, mà từ khi có núi đã có trận.”


Hả? Trận pháp này cũng có từ thiên nhiên? Thần kỳ quá vậy! Trùng Trùng tỉnh ngộ, gật đầu tán thưởng.


   Vị sư huynh ấy lại nói: “Chắc hẳn từ lúc thế giới vô biên chuyển từ hỗn mang sang vũ trụ đã hình thành nên hỏa trận, đây cũng là nhân tố của trời đất, huống chi có yêu ma muốn sử dụng pháp thuật làm hại lê dân bá tánh, rừng đá này chính là một nơi thanh tịnh an toàn đích thực, đồng thời cũng là nơi chém yêu trừ ma. Nó giống như thần kiếm của quý phái vậy, đều tồn tại vì bảo vệ cho muôn dân.”


Trùng Trùng lại gật đầu, nhưng lòng lại không tán thành.
Thế giới này tuy thần kỳ, nhưng tuyệt đối không thuần thiên nhiên đến mức như vậy.


   Thiên nhiên đích thực sẽ không có lực sát thương mạnh đến vậy, chắc chắn là có đại thần thượng cổ nào đó đã nhúng tay vào rồi. Trận binh bát kiếm của bọn nàng không phải có từ lúc núi Vân Mộng xuất hiện, nghe nói nó giáng từ trên trời xuống từ sau đại chiến lục đạo, điều này đã nói rõ vấn đề rồi.


Đại chiến lục đạo! Đại chiến lục đạo! Hình như tất cả mọi thứ đều có liên quan đến trận chiến đó, vì vậy nàng nhất định phải thăm dò cho ra chi tiết trận đại chiến của năm xưa.


”Ngã phật từ bi độ lượng, phép tắc thế tục với Lễ Phật tự đều là vô ích, sở dĩ có quy tắc lên núi không được thi pháp, chẳng qua vì không muốn tổn hại đến người vô tội, mong các vị sư huynh sư đệ lượng thứ, người hay nói chúng sinh bình đẳng ——”


Ôi ôi, có phải mỗi một người hòa thượng nào cũng có tiềm chất của Đường Tăng hay không?


Trùng Trùng hối hận đến mức muốn đâm đầu vào tường.   Đang yên lành cớ gì lại dây phải vị đại sư trông nhã nhặn kiệm lời này chứ? Bây giờ xem đi, muốn hắn ngừng mà hắn lại không chịu ngừng, cứ mãi giải thích tường tận về cảnh vật của núi Bình Ninh, gốc rễ của Lễ Phật tự, niệm Phật lý và kinh Phật hệt như một hướng dẫn viên du lịch làm tròn trách nhiệm vậy, cũng chẳng thèm để tâm xem người ta có chịu được hay không.


Cảm nhận được vài ánh mắt trách cứ quét qua đây, Trùng Trùng biết lỗi cúi đầu xuống, lùi về phía sau cùng, cứ vậy đi qua rừng đá trong tiếng rầm rì, cuối cùng hai giờ sau mới đến được đỉnh núi.


   Trên mảnh đất rộng lớn, một tòa nhà cao to đứng sừng sững tại đó, tường vàng ngói đỏ, trang nghiêm hào hùng, quả nhiên mang phong cách của phái lớn Tiên đạo.


Có hai người đang đứng tại đó, người phía trước thì đậm chất tiên nhân, đứng thẳng tựa bút, nhìn từ xa thì có vẻ cả gương mặt và thân hình đều không tệ, da dẻ nhan sắc đều có thể quyến rũ được một đống nữ nhân trung niên, chỉ tiếc mặt lạnh như băng, biểu cảm cứng nhắc, người đó chính là chưởng môn phái Thiên Môn – Bạch Trầm Hương.


Sau lưng ông ta là một mỹ nhân áo vàng, đang cười híp mắt với một vẻ mặt chờ xem trò vui, không phải đảo chủ Lan Trúc thì là ai nữa chứ?!
”Hỏng rồi, họ vừa ăn cướp vừa la làng rồi.” Tiểu Bát bật thốt ra.


”Chắc hẳn người của Ẩn Lưu đã dùng thuật Lưu Tinh Thiểm Mã rồi, vì vậy mới đến đây trước chúng ta.” Ôn Đạo Ất nói.


   ”Đại sư huynh, không biết họ đã nói gì với sư phụ rồi, ngộ nhỡ sư phụ có tư tưởng cái trước luôn đúng thì ——” Yến Tiểu Ất hơi giận, lại không biết Thảo Thảo có tới không, lòng thấy hỗn loạn nên trong phút chốc không đưa ra được ý kiến gì.


Thương Đế Ất cắn răng, “Huynh đi bẩm rõ với sư phụ, nếu người có trách phạt thì cứ để huynh gánh hết là được.”


   Y không những có sự uy nghiêm của đại sư huynh mà còn gánh cả trách nhiệm đại sư huynh nên gánh, nếu các sư đệ sư muội gặp nạn, đương nhiên y sẽ tự lực gánh vác, làm lão đại của người ta thì nên biết giác ngộ điều này!


Nhưng lời còn chưa dứt thì đã có một bóng dáng lao ra, đâm thẳng hướng Bạch Trầm Hương, tốc độ và sức mạnh đó cứ như muốn ám sát chưởng môn phái Thiên Môn vậy. Nhưng bóng dáng xinh đẹp được bọc dưới lớp áo nam đó lại chỉ lao vào người Bạch Trầm Hương, cúi nửa người xuống siết chặt lấy eo của ông ta rồi khóc thét lên: “Sư phụ ơi, con nhớ người quá, đồ nhi đi đường gặp nguy hiểm, may nhờ có tạo hóa, nếu không thì đã không thể quay về gặp sư phụ được rồi. Sư phụ, đồ nhi không thể mất người được, đồ nhi không muốn rời xa người mà. Sư phụ sư phụ sư phụ!”


Giọng nói ấy vừa ai oán vừa nhiệt tình, trán đầy sự mừng vui khi lâu ngày gặp lại sư phụ và sự kích động khi thoát chết sau nạn lớn, quả thật khiến người nghe phải đau lòng, người thấy phải rơi lệ mà.


   Vốn sau khi nghe nói đến “sự tích” các đồ đệ gây chuyện vô cớ tại Ẩn Lưu, Bạch Trầm Hương rất giận dữ, chỉ mong sao phải trách phạt chúng ngay tại đây, lúc này bị Trùng Trùng khóc tới mù quáng, lửa giận trong tim bị một gáo nước lạnh tạt vào, lập tức dập tắt, cả đảo chủ Lan Trúc và các đệ tử Lễ Phật tự ở xung quanh cũng ngẩn ra, không biết vị tiểu đồ của Bạch chưởng môn này gặp phải chuyện thảm thiết gì.