Dịch: Bùm Bùm
Nhưng Trùng Trùng rất rất không thích việc Thảo Thảo xem nhị sư huynh của nàng như là vật sở hữu của mình vậy, bèn phản bác: “Tỷ nói đúng, nhưng con người không phải ai cũng giống nhau, hoàn cảnh sinh sống cũng không giống nhau, dẫn đến việc tiếp thu mọi chuyện cũng sẽ khác nhau. Sư huynh ta quen với luân lý tam cương ngũ thường[*], không thích trực tiếp như tỷ có được hay không? Lẽ nào nam nữ yêu nhau, sinh con đẻ cái thì đều làm như tỷ hay sao? Phái Thiên Môn chúng ta cứ thích tình trong như đã, vẻ ngoài còn e thì có tội ư? Ta thấy thái độ của Thảo Thảo sư tỷ cứng quá, lẽ nào tỷ muốn cưỡng ép sư huynh ta sao?”
[*] Tam cương ngũ thường: Tam cương bao gồm vua – tôi, cha – con, chồng – vợ; Ngũ thường bao gồm nhân, nghĩa, lễ, trí, tín. Chi tiết xin xem tại đây
Ngẩng đầu liếc nhìn Lan Trúc thì thấy nàng như sắp bật cười vậy.
Quản sự Dung Thành vội nói: “Trùng sư điệt đúng là biết nói đùa, sao có thể được. Nhưng các ngươi —— làm thế nào mà chạy được đến suối Miên Diên vậy chứ?”
Mọi người đều biết thất đệ tử của Bạch Trầm Hương phái Thiên Môn tên là Diêu Trùng Trùng, đạo hiệu Mã Nghị, nhưng người của Ẩn Lưu ít giao thiệp với bên ngoài, nên ngay cả quản sự Dung Thành cũng không biết nàng là nữ.
”Còn chẳng phải là do Thảo Thảo sư tỷ đuổi theo sát nút hay sao.” Trùng Trùng lén thè lưỡi với Thảo Thảo, “Hơn nữa, nếu đã là nơi quan trọng như vậy thì nên có người canh phòng chứ. Lúc không có môn nhân khác trên đảo còn tạm được, nếu đã có khách đến rồi thì nên đề phòng. Còn nữa, là bởi các người không nhắc nhở bọn ta trước, nếu ba sư huynh đệ bọn ta đi nhầm vào cấm địa là sai, vậy thì quý phái cũng phải gánh một phần trách nhiệm.”
Nàng rất giỏi ngụy biện, lúc còn ở trên núi Vân Mộng, nàng thường chọc Bạch Trầm Hương giận tới ói máu, bây giờ dùng vào việc tranh luận đạo lý thì tất nhiên càng chiếm lợi thế hơn.
”Nếu trước đó là đi nhầm, về sau ta ngăn cản thì vì sao đệ còn nhất quyết chạy về phía suối.” Thảo Thảo nói một cách chán nản.
Trùng Trùng nghẹn họng, nàng hối hận cho sự bướng bỉnh nghịch ngợm khi nãy của mình, bèn gắng gượng giải thích: “Chẳng phải chỉ là một con suối bình thường hay sao, ta lại không phải là nhảy vào đó tắm, hơn nữa nước suối chỉ còn chưa tới một nửa, lẽ nào ta nhìn một cái thì nước sẽ càng vơi thêm hay sao?”
Nói rồi nàng lén nhìn ba người Ẩn Lưu, thấy vẻ mặt họ đều thay đổi.
”Mấy ngày qua ta chưa đi xem, nước suối lại ít đi rồi sao?” Gương mặt cứ hay cười của Lan Trúc nay đã trở nên nghiêm trọng, hàng mày xinh đẹp nhíu lại lộ rõ vẻ phiền não.
Câu hỏi này không giống như là hỏi người khác, như là đang tự mình lầm bầm hơn, quản sự Dung Thành và Thảo Thảo ở bên cạnh cũng im bặt, tất cả đều mang vẻ mặt u sầu, không khí của gian phòng trong phút chốc bị đè nén nghiêm trọng.
Ba người phái Thiên Môn nhìn nhau, không biết rốt cuộc Ẩn Lưu đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết chắc chắn rằng chuyện có liên quan đến con suối nhìn thì bình thường nhưng thực chất lại rất quan trọng này.
Qua một lúc lâu, Lan Trúc mới nói: “Suối Miên Diên vốn là bí mật của Ẩn Lưu bọn ta, ngoại trừ người của Ẩn Lưu ra thì chỉ có Nam Minh đại sư của Lễ Phật tự mới nắm rõ về nó, cho dù là Dung Thành Hoa Lạc sư điệt đã tu hành ở phái Thiên Môn cũng không hề mở miệng nhắc nửa chữ về chuyện về. Hiện giờ —— chuyện này đúng là khó xử, chỉ đành tạm thời cảm phiền ba vị sư điệt ở lại đây, đừng tùy ý đi lại, chờ bọn ta bàn bạc rồi sẽ đưa ra quyết định, được không?”
Trùng Trùng ngạc nhiên lùi về phía Yến Tiểu Ất.
Được không? Nàng nói không được thì có ích gì sao? Đến địa bàn của người ta thì chỉ đành nghe lời người ta thôi, bây giờ ba sư huynh đệ họ chính là cừu non chờ mổ.
Ấn tượng đầu tiên mà vị Lan Trúc đảo chủ này mang đến cho nàng chính là một người nói năng sảng khoái, không ngờ khi xử lý sự việc lại không cẩu thả chút nào.
Ý của nàng chính là muốn giam lỏng ba người họ, sau khi nghiên cứu rồi mới quyết định mổ hay là xé, nấu hay là chưng.
Nhưng con suối ấy có bí mật gì mà lại quan trọng đến mức chỉ liếc nhìn cũng bị bắt nhốt vậy? Mà quả thật trông vẻ ngoài thì chẳng có gì đặc biệt cả, lẽ nào đó là thánh địa có ý nghĩa tôn giáo của người ta, cho dù vô ý mạo phạm cũng sẽ bị giết người diệt khẩu?!
Không đâu không đâu, mọi người là bang phái hữu nghị, họ sẽ không ra tay tàn độc đâu, hơn nữa Bạch Trầm Hương cũng sẽ không để người khác làm thịt đệ tử của mình đâu.
Lão già như ông ta tuy khá nghiêm khắc, nhưng lại có khuynh hướng bao che người nhà, ông ta có thể đánh có thể mắng, nhưng khi người khác đụng vào đệ tử bát kiếm của ông ta thì chắc chắn ông ta sẽ liều cả cái mạng già của mình để bảo vệ.
Nhưng cho dù không chịu thì bây giờ ông ta cũng đâu biết được tình hình ở đây, nếu người của Ẩn Lưu giết rồi ăn thịt của họ, đợi khi người của phái Thiên Môn phát hiện ra có ba đứa đen đủi ngủm rồi thì e rằng ngày tận thế cũng sắp đến rồi.
Không được không được, không được giao số phận vào tay của người khác, phải nghĩ cách bỏ trốn, cứ quyết định vậy đi!
”Đây chỉ là hành động vô ý của sư huynh đệ bọn ta, nhưng nếu đảo chủ có lệnh, tất nhiên bọn ta sẽ tuân theo, hy vọng sự việc hiểu lầm này có thể sớm được giải thích rõ ràng.” Giọng nói vững vàng của Yến Tiểu Ất vang lên bên tai.
Trong thời khắc mấu chốt mà nhị sư huynh vẫn giữ được tác phong bình tĩnh, tiên khí tràn trề, cả giọng nói cũng quyến rũ như vậy.
Nếu như lúc này y đứng trên vách núi cao vời vợi, để gió thổi tung vạt áo, để ánh trăng chiếu soi lên gương mặt thì đúng là một bức tranh chàng trai lạnh lùng đẹp biết bao.
Đáng tiếc tình thế trước mắt không ổn, không khí cũng không ổn, mặc cho Thảo Thảo sư tỷ vẫn cứ dùng ánh mắt phát sáng nhìn y, cứ như chó đói nhìn thấy bánh thịt vậy.
Có lẽ —— có thể lợi dụng ý đồ của Thảo Thảo sư tỷ dành cho nhị sư huynh chăng?
”Các sư điệt hãy yên tâm, bổn phái không hề có ý làm khó, chẳng qua là chuyện hãy còn trọng đại, buộc phải nghĩ ra một cách vẹn toàn để xử lý.” Lan Trúc vẫn nói với vẻ ôn hòa: “Dung Thành sư tỷ, phiền tỷ đưa ba vị sư điệt này đi, sau đó lập tức quay lại bàn bạc. Đúng rồi, nhất định không được bạc đãi các khách quý đến từ phái Thiên Môn, nếu không thì Bạch sư huynh sẽ giận đó.”
Xí, ngươi nhốt ba bảo bối của Bạch Trầm Hương lại, ông ta không giận mới là lạ ấy.
Nói không chừng để đề phòng, họ còn giam cả ba người còn lại, bao gồm cả ngũ sư tỷ nữa chứ.
Trùng Trùng vừa nghĩ vừa quay đầu nhìn thì thấy Thảo Thảo sư tỷ đang nhìn chằm chằm Yến Tiểu Ất bằng ánh mắt tha thiết, mà Lan Trúc thì mang vẻ mặt kỳ lạ, nhưng làn da khiến người khác phải chảy nước miếng kia vẫn tỏa sáng rạng ngời, nàng bèn cất giọng: “Đảo chủ Trụ Tử, đừng quên dạy ta thuật Trú Nhan đó.”
Chết cũng phải chết cho đẹp chứ! Đây gọi là kiếp này vì sắc đẹp, chết cũng không hối tiếc!
Lan Trúc gật đầu, “Ừ, trước nay ta đã nói thì sẽ giữ lời, đây chẳng qua chỉ là đạo thuật nhỏ nhoi, chốc nữa ta sẽ viết tâm pháp bảo Thảo Thảo đưa cho ngươi.”
Ừ, đảo chủ này đúng là hào phóng, ngay cả thuật Trú Nhan tự mình ngộ ra cũng sảng khoái tặng cho người khác.
Trùng Trùng vui vẻ cám ơn, sau đó cố ý nắm tay Yến Tiểu Ất lên, dùng ánh mắt uy hϊế͙p͙ y không được hất ra, cả bọn bị đưa đi giam lỏng trong ánh mắt giết người của Thảo Thảo.
Nàng cố ý, bởi vì nàng nghĩ thông suốt rồi, muốn rời khỏi đảo Thương Hải để đến Lễ Phật tự ở núi Bình Ninh tìm Bạch Trầm Hương ra mặt cho thì e rằng Yến nhị sư huynh phải hy sinh rồi.
Y làm sư huynh, vốn đã nên xả thân bảo vệ cho sư đệ sư muội. Cho nên, không cần áy náy, không cần áy náy!
Thật ra Trùng Trùng không hề hứng thú gì với bí mật của Ẩn Lưu, nàng chỉ muốn biết lý do vì sao dẫn đến trận chiến lục đạo của mười châu ba đảo? Vì sao ba đạo Ma, Yêu, Quỷ lại thua? Vì sao hai đạo Tiên, Thiên lại cam tâm tình nguyện giao thế giới phồn hoa cho Nhân đạo không một chút pháp lực quản lý? Và vì sao Hoa Tứ Hải lại bỏ qua những ngày tháng sinh sống an ổn, cứ phải khơi mào tranh chấp thôi?
Nhưng nàng phát hiện quỹ đạo số phận của nàng khá lạ lùng, nàng càng không muốn dây vào cái gì thì đủ loại chuyện lạ lùng cứ như một mớ tơ vò dính lên người nàng.
Sở dĩ mọi chuyện đều có quy luật vốn có của nó, Ẩn Lưu đột nhiên chen vào cuộc sống của nàng, chuyện này có liên quan gì đến đại chiến lục đạo năm ấy không?
Bạch Trầm Hương cứ luôn nói nàng là phúc tướng, vậy nàng sẽ đâm bậy đâm bạ mà tìm được đáp án nàng muốn có không?
Ba người cứ thế trong những suy nghĩ lung tung của Trùng Trùng mà trở về chỗ ở.
Thật ra không có Bạch Hạc Long Đế thì họ vốn không thể rời khỏi đảo Thương Hải, nhưng có lẽ là do người của Ẩn Lưu sợ họ sẽ phá rối trên đảo nên đã sắp xếp một trạm gác, tuy chưa đến mức khóa cửa nhưng chỉ bấy nhiêu đã khiến Trùng Trùng rất nóng giận rồi.