Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Quyển 2 - Chương 185: Kẻ nào đánh lén đều phải chết

Dịch: Bùm Bùm
Ma chướng tiêu tan, cơn gió ấm áp phất qua má nàng.
   Nàng không nỡ đi, cứ tham lam hít lấy hơi thở và mùi vị hãy còn vương lại trong không khí của Hoa Tứ Hải, chúng đều minh chứng cho việc hắn đã từng bầu bạn ở bên cạnh nàng, nhưng tất cả rồi cũng sẽ biến mất không còn tung tích.


Nếu đã không giữ được, vậy thì đi tìm nó thôi!


   Đau lòng không ích gì, ai nói yêu rất dễ vậy? Từ trước đến nay, đồ tốt luôn không thể nào có được một cách dễ dàng, cho dù ông trời trước nay luôn chở che cho nàng ấy có ném một miếng bánh xuống đây thì ít ra nàng cũng phải đứng đúng chỗ, há sẵn miệng tiếp mới được chứ.


Nàng đứng dậy, mặc kệ có lạc điệu hay không, cũng mặc kệ có phiền dân hay không, cứ hát một bài “Chị em ta cùng đứng lên” trước, sau đó cởi bỏ quần áo, mặc nam trang có sẵn trong gói đồ. Lúc này nàng cảm thấy mình tràn trề tinh lực, sức mạnh dồi dào, nghĩ đã là cỏ dại thì phải có tinh thần và thái độ của cỏ dại, ở trong bất cứ hoàn cảnh và tình huống nào cũng phải tràn đầy năng lượng mà sinh trưởng.


Nàng không sợ trong đầm này có gì đó rình mò nàng, vì trên thực tế thì cả con ruồi cũng bị Hoa Tứ Hải dọa cho chạy trối chết rồi, bây giờ ở đây chỉ có một mình nàng thôi. Hơn nữa nàng chỉ thay áo ngoài, áo mặc bên trong vẫn còn đó.


Thức ăn bên trong gói đồ đã bị nàng xử lý sạch sẽ triệt để hơn cả chuột trong đêm qua. Trong hai bộ đồ, Hoa Tứ Hải mặc bộ số lớn nhưng trông vẫn hơi nhỏ, mà bộ số nhỏ nàng mặc thì lại có hơi to.


   Nàng bèn nhặt Khước Tà Song Kiếm lên, xem thần kiếm như kéo mà cắt đi vạt dưới của áo, vuốt phẳng tay áo rồi xắn lên, xắn cả ống quần và thắt đai lưng, khổ sở đến mức mồ hôi ướt đầu rồi mới chỉnh trang xong bản thân, cuối cùng còn phải chạy đến bên một vũng nước để soi.


Vì sao cùng mặc chung một loại áo đen làm bằng vải cũ mà sao ma đầu chết tiệt kia lại đẹp trai oai phong như đang mặc bộ nam trang cao cấp được nhà thiết kế nổi danh thế giới đặt may cho, còn mặc lên người nàng thì lại như chiếc bao bố nhặt từ trong đám bùn lầy vậy? Có lẽ cả quần áo cũng muốn bắt nạt nàng, nàng chỉnh sửa hồi lâu mà nó vẫn hệt như bộ đồ ăn mày.


Bỏ đi, vẻ đẹp nội tâm mới là thứ quan trọng nhất, lấy nội hàm để đấu với hắn vậy!


   Trùng Trùng vừa suy nghĩ vừa bao lại mái tóc ngắn đỏ mãi mãi không dài cũng mãi mãi không phai màu của nàng bằng những mảnh vải còn sót lại, khôi phục dáng vẻ của một Ấn Độ A Tam, sau đó nhìn ngó xung quanh rồi cất bước rời khỏi.


Trên cổ trống không, Thủy Tâm Bán đã không còn, chỉ còn lại Kim Vĩ Vũ dùng để gọi Vạn Sự Tri. Trước đây nàng cứ hay lo sợ, cứ cảm thấy không lấy một thứ gì đó của đại ma đầu thì cả hai sẽ không có quan hệ gì với nhau vậy, nhưng khi nàng nhặt Khước Tà Kiếm về thì phát hiện trên mũi kiếm có một mảnh vải to bằng lòng bàn tay, đó chính là mảnh vải trên tay áo của Hoa Tứ Hải.


Nàng nâng niu cưng chiều đặt mảnh vải ấy vào trong ngực nơi gần trái tim nhất, nàng cứ luôn thấy ông trời không hề đối xử tệ bạc với nàng, trước nay ông ta chưa bao giờ chôn vùi hy vọng của nàng. Tâm trạng vui nên bước chân nàng cũng nhẹ nhàng nhanh nhẹn hẳn lên.


Thẳng tiến theo bước chân Hoa Tứ Hải để lại, bởi vì có thi pháp nên những bước chân ấy đều rất rõ ràng, nhưng sau khi Trùng Trùng đi qua thì nó lập tức biến mất, tựa như hắn không muốn nàng quay đầu lại vậy.


Được, vậy thì nàng không quay đầu! Vốn là bất kỳ việc gì cũng phải nhìn về phía trước rồi, dũng khí của nàng hoàn toàn vượt qua khỏi sự tưởng tượng của đại ma đầu.


   Ba ngày nay được nàng khắc sâu vào tim, mãi cũng không xóa nhòa cho đến biển cạn đá mòn rồi. Bây giờ nàng phải rời khỏi đây, trở về núi Vân Mộng, sau đó hỏi chưởng môn phái Thiên Môn là sư phụ Bạch Trầm Hương rằng rốt cuộc mấy ngàn năm trước đã xảy ra chuyện gì mà khiến lục đạo phải đối lập lẫn nhau như vậy.


Theo lý thì đối lập hoặc chiến tranh đều có liên quan đến quyền lợi và lợi ích, điển hình như sự sở hữu mười châu ba đảo, sự tranh giành tín ngưỡng từ Nhân đạo, sự chiếm hữu tài nguyên pháp bảo vân vân, mà hòa bình được xây dựng bởi sự cân bằng, nếu có một bên có thực lực tăng vọt thì đó chính là nguyên nhân gây ra chiến tranh, cũng có nghĩa là chiến tranh rất ít khi bởi do tình nghĩa thật sự.


Nhưng dù gì thì hai đạo Tiên Ma cũng khác biệt với loài người chính gốc. Họ có sinh mạng rất dài, thứ họ cần cũng không quá phàm tục, cho dù có thù hận và xung đột về lợi ích thì cũng đã mấy ngàn năm rồi, còn có chuyện gì không nghĩ cho thông suốt được nữa chứ?


Lẽ nào có bí mật động trời gì ở bên trong sao?


   Ngày tháng nàng thật sự ở trên núi Vân Mộng không quá nhiều, nhưng tinh thần tám chuyện của nàng đã từng phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Song mặc dù những người trên núi rất thân thiện, cũng rất hòa nhã nhiệt tình, nhẫn nại giải đáp khi đứa trẻ tò mò là nàng đây hỏi chuyện, nhưng khi nàng hỏi tới chuyện đại chiến lục đạo của mấy ngàn năm trước thì người đời sau không ai biết, người đời trước lại úp úp mở mở không chịu nói, bị nàng thúc giục thì luôn thở dài hoặc là lắc đầu cười khổ, vẻ mặt thiên cơ bất khả lộ như có nỗi khổ tâm không được nói cho ai biết vậy.


   Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải là Trùng Trùng không muốn khai quật sâu hơn, huống chi còn cả chuyện vô số cao thủ phái Thiên Môn đời trước đồng loạt mất tích của mấy trăm năm trước nữa, mọi chuyện đều rất quái lạ, nhưng tiếc rằng nàng là người luôn gặp tai họa, đủ mọi chuyện cứ không ngừng xảy ra trên người nàng, khiến nàng không có thời gian làm Sherlock Holmes.


Nhưng bây giờ nàng đã muốn biến thành bồ câu hòa bình nên đương nhiên phải điều tra rõ ràng căn nguyên câu chuyện rồi. Bọn họ đối địch nhau không phải vì độ kiếp, phi thăng gì đó chứ?   Trùng Trùng vừa đi vừa nghĩ, trái tim của nàng chỉ hướng về sứ mạng bồ câu hòa bình của nàng nên nàng hoàn toàn không chú ý gì đến xung quanh. Từ lúc xuyên tới đây thì đây là lần đầu tiên nàng nghiêm túc đến như vậy.


Mà núi Cổ Quái, đầm Mạc Sân tuy biến đổi thất thường, yêu quái đa dạng, vô số mối nguy hiểm ẩn náu, nhưng bởi vì có dấu chân của Hoa Tứ Hải – đại diện cho sự uy nghiêm, sự che chở của hắn – mà không một thứ gì có gan tiếp cận gây bất lợi cho nàng. Huống chi Khước Tà Song Kiếm thần khí lẫm liệt, yêu ma quỷ quái tầm thường tránh còn không kịp, cho nên bọn chúng càng là chạy xa hơn để tránh tự rước lấy vận xui.


   Vì vậy mà tuy Trùng Trùng đơn độc đi tại nơi mà ai nghe cũng sợ đến xanh mặt nhưng lại an toàn hơn cả đi trên đường phố của thành Cách Hải[*]. Dấu chân của Hoa Tứ Hải xuyên qua cỏ dại nước đầm, cảnh vật biến đổi cũng không thể chôn giấu nó, cứ như hắn đang dẫn nàng đi khỏi vậy.


   Một cảm giác dịu dàng bỗng chốc dâng lên, Trùng Trùng ngồi xổm xuống đo đạc dấu chân của hắn, định bụng khi quay về sẽ làm một đôi giày cho đại ma đầu, phim cổ trang truyền hình chẳng phải đều như vậy hay sao? Nữ nhân phải làm giày, làm túi tiền gì đó cho người mình yêu, trước mắt nàng còn chưa biết cách làm, nhưng nàng là một đứa trẻ chăm chỉ ham học đó nhé!


Đang vui vẻ đo đạc, miệng còn lẩm bẩm tính toán rất thành thục thì một tiếng rắc bỗng vang lên, hình như có ai đó giẫm phải cành cây khô, sau đó thì lập tức trốn đi, không còn cử động nữa.


   Trùng Trùng sinh lòng cảnh giác, không cử động vờ như đang ngồi, lẳng lặng nắm chặt Khước Tà Kiếm, cảm giác toàn thân đều đang dồn vào kẻ địch. Kẻ ấy đúng là ngốc thật, lúc này hắn đang từ từ đến gần nàng, vậy mà lại không biết che giấu tiếng bước chân của mình.


Nàng không biết rằng sở dĩ nàng nghe được tiếng bước chân của hắn là vì nàng đã đột phá công lực của trăm năm, sự nhạy bén của mọi giác quan đều được gia tăng, vậy mà nàng cứ mãi tưởng rằng đối phương là gà mờ, còn nảy sinh ý định muốn phân cao thấp với hắn nữa. Mà nói đi cũng phải nói lại, mặc dù nàng đã từng tham gia nhiều trận chiến giữa hai đạo Tiên Ma, thế nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nàng đơn độc đấu với kẻ địch, nàng bỗng phát hiện ở vào thời khắc mấu chốt, nàng vẫn còn giữ được bình tĩnh, đầu óc không ngừng xoay chuyển, hơn nữa nàng không hề sợ hãi, ngược lại còn có chút phấn khích nữa.


Soạt — Soạt — Soạt ——
Kẻ địch từ từ, chậm rãi, cẩn thận đến gần, thậm chí Trùng Trùng còn nghe được tiếng vang chói tai khi đối phương khẽ rút kiếm ra nữa.


” Kẻ nào đánh lén đều phải chết!” Trùng Trùng căng thẳng đến mức mồ hôi ướt tay, nàng cũng không còn nhẫn nại được nữa, mặc dù khoảng cách hiện tại giữa hai người vẫn chưa được xem là thích hợp để ra tay, nhưng nàng vẫn nhảy lên, Khước Tà Song Kiếm bất ngờ vung lên, ánh sáng tím xanh chói lóa bắn ra khỏi mũi kiếm.