“Không được giật điện ta nữa.” Trùng Trùng hài lòng thở dài, cọ má trên lồng ngực của Hoa Tứ Hải, “Nếu chàng giật ta, ta sẽ cắn chàng đó.” Nàng vùi đầu trong lòng hắn.
Có nghịch ngợm ra sao thì cũng biết bây giờ không phải lúc, Trùng Trùng buông tay ra, thở dài mà quay đầu nhìn.
Tuyết đã ngừng rơi, lửa yêu đã bị dập tắt, trong không khí lan tràn sự lạnh lẽo khó tả.
Nàng vốn tưởng rằng sau lửa yêu sẽ có yêu quái, nhưng bây giờ các con đường trên trấn Thù Du lại rất vắng vẻ, chỉ có ánh sáng leo lắt từ các ngọn đèn nơi cuối đường, đỏ có, lục có, lam có, tất cả đều đang hung ác nhìn trừng trừng hai người họ.
Bọn yêu đang ẩn thân trong bóng tối, chỉ dùng ánh mắt để uy hϊế͙p͙ đối thủ của mình.
Trùng Trùng biết rõ trận pháp này sẽ không dễ dàng bị phá như vậy, cũng biết Yêu đạo có rất nhiều yêu quái, nhưng tất cả sự chuẩn bị tâm lý cũng không bì được với cảm giác chân thật ngay lúc này, mặc dầu Hoa Tứ Hải ở bên cạnh, nhưng nàng vẫn nổi da gà khắp cả người.
Xung quanh đều lặng yên như tờ, chỉ có tiếng hít thở dồn dập của nàng, còn có tiếng kêu hú của thứ gì đó, như đang có người thì thầm trong bóng đêm vậy.
Quác ――
Đám yêu điểu kỳ quái có thân hình khổng lồ bay qua, bầu trời không trăng nhưng lại tạo được thành bóng đổ, Trùng Trùng theo bản năng vung tay lên, ánh tím trên Khước Tà Kiếm tấn công, nhưng chỉ chặt đứt được một chân của con yêu điểu, trong tiếng kêu não nề, nó rầm một tiếng rơi xuống, sau đó vừa co giật vừa bò dậy, làm Trùng Trùng sợ tới tê dại cả người.
“Chúng ta không bay được lên đó.” Trùng Trùng ngửa đầu nhìn, thấy đỉnh trận không những có sấm chớp mà yêu điểu cũng càng ngày càng nhiều, có con giống dơi, có con còn giống con người dị dạng, hình dáng đáng sợ cực kỳ.
“Không bay, đánh!” Hoa Tứ Hải chỉ nói ba chữ rồi từ từ nâng Băng Ma Đao lên.
Chỉ trong giây lát, Trùng Trùng bỗng có một cảm giác quái lạ, cảm thấy người trước mắt không phải là nam nhân mà mình yêu, mà là Ma Vương thật sự.
Tiếng kêu hú thê lương vang lên kèm theo là đám yêu vật ào ra rồi lao qua đây từ hai bên trấn, trên bầu trời tản ra mùi gió tanh, đám yêu điểu lượn vòng trên đó. Trùng Trùng và Hoa Tứ Hải đứng đưa lưng về nhau, nàng siết chặt Khước Tà Song Kiếm trong tay, bởi do căng thẳng nên ánh sáng từ kiếm càng sáng đến chói mắt hơn.
Xem ra tình thế này là phải đánh giáp lá cà rồi, lần trước ở núi Vô Cùng có bảy sư huynh đệ cùng bảo vệ nàng, còn tình huống bây giờ, trách nhiệm bảo vệ cho sau lưng của đại ma đầu phải do nàng chịu rồi.
Nhìn trước nhìn sau một lượt, không chỉ có yêu quái ào ra từ hai bên trấn, mà con nào cũng mang hình thú, tứ chi cào đất, ngay cả trên những bức tường nứt vỡ cũng dày đặc bóng đen, mặt đất cũng bắt đầu rung động, sau hai đợt tấn công của yêu lửa và yêu tiễn thì đợt tấn công thứ ba của yêu thú cũng đã tới rồi.
Mẹ ơi, đây là Jumanji hay là Jurassic Park (Công Viên Kỷ Jura) vậy?!
Trùng Trùng run rẩy nhưng không dám lùi bước, thề sẽ kề vai tác chiến với Hoa Tứ Hải.
Nào ngờ đâu một tay Hoa Tứ Hải vung lên, những mảng tuyết phủ đầy mặt đất bỗng bị cuốn hết lên, ngay lập tức hợp thành bóng dáng nhàn nhạt của con rồng, và trong ánh mắt sửng sốt của Trùng Trùng, đầu rồng cuộn lại tạo thành thế xoắn ốc bao bọc khoảng hai mét quanh Trùng Trùng để bảo vệ cho nàng, gió lốc do rồng tuyết cuộn lên đều cuốn hết ra bên ngoài. Bên trong yên bình khác thường, mà bên ngoài lại bụi cát đầy trời.
Trước khi chiến đấu hắn vẫn không quên lời hứa bảo vệ cho nàng, nhưng một mình hắn thì sao có thể lo được cả trước lẫn sau lưng được, làm sao tấn công nhiều yêu thú như vậy được?
Yêu thú đã tới, Băng Ma Đao vung lên, tiếng kêu thảm thiết vang không ngừng nghỉ.
Trùng Trùng ở trong vòng bảo hộ, há hốc mồm nhìn cuộc chiến, hay nói đúng hơn là cuộc tàn sát này.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy một Hoa Tứ Hải như vậy, tàn nhẫn ác nghiệt, ra tay không hề khoan dung, mỗi đao hạ xuống là một vong hồn ra đi, không một chút thương xót, tựa như Sát thần giáng lâm.
Xung quanh hắn, máu me tràn lan, các chi động vật bay tứ tung, trấn hoang Thù Du trong chốc lát đã hóa thành địa ngục.
Đám yêu quái đó có hình dáng kỳ quặc, có rất nhiều con Trùng Trùng chưa từng thấy qua bao giờ, có con to như khủng long, có con nhỏ như chuột, nhưng mặc cho to nhỏ ra sao, chỉ cần đến cách trước mặt Hoa Tứ Hải ba trượng thì đều tránh không khỏi cái chết, những con xông nhầm hướng rồng tuyết đều bị lực ly tâm mà rồng tuyết cuộn lên hất văng ra rất xa.
Không biết vì sao mà Trùng Trùng cảm nhận được sự sợ hãi của đám yêu thú đó, nhưng chúng vẫn cứ kẻ trước ngã gục kẻ sau tiếp bước mà xông qua đây, như là bị cái gì đó điều khiển chứ bản thân không làm chủ được vậy, biết rõ là sẽ chết nhưng cũng không tránh được vận mệnh!
Nàng thậm chí cũng cảm nhận được sự xa lạ và sợ hãi với Hoa Tứ Hải của bây giờ.
Hắn xác thật là Ma Vương của Ma đạo, nhưng khi đến gần hắn rồi sẽ phát hiện hắn là một Vương giả giữ chữ tín và không hề giết người vô tội, tuy lạnh lẽo như băng nhưng không hề hung bạo, thỉnh thoảng cũng sẽ dịu dàng khiến người khác phải tan chảy, mà hành động tàn sát bây giờ của hắn lại giống như là Ma thần vậy, không còn sót một chút nhân tình nào.
Hắn không còn là hắn nữa! Hình như hắn không điều khiển được mình, máu tươi làm hắn hưng phấn, giết chóc khiến hắn sung sướng, trong tim hắn có Ma!
Trùng Trùng bỗng rơi lệ, nàng không còn thấy sợ hãi nữa, thay vào đó là lòng thương tiếc.
Nam nhân này bệnh rồi, bóng tối trong lòng hắn là mầm bệnh chí mạng, lúc nào cũng có thể khiến bản tính điên cuồng trong hắn bộc phát mà tự giết chết mình.
Phải cứu hắn, bất luận làm gì cũng phải cứu hắn! Nàng thích hắn như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không để hắn “chết!”
Thời gian rất dài lại rất ngắn, dài đến nỗi đủ cho đám yêu quái xác chết đầy đường, ngắn đến nỗi Hoa Tứ Hải chỉ đủ để làm cùng một động tác.
Trùng Trùng không phải người bảo thủ, sẽ không để kẻ khác ức hϊế͙p͙ mà mình lại không phản kháng, càng sẽ không bàn nhân nghĩa vào lúc mạng sống bị uy hϊế͙p͙, nhưng nàng không bằng lòng để cho người mình yêu rơi vào trong cuộc tàn sát điên cuồng đầy máu tanh mà không thể tự giải thoát.
“Xà yêu, đồ khốn nhà bà! Có bản lãnh thì tự mình ra đây, sao phải để tay sai của mình hiện nguyên hình ra chịu chết chứ!” Trùng Trùng phẫn nộ hét to.
Tất cả đều là lỗi của ả xà yêu kia, là bà ta dùng pháp thuật điều khiển yêu thú, khiến bọn chúng dù sợ cũng phải đến chịu chết; là bà ta khiến đại ma đầu bộc phát sát ý, không thể ngăn chặn!
Trùng Trùng muốn lao ra khỏi vòng bảo vệ của rồng tuyết, nhưng thử mấy lần cũng không được, cả ánh sáng của Khước Tà Kiếm cũng như bị nuốt vào trong thân rồng vậy.
“Còn dám tự xưng là Long lão đại, rõ ràng chỉ là một con rắn con nhát gan mà thôi.” Nàng nói tiếp: “Người của Yêu đạo nghe đây, vì sao các ngươi lại đi theo bà ta? Đầu tiên là bà ta đưa ra phán đoán sai lầm, đã đối đầu với Ma Vương, sau đó lại xem nhẹ mạng sống của tay sai, lợi dụng tu vi ngàn năm của các ngươi để làm tiêu hao pháp lực của Ma Vương, đây là việc mà một kẻ đứng đầu nên làm hay sao?”
“Yêu phụ! Vì sao bà không hiện thân? Ra đây đấu với ta nào, một đệ tử thấp kém nhất phái Thiên Môn là ta đây cũng giết được rắn xưng Vương chứ đừng nói là Ma Vương điện hạ, vậy mà bà còn dám mơ tưởng muốn thắng được hắn, bà cũng không biết lượng sức mình hay sao, mười châu ba đảo là nơi mà bà ngấp nghé hay sao?”
Long lão đại ở bên ngoài nghe rất rõ ràng, tức tới run cả người, muốn nói chuyện lại không thể.
Lại nhìn các thủ hạ ở xung quanh, trong mắt họ đều để lộ ra vẻ ngờ vực.
Cảnh tượng này khiến tâm pháp của bà ta trở nên rối loạn, sức điều khiển lập tức bị giảm đi. Đám yêu thú trong trận pháp vốn đã sợ hãi, bây giờ hơi cảm nhận được tự do thì tức khắc tháo chạy bốn phía, sợ mình chạy chậm một bước thì sẽ bị Ma Vương chém gục đất mất.
Long lão đại biết vị trí đứng đầu này của mình là không danh chính ngôn thuận, vốn đã có rất nhiều nhân vật thuộc cấp trưởng lão không phục rồi, bà ta định dùng việc đánh đổ Ma Vương này để ra oai với họ, bây giờ xem ra đúng là sai lầm hoàn toàn rồi, nhưng bà ta bắt buộc phải thắng ván này, nếu không thì không những không giữ được vị trí Yêu Vương mà cả tính mạng cũng sẽ bị uy hϊế͙p͙.
Nghĩ tới đây, bà tà bèn đưa mắt ra hiệu cho một gã hùng yêu khác, đây là một trong hai tùy tùng của bà ta, huynh đệ của gã đã chết dưới tay Ma Vương khi yêu lửa bị phá, bây giờ đến lượt gã thi hành yêu thuật rồi.
Trong lòng gã chắc chắn sẽ vừa phẫn nộ vừa đau lòng, ước muốn được báo thù sẽ khiến pháp lực của gã gia tăng.
Mà trông Ma Vương đã tổn hao không ít pháp lực rồi, nếu vòng yêu thuật thứ tư này thành công thì bà ta sẽ có thể xoay chuyển thế cục rồi!
“Đại ma đầu, ngừng tay lại ngừng tay lại!” Trùng Trùng lại kêu, vẻ sốt ruột trong đó ai cũng nghe ra được, bởi vì nàng nhìn thấy yêu thú chạy tán loạn, không còn con nào tấn công Hoa Tứ Hải nữa, mà Ma Vương vốn đang đứng tại chỗ vẫn giết được vô số kẻ địch bỗng chốc phi thân lên đuổi theo, muốn đuổi tận giết cùng.