Hoa Tứ Hải bước bước to ra khỏi hắc điếm, đám người Ma đạo đứng rải rác trước cửa lập tức cúi đầu hành lễ.
“Vương, có điều chi dặn dò?” Mã Tiểu Giáp hỏi.
“Qua biển.” Hắn đứng chắp tay nhìn xung quanh.
Quán trọ này nằm sát ngay ven Biển Chết, bất cứ ai ra vào Tụ Quật châu đều nằm trong phạm vi quan sát của hắc điếm, là trạm trung chuyển mọi tin tức của Ma đạo. Nếu nha đầu đó nghịch phá cái gì, chủ quán cũng có thể lập tức báo cho hắn.
Nghĩ đến đây, mắt hắn quét qua.
Ông chủ Uông thấy Ma Vương nhìn mình, lập tức bước lên cúi người nói: “Có thuộc hạ.”
“Đệ tử phái Thiên Môn kia, không được tổn hại đến nàng, làm cái gì cũng mặc nàng, nhưng không được để nàng đặt chân vào Tu La Vi Mang dù chỉ nửa bước.”
Hắn ép mình phải lạnh lùng, tuyệt không quay người nhìn đi. Nha đầu đó như chiếc gai trong tim hắn, không biết từ lúc nào đã đâm sâu vào, làm hắn mê muội, lần đầu tiên trong đời không biết mình đang nghĩ gì, muốn làm gì?
Nhưng hắn rất rõ con đường mình phải đi, mục tiêu hắn đã biết từ lúc có trí nhớ nhất định phải hoàn thành. Đó là con đường đầy mùi máu tanh và giết chóc. Ở trên con đường này, hắn không cần bất cứ ai đi bên cạnh, cũng không được có bất cứ ràng buộc nào! Huống chi hắn không hề biết cuối đường sẽ là cái gì.
Bao nhiêu năm rồi, hắn khổ cực tu luyện Ma công, nhẫn nại, đợi chờ, cho đến lúc mình trở thành kẻ mạnh nhất, mới tìm thời cơ thích hợp thống nhất hơn nửa Ma đạo. Trong quãng thời gian đó có biết bao đau khổ và tôi luyện người thường không chịu được, biết bao gian nan và sống chết chỉ trong giây phút, chỉ có mình hắn biết.
Đạo trời? Căn bản là không có, mạng ta do ta không do trời!
Tất cả, đều vì mục đích đó. Hắn không biết mục đích này làm thế nào mà nằm sâu trong tim hắn, nhưng nguyện vọng này mãnh liệt như vậy, cứ như hắn vì nó mà sinh ra vậy.
Tất cả, cũng đều chỉ là con đường dưới chân hắn, tất cả mọi thứ gặp phải trên đường, đều là khách qua đường trong cuộc đời của hắn. Cho dù nha đầu đó mấy lần làm hắn nhịn không nổi phải ngừng bước, đến cuối cùng cũng chỉ là nước chảy về Đông.
“Tuân Vương lệnh, nhưng mà nó ――” Ông chủ Uông không dám ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi.
“Ở phía sau, đừng để ai đến gần.”
Mặt của hắn lạnh nhạt như cũ, nhưng trong lòng lại trào dâng cảm xúc nói không nên lời. Đứng một chút, thấy Mã Tiểu Giáp bước nhanh qua đây, biết thuyền đã chuẩn bị xong, thế nên hắn cắn răng cắt đứt sợi tơ tình vô hình nối nơi ngực trái của hắn với cơ thể của Trùng Trùng, bước chân rời khỏi.
Chuyến đi này non xa nước thẳm, chưa chắc gặp lại. Cho dù gặp được, cũng không cho phép nỗi lòng ngừng lại thêm giây phút nào nữa.
Con đường hắn bắt buộc phải đi, cuối cùng đã bước bước đầu tiên. Mà nha đầu kia, cũng chỉ đành ném ra sau, xem nhẹ kiêm tránh xa.
Đám người Ma đạo tự động dịch ra tạo thành một con đường, Hoa Tứ Hải vội vàng đi qua, cách Trùng Trùng ở phía sau càng ngày càng xa. Hắn cảm thấy tim mình như bị rút rỗng đi một phần, nhưng vẫn cứng đầu đi về trước. Bởi do muốn dừng lại không được nên bước chân trở nên nặng nề, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác, từng bước một để mình chìm ngập vào trong bóng tối.
Phía sau, tùy tùng thuộc Ma đạo đi theo không chút do dự, mặc kệ hắn đi con đường nào.
Ở một bên, bị Trùng Trùng ra lệnh không được động đậy lung tung, Cửu Mạng ngồi trên một tảng đá, lòng như lửa đốt vì Trùng Trùng đi đã lâu mà chưa ra, nhưng lại sợ Trùng Trùng giận nên không dám đi vào xem, lúc này thấy Ma Vương Ma đạo rời khỏi, không còn chịu được nữa, vèo một tiếng nhảy lên, xông vào hắc điếm.
A Đẩu sủa lên một tiếng, chạy sát theo sau, lúc một yêu một chó xông vào cửa hắc điếm, một con đụng phải khung cửa, một con đụng vào ông chủ Uông đang muốn ra sau quán xem Trùng đại cô nương, kết quả làm hắc điếm lung lay sắp đổ suýt nữa sập xuống, mà ông chủ Uông thì ngã chổng cả vó.
“Các ngươi muốn làm gì? Nha đầu đó có tiên pháp gì mà được lòng người như vậy?” Ông chủ Uông nằm dưới đất một lúc, nhắm mắt lại, đỡ cho bụi bặm trên nóc che mờ mắt.
Nhưng mà, suy nghĩ của ông ta lại bị che mất, bởi vì ông ta làm không rõ, A Tam của phái Thiên Môn, không phải, là đại cô nương Diêu Trùng Trùng rốt cuộc có quan hệ gì với Ma Vương, lại dựa vào cái gì mà làm một con mèo yêu cả nói cũng không biết tình nguyện làm việc cho nàng.
Cửu Mạng không phải phàm yêu, đôi mắt nhìn người tới người lui tại đây biết bao năm của ông ta sẽ không nhìn sai. Ông ta từng lôi kéo Cửu Mạng làm việc cho Ma đạo, mặc kệ Cửu Mạng xuất thân từ Yêu đạo, nhưng bây giờ xem ra là không thành rồi.
Chậm rãi bò dậy, một yêu một chó lủi khắp quán trọ vẫn còn tìm kiếm từng căn phòng một, rất nhiều cánh cửa không quá chắc đều bị đứt vỡ, làm ông ta lòng đau như cắt.
“Trùng đại cô nương ở cửa sau.” Ông ta bi thương kêu lên.
“Bịch bịch” hai tiếng, cầu thang gãy mất vài bậc, hai bóng đen lủi ra ngoài.
Vì sao? Vì sao nơi nào Diêu Trùng Trùng xuất hiện thì nơi đó không ai được yên thế này? Nó nào phải phái Thiên Môn, rõ ràng là sao Thiên Ma!
Ông chủ Uông vội vã đuổi theo, vừa ra khỏi cửa sau đã thấy Trùng Trùng ngồi ngay ngắn trên tảng đá, một tay đáng thương vươn về trước, như muốn bắt lấy gì đó, ánh mắt chuyển động không ngừng, có chút giận dữ, nhưng lại không động đậy không nói chuyện, cả đầu tóc đỏ hơi rối, quần áo cũng vậy.
Nhớ lại vạt áo bị xé ra kèm bước sải chân to của Ma Vương, ông chủ Uông hít ngược một hơi, không khỏi từ từ ngồi xổm xuống.
Lẽ nào, Ma Vương là đang chạy? Không thể chứ! Hay lẽ nào, là Trùng đại cô nương đây thèm muốn mỹ sắc của Ma Vương, giở trò gây rối, dẫn đến việc áo của Ma Vương bị xé rách, ép Ma Vương không thể không dùng thuật Định Thân giữ nàng lại, tự mình qua biển bất kể đêm đen?
Quá xem nhẹ cô nàng tóc đỏ này rồi sao? Quả là nhìn không ra nàng là một kẻ ɖâʍ loạn, cả Ma Vương cũng bị dọa tới bỏ chạy, quả nhiên không thể trông mặt bắt hình dong được! Mặt mũi xấu xí quả là hạnh phúc, không bị nàng để ý, may mắn quá.
Người ta hay nói câu cửa miệng, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, hoặc giả là nói nữ nhân nổi điên lên đúng là đáng sợ! Nhân vật như Ma Vương, xem điệu bộ cũng chống đỡ không nổi, rõ ràng là đã bị người ta chiếm lợi ích rồi, cuối cùng còn dặn dò ông ta không được tổn hại tới kẻ đầu sỏ nữa.
Cao quá, quả thật cao tay quá!