Hoa Tứ Hải im lặng hồi lâu, ngoài mặt tuy vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, nhưng lồng ngực lại nóng lên, phải dốc cạn sức lực mới mới miễn cưỡng giữ được trái tim giả vờ băng lạnh, tránh cho nó tan chảy, đổ sập.
Từ lúc bảy tuổi bắt đầu có ký ức, hắn chưa từng vì bất cứ chuyện gì, vì bất cứ ai mà do dự, chần chừ, nhưng trên núi Vô Cùng, hắn chần chừ không giết nàng; Ở ven Biển Chết, lại chần chừ không đuổi nàng về.
Tháp Thông Thiên không được dựng lên, chuyện lên kế hoạch nhiều năm bị hủy hoại trong phút cuối, hắn đành phải đi một con đường đầy rẫy hiểm nguy và giết chóc khác để hoàn thành mục tiêu của mình, cho nên sau khi về Tu La Vi Mang hắn chỉ nhốt mình sáu ngày, tự mình trị thương, sau đó vội vàng ra Tụ Quật châu làm việc.
Vết thương nặng của hắn còn chưa lành, vẫn chưa thể bay vượt Biển Chết, chỉ đành đợi trong hắc điếm, để Người Vượt Biển đưa hắn qua, không hề ngờ rằng nha đầu này lại chạy khỏi núi Vân Mộng đến đây tìm hắn, càng không ngờ cả hai lại gặp nhau ở ngay ven Biển Chết.
Nhớ nàng không? Nói không rõ, tất cả đều rất mờ mịt, bao gồm cả ngày chia tay ấy, nàng ngốc nghếch đi theo sau hắn, tim hắn yếu đuối đến mức mất hết tất thảy sát ý. Bây giờ nếu không gặp nàng, chắc chắn nàng sẽ chạy đến Tu La Vi Mang thật, lúc ấy, e là sẽ bị băm thành trăm mảnh.
Nàng không muốn hắn chết? Hắn cũng đâu hơn kém gì, cũng sao đành bỏ mặc nàng được?
Vẫn cứ tưởng nàng đến để ngụy biện, vẫn cứ tưởng nàng lại nghĩ ra trò gì đó quái lạ để dính lấy hắn, quấn lấy hắn, nhân lúc hắn mất phòng bị thì chiếm thế thượng phong, nào ngờ nàng đến để bày tỏ, làm cho mọi chuyện hắn luôn canh cánh trong lòng bỗng chốc tiêu tan hết, như một cơn gió mát thổi qua đáy lòng.
Thì ra, hôm ấy thật sự là nàng muốn bảo vệ hắn!
Đường đường là Ma Vương, một Ma Vương người người nghe thấy đã khϊế͙p͙ đảm, lần đầu tiên trong đời được một người xả thân bảo vệ, thế thì hắn làm sao còn có thể tâm tĩnh tựa mặt nước lặng được chứ?
Nhìn chóp đầu đang rũ xuống của nàng khe khẽ đụng vào lồng ngực của mình, hắn nhịn không được vươn tay phủ lên, những sợi tóc đỏ xoăn ngắn mềm mại trượt qua đầu ngón tay, tựa như đôi cánh bướm lướt qua đáy lòng hắn.
Mềm mại nhất, nhưng lại có lực sát thương mạnh nhất.
“Đến lượt chàng rồi.” Giọng nói mang theo chút chực khóc rầu rĩ vang lên trước ngực hắn.
“Gì cơ?” Giọng nói của hắn dịu dàng đến cả bản thân hắn cũng thấy sửng sốt.
“À ừm ―― có qua có lại mới toại lòng nhau, ta đã nói ra tiếng lòng của mình rồi, chàng có phải là cũng nên nói một chút tiếng lòng của mình không?” Đầu tóc đỏ mượt mà đó ngẩng lên, trong đôi mắt vẫn còn ướt nước, nhưng nụ cười tính kế lại treo trên khóe môi đẹp xinh của nàng, làm Hoa Tứ Hải nhìn mà tim đập thịch một phát.
Nha đầu thối này, hắn biết mà! Nàng sẽ chẳng bao giờ phong tình muôn vẻ, thùy mị tựa nước như những nữ nhân khác, mà chắc chắn sẽ là đủ loại thủ đoạn!
Hắn không rõ lòng mình đang có cảm giác gì, vừa tức vừa buồn cười, có chút thất vọng, nhưng lại hàm chứa nhiều hơn nữa sự dịu dàng. Cảm giác thoải mái buồn cười làm hắn buông lỏng cảnh giác, không phát hiện cánh cửa trái tim của mình đang bất tri bất giác vì nữ nhân bất bình thường này mà nứt ra một khe hở.
“Không nói.” Hắn lạnh lùng ném hai chữ ra, nhưng trong lòng lại thấy thích chí.
“Làm gì có loại chơi xấu thế này chứ!” Trùng Trùng mượn cớ dựa vào ngực Hoa Tứ Hải, “Nghe tiếng lòng của người ta xong rồi, mình lại không nói.”
A, tim chàng đập rất mạnh, nhưng cả người có hơi tiều tụy, xem ra thương thế vẫn chưa bình phục hoàn toàn, bây giờ không thể sàm sỡ được. Phải nhịn, nhất định phải nhịn! Đỡ cho chàng kích động lên, làm vết thương cũ tái phát.
Nhưng mà, chàng đã bình an, điều này quan trọng hơn tất thảy. Chàng bình an, chàng bình an, chàng bình an ――
Nàng thỏa mãn thở dài một hơi.
“Bổn Vương không hề muốn nghe.”
“Vậy lúc ta nói, sao chàng không bịt tai lại? Chàng đây gọi là thật sự đã nghe.” Trùng Trùng không nói đạo lý, “Chẳng ai như chàng, tốt xấu gì ta cũng đã cứu mạng chàng, ân nhân cứu mạng có chuyện hỏi chàng, chàng đều ba lần bốn lượt tìm cách chối từ, vậy thì còn là anh hùng hảo hán gì chứ.”
Nàng đã cứu mạng hắn? Nha đầu này đúng là biết cách đổi trắng thay đen. Nếu như hắn không bị thương tới não, thì hắn rõ ràng nhớ rằng, mình đã mấy lần tha mạng cho vị đệ tử thấp kém phái Thiên Môn này, nghĩa cử duy nhất một lần của nàng còn là càng giúp càng không đỡ. Tháp Thông Thiên không được dựng lên, vậy thì sao mà nàng trở thành đại ân nhân rồi?
Cảm thấy hai tay nàng vòng lên eo hắn, mặt nàng cọ tới cọ lui trên ngực hắn, nũng nịu như kẹo kéo đòi hắn nói. Hắn bị quấy tới hết cách, chỉ đành nói: “Nói cái gì?”
“Lai lịch của chàng.” Trùng Trùng bật thốt ra.
Thân người Hoa Tứ Hải cứng lại.
Chưa từng có ai biết lai lịch của hắn, hắn tưởng nàng sẽ hỏi những câu như: Chàng có thích ta không? Chàng có nhớ ta không vân vân, không ngờ nàng lại hỏi vấn đề này. Đây là nỗi đau của hắn, hắn chưa từng muốn để bất cứ ai chạm đến. Nhưng vì sao nàng lại hỏi, lẽ nào nàng là gian tế phái Thiên Môn cử tới, chuyên để dò xét lai lịch của hắn, phân tán ý chí của hắn?
Không, không đúng!
Nếu phái Thiên Môn cử gian tế tới, chắc chắn cũng sẽ cử loại nghiêng nước nghiêng thành. Nhưng mà mỹ nhân tuyệt thế hắn gặp quá nhiều rồi, nữ nhân có đẹp đến đâu đi nữa, hắn cũng sẽ không muốn lần thứ hai, Bạch Trầm Hương tuy họ Bạch như chẳng phải là bạch si (kẻ ngốc), sao lại làm loại chuyện uổng công này được?
Không một ai ngờ tới, một nữ nhân ngay thẳng kích động, hành vì quái đản, có lúc hơi hài hước, khiến người khác tức cười lại làm hắn động lòng. Hắn là Ma Vương của Ma đạo, làm việc cứng rắn ngạo mạn, chẳng sợ chuyện chi, mà trái tim hắn là thành lũy cuối cùng, cũng là thành lũy vững chắc nhất của hắn, không thể để ai tùy tiện chiếm đóng.
Nghĩ tới đây, cảm giác thân mật ngọt ngào của một giây trước mất hết, ngay cả khi biết Trùng Trùng không có khả năng là gian tế, Hoa Tứ Hải vẫn sinh lòng cảnh giác.
Hắn khẽ đẩy Trùng Trùng ra, “Ngươi tới, là để nói những lời này sao? Nói xong rồi thì đi khỏi đây.”
Hả? Nàng đặt sai một câu hỏi mà hắn đã phát cáu rồi sao? Đàn ông quả nhiên là chung đồng loại với trẻ nít mà, vui buồn thất thường như vậy! Nàng hỏi tới lai lịch của hắn, chẳng phải là muốn kéo gần khoảng cách tới nội tâm hắn sao? Không nói thì không nói, có cần phải nghiêm khắc đến vậy không?
Thấy Hoa Tứ Hải cất bước muốn đi, Trùng Trùng nóng ruột kéo lấy tay hắn, lúc da thịt tiếp xúc, cảm giác như bị điện giật kia lại trở về.
Khoảnh khắc ấy, cảm giác tổn thương vì bị từ chối thẳng thừng, cả cảm giác tê dại vị bị điện giật, khiến nàng lại buông tay ra, dòng lệ mỏng manh lưng tròng, nhưng nàng ép mình không nói ra những lời nói giữ lại hắn.
Nàng yêu hắn, nhưng nàng cũng có lòng tự tôn.
Tay Hoa Tứ Hải bỗng bị buông ra, nhịn không được hơi nghiêng đầu, vẻ uất ức và sự quật cường của Trùng Trùng làm tim hắn bỗng chốc thắt chặt lại, sự lạnh nhạt vừa tập trung lại mau chóng tan biến.
“Muốn biết lai lịch của bổn Vương?” Hắn nghiêng mặt qua nhìn nàng.
“Muốn!” Rất kiên quyết.
“Nàng từng cứu mạng bổn Vương?” Có chút châm chọc.
“Phải!” Nói dối không chớp mắt, nhưng cái tôi đã lờ đi lời nói dối vô liêm sỉ này.
“Thế này.” Hắn lại quay về bên cạnh nàng, “Nếu nàng cứu được bổn Vương ba lần, bổn Vương biết ắt sẽ nói, nói tất nói hết!”
Trùng Trùng thấy cảm xúc của mình hệt như thị trường cổ phiếu thất thường vậy, lên lên xuống xuống, lúc này lúc nọ. Khát vọng vì muốn gặp hắn, thấp thỏm khi sắp thấy hắn, kích động lúc trông thấy hắn, ngọt ngào khi được ôm hắn, đau lòng vì bị từ chối, lúc này đây lại biến thành vui vẻ khi nam nhân núi băng đến vậy lại nuông chiều theo ý nàng, làm cảm xúc nàng rối loạn cả lên.
“Được, ba lần thì ba lần. Hiên giờ đã được một lần rồi, còn thiếu hai lần, chàng đừng cho rằng mình mạnh thì ta sẽ không có cơ hội, trên đời này vẫn còn có chuyện ngoài ý muốn đó.”
Trông thấy nàng lệ chưa khô đã lại tức phồng mang trợn má, bỗng Hoa Tứ Hải muốn cười lên, lại chú ý thấy vẻ mặt nàng mệt mỏi, cũng mang chút ít tiều tụy, tức thời tim thắt lại, vươn tay nắm lấy cổ tay nàng.
“Bị thương rồi?”
“Học hành không thông, bị sức mạnh của Khước Tà Kiếm ―― phản đòn.”
Tiêu rồi, chỉ cần hắn vừa chạm vào nàng, nàng đã mềm oặt đi, sợ bị hắn nhìn ra, bèn nói năng loạn xạ để che giấu, “Bây giờ đã ổn rồi, nhưng mà đêm dài đằng đẵng, ngủ không yên giấc, hay là chàng dạy ta vài chiêu đi.”
Hoa Tứ Hải ngạc nhiên nhìn nha đầu tóc đỏ trước mặt, nhất thời không nói nên lời. Tuy trước nay nàng cứ luôn nói vài câu mà người khác nghe không hiểu, nhưng nàng với thân phận là đệ tử Tiên đạo, lại yêu cầu Ma Vương của Ma đạo dạy nàng, không phải là quá không phù hợp rồi sao?
“Ta biết chuyện này nghe có vẻ không hợp lý, nhưng quan hệ của chúng ta không giống mà. Chúng ta ôm cũng ôm rồi, hôn cũng ――” Nàng càng nói nhiều càng sai nhiều.
Ánh mắt Hoa Tứ Hải lóe lên, lời nói của Trùng Trùng đã nhắc hắn nhớ, hắn có thể dạy nàng cái khác.
Ví dụ như ―― hôn.
Đó là chuyện hắn vẫn cứ luôn muốn dạy nàng, đỡ cho nha đầu này không biết trời cao đất dày.