Vẻ mặt như muốn giết người của nàng, bảo quang mờ ảo tản ra của Khước Tà Kiếm đều làm cho vị Dương sư bá vẫn luôn cao cao tại thượng này có chút sợ hãi, không khỏi lui về sau một bước. Nhưng ông ta lập tức ý thức được không thể để lộ vẻ yếu thế của mình trước đứa đệ tử có pháp lực thấp kém nhất phái Thiên Môn này được, thế là lại ép buộc mình sải một bước lớn đi lên, nhưng nhìn sao cũng thấy giống như là miệng hùm gan sứa. “Nghiệt chướng lui xuống! Ta làm sao biết được là ai? Nói không chừng cả hai đều ――”
“Dương sư huynh!” Bạch Trầm Hương bỗng chen lời, giọng điệu còn rất nghiêm nghị: “Trước khi chưa làm rõ sự tình kính xin huynh nói năng thận trọng, chuyện liên quan đến danh tiết tiểu đồ của đệ, sao có thể tùy ý nói lung tung được!”
Đây là lần đầu tiên Bạch Trầm Hương chống lưng cho Trùng Trùng, Trùng Trùng bỗng chốc kích động, lớn tiếng nói: “Đúng rồi, Dương-sư-bá!” Nàng cố ý nhấn mạnh từng chữ đâu ra đấy, “Người ta hay nói nhà có trăm người, chỉ một làm chủ, rốt cuộc ông là chưởng môn, hay là sư phụ ta là chưởng môn, cho dù ta có tội ác tày trời, phạm phải tội trời khó tha, tự sư phụ ta sẽ xét hỏi định tội, lúc nào thì đến lượt ông? Ông là cái thá gì chứ!”
Dương sư bá vốn muốn giữ thái độ ngạo nghễ tỉnh táo, nhưng làm gì còn điều khiển được vẻ mặt vặn vẹo và thân thể gầy ốm đang tức tới run lên, nếu không phải đằng sau có đệ tử nối dòng đỡ lại, e là đã sớm đứt hơi rồi. Ông ta vươn tay phải ra, ngón trỏ cứ chỉ mãi, nói hết mấy lần chữ “ngươi”, nhưng những câu sau lại bị nghẹn lại.
“Sư phụ huynh chỉ là nhắc nhở chưởng môn, lại chẳng phải là bất kính với chưởng môn, ngược lại là sư muội muội ấy, nói chuyện như vậy thật là vô lễ, tội này với bổn môn mà nói chính là tội nặng.” Người nọ bị Dương sư bá sai khiến nói rất không có ý tốt.
A, quả nhiên là có di truyền, cả đệ tử Dương lão đầu dạy ra cũng là con rắn độc biết nắm sơ hở người ta, phục kích ở một bên, tìm cơ hội cắn người hệt như ông ta.
Nhưng dù cho ai cũng đã nói toạc ra, Trùng Trùng cũng không sợ gì, đứng thẳng lưng, to tiếng nói: “Nói tới chuyện nhắc nhở, ta cũng muốn nhắc nhở sư phụ ta. Lần quyết chiến ở núi Vô Cùng, mọi người đều bị thương, vì sao chỉ có Dương sư bá là không bị, có phải là âm thầm cấu kết với Ma đạo, ra tay sau lưng phái Thiên Môn hay không?” Hừ hừ, vu oan giá họa nàng cũng biết, chúng ta đấu thử xem, là ông già lọc lõi của thế giới kiếm tiên mộc mạc lợi hại, hay là cô bé ngây thơ của thế giới phồn hoa có bản lĩnh.
Quả nhiên, những lời này làm Dương sư bá hoảng hốt. Ông ta không bị thương trong trận ác chiến như vậy quả thật là một điểm đáng nghi rất lớn. Ông ta không ngờ Trùng Trùng lại cắn ngược lại mình, mới thở thuận được lại quát to: “Nha đầu vô sỉ, ăn nói hàm hồ!”
Trùng Trùng được lý không buông tha, tiếp tục nói: “Ta ăn nói hàm hồ? Ông chỉ trích ta có câu nào mà không là nói bậy? Khước Tà Kiếm còn chưa biết là vì sao mà gãy, ông đã cắn chặt ta nói ta đã động tay chân, nếu thật sự ta có bản lĩnh lớn như vậy thì lúc đúc lại kiếm đã không chật vật như vậy rồi. Con mắt nào của ông nhìn thấy ta cấu kết với Hoa Tứ Hải, còn mở to mắt nói dối, nói chắc như đinh rằng đá Chân Hỏa là món quà quý giá Ma đạo gửi tặng phái Thiên Môn, ông tưởng người của Ma đạo đều điên hết chắc? Ông có biết ba sư huynh đệ bọn ta lấy đá khó khăn cỡ nào không? Còn ở đây mà nói mát. Tây Bối Liễu Ty trước nay đều nói ngon nói ngọt với nữ nhân, mới trêu chọc ta một cái, ông không làm chỗ dựa cho ta thì chính là uổng công người khác kính trọng ông, không đâm đầu chết đã là rất vô sỉ rồi, còn dám chỉ trích ta, ông có còn mặt mũi không!”
“Hừ, đây chẳng qua chỉ là khổ nhục kế, để ngươi trở thành công thần của phái Thiên Môn, nhằm thuận lợi hòa nhập vào bọn ta!” Dương sư bá thở không ra hơi, vẫn là đồ đệ của ông ta nói thay.
Trùng Trùng cười lạnh: “Khổ nhục kế dùng tốt như vậy, sao các người không dùng thử một chút đi? Lúc đánh nhau với Ma đạo chỉ toàn trốn sau lưng sư phụ và sư thúc ta, về tới nơi an toàn rồi thì kiếm chuyện, rõ ràng là sợ thiên hạ không loạn mà, vậy thì có cái lòng tốt gì chứ. Nếu thật sự nghĩ cho phái Thiên Môn, vì sao lúc giết địch không thấy các người anh dũng xông lên trước? Ta bị thương tới cả người không chỗ nào lành lặn, còn phải chung tay với Hoa Tứ Hải cứu đám người không có cống hiến, chỉ biết ăn không ngồi rồi, lúc đó sư đồ các người đang ở đâu? Khi sư phụ ta đánh Ma đạo, Dương sư bá ông lại đang ở đâu? Lúc đó ông chỉ cần rụt cổ lại là đã an toàn rồi, bây giờ lại lột xác ra để mất mặt à?”
“Ngươi ―― ngươi cái đồ không phân trên dưới ―― im miệng!”
“Sao, bị ta đụng trúng tim đen rồi?”
“Chưởng môn sư đệ ―― đệ có ―― khụ khụ ―― đệ có quản thất đệ tử của đệ không, thật quá đáng mà!”
“Ta có lý đi khắp thiên hạ, ông vô lý một bước khó hành.”
“Nha đầu thối tha, ngươi chớ tưởng ta trị không được ngươi!”
“Ông già chết bầm, ông chớ tưởng ta chọc ông không chết!”
“Ngươi ――”
“Ta thế nào?”
“Mã Nghị, con đừng quấy nữa.” Cuối cùng Bạch Trầm Hương cũng chen lời, lần này không khiển trích nàng, mà mang vẻ mặt bất lực và phiền muộn. Ông ta ở trên núi tu luyện trăm ngàn năm, phong ba bão táp gì cũng gặp qua, cũng xử lý tất cả rất ổn thỏa, nhưng lại chẳng làm được gì với loại cãi vả nơi đầu đường xó chợ này.
Lại nhìn bốn vị sư đệ, Đao Lãng và Mặc Vũ thì dở khóc dở cười, Thương Khung và Đào Hoa lại như là xem rất hứng khởi, chẳng hề cảm thấy làm loại chuyện này trong điện Tát Tinh trang nghiêm có cái gì là không ổn.
Trông mong vào họ xem ra là không có hy vọng gì, ông ta chỉ đành tự mình hòa giải.
“Mã Nghị, làm người phải quang minh lỗi lạc, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng phải nói cho rõ ràng, chớ học thói vô lại nơi chợ búa, quấy nhiễu sự thanh tịnh của tiên sơn.”
“Con nào có.” Trùng Trùng thở dài ra một hơi, buồn bực trong lòng giảm bớt đi nhiều.
“Còn không có, điện Tát Tinh to như vậy, bây giờ vẫn còn dư âm vang vọng chất giọng mạnh mẽ của sư điệt con.” Đào Hoa nhịn không được cười thầm, nhưng thấy Bạch Trầm Hương vỗ lên bàn đá thì không dám nói tiếp nửa câu sau.
“Mã Nghị, con ỷ miệng lưỡi nhanh nhảu mà chẳng phân trên dưới, quả thật đáng trách, mau chóng trở về nơi ở, không có sự cho phép của ta, con không được bước khỏi cửa nửa bước, bằng không chớ trách vi sư trừng phạt con nghiêm khắc!”
Trùng Trùng muốn phản bác, nhưng thấy Thương Khung đưa mắt ra hiệu, ý bảo nàng mau đi, chỉ đành quệt miệng hừ lạnh một tiếng, đi ra ngoài như rất uất ức vậy.
Dương sư bá vừa nhìn đã biết rõ ràng là Bạch Trầm Hương muốn bênh vực cho đệ tử của mình, nên nào chịu để yên, trong lúc cấp bách đã tiện tay rút kiếm mình ra chỉ về phía Trùng Trùng, “Đừng hòng chạy!”
Trùng Trùng cảm thấy có một luồng kiếm khí không hề lưu tình đánh về phía sau tim mình, vội vàng quay người.
Mà ông Dương sư bá này tuy ích kỷ xấu xa, nhưng cũng chẳng phải là loại kiếm tiên gà mờ, Trùng Trùng không đề phòng, muốn tránh và đánh trả đều có chút không kịp, may mà bốn đại sư thúc đều nghĩ sao làm vậy, cùng lúc vung chưởng đánh về phía Dương sư bá.
Họ chỉ ngăn cản, chứ không hề muốn gây thương tích, cho nên chỉ giam lại hai tay của Dương sư bá từ các hướng khác nhau, để ông ta không động đậy được. Huống hồ họ cũng biết Dương sư huynh này rất hay ghi thù, lại ưa mặt mũi, cho nên lúc ra tay cũng chú ý sức lực. Nhưng họ đã quên mất, Trùng Trùng tính tình cẩu thả, ra tay chưa chắc biết cân nhắc hậu quả, bây giờ là phản ứng theo bản năng khi bị đánh từ phía sau, kết cục không phải nàng có thể khống chế được.
Tốc độ nàng rút Khước Tà Song Kiếm vốn là chậm hơn một nhịp, nhưng lúc Dương sư bá bị giam lại chính là cơ hội tốt nhất cho nàng ra tay, cho nên hai luồng kiếm quang tím xanh không hề lưu tình mà bắn ra, xông thẳng phía lồng ngực già nua của Dương sư bá!
“Mã Nghị!” Bốn vị sư thúc đồng thanh kinh ngạc kêu lên, cả thu tay lại cũng không kịp, chỉ đành trơ mắt nhìn luồng kiếm quang đẹp đẽ đó biến thành thứ vũ khí giết người.
Biến đổi này đến quá nhanh, Trùng Trùng hoàn toàn không ý thức được, cho đến khi ánh đỏ lóe lên trước mắt, kế đó một nguồn năng lượng khổng lồ nhấc nàng lên, rầm một tiếng ném nàng ngã thẳng ra xa, Khước Tà Song Kiếm rời tay, kiếm quang tím xanh bỗng mất, cổ họng lập tức ngọt liệm, lần đầu tiên trong đời phun máu.
Nàng ngã tới mắt chớp sao vàng, trước mắt chỉ nhìn thấy lão già như xác ướp đó treo trên không như chiếc túi vải rách, bởi do bốn đại sư thúc đang kinh hãi chưa thu tay lại, nên ông ta cứ vậy bị treo thành hình chữ thập
(十)
ở nơi cách mặt đất một thước.
Hừ, còn dám giả làm Chúa!