Nàng tung váy lên, hai tay nắm chặt Khước Tà Kiếm, mà Khổng Tước bất giác lùi về sau một bước, rõ ràng trong lòng quả thật là sợ chết đi được.
Nhưng ngay lúc Trùng Trùng tưởng có thể dối lừa qua ải thì y lại tới gần vài bước, “Ta sợ hắn, nhưng ta không sợ hắn khi đã biến thành đá tảng! Ngươi tưởng ngươi che hắn lại thì ta sẽ không biết ư? Đây chính là bản lĩnh của loài yêu, chỉ cần dựa theo hơi thở đã có thể phán đoán ra Ma Vương đại nhân bây giờ ngay cả đứa bé mấy tuổi cũng chẳng bằng!”
“Rốt cuộc ngươi muốn gì?” Lòng Trùng Trùng lạnh hẳn lại, bỗng nhiên hiểu ra Khổng Tước không chỉ là muốn đối phó nàng. Hoặc giả là vừa bắt đầu, y chỉ muốn giết nàng diệt khẩu, nhưng bây giờ hình như y còn muốn đối phó cả Hoa Tứ Hải. Tình huống bây giờ với bọn nàng cực kỳ bất lợi, Hoa Tứ Hải không thể phản kháng, Vạn Sự Tri chỉ có thể mặc cho người ta chém giết, chỉ đành trông mong vào nàng rồi.
Khổng Tước cười lần thứ ba, nhưng mà lần này cười khá là nham hiểm. Y ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, như là có thứ gì đó rất ngon đặt ở trước mặt y vậy, “Ta muốn khoét một lỗ trên đỉnh đầu hắn, hút cạn tinh khí của hắn, làm Ma công của hắn đều lọt hết vào tay ta!”
“Há, có bản lĩnh thì ngươi cứ xông lên đi! À, ta quên mất, ngươi là một nhân yêu, không có giống[1]” Trong lòng Trùng Trùng rung lên, nhưng bề ngoài thì vờ mạnh mẽ, muốn hù dọa Khổng Tước, “Nếu hắn đột ngột tỉnh dậy, chớ trách ta không có nhắc ngươi, Khổng Tước, ngươi sẽ chết rất thảm rất thảm rất thảm!” Nàng nói liên tiếp ba lần chữ “rất thảm”, sau đó xẹt qua một bên, đột ngột để Hoa Tứ Hải được che phía sau lộ ra trước mặt Khổng Tước.
[1] “Có bản lĩnh” trong tiếng Trung là 有种, cũng được hiểu là “có ngon”, “có giỏi” vân vân, mà từ này theo đúng nghĩa từng từ thì là “có giống”, cho nên bạn Sâu mới thuận tiện trêu chọc Khổng Tước “bóng”, không có giống.
Hắn quỳ một gối dưới đất, chẳng động đậy chút nào, hai tay nắm chặt Băng Ma Đao, Tỏa Lân Long trên người cũng không còn phát sáng nữa, lặng lẽ quấn quanh hắn, cả người như một pho tượng.
Nhưng mà cho dù hắn không động đậy, nhưng lực uy hϊế͙p͙ vẫn còn. Vẻ ngông nghênh và uy nghiêm trời sinh đó, cộng thêm uy danh lạnh lùng tuyệt đối lúc bình thường, đã tạo nên áp lực tâm lý rất lớn cho Khổng Tước, làm y không làm chủ được phải lùi về sau mấy bước, cả người toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
“Ngươi tới đi, tránh cái gì?” Trùng Trùng thừa thắng xông lên, nhưng không dám quá đáng, chỉ phô trương thanh thế một chút.
Mặt Khổng Tước trắng bệch, nhìn nam nhân cả người mặc áo bào đen kia, động viên mình hồi lâu vẫn không dám xông lên, chỉ hung dữ nói: “Ta muốn hút hết tinh khí của hắn, không nhất thiết phải đến gần hắn! Hừ, hắn không có sức phản kháng, ta phong lại ba mươi sáu đại huyệt[2] của hắn rồi nói tiếp.”
[2] Trên cơ thể con người có 365 huyệt. Trong đó có 108 huyệt lớn và vừa, 257 huyệt nhỏ. Trong 108 huyệt lớn và vừa đó người ta phát hiện ra có 36 đại huyệt, gọi là huyệt trí mạng, nếu bị đánh vào những huyệt này thì có thể nguy hiểm đến tính mạng, đồng thời người ta cũng phát hiện ra các đại huyệt này có liên quan đến 12 giờ trong một ngày.
Tấn công cự ly xa? Làm sao đây? Trùng Trùng liều mạng đè nén lo âu trong lòng, không để nó hiện lên trên mặt.
“Ngươi cứ vậy xác định hắn sẽ không phản công sao? Vậy ngươi cứ thử đi, xem hắn có đột nhiên rút Băng Ma Đao ra, một đao chém đứt cổ ngươi hay không!”
Khổng Tước lại không lên tiếng, đôi tròng mắt xanh (lá) đảo qua đảo lại, như đang cân nhắc cái gì vậy. Trùng Trùng nhịn không được liếc nhìn bầu trời một cái, rất trông mong trận chiến trên tháp mau chóng kết thúc, cho dù là dựng được tháp cũng được, ít nhất thì cũng có ai đó xuống đây đi, nàng rất sợ Khổng Tước bí quá hóa liều, vậy thì nàng thật là chạy không thoát rồi.
Nhưng mà không biết vì sao, tiếng dựng tháp phía trên lớp sương tím lại ngừng lại rồi, một tầng cuối cùng của tháp Thông Thiên này không hoàn thành, vậy thì nàng còn phải kiên trì tới lúc nào mới có thể giữ được mạng của Hoa Tứ Hải đây? Cái tháp này quan trọng đến mức nào mà hắn phải không tiếc thân mình mạo hiểm cũng phải dựng thành?
Giọng nói ngọt ngào uyển chuyển của Khổng Tước lại vang lên: “Nữ nhân đê tiện, ta suýt nữa bị ngươi lừa rồi. Tuy ta không biết chuyện dựng cái tháp này, nhưng nó đáng để Ma Vương của Ma đạo đích thân trông coi, còn làm mình bị nhốt lại, vậy thì chắc chắn là rất quan trọng, cho dù ta tấn công hắn, hắn cũng chưa chắc chịu rút đao tự vệ. Huống chi, ta cảm nhận được nền tháp có một sức mạnh cực lớn của trời đất, nếu hắn thu pháp lực đang giữ nơi này về, e là sẽ bị phản đòn mà chết, vậy ta còn sợ hắn gì chứ?”
Hỏng bét! Vô số suy nghĩ lướt qua đầu Trùng Trùng, nhưng không nghĩ ra được cách nào lừa Khổng Tước rời khỏi. Cho dù nàng nói dối rằng người của Ma đạo ở gần đây, chắc chắn Khổng Tước cũng không tin, làm sao đây? Dọa y thêm một chút nữa, nếu không được thì liều mạng với y, bằng mọi cách không để y tổn hại đến Hoa Tứ Hải đang trong trạng thái không chút sức phòng thủ.
“Được thôi, xem như ngươi nói đúng, nhưng có một câu ngươi nghe qua chưa? Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, ngươi vốn sống rất tốt, chính vì tham Ma công tột đỉnh của Hoa Tứ Hải mà binh hành hiểm chiêu[3], nhưng nếu thất bại, kết cục của ngươi sẽ ra sao? Cho dù ngươi thành công, ngươi tưởng Ma đạo không tìm ngươi trả thù sao? Rồi nếu ngươi chỉ làm bị thương hắn mà không giết được hắn, ngươi đoán xem hắn lành rồi sẽ làm gì ngươi?”
[3] Binh hành hiểm chiêu: là một bước đặc thù trong hoàn cảnh đặc thù, vừa có thể cứu vãn tình thế, phản bại thành thắng, cũng có thể toi công trong phút cuối. Mấu chốt ở chỗ cách sử dụng, tâm lý khi sử dụng.
“Ta đã có suy nghĩ này thì đã bước vào tình thế ngươi sống ta chết rồi. Tuy hắn không động đậy được, nhưng ý thức vẫn còn, lấy cái oai của Ma Vương mà nói, hắn chịu sống tiếp trên đời này sau khi bị người khác xúc phạm tới cái oai đó sao? Nếu đã thế, chi bằng ta dốc sức liều một phen!” Khổng Tước tay trước tay sau, lông vũ trên hai chiếc lông công lập tức dựng thẳng lên như hai cây dao găm, “Mà chỉ cần ta thành công hút được tinh khí của hắn, sau đó sức mạnh trời đất phản đòn lại làm cơ thể linh hồn hắn biến thành thịt vụn, ta còn có thể từng miếng từng miếng mà ăn hết linh hồn cùng da thịt hắn, Ma công tột đỉnh của hắn đều thuộc về ta, lúc đó, trên đời này ta còn sợ ai nữa? Ha ha ha ha ――”
Quả nhiên những người quá đẹp, thần kinh đều có chút vấn đề. Khổng Tước không chỉ tham lam nham hiểm, mà còn rất cố chấp, đáng tiếc vậy mà Rồng Đen lại yêu y! Trùng Trùng biết đã không còn đường lui, nàng cắn răng, rút Khước Tà Song Kiếm, định liều mạng với Khổng Tước.
Vù vù!
Hai luồng kiếm quang tím xanh mới lao được ba thước đã biến mất, đó là do lúc nãy Trùng Trùng gọi Thiên Lôi đã tiêu hao rất nhiều rồi, bây giờ đã không còn năng lực tấn công. Dưới tình huống vô cùng bất lực, nàng chỉ đành phòng thủ thuần túy, đoán chắc tên Khổng Tước kia sẽ không dám đến gần Hoa Tứ Hải trong vòng năm thước.
Hắn đúng thật như là hổ chết vẫn còn oai[4], sau này muốn lừa bịp kiếm ăn ở mười châu ba đảo, nhắc đến tên hắn có thể rất có ích. Trùng Trùng nghĩ vớ vẩn, dùng cách này để làm tan đi sự căng thẳng trong lòng.
[4] Hổ chết vẫn còn oai: Con hổ lúc còn sống đã khiến con người rất sợ hãi, lúc chết đi vẫn thế, cái oai của nó không vì nó chết đi mà biến mất.
Nàng xuất ra một chút chân khí còn sót lại trong cơ thể, cảm thấy trong người trống trống, lại nặng nặng, như là dùng hết cả một bể nước khó khăn lắm mới tích đầy, mà ở gần đây lại có một con sông lớn đang chảy xiết, chỉ là nàng tìm không thấy, nắm không chắc vậy. Xung quanh vang lên một chuỗi âm thanh trong trẻo, kế đó màu xanh bao phủ tầm mắt, trong tiếng gió vù vù có vô số chiếc lông vũ bắn nhanh qua đây.
“Chủ nhân, công lực của Khổng Tước gấp mười lần lúc nãy, cái tên vô lại này lúc nãy sử dụng phép Che Mắt!” Vạn Sự Tri vốn rất không chính nghĩa lại ở thời khắc mấu chốt mà rất chính nghĩa nhắc nhở nàng, sau đó lại tàng hình chui vào trốn trong bụi cỏ.
Trùng Trùng rất biết ơn nó, đáng tiếc vẫn là phải tự mình liều mạng. Nàng không trốn cũng không tránh, dốc sức giữ vững vòng sáng màu vàng kim, chắn ở trước mặt Hoa Tứ Hải. Lúc nãy nàng nghe rất rõ, tiếng xây dựng đó lại vang lên, tuy rất chậm, nhưng chung quy cũng chỉ có một tầng, chỉ cần nàng kiên trì được đủ lâu, chắc chắn Hoa Tứ Hải sẽ được cứu.
Tiếng binh binh bang bang truyền tới, như là có vô số hòn đá đánh vào tấm thép vậy. Đáng tiếc tấm thép nàng dựng lên không đủ dày, mà những hòn đá đó lại quá sắc nhọn, vòng bảo hộ tuy chắn được hơn nửa đợt tấn công, nhưng vẫn còn một phần xuyên qua được, đâm vào da thịt Trùng Trùng. Tuy vết thương không lớn, máu cũng không chảy nhiều, nhưng mà lại đau như kim thép đâm vào người vậy.
Nếu nàng đã biết Hoa Tứ Hải cảm nhận được thế giới bên ngoài mình, thì không dám kêu đau, sợ hắn thật sự sẽ tẩu hỏa nhập ma mà chết, vậy thì mọi cố gắng của nàng chẳng phải đều đổ sông đổ biển cả sao? Bây giờ tình hình tuy khẩn cấp, nhưng nàng cũng có đôi phần vui mừng, lúc trước hắn cứu nàng, bây giờ tới lượt nàng cứu hắn rồi.
Đây gọi là thϊế͙p͙ tới cứu chàng!