“Rome ―― o là ai?”
“Là tên của một chàng trai khát tình yêu, chàng đem lòng yêu một người nhưng lại không được người đời công nhận, như hai ngươi vậy.” Trùng Trùng giơ Khước Tà Kiếm lên, trưng ra vẻ dữ dằn, “Chàng trai khát tình yêu, bây giờ ta đếm đến ba, mau chóng biến mất trước mắt ta. Lúc nãy ta giúp ngươi, là xuất phát từ tinh thần chủ nghĩa nhân đạo quốc tế, bây giờ phải báo mối thù lấy sừng đụng kia rồi, tuy ngươi không đụng trúng ta, nhưng ngươi có động cơ, vẫn đáng giết.”
Câu này thì Rồng Đen nghe hiểu, lủi một phát đi xa. Trùng Trùng chỉ thấy mắt hoa lên, sau đó bóng người cũng chả thấy nữa, trên không xuất hiện vài đám mây đen kỳ lạ, trong đó truyền tới giọng nói của Rồng Đen: “Cô nương xinh đẹp, xin hỏi cao danh quý tánh của cô là gì?”
“Phái Thiên Môn Diêu Trùng Trùng, con kiến nhỏ!” Trùng Trùng ôm quyền về phía bầu trời.
“Nhớ rồi, đại ân không lời cảm tạ, sau này có gì cần giúp đỡ, ta chết cũng không chối từ.”
Đây thì là cái đại ân gì chứ, chẳng qua chỉ là dạy hắn rửa mặt, lại không cứu mạng hắn, đúng là kỳ lạ. Trùng Trùng lơ đễnh nghĩ, đưa mắt tiễn đám mây cho đến khi nó tan hết rồi mới quay người đối mặt với Vạn Sự Tri, thấy nó đã hiện hình, nàng nghiêng đầu nói với nó: “Ngươi được lắm nha con gà bộc, thấy ta gặp nguy hiểm như vậy, mình thì trốn đi trước, đây là thái độ nên có với chủ nhân à? Xem ra ta phải điều chỉnh gia pháp cho nghiêm mới được.”
“Á, chủ nhân, ta nghĩ ra cách phá hủy đá Liệt Địa rồi.” Vạn Sự Tri vội vàng chuyển đề tài.
“Hừ hừ, tốt nhất lời ngươi nói có thể làm ta tin tưởng, không thì ――ngươi tự nghĩ hậu quả cho mình đi!” Trùng Trùng huơ Khước Tà Kiếm ngang đỉnh đầu Vạn Sự Tri một cái.
Vạn Sự Tri rụt cổ gà lại, kể khổ: “Chủ nhân, ngươi phải biết ta là nô bộc loại hình phòng ngự, loại hình trí tuệ, nếu muốn tìm đánh thuê, hay là mang theo Cửu Mạng và A Đẩu tới. Nhưng chính vì có bộ óc thông minh vô địch của ta nên mới phát hiện cách ngăn cản âm mưu của Hoa Tứ Hải, phá giải mối nguy của phái Thiên Môn.” Nó nghiêng đầu, “Ngươi sẽ không phải là không muốn phá hủy đá Liệt Địa chứ, thế thì tùy ngươi vậy.”
Trùng Trùng hươ kiếm mang tính uy hϊế͙p͙, vẻ như rất kiên quyết, mà thật chất thì nội tâm rối loạn không thể hình dung được. Phá hủy đá Liệt Địa, chính là đối địch với Hoa Tứ Hải, hắn sẽ hận nàng, đây có lẽ là chuyện nàng không thể tha thứ nhất trên đời. Nhưng mà không phá hủy đá Liệt Địa, phái Thiên Môn sẽ có rất nhiều người chết, nói không chừng còn bị Hoa Tứ Hải diệt cả môn.
Làm sao đây? Làm sao đây? Vì sao không có cách giải quyết hòa bình nào chứ? Cách vẹn cả đôi đường khiến hắn không hận nàng, mà người của phái Thiên Môn cũng không chết.
Vạn Sự Tri trước nay đều rất hiểu lòng người, nhưng lần này như là hiểu sai ý vậy, lải nhải nói tiếp: “Ma nữ chủ nhân, ngươi biết trận động đất lúc nãy là vì sao không? Là vì bốn tảng đá Liệt Địa có một tảng bị tổn thương.”
Trùng Trùng máy móc ngẩng đầu nhìn một cái, thấy tháp Thông Thiên tuy vẫn chưa sập, nhưng đã nghiêng rất nghiêm trọng, hiện giờ đã trông hệt như tháp nghiêng Pisa ở Ý, nhưng Trùng Trùng không có tâm trạng ngắm cảnh, nàng bất giác lui về sau mấy bước.
Lại ngắm nghía lớp sương màu tím kia, sau khi tan rời ra bởi vụ động đất, lớp sương tím lại khôi phục lại dáng vẻ như cũ, âm thanh lần nữa bị ngăn cách. Động tĩnh lúc nãy lớn đến vậy mà người ở trên cũng không ai xuống đây nhìn xem, có lẽ là đang giằng co, không ai bay ra chăng.
Mảnh đất bùn đỏ kia bây giờ trở thành hình đa giác bất quy tắc, ba góc vẫn còn bình thường, chỉ có mặt đất ở góc Tây Nam trông như một sợi mì mềm bị kéo dài ra vậy, rất không hài hòa. Trên tảng đá Liệt Địa giữ ở góc Tây Nam có một đường nứt rõ rệt, dễ thấy đó là bị Rồng Đen đụng phải.
Rồng Đen bị Khổng Tước bắt ép đi đụng Trùng Trùng, kết quả đụng phải đá Liệt Địa, còn đụng gãy cả một chiếc sừng. Mà cái cặp yêu này căn bản chính là xuất hiện vô căn cứ, đây, là ý trời sao?
“Ngươi đừng thấy tên Rồng Đen kia tướng tá bình thường, ta quan sát kỹ càng rồi, hắn thế mà là người của tộc Thần Long thuộc Thiên đạo đấy, chứ chẳng phải Yêu đạo đâu. Nhìn long khí của hắn nói không chừng chính là loại cao quý nhất ấy. Kỳ lạ, một con rồng thần của Thiên đạo, sao lại đi cùng với một con công không có cấp bậc gì trong Yêu đạo chứ.”
“Chắc ngươi nhìn nhầm rồi.” Trùng Trùng thật sự không thể nào ghép hai chữ cao quý vào hai chữ rồng đen được.
“Không phải rồng thần thì không đụng vỡ đá Liệt Địa được đâu.” Vạn Sự Tri giải thích: “Ta nghe chủ nhân nói muốn đi Long Cung của bọn họ, chỉ e là ước nguyện của ngươi phải tan vỡ rồi. Biển phàm không có rồng thần đâu, bọn họ là ở biển trời, biển trên Thiên đạo.”
“Đợi tháp Thông Thiên dựng thành, chẳng phải là có thể tới được địa bàn của Thiên đạo rồi sao?” Trùng Trùng thốt ra.
Vạn Sự Tri nhìn Trùng Trùng, tuy trên mặt gà không có cảm xúc, nhưng Trùng Trùng lại cảm thấy hình như gương mặt nó tràn đầy nét cảm thông và bất lực, “Vậy thì ma nữ chủ nhân, ngươi phải tới Minh giới trước, cũng chính là địa bàn của Quỷ đạo, bởi vì cái tháp Thông Thiên này là bắt từ Minh giới lên Thiên giới mà, ngươi đi sao? Hơn nữa ―― ngươi không muốn phá hủy đá Liệt Địa sao?”
Trả lời sao đây? Cho dù kết cục là yes hay no thì nàng cũng sẽ bị tổn thất, nhưng nàng bắt buộc phải lựa chọn.
“Phá hỏng nó!” Trùng Trùng cắn răng, mạnh mẽ ép buộc mình phải lơ đi cảm giác bất an và chua xót trong lòng, “Nếu tên Rồng Đen chả biết từ đâu ra đã mở màn, vậy thì để ta đi kết thúc đi!”
Vạn Sự Tri thả bộ về sau hai bước, cọ cọ đầu vào chân Trùng Trùng tỏ ý an ủi, sau đó nói: “Vốn dựa vào công lực của chủ nhân ngài thì chẳng thể nào phá hủy đá Liệt Địa được, nhưng trùng hợp là rồng thần đã đụng hỏng nó, càng trùng hợp hơn là rồng thần đụng từ dưới đáy lên, vậy mới tránh được phần mạnh nhất của lực cấm Hoa Tứ Hải đã giăng, phá hỏng được chỗ chủ chốt của đá Liệt Địa.”
“Bây giờ phải làm thế nào?” Trùng Trùng chỉ muốn mau chóng kết thúc chuyện này, bởi vì thời gian càng dài, lòng nàng càng bất an.
“Lúc nãy không phải ta đã nói rồi sao, ta biết gần hết các loại bùa chú mà? Trong đó cũng bao gồm bùa chú gọi Thiên Lôi.”
Thiên Lôi? Trùng Trùng lập tức nhớ lại tia chớp như giương nanh múa vuốt và tiếng sấm như xe lửa đang chạy lúc đúc lại Khước Tà Kiếm.
“Vốn là không có cách nào phá hủy đá Liệt Địa, chủ nhân không có cách, Bạch Trầm Hương tự mình thi pháp, cộng thêm bốn đại sư thúc hợp sức không được, ba đại phái Tiên đạo liên thủ không được, trực tiếp gọi Thiên Lôi xuống bổ ra cũng không được.
Theo lý mà nói, căn bản là không ai phá được đá Liệt Địa, cho dù rồng thần đụng gãy cả sừng, đá Liệt Địa cũng chỉ là bị tổn hại mà thôi, cho nên Hoa Tứ Hải mới dám không cử người canh giữ, yên tâm bạo gan rời khỏi.
Nhưng mà hôm nay xảy ra vô số chuyện trùng hợp, tất cả mọi sự trùng hợp cộng lại gọi là ý trời. Rồng thần đụng đá trước, bây giờ gọi Thiên Lôi thì có thể là có hiệu quả, mà chủ nhân ngài, lại có linh thú Vạn Sự Tri ta cùng Khước Tà Kiếm ở bên, mọi thứ cần thiết cho việc phá hủy đá Liệt Địa đều đã chuẩn bị đủ.”
“Sẽ thành công chứ nhỉ?”
“Chỉ cần chủ nhân làm theo lời ta nói.” Vạn Sự Tri lại thả bộ tới tảng đá Liệt Địa bị tổn hại kia, “Ta sẽ vẽ bùa chú gọi Thiên Lôi xuống đất, sau đó ngươi vẽ theo ta. Bởi vì bản thân bùa chú không có sức mạnh, người vẽ bùa có sức mạnh bao nhiêu thì bùa chú sẽ mạnh bấy nhiêu. Ta phải nhắc nhở ngài lần nữa, ta thuộc loại hình phòng ngự, loại hình trí tuệ, cho nên ngoài việc tự vệ ra, ta không có sức mạnh. Mà chủ nhân ngươi, trong cơ thể có luồng chân khí kỳ lạ, còn là chủ nhân của Khước Tà Kiếm, cho nên mới có thể làm được. Tất nhiên, cụ thể có thể phát huy sức mạnh được bao nhiêu, gọi được Thiên Lôi lợi hại bao nhiêu, còn phải xem ngươi làm thế nào.”
Nói xong, nó cũng không đợi Trùng Trùng đồng ý, đã cúi đầu vẽ xuống mảnh đất bùn, đợi lúc ngẩng đầu lên, bùn ướt đều dình đầy chiếc mỏ nhọn nhọn của nó, Trùng Trùng phải lau giúp nó một lúc rồi mới nói được.