Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Quyển 1 - Chương 66: Trên đường đi

Trùng Trùng túm chặt lấy áo của Thương Khung sư thúc, sợ mình sẽ bị rơi xuống.


Bay bằng kiếm, nàng không phải lần đầu tiên, nhưng bay nhanh như vậy, cao như vậy, gió thổi qua rét lạnh như vậy, bầu rượu dưới chân trơn như vậy lại là lần đầu tiên. Không chỉ nàng, mà cẩu cẩu cũng như vậy, rõ ràng là con thần thú biết bay, lúc này lại phủ phục dưới chân nàng ôm chặt không buông, phát ra tiếng ẳng ẳng đáng thương.


“Mã Nghị, tiếp tục như vậy thì áo của ta sẽ bị con kéo xuống mất thôi, đến lúc đó ta trần như nhộng thì còn ra thể thống gì.” Thương Khung cười ha hả.


“=+-?#……&x!!!!” Mặc cho đã rúc sau lưng Thương Khung sư thúc, nhưng Trùng Trùng vẫn nói không ra cả câu, chỉ có thể lầm bầm như con mèo con đang hấp hối.
Thương Khung lại cười tiếp, đoán là ma đạo không đuổi theo nữa, nên giảm tốc độ lại.


Tốc độ và trình độ bay như vậy, ngay cả Tiểu Ất và Huyền Ất cũng chỉ miễn cưỡng chống đỡ được, quả thật cũng quá làm khó cho nha đầu này rồi, phải biết là cô bé không có tới chút pháp lực và nền tảng tu tiên nào cả, chỉ dựa vào luồng chân khí quái lạ trên người và tính ăn không ngồi rồi trời phú. Nhiệm vụ lần này nguy hiểm như vậy, cô bé không chỉ giữ được mạng nhỏ, còn tìm được đá Chân Hỏa, đúng là phúc tinh trời ban, nếu như bị cóng chết, bị cuồng phong làm nghẹt chết, hoặc là không cẩn thận té chết thì đúng là quá đáng tiếc.


“Tây sư thúc, đây không phải đường về Phụng Lân Châu.” Vì tốc độ đã giảm, Dung Thành Hoa Lạc vốn đã nghi ngờ bây giờ mới có cơ hội hỏi.


“Chúng ta đang đi Viêm Châu.” Yến Tiểu Ất nhận ra đường đi, “Sư thúc, chúng ta đi Viêm Châu làm gì vậy? Nơi đó ngoại trừ hoang mạc thì chẳng có mấy ai sinh sống.”


Thương Khung gật đầu nói: “Phải, là đi Viêm Châu, hơn nữa chính vì không ai sinh sống nên mới đi. Tuy các con vẫn luôn bặt vô âm tín, nhưng chưởng môn sư huynh tin các con sẽ lấy được đá Chân Hỏa, nên đã sớm đến hoang mạc ở Viêm Châu chuẩn bị rồi, chỉ cần đá Chân Hỏa vừa tới thì sẽ lập tức đúc lại kiếm. Dạo gần đây xảy ra nhiều chuyện, sự khác thường ở núi Vô Cùng càng ngày càng dồn dập, đúc lại thần kiếm không biết phải mất bao nhiêu thời gian, cho nên bắt buộc phải nhanh.”


Trùng Trùng run rẩy nói không nên lời, nhưng nàng cảm thấy Bạch Trầm Hương cũng quá sơ ý, ngộ nhỡ bọn nàng không lấy được đá Chân Hỏa thì sao? Lẽ nào cả đám người lại quay về núi Vân Mộng? Tuy kiếm tiên bọn họ bay tới bay lui, đi khắp năm châu bốn bể cũng không vấn đề gì, nhưng mà quyết định của sư phụ kỳ quặc vẫn là mang tính mạo hiểm khi đánh bạc.


Loại người bảo thủ thận trọng, gọn gàng ngăn nắp như vậy mà đi đánh bạc, chắc chắn sẽ bị loại trừ nhanh chóng thôi. Chắc là chuyện núi Vô Cùng đang rất căng thẳng, đúc lại thần kiếm cũng không thể chậm trễ, buộc hắn phải làm cùng lúc hai chuyện, ngay cả Thương Khung hắn cũng phải thả ra. Nhưng nếu ba người bọn nàng lấy không được đá Chân Hỏa, chắc chắn hắn sẽ rất tuyệt vọng.


Sớm biết thì đã giả vờ không tìm được đá Chân Hỏa rồi, thật là rất muốn xem dáng vẻ tức giậm chân của sư phụ kỳ quặc! Ngay vào lúc sắp bị rét chết, Trùng Trùng vẫn ác liệt mà nghĩ, khóe miệng lộ ra nụ cười tà ác. Yến Tiểu Ất vô tình nhìn thấy, còn tưởng nàng đang khóc, nên thấp giọng hô lên: “Trùng Trùng, muội lạnh lắm à? Sư thúc, ngừng lại đã, cho Trùng Trùng thêm chiếc áo, chúng ta quên muội ấy không có pháp lực, chịu không nổi cái lạnh của trời đất.”


Thương Khung lại thả chậm tốc độ: “Áo phàm không có tác dụng, chưởng môn sư huynh đã ban Vân Hà Phi (áo choàng tên là Ráng Chiều) cho Mã Nghị, sau này cô bé theo chúng ta chạy tới chạy lui sẽ không bị tội nữa.Nhưng mà ―― nó ở chỗ Đào Hoa sư thúc của các con, đợi lát nữa đệ ấy đuổi lên tới nơi mới lấy được.”


Ừm, nói như vậy thì sư phụ kỳ quặc cũng không phải hoàn toàn không có tính người. Được rồi, sau này có chọc tức ông ấy thì cũng chọn mà chọc, không chọc ông ấy tức chết, tốt xấu gì cũng để lại một hơi thở cho ông ấy. Nhưng mà đợi đã, chạy tới chạy lui là sao, lẽ nào còn có nhiệm vụ lấy mạng cho nàng làm sao? Không phải là bảo nàng đi núi Vô Cùng đó chứ? Vậy há chẳng phải là phải đi gặp Hoa Tứ Hải sao?


Vừa nghĩ tới Hoa Tứ Hải, thân thể sắp rét thành băng của nàng bỗng chốc nóng lên. Trong tim không rõ là muốn gặp hắn, hay là sợ gặp hắn đây? Làm thế nào cũng loạn thành một đống, cứ ngứa ngứa tê tê, có chút chua xót, cả trái tim căng tới như sắp vỡ ra vậy.


“Sao Đào Hoa sư thúc vẫn chưa đuổi theo?” Dung Thành Hoa Lạc có chút lo lắng.


Thương Khung còn chưa trả lời thì đã nghe thấy tiếng ho kịch liệt truyền tới từ trên không, sau đó là một người xông thẳng qua đây, thấy sắp đụng vào Thương Khung rồi thì chợt ngừng vội lại. Cả người tuy rằng ho tới không đứng thẳng được, nhưng quần áo và tóc tai vẫn không rối một sợi một mảnh nào.


Cái người thích làm đẹp này không phải Đào Hoa sư thúc thì còn là ai nữa.
“Đuổi theo sát nút?” Thương Khung chau mày, những chỗ bị đám đầu lâu cắn hơi hơi đau.


“Không có ―― khụ khụ ―― đệ chưa từng tung Đào Hoa Chướng ―― nồng như vậy ―― bị sặc rồi.” Đào Hoa vừa ho vừa nói, tay cầm một góc của chiếc khăn lụa tơ tằm màu trắng, khe khẽ che miệng lại, khoảnh khắc ấy khiến Trùng Trùng vô thức nghĩ tới một câu thơ: Kỹ năng nghệ thuật của người, cơ thể bệnh tật của người, kết thành một thể khí hiếm hoi, ta thích.


Cái người này, không làm minh tinh thì đúng là đáng tiếc!
“Đào Hoa sư thúc thật là, lại bị sặc vì chính chướng khí của mình.” Hình như vị sư thúc này bình thường không quá nghiêm ngặt với các sư điệt, ngay cả Dung Thành Hoa Lạc vốn luôn dịu dàng giữ lễ cũng không khỏi cười trêu hắn.


“Nhiệm vụ nặng nề mà.” Đào Hoa ngừng ho, “Tây sư thúc của các con là xấu nhất, huynh ấy đứng ở trước làm anh hùng, công việc nặng nhọc thì ném cho ta làm. Ta phải tung Đào Hoa Chướng, sau đó phải gắng gượng mang hết lên lưng đống vũ khí pháp bảo thu được, vừa chạy về Phụng Lân Châu vừa ném xuống dưới, làm ra vẻ năng lực của bầu Càn Khôn Toái Ngọc không đủ, nuốt xong rồi lại tiêu hóa không nổi. Mệt chết ta rồi, từ lúc xuất sư đến nay ta chưa từng chạy nhanh như vậy đó.”


“Đúng là vậy.” Thương Khung chen lời: “Ta còn chưa thể chế ngự hoàn toàn bảo bối của ta đâu, cho nên các con cũng phải cố gắng, năng lực của pháp bảo phải dựa vào năng lực của bản thân mới phát huy được, nhất là Mã Nghị.”


Trùng Trùng bị điểm danh, những người cùng sư môn vô lương tâm đang vui vẻ không thôi vì lấy được đá Chân Hỏa và thành công đào thoát này giờ mới nhớ tới có một con kiến sắp bị rét chết. Đào Hoa trưng ra vẻ mặt bỗng chốc tỉnh ngộ, vội vàng lấy một mảnh vải bố trắng to từ trong tay áo, chưa đợi Trùng Trùng phản ứng thì đã bọc lên người nàng, bao kín từ đầu tới chân.


Lúc nãy nghe Thương Khung sư thúc nói, cái thứ tên “Vân Hà Phi” này, xem ra cũng là một bảo bối, bởi vì vừa chạm vào nó thôi, cả người nàng đã ấm lên. Chỉ là kiểu dáng khó coi quá, mặc nó lên đi giả mạo thần Hy Lạp thì được, chứ nhìn sao cũng không thấy giống một kiếm tiên phóng khoáng của phương Đông.


Hơn nữa bọn họ là vừa nói chuyện vừa bay về trước, tốc độ không xem là chậm, mà cây quạt dưới chân Đào Hoa sư thúc không chỉ có thể ngừng nhanh quay nhanh mà còn có thể bay ngược, đúng là quá cao cấp. Khi xưa nàng có xem qua một quyển tạp chí, nói quân Mỹ vẫn luôn nghiên cứu chuồn chuồn, vì chỉ có chuồn chuồn có thể đậu nhanh và bay ngược, muốn mở rộng ra loại máy chiến đấu như vậy, nhưng đã bỏ ra hơn trăm triệu đô vẫn chưa nghiên cứu ra, mà chỉ một Đào Hoa sư thúc đã giải quyết xong, kết luận chính là: tu hành quan trọng hơn khoa học kỹ thuật.


Nhưng mà, tuy nàng đã ấm trở lại, nhưng vẫn giả vờ yếu ớt, bởi vì Đào Hoa sư thúc có lẽ là quá hưng phấn, cứ luôn hỏi các sư điệt tình hình lúc lấy đá Chân Hỏa, Trùng Trùng lười để ý hắn, để hắn đi hỏi Dung Thành Hoa Lạc đi.


Cả bọn cứ thế mà bay, trên đường không ngừng lại một lần nào, trực tiếp tới Viêm Châu – mảnh đất của sa mạc