Ads Mỗi một tòa thành đều có bốn cửa đông tây nam bắc, nhưng thành Lâm Hải lại chỉ có ba cửa đông tây nam, bởi vì hướng bắc ngoài thành thông đến Biển Chết.
Phía bên kia của Biển Chết chính là Tụ Quật Châu, là nơi sống tập trung của bọn ma đạo, tuy cũng có người bình thường sinh sống, nhưng chỉ là số ít, Tụ Quật Châu đang dùng cách này để nói rõ rằng bọn chúng không hoan nghênh người ngoài.
Không có cửa bắc, ba người đám Trùng Trùng chỉ đành chọn cách đi ra cửa đông hoặc cửa tây. Cửa đông thông ra Nguyên Châu, cửa tây thông ra Sinh Châu, bên nào ra Biển Chết cũng đều có núi cao ngăn trở, nhưng mỏm núi phía đông rõ là hơi nhỏ, cho nên họ ra cửa đông đi lên núi.
Từ lúc phát hiện Tây Bối Liễu Ty có ý đồ giám sát mình, họ đã không còn bay bằng kiếm nữa, vì kiếm khí sẽ tiết lộ hành tung. Họ giả trang suốt đường đi, tận lực không để ai chú ý tới, vừa lén thăm dò chuyện ma đạo, vừa thỏa mãn cho mong muốn mua sắm của Trùng Trùng. Kỳ lạ là cả thành Lâm Hải lớn như vậy mà không có tới một bóng người của ma đạo, là bọn chúng trốn quá hay hay sao? Hay là tất cả nhân công ma đạo chuẩn bị đã đến thành Cách Hải hết rồi? Không nữa thì hay là đã xâm nhập núi Vô Cùng rồi?
Suy nghĩ này làm lòng Yến Tiểu Ất như bị lửa đốt, hận không thể mau tìm thấy đá Chân Hỏa, sau đó lập tức quay về núi Vân Mộng. Nhưng chuyện họ phải làm thì không chuyện nào có ý tưởng, con đường phía trước chỉ có Biển Chết mênh mông.
“Nghỉ một chút, một chút thôi.” Trùng Trùng ngồi trên một tảng đá lớn, đi không nổi nữa.
Bôn ba một ngày một đêm, cuối cùng giữa trưa bọn họ đã đến bờ Biển Chết. Yến Tiểu Ất và Dung Thành Hoa Lạc dù sao cũng là kiếm tiên tu hành nhiều năm, cho dù không bay thì thân pháp cũng nhanh nhẹ hơn Trùng Trùng nhiều, hơn nữa còn không mang gì bên người. Mà Trùng Trùng thì mua sắm càng ngày càng nhiều, đồ ăn ngon, đồ chơi vui, quần áo đẹp, còn quà cho Ha đại thúc và các sư thúc nữa. Vì chúng mà nàng đã mua riêng một cái sọt trúc nhỏ, ngoại trừ chất đầy nó đeo lên lưng, trên người nàng còn treo rất nhiều thứ linh tinh, lúc đi đường cứ kêu đinh đinh đang đang, trông như gánh hàng rong đi khắp hang cùng ngõ hẻm vậy.
Nhưng nàng cũng xem như là có lương tâm, biết đây đều là đồ của mình, ngại kêu sư huynh và sư tỷ giúp đỡ, cho nên vẫn một mực cắn răng tự lực cánh sinh, may mà nàng mang giày thể thao, cũng may mà Yến Tiểu Ất và Dung Thành Hoa Lạc lúc nào cũng đẩy nàng, kéo nàng, bằng không thì chắc nàng không bò qua nổi ngọn núi này rồi.
“Thất sư muội, cố gắng thêm chút nữa, nếu bây giờ không vượt biển thì lại phải đợi đến sáng mai đó.” Yến Tiểu Ất nói: “Không ai dám vượt Biển Chết lúc về đêm cả.”
Trùng Trùng bi ai nhìn mặt biển phía không xa, thấy nó tĩnh lặng cực kỳ, ánh mặt trời sáng chói rọi xuống mặt biển làm ánh lên từng điểm sáng của vảy cá, người ta nói ngoài biển không gió cũng nổi sóng (bất cứ lúc nào cũng xảy ra chuyện), nhưng hình như nơi này không có lấy một ngọn sóng cơn gió nào, tuy Vạn Sự Tri nói Biển Chết đáng sợ, nhưng nhìn bề ngoài lại thấy không kinh người gì cho cam.
Biển Chết, ở thế giới của nàng, nó là một vùng biển nằm ở giữa Jordan và Israel, vì là nơi thấp nhất trên bề mặt trái đất, hàm lượng muối trong nước lại quá cao, cho nên nó là một thắng cảnh tốt cho điều dưỡng. Nàng không có tiền đi du lịch ở đó, nhưng có mua qua bùn Biển Chết nhập khẩu để đắp mặt. Nghe nói bơi ở Biển Chết rất dễ nổi, chỉ cần tránh không cho nước lọt vào mắt là được.
Vậy thì Biển Chết của thế giới tiên hiệp thì như thế nào?
Nếu đã gọi là Biển Chết, vậy thì chắc trong nước ngoài vi khuẩn ra thì không còn sinh vật nào khác, nhưng nếu trong nước đã không có gì, họ lại có Kinh Ngư Kiếm của ngũ sư tỷ làm thuyền, vậy thì căng thẳng cái gì chứ? Lẽ nào là khoảng trời trên biển có vấn đề? Biển Chết trên trái đất nổi tiếng bởi bầu khí quyển đặc thù bao bọc lấy mặt biển, vậy mặt Biển Chết bên này lại có gì đây?
Yến Tiểu Ất nhìn vẻ mặt Trùng Trùng đã biết trong lòng nàng nghĩ gì, hắn cũng không nói nhiều, đi lên trước đeo sọt trúc của nàng đi về phía biển, Trùng Trùng chỉ đành đi theo. Lúc nãy đứng xa, ánh sáng và góc độ làm nàng nhìn không rõ, đến gần nhìn mới biết, nàng ngạc nhiên đến không ngậm miệng lại được.
Thì ra biển không phải màu xanh trời, mà là đen ngòm, trông như biển mực vậy. Đưa mắt ra xa, mặt biển bao la không bờ bến như là một dải lụa khổng lồ nhất trên đời vậy, ngăn cách trời đất ra làm hai. Trên biển cuồng phong cuồn cuộn, họ đứng ngay bên bờ cũng suýt bị thổi ngã, vậy mà sóng biển không gợn lấy một cái, hình như là mỗi một giọt nước đều nặng đến có thể kháng cự lại sự khuấy động của cuồng phong vậy.
Còn có một chuyện đặc biệt kỳ lạ, nước biển không phải là sóng sau đẩy sóng trước ập lên bãi cát đá, sau đó lùi ra sau, mà là căn bản không trào lên trước, cuồng phong trên mặt biển cũng vậy, chỉ cần cách bờ biển quá mười mấy thước, thì hoàn toàn không cảm nhận được dấu hiệu của cuồng phong, hình như cả bờ Biển Chết bị một kết giới khổng lồ phong lại vậy.
Tình huống này quả thật quá kỳ lạ.
“Chúng ta không bay được à?” Trùng Trùng hỏi, lui ra khỏi phạm vi của cơn cuồng phong ác liệt, nhịn không nổi nhìn bầu trời.
Yến Tiểu Ất lắc đầu, “Bờ biển này lông ngan không nổi, chim trời không bay, nếu chúng ta bay bằng kiếm, bắt buộc phải có pháp lực như sư phụ, còn không được mang theo chút vật phàm tục vướng víu nào, không thì sẽ bị chìm vào trong biển, sống không thấy người, chết không thấy xác.” Hắn nói rồi lại nhìn những món đồ treo trên người Trùng Trùng.
Vai trái nàng đeo một chiếc hộp gỗ bốn tầng, bên trong chứa đủ loại mứt quả; tay phải cầm một chiếc đèn kéo quân và một chiếc đèn long hổ; trên lưng cắm chiếc chong chóng tre, nó cứ kêu vù vù mỗi khi đi lại; trước ngực treo con diều hình ếch, trên đó có vẽ đôi mắt của Bạch Trầm Hương theo yêu cầu của nàng; bởi vì đang mặc nam trang, bên eo nàng có một túi tiền lép kẹp, nhưng trên eo lại phình lên do nhét một xâu thịt xiên được lá sen bọc lại.
Nàng mua rất vui, hắn không nỡ từ chối, nhưng hắn lo lắng suốt đường đi, cho dù tìm được đá Chân Hỏa, họ cũng không bay về được. Pháp lực của hắn còn xa lắm mới đủ, thêm nàng đã rất phí sức rồi, còn thêm nhiều món đồ như vậy, để Đoạn Thủy Kiếm của hắn chở người cùng hàng, e là làm không nổi.
Chỉ mong Trùng Trùng đừng mua tiếp nữa, hơn nữa còn phải tiêu dần chút ít trong quá trình tìm đá Chân Hỏa. Nhưng tìm như thế nào, hắn không có chút ý tưởng nào, ngay cả vượt Biển Chết hắn cũng không nắm chắc. Lúc ở trên núi, hắn luôn thấy phép tiên của mình chắc đủ để ứng phó với trần thế, bây giờ mới biết năng lực của mình thấp kém biết bao.
Thì ra là tam giác Bermuda, không ngờ bay bằng kiếm cũng xảy ra sự cố. Trùng Trùng nghĩ, sợ Yến Tiểu Ất ném đồ của nàng đi, vội vàng giấu sọt trúc vào tay, quyết định có mệt chết cũng phải tiến lui cùng đống đồ này.
“Vậy bọn ma đạo vượt Biển Chết như thế nào? Muội không tin chúng ai ai cũng có công phu tốt như sư phụ.” Nàng hỏi.
“Nghe nói trong ma đạo có một người được gọi là “Người vượt biển”.” Dung Thành Hoa Lạc nói, “Hắn biết trên biển có một đường nước, chỉ cần cho thuyền đi trên đường nước đó, thì sẽ vượt qua Biển Chết như đi trên đất bằng vậy. Chỉ là, hắn chỉ hoạt động ở Tụ Quật Châu, người đi từ Tụ Quật Châu bắt buộc phải hẹn sẵn thời gian quay về, kiêm giữ một thẻ đường của hắn, cho dù có là người thân thích đến đâu đi nữa, chỉ cần là không có thẻ đường hoặc quá thời gian quay về đã hẹn thì hắn sẽ không đưa người đó vượt biển.”
“Nghe nói lúc thê tử của hắn tự mình về nhà mẹ ở Nguyên Châu, đến trễ nửa nén hương so với thời gian đã hẹn, hắn cũng không chịu đưa thê tử về.” Yến Tiểu Ất hiếm khi tám một lần.
“Chảnh vậy sao?” Trùng Trùng rất tò mò.
Yến Tiểu Ất tưởng nàng hỏi dung tích của thẻ đường nên giải thích[*]: “Huynh chưa thấy qua, chắc là không quá lớn, không thì sẽ bất tiện khi mang theo.
[*] Bạn sâu nói “chảnh” (大牌), nhưng nhị sư huynh không hiểu, đoán là bản hỏi về thẻ đường (路牌), vì cả hai từ đều có từ 牌, nghĩa gốc là “thẻ”.
À, thì ra gần giống như gửi xe đạp kiểu cũ vậy. Bãi gửi xe đưa một đôi thẻ, sau khi gửi xe rồi sẽ mang đi một chiếc thẻ, chiếc còn lại treo trên xe, đợi đến khi lấy xe mới ráp lại thành một đôi. Cái người vượt biển này rất thú vị nha, có cơ hội phải xin chỉ giáo một chút. (BB: Cách gửi xe này bên ấy là kiểu cũ, nhưng bên này vẫn rất thịnh:D)
“Chuyện không thể trễ, tiếp tục kéo dài nữa thì lại phải đợi đến mai mới được vượt biển. Chúng ta cũng không thể chỉ chờ mong người vượt biển được, vẫn là mau chóng dùng Kinh Ngư Kiếm của ngũ sư muội vượt biển đi.” Yến Tiểu Ất nhìn sắc trời, đưa ra quyết định.