Trong lòng Trùng Trùng, hình dáng và giọng nói của nam nhân núi băng ngàn năm này đều rất mờ nhạt, nhưng chẳng biết vì sao, chỉ mới nghe thấy giọng nói thôi, nàng đã lập tức nhận ra là hắn, biết tên đại ma đầu đáng sợ đó đã đến rồi!
Làm sao đây? Hắn biết nàng, nàng va sứt Tỏa Lân Long của hắn, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua cho nàng. Nếu còn mạng rời khỏi đây, nàng nhất định sẽ khắc sâu trong lòng rằng không nên mang tâm lý thấy mình may mắn, mọi chuyện trên đời này lúc nào cũng rất kỳ lạ, càng không mong nó xảy ra thì nó càng sẽ xảy ra.
Nàng bị dọa hỏng đầu, cả người đều rơi vào trạng thái gỗ hóa, ngồi đó không dám động đậy, thân thể gần như là cuộn lại thành một quả bóng, căng thẳng theo dõi tình hình.
”Ta ra năm vạn kim nguyên bảo.” Tư thế của Tây Bối Liễu Ty vẫn không đổi, nói mà chẳng hề nghĩ ngợi.
Trong phòng khách vang lên một loạt tiếng kinh ngạc cảm thán, rõ ràng là không ngờ Liễu đại quan nhân lại ra mức giá cao như vậy, nhìn vẻ mặt bình thường của hắn, cứ như cái hắn nói ra chỉ là một con số chứ không phải là một khoản tiền của khổng lồ vậy.
”Mười vạn.” Người chưa xuất hiện mà giọng nói đã truyền ra, vẫn lạnh lẽo như vậy.
”Vậy ta ra hai mươi vạn.” Đi kèm theo giọng nói mang chút cười vui của Tây Bối Liễu Ty là tiếng thốt kinh ngạc đang ngày càng to của mọi người, hóa thành một loạt các âm thanh ầm ĩ, họ ngạc nhiên không thôi đối với màn trông giống như là hào đổ[*] hơn là đấu giá này.
[*] Hào đổ: cá cược với số tiền cược/tài sản rất lớn.
Mà lúc này, Trùng Trùng đã không còn quan tâm đến giấc mơ làm giàu đẹp đẽ nữa, trong đầu chỉ nghĩ đến câu ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.
Toàn bộ các đệ tử trẻ tuổi phái Thiên Môn hợp sức cũng đánh không lại Hoa Tứ Hải, chưởng môn và ba đại hộ pháp cũng không thể vây đánh hắn, bây giờ lại thêm một Tây Bối Liễu Ty thần bí khó lường, nếu bây giờ không chuồn đi, đợi đến lúc cả bốn sư huynh đệ muội bọn họ bị trói lại thành một đống thì cũng không đủ để làm món khai vị cho tàn Hoa bại Liễu.
Ta nhích! Ta nhích!
Nàng từ từ lẻn về phía cửa hông, nhưng vừa đi được ba bước thì tuyệt vọng phát hiện mình không động được nữa, không biết nhị sư huynh điều tra đi đâu rồi, làm nàng bị Liên Liên Khán chặn lại không thể lui tiếp về sau, muốn ra khỏi đây thì phải đi qua cả phòng khách, đồng nghĩa với việc xem mình như bia bắn di động cho Hoa Tứ Hải luyện phi tiêu chơi!
”Ta ra năm mươi vạn.” Giọng nói kia vẫn lạnh băng như cũ, nhưng hình như đã pha thêm chút giận dữ.
Trùng Trùng rất muốn gào lên: Hoa đại gia, sợi xích này tiểu nhân tặng cho ngài, ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho mạng nhỏ của tiểu nhân đi! Nhưng nàng không dám thu hút sự chú ý của Hoa Tứ Hải, lại đứng đó không nhúc nhích được, chỉ thấy đứng ngồi không yên, cảm giác như cả người đều bị kim đâm vậy, bị một cái lưới vô hình vây chặt lấy, mặc kệ quyết định ra sao, chạy hay không chạy thì sớm muộn mọi người cũng sẽ chú ý tới nàng – người bán thật sự.
”Ha ha, trong tay ta quả thật là không có nhiều tiền như vậy.” Cuối cùng Tây Bối Liễu Ty cũng không ra giá nữa, nhưng ngay lúc Trùng Trùng hơi thở phào ra, tưởng ít nhất đã không chọc giận Hoa Tứ Hải, và lúc mọi người cảm thấy cuối cùng cũng có kết quả, thì hắn lại nói chậm rãi: “Nhưng mà, ta có thể cầm Nhã Tiên Cư để mua sợi xích này. Lần này không còn ai giành với ta nữa chứ? Bổn đại quan nhân muốn là phải có.”
Tiếng ầm ĩ lại vang lên, mọi người đều nói Liễu đại quan nhân điên rồi, ấy vậy mà lại dùng Nhã Tiên Cư vô cùng xa hoa này đi mua một sợi xích. Đây là gì chứ, rõ ràng là Liễu đại quan nhân đang hằn học với vị khách thần bí kia, căn bản là không đáng mà! Người trẻ tuổi rõ là không chính đáng, sao lại đi làm khó tiền bạc vậy chứ?
”Muốn là phải có?” Lạnh lùng hỏi.
”Muốn là phải có!” Cười nhăn nhở đáp, cuối cùng còn tặng thêm một câu, “Ta không tin khách quan có thể ra mức giá nào cao hơn cả tòa Nhã Tiên Cư của ta. Vậy thì làm sao thắng được ta?”
Trùng Trùng ở một bên đang gấp kinh khủng, ghét chết tên Tây Bối Liễu Ty lúc này mà còn nhóm ngọn lửa tức giận của Hoa Tứ Hải, dân gian có câu “Tổ rớt trứng chẳng còn” (ý chỉ một người gây họa cả bọn bị vạ lây), huống chi nàng còn là quả trứng mà Hoa Tứ Hải vô cùng muốn đánh cho lòng trắng kiêm lòng đỏ đều trộn cả vào nhau nữa chứ, Tây Bối Liễu Ty không phải đấu giá, mà là đẩy nàng đi chết, vốn bị hắn ám chỉ nàng với kiếm tiên thì đã kết thù rồi, bây giờ thù mới thêm thù cũ, Diêu Trùng Trùng nàng không đội trời chung với hắn!
Vấn đề là: nàng phải làm sao mới giữ được cái mạng nhỏ đây?
”Mức giá mà ta ra là ――” Giọng nói lạnh lẽo lại vang lên, từng chữ một gõ sâu vào tim của mỗi người: “Mạng của ngươi”
Hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng Trùng Trùng lại sợ đến suýt nhảy dựng lên, tưởng là nói nàng, may mà định lực nàng không tệ, lập tức ý thức được Hoa Tứ Hải đang nói mạng của Tây Bối Liễu Ty, trong lòng lớn tiếng reo vui, mong sao hai ma đầu xếp đầu ma đạo mau mau quyết đấu, như vậy nàng mới có cơ hội nhân lúc loạn mà tẩu thoát!
Mừng rỡ ngẩng đầu lên, vừa đúng thấy rèm ngọc của một căn phòng bên phía trái tung lên, một điểm sáng màu bạc lao ra, bắn thẳng hướng Tây Bối Liễu Ty. Ánh bạc đó rất đẹp, như một đóa hoa màu bạc vậy, nhưng lại mang theo sự băng lạnh của chết chóc.
Tây Bối Liễu Ty từ đầu đến cuối vẫn cứ vươn người trên lan can, trọng lượng cả người đều đặt tại đó, lười nhác không động đậy lấy một cái, bây giờ lại không thể không tránh, thân người cấp tốc ngửa ra sau, trong tiếng kêu thét của đám mỹ nhân, ánh bạc đó quét qua mặt bên của hắn, đinh một tiếng đóng lên trên cột gỗ. Nó không phải là vật có hình thù, chỉ là một điểm sáng, nhưng sau khi đóng lên cột gỗ rồi, nó không hề tắt đi, mà là bùng cháy lên, ngọn lửa bạc không chút nhiệt độ đốt cháy cây cột gỗ.
”Ma trơi!” Không biết là ai kêu ra tiếng.
Sau khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi, chỉ trong một giây cả phòng khách ồn ào hẳn lên, mọi người đều cho là kẻ thù của Liễu đại quan nhân đến trả thù, lại nhìn cái người có thể tạo ra ngọn lửa ma trơi, sợ hai bên đánh nhau, sẽ liên lụy đến những con cá trong ao là họ, sợ đến nỗi thét to bỏ chạy náo loạn.
Trùng Trùng muốn bỏ chạy chung với những người này biết bao, nhưng nhị sư huynh mải mê làm lỡ việc không chịu động, thì nàng cũng không thể trốn ra khỏi cửa hông, chạy bằng cửa chính đi, xét theo tốc độ chuyển động của nàng thì không thể nào có chuyện không thu hút sự chú ý của Hoa Tứ Hải.
Nàng nhất thời vô kế khả thi, dưới tình thế cấp bách, nàng bỗng nhớ ra mình biết phép Chướng Nhãn, vì thế nên mau chóng lùi vào một góc, bùm một tiếng biến thành tảng đá to. May quá may quá, xem ra luyện tập mỗi ngày là rất quan trọng, sau khi về nàng phải chăm chỉ hơn mới được, để có thể giữ mạng nhỏ trong thời khắc mấu chốt!
Tây Bối Liễu Ty sau khi tránh khỏi một cú đánh thì lập tức vươn tay dập tắt ngọn lửa bạc trên cột gỗ, thấy ngọn lửa ma trơi vừa tắt, người trong phòng khách đã bỏ chạy hết không chừa một ai, bao gồm cả chưởng quầy béo, vì thế nên hắn phất tay cho các mỹ nhân lui ra, khẽ than rồi nói: “Ai ai, Tiểu Hoa, ngươi đừng có ngang ngược như vậy được không? Bây giờ Nhã Tiên Cư đã không còn là của ta nữa, sao có thể mặc ngươi hủy hoại được.”
Hoa Tứ Hải không lên tiếng, hóa thành một bóng đen bay đến cạnh Tây Bối Liễu Ty, dư quang đuôi mắt trông thấy một tảng đá đặt trong góc phòng, không khỏi cảm thấy buồn cười.
”Đó là ai?” Hắn vẩy ngón tay tạo thành một kết giới.
”Chủ nhân thật sự của sợi xích.” Tây Bối Liễu Ty phủi phủi quần áo rồi ngồi xuống, “Chúng ta nhâm rượu ngắm “đá” đi.”
Hoa Tứ Hải ngồi đối diện Tây Bối Liễu Ty, ánh mắt nhịn không được lại liếc nhìn Trùng Trùng, càng nhìn càng thấy buồn cười. Với pháp lực của hắn, loại pháp thuật thấp kém này có thể qua mắt được hắn sao? Nha đầu này có não không vậy? Muốn lừa hắn đã đành, nàng cũng không nghĩ xem sao trong phòng khách lại đặt tảng đá? Quả thật không hợp lý chút nào.
”Đây là pháp thuật đơn giản nhất của phái Thiên Môn, xem ra nàng ấy là người mới nhập môn. Ai, đôi mắt của ta chỉ có thể xem những món đồ cao cấp, gặp những gì thấp hèn lại không phân biệt được, ta quả là không ngờ nàng ấy là đệ tử phái Thiên Môn đó.” Tây Bối Liễu Ty vừa nói vừa nhìn sợi dây treo điện thoại bị bỏ lại đang trơ trọi nằm ở chính giữa vũ đài, “Mà này, ngươi tự dưng chạy lại đây tranh với ta làm chi, hại ta mất cả Nhã Tiên Cư, nó là một nơi ―― à ―― một trong những nơi ta thích nhất đó!”