Thần Mộ

Chương 59: Chân ái vạn niên

Tới giữa trưa, Tiểu Long tên say xỉn này mới từ từ tỉnh lại, nhưng nó lại lười biếng, ở trên lưng Phi Long không muốn xuống. Tới tận khi nghe mọi người đàm luận về việc phải tìm một tửu lâu để ăn uống, nó mới nhanh chóng hạ xuống đất, hai đôi mắt to sáng rực đầy hưng phấn.

Mọi người một trận thì thào, không cần nghĩ cũng biết Tiểu Long lúc này trông mong thế nào.

Quả nhiên không ngoài sở liệu của mọi người, bữa trưa Tiểu Long ăn uống điên cuồng, sau khi xơi xong một con lợn, lại chén sạch một con cừu, tiếp theo lại liên tục uống hết chục bình mỹ tửu. Đương nhiên tất cả đều là do Thần Nam dung túng cho nó, kỳ dư chín người có mặt tại đó đều có vẻ không hài lòng, rất không thoải mái, sau khi trở lại chắc chắn sẽ tìm Phó Viện trưởng phàn nàn.

Long Vũ không khỏi cảm thấy tức giận, đối với việc Thần Nam dẫn dắt Tiểu Long theo "ngã rẽ" này cực kỳ bất mãn. Nàng có ý tốt khuyên Tiểu Long uống rượu là tập quán xấu, thậm chí muốn sử dụng vũ lực để uy hiếp nó. Nhưng Tiểu Long lại chẳng quan tâm phun ngay ra một luồng hoả diễm, lập tức biến một hũ rượu thành phấn mạt, làm Long Vũ đại kinh thất sắc, nhìn tên Tiểu Long trẻ con này trong lòng cảm thấy bất an, cũng làm cho nàng ta bỏ luôn ý định sử dụng vũ lực.

Ngoài Thần Nam ra, những người khác đều ngấm ngầm cảm thấy kinh hãi. Một đạo liệt diễm nhỏ cũng lập tức làm hũ rượu hoá thành tro, sức mạnh của Tiểu Long đích thực khủng bố, lửa nó phun ra quyết không phải loại hỏa diễm tầm thường. Cho tới tận thời điểm hiện tại mọi người mới biết Tiểu Long nhỏ bé như vậy, nhưng nó thực sự có sức mạnh tuyệt đối đạt đến Ngũ giai cảnh giới.

Mọi người đang ăn uống đều kinh dị nhìn Tiểu Long, Tiểu Long liền lộ thần tình không biết gì, hai mắt vô tội nhìn qua nhìn lại mọi người.

Long Vũ đối với Thần Nam vô cùng đố kị, Tiểu Long thực sự là một bảo vật sống a, đã đi theo hắn, tương đương với việc được tuyệt thế cao thủ hộ vệ bên cạnh.

Nàng thực sự hi vọng Tiểu Long khả ái cường đại luôn luôn đi theo nàng, nàng cực kỳ muốn giành lấy Tiểu Long từ bên cạnh Thần Nam. Nhưng Tiểu Long tựa hồ không có "cảm giác" với nàng, khi nàng tỏ ra "hảo cảm", Tiểu Long biểu lộ biểu tình mê hoặc không hiểu.

Việc làm Long Vũ không thể nhẫn nhịn nhất là khi nàng ta cẩn thận lấy thêm con ngỗng quay cho vào mồm Tiểu Long, chẳng dè nó lại dụi dụi đầu vào mình Thần Nam đầy vẻ thân thiết.


"Bại loại, ta đề xuất với ngươi một lần nữa, nếu người có thể đưa Tiểu Long cho ta, ta sẽ cho ngươi một số tiền rất lớn."

Thần Nam chỉ có thể mỉm cười, bắt đầu cười nhạo, người nào lại có thể thực sự ra lệnh cho Tiểu Long. Mặc dù Tiểu Long bây giờ tương đối có thiện cảm với hắn, nhưng trời mới biết cái tên gia hỏa trông có vẻ ngây thơ, ấu trĩ này đáo để như thế nào.

Sau khi ăn trưa xong mười người bắt đầu nghỉ ngơi sau đó cùng khởi hành, kết quả như mọi người sở liệu, Tiểu Long uống nhiều quá, bước đi không vững, thành tên tửu quỷ danh phù kỳ thực, cuối cùng không có cách nào đành tiếp tục do phi long chở đi.

Trên đường Khải Văn thuỷ chung giữ vẻ tươi cười, hắn nhân vì vướng mắc giữa Thần Nam và Đông Phương Phượng Hoàng lại đối với Thần Nam có vẻ bất mãn. Những người khác vốn dĩ không có ấn tượng tốt với Thần Nam, hắn ở Thần Phong học viện ác danh truyền xa, nhưng trên đường đi đã nhận ra hắn đã không tệ hại như trong tưởng tượng, cơ bản đã thay đổi quan điểm đối với hắn.

Mọi người trong lúc nhàn rỗi tán chuyện, ai cũng đều hiểu rằng, Khải Văn và Thần Nam có thực lực nhất, đã đạt được tam giai chi cảnh. Quan Hạo thực lực kém nhất, hắn tu vi mới gần đạt được nhất giai cảnh giới. Những người khác trừ Long Vũ thần bí khó đoán ra, tu vi đều đã đạt đến nhị giai cảnh giới.

Tất Hạo tới tận thời điểm này mới minh bạch tác dụng của mình, đơn thuần là "pháo hôi". Kỳ thật mỗi cá nhân đều minh bạch, trong vòng đấu quan trọng, tối hậu quyết định thắng thua phải nhờ tới những cao thủ tam giai trong đội.

Chúng nhân không biết danh tự của Thần Nam, chỉ biết hắn họ Thần. Thần Phong Học Viện có rất nhiều học sinh có thân phận đặc thù, học sinh ẩn giấu thân phận, bọn họ đã thấy nhiều trường hợp như thế, do đó trên đường cũng không có ý định truy vấn.

Thiên Nguyên Đại Lục Đông Phương, ba đại quốc chiếm lĩnh hơn ba phần tư của bản đồ phương đông, phân biệt là Sở Quốc ở phía Tây, Bái Nguyệt Quốc ở phía Nam, và An Bình Quốc ở phía Đông Nam. Giữa những đại quốc gia này không tiếp giáp toàn bộ với nhau mà được ngăn cách bởi vô số những nước nhỏ, nhưng tuyệt đại đa số những nước nhỏ lại bị phụ thuộc vào các nước lớn.

Sau khi phi hành, mọi người đi qua bầu trời của Sở quốc, đến giữa Sở, Bái Nguyệt, An Bình tam quốc là Tấn quốc. Tấn quốc mặc dù lãnh thổ có hạn, không thể so sanh với ba siêu cấp đại quốc, nhưng họ tại Đông phương có tiếng tăm nhất định.

Tại đây có rất nhiều những môn phái tu luyện cổ, trong khoảng nghìn năm trở lại đây xuất hiện rất nhiều những nhân vật kinh thiên động địa.

Nghe đồn, có người đơn độc xông vào tận Ma Pháp Thánh Địa thần bí ở Tây phương rồi nguyên vẹn trở ra; lại có người ngự Đông Phương Thần Long chu du tứ hải; có người đạt đến mức tiên cảnh, đã không còn lưu lại tại nhân gian...

Những điều đó vô hình trung biến kinh thành Tấn quốc trở thành thánh địa của giới tu luyện Đông phương, mà Tiên Võ Học Viện lại là nền tảng của đế quốc này, sức mạnh của nó có thể dễ dàng hình dung.

Xem xét bên dưới mặt đất, khiến Thần Nam vô cùng chấn kinh, trong tim từng đợt cảm xúc dâng trào mãnh liệt.

Từng ngọn núi, từng khối bình nguyên, từng con sông lớn...

Trải qua hàng vạn năm, thế giới đã có những thay đổi lớn, khi Thần Nam nhìn thấy Tấn Quốc nhất thời cảm thấy thân thuộc. Những núi non trùng điệp liên miên rõ là Thái Hành Sơn Mạch, những bình nguyên nối tiếp nhau đúng là Cửu Châu bình nguyên, những dòng đại hà mênh mông chính là Tây Tử Hồ Thuỷ...

Tất cả chứng minh đó chính là cố quốc của hắn.... Hoa Hạ cổ quốc hiện nay.

"Đây thực là... thực là Hoa Hạ ư?!" Thần Nam tự nói, hai mắt hắn nhòa dần.

Hắn khi còn ở Sở Quốc Hoàng Cung đã tra đủ các cổ tịch, hằng mong tra ra Hoa Hạ quốc vạn năm trước cuối cùng là tại khu vực nào hiện nay. Nhưng hắn không tìm thấy chút gì liên quan hoặc có ý nghĩa liên tưởng đến "Hoa Hạ" hai ký tự đấy cũng không tìm thấy nốt.

Đối chiếu với ký ức, hắn biết Hoa Hạ cổ quốc chính là trung tâm của Tiên Ảo Đại Lục, sau hàng vạn năm vật đổi sao dời, hắn không biết đã phát sinh những biến cố kinh thiên động địa nào, không biết có thể tìm thấy chút quá khứ thân thuộc nào tại đây không.

Tựa hồ trong cõi mông lung đã có chú định, nếu không đi qua Tấn quốc, hắn đã không phát hiện ra vùng đất mẹ Hoa Hạ, hình thù đất đai đúng thật biến hoá quá lớn, nhưng hắn vẫn nhận ra.

Thần Nam không quá hoài niệm về cố quốc, sở dĩ hắn muốn tìm di tích của Hoa Hạ, bởi vì trái tim của hắn thuỷ chung tồn tại nuối tiếc, hắn muốn đến nơi đã xẩy ra mọi thứ, truy tìm lại uý tịch.

Hắn lại nghĩ đến một vạn năm trước, ngày hắn và Vũ Hinh ly biệt, hắn cả đời không sao quên được.

Dưới bầu trời u ám, những hạt mưa nhỏ theo gió rơi xuống, hàng trăm đoá hoa sắc màu điêu linh, lạc hoa rã rời...

Vũ Hinh trăm mạch đứt đoạn sau khi được tuyệt thế cao thủ Thần Chiến nghịch thiên cải mệnh cho, mỗi bước mỗi quay đầu nhìn đi sâu vào Bách Hoa cốc, dung nhan tiều tuỵ đó, dáng lưng thê mĩ đó, cái liếc nhìn cuối cùng đầy sầu thương đó...

Trong giây phút ấy Thần Nam trong tim có thiên ngôn vạn ngữ, hắn đã mở miệng, nhưng lại không nói được lời nào. Hắn đưa hai tay ra phía trước cố sức quơ nắm, tựa như những tưởng có thể nắm giữ lại thân ảnh xa xăm đó, nhưng hắn có thể nắm bắt được gì ngoài không khí? Móng tay của hắn đâm thủng gan bàn tay, một giọt máu tươi rơi xuống nhuộm hồng trên mặt đất.

Đau! Hắn đính xác cảm thấy rất đau đớn, nhưng không phải tại tay hắn, mà là đau đớn trong trái tim hắn, vào lúc này trái tim hắn rỉ máu!


Thương tâm lớn nhất chính là sinh ly tử biệt. Khoảnh khắc đó, Thần Nam mới hiểu sinh li tử biệt có cảm giác như thế nào.

Cho dù Thần Chiến có thần công thông thiên, có khả năng nghịch thiên lưu giữ tính mệnh Vũ Hinh, nhưng bất quá chỉ là tạm thời giữ lại trong một khoảng thời gian ngắn. Có khả năng phục sinh hay không, phải phụ thuộc vào nàng, Vũ Hinh vào lúc tối hậu đã tiến vào Cổ Tiên di địa Bách Hoa Cốc.

Âm thanh thì thầm thống thiết đó tựa hồ như vang lại bên tai Thần Nam: "Đừng quá thương tâm, đứng quá đau buồn, Bách Hoa Cốc linh khí nhân uân, ta nhất định có thể khôi phục trở lại... tạm biệt, hẹn gặp lại!"

Một tiếng sét kinh thiên phía trên Bách Hoa Cỗc vang lên, một đạo lôi điện từ bầu trời u ám trực tiếp đánh xuống. Thần Chiến ngự không phi hành, bay vòng xung quanh Bách Hoa Cốc hạ xuống một trăm lẻ tám chưởng, toàn diện kích phát Cổ Tiên di lưu cấm chế, triệt để phong bế Bách Hoa Cốc.

....

Thương hải tang điền, tuế nguyệt tròn khuyết, nhưng trái tim Thần Nam tựa như đã lưu lại tại khoảnh khắc vạn năm trước đó.

Không thể quên, thực không thể quên! Nước mắt mơ hồ lăn trên hai mắt của hắn.

Phi Long đang phi hành hết tốc lực, Thần Nam đột nhiên hét lớn: "Ta không thể quên!"

Âm thanh tựa như kinh lôi tại không trung lan ra, tam đầu phi long được một phen kinh hoảng, không tự chủ được hạ xuống, ở trên lưng phi long mọi người đều cảm thấy kinh hoảng.

Mọi người kinh hô lên, rồi nhìn Thần Nam tức giận, thực sự phát hiện hắn tại thời điểm này trên mặt đầy nước mắt, ngây ngốc đúng là mang nỗi thương tâm rất lớn.