Thần Mộ

Chương 271: Vũ hinh ảo tưởng

Trước đây khi Thần Nam và Long Bảo Bảo ở cùng nhau, những người xung quanh đều gọi chàng là kẻ đốn mạt, không ngờ Long bảo bảo lại nhớ đến như vậy. Nghe giọng nói trẻ con còn chưa rõ ràng của tiểu long gọi chàng là kẻ đốn mạt, Thần Nam suýt chút nữa thì ngã xuống đất, Tử Kim Thần Long cười ngặt nghẽo, Vũ Hinh và Tiểu Thần Hi cũng không thể nhịn cười được. Long bảo bảo lảo đảo bay tới hạ xuống vai Thần Nam, thân hình bé nhỏ nung núc thịt lập tức cuộn tròn lại thành một quả bóng, thân thiện liếm lên mặt chàng, lập tức để lại một vết nước bọt lớn, nũng nịu giọng trẻ con:

_ Ta muốn ăn tiên quả...

Thần Nam nhớ tới cảnh lần đầu tiên chàng và Long Bảo bảo gặp nhau, không nhịn được cười, long bảo bảo bây giờ và trước kia đã khác nhau rất nhiều, đã có thể nói chuyện, hơn nữa lại trở thành một tiểu long mi ni, tuy nhiên bộ dạng của nó thật đáng yêu. Chàng nhẹ nhàng vuốt ve tiểu long, cười nói:

_ Sắp trở thành một quả bóng nhỏ rồi, vẫn tham ăn như xưa.

Bỉ Tử Long đứng ở bên cạnh, nhìn Long Bảo Bảo một cách kì quái, nó sớm đã được nghe Thần Nam kể về con thần linh long này, hôm nay được gặp gỡ, nó cảm thấy vô cùng kì quái, quan sát rất lâu, nó mới nói:

_ Đây là Thần linh long lục giai đó sao? Rõ ràng chỉ giống như một hạt đậu, ta vẫn còn nghĩ rằng phải rất thần vũ cơ.


Long Bảo Bảo nghe thấy những lời nói của Tử kim thần long, nó liêu xiêu bay tới phía trước con Bỉ Tử Long, giọng nói còn hơi sữa:

_ Bảo bảo rất giận.

Nhìn con tiểu long nhỏ hơn nó rất nhiều, Tử Kim Thần Long đứng thẳng người dậy, giống như một người đang đứng, nắm long trảo lại, nhìn chằm chằm Long Bảo Bảo, vẻ lưu manh, cười nói:

_ Tiểu đậu đinh, ngươi giận thì đã làm sao?

_ Bảo Bảo rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. - Tiểu thần long giơ chân trước bé nhỏ non nớt ra, nắm chặt thành một nắm đấm, vung ra đấm thẳng vào mặt Tử Kim Thần Long.

Bụp!

_ Wào... - Tử kim thần long kêu lên đau đớn trên không trung, hóa thành một đạo ánh sáng màu tử kim, bay ra xa hơn ba chục trượng, cuối cùng đung đưa treo trên ngọn cây trúc.

Tiểu long béo mũm mĩm giống như một quả bóng, nhìn tử kim thần long đang treo vắt vẻo trên ngọn trúc ở phía xa rồi ngoáy ngoáy nắm đấm, giọng nói non choẹt, nhưng vô cùng nghiêm khắc:

_ Ta vốn lương thiện.

_ Wào... - Tử Kim Thần Long kêu lên một tiếng, sau đó thì ngất xỉu.

Thần Nam, Vũ Hinh, Tiểu Thần Hi sau khi nhìn thấy kết quả xảy ra khi Long Bảo Bảo tên rồng bỉ ổi tiếp xúc một thời gian ngắn, đều không nhịn được cười vang. Trên thực tế, Thần Nam không hề phân biệt đối xử gì giữa hai con rồng, hạt thi vương xá lị còn lại để dành Tử Kim Thần Long, dưới sự giúp đỡ của Vũ Hinh thực lực của rồng bỉ ổi đã tiến mạnh, phút chốc đã lên tới ngũ giai cảnh giới, thân dường như đã dài gần hai trượng. Điều này khiến cho Tử Kim Thần Long vui sướng kêu gào ầm ỹ, làm cho đám rồng trong long trường của Thần Phong học viện đều sợ hãi run rẩy. Long Bảo Bảo có được sự trợ giúp của huyết đan, cuối cùng đã thoát được giam cầm, lấy lại được tự do. Tuy nhiên trạng thái của nó vẫn không ổn định, dưới sự giúp đỡ của Vũ Hinh, mặc dù không cần phải trốn trong cơ thể của Thần Hi tu dưỡng, nhưng nó cũng không thể huy động được long lực trong người, nếu không sẽ có thể lại rơi vào giấc ngủ say. Nó muốn hoàn toàn phục hồi lại, vẫn cần một quãng thời gian dài nữa, dù sao thì những thương tổn mà Vô Danh Thần Ma khi xưa gây ra cho nó vẫn quá lớn. Chớp mắt hai tháng đã trôi qua, cơn sóng gió Càn Thi phái vẫn chưa lắng xuống, hiện tại là tâm điểm bàn luận của giới tu luyện giả. Hai tháng trôi qua, Thần Nam dần dần bình tĩnh trở lại, những tình cảm xáo động cũng lắng dần, chàng và Vũ Hinh, tiểu Thần Hi ba người sống tại Thần Phong học viện vô cùng hòa hợp, giống như một gia đình ba người. Vũ Hinh hiện nay giống với Vũ Hinh vừa mới xuất sơn vạn năm trước , bởi vì đều không hiểu thể sự, mặc dù thỉnh thoảng cũng gây ra những chuyện buồn cười, nhưng học hỏi rất nhanh, rất mau chóng đã nắm được những phép tắc của cuộc sống hiện tại. Tử Kim Thần Long mặc dù vô cùng lưu manh, nhưng đối diện với Long Bảo Bảo không biết là giảo hóa hay ngây thơ, không hề có một cách nào, mỗi khi nó muốn làm lão đại, thể hiện vẻ bá đạo của mình, đều bị Long Bảo Bảo nhỏ bằng hạt đậu trong mắt nó dập tắt, hơn nữa lại còn bị cái giọng nói non nớt trẻ con cảnh cáo một trận. Ba người hai rồng sống tại Thần Phong học viện, dường như vô cùng vui vẻ hòa hợp, tuy nhiên tất cả đều thay đổi chỉ trong vòng một ngày, cuộc sống vốn bình lặng đã một lần nữa bị phá vỡ. Khi sinh nhật của vũ Hinh vạn năm trước chuẩn bị tới, Thần Nam trong lòng vô cùng hoảng hốt, thường cảm thấy có việc gì đó sắp sửa xảy ra, chàng không thể nào có thể quên được một ngày đặc biệt như vậy, chàng cố ý làm thêm mấy món ăn nữa, những món ăn mà Vũ Hinh khi xưa rất thích, tuy nhiên chàng không hề nói cho Vũ Hinh hiện nay và Tiểu Thần Hi biết. Vũ Hinh và Tiểu Thần Hi có thể chất đặc biệt, không ăn các món ăn của nhân gian, nguyên khí tiên bẩm là do bọn họ thông qua tu luyện có được, và chỉ những tiên chi, linh quả mới có thể duy trì những nhu cầu của cơ thể họ. Sau nhiều ngày chung sống, hai người con gái càng ngày càng có cảm giác thân thiết như ruột thịt. Hôm nay hai người dường như đều rất vui mừng, Vũ Hinh kéo tay Tiểu Thần Hi, học theo cách của người xưa, cắn ngón trỏ, trộn máu vào với nhau, kết bái thành tỉ muội. Trong ngày đặc biệt như thế này, khi giờ ngọ sắp tới, Thần Nam bày cơm ra, trong lòng chàng thầm tế bái, lúc này máu của Vũ Hinh và tiểu Thần Hi đã hòa lại với nhau. Tuy nhiên đúng trong lúc này, ba người đều cảm thấy một làn sóng dao động di thường, luồng năng lượng cuồn cuộn như sóng trên không trung, ba người tim đều đập nhanh hơn bình thường nhiều lần. Vũ Hinh và tiểu Thần Hi dường như tâm tư đều dao động vô cùng kịch liệt, hai người đều hóa thành hai tia chớp, chớp mắt đã tới giữa sân, Thần Nam trong lòng xáo động cũng vội lao ra ngoài. Ba người đều bất giác ngước nhìn lên bầu trời, một cảnh tượng đáng giật mình hiện ra trước mắt mọi người. Trên không trung ánh sáng bảy màu như mây khói bồng bềnh, cuồn cuộn mù mịt trên không trung, hư không tràn ngập tiên khí đột nhiên trong chớp mắt tách ra, một gương mặt con gái bao phủ hàng trăm nghìn trượng đột ngột xuất hiện trên hư không, chớp mắt thay thế bầu trời trong xanh. Vũ Hinh dường như lập tức mất hết linh hồn, đờ đẫn nhìn lên hư không, tiểu Thần Hi hình như cũng đang mơ hồ, mắt không chớp nhìn dung nhan tuyệt thế huyền ảo nọ. Thần Nam hoàn toàn sững sờ, dung nhan tuyệt thế trên không trung chính là gương mặt của Vũ Hinh, trăm nghìn trượng, che phủ thiên địa, tuy nhiên gương mặt đó không hề có bất cứ thái độ vui mừng, tức giận, buồn đau nào hết, nàng ta âm thầm nhìn ba người ở phía dưới. Rất lâu sau đó, trên dung nhan vô song đó, đôi mắt trong xanh như nước mùa thu dần dần có chút hơi nước, đôi môi đỏ như son dần hé mở, lộ ra hai hàm răng trắng bóng, giọng nói như tiếng sao tiên vang lên trên không trung.

_ Người, thần, ma...tây phương, bách hoa cốc...

Tuy giọng nói dịu dàng, vang lên bên tai ba người giống như tiếng hoàng chung đại lữ vang vọng, giọng nói ngân vang giống như tiếng sấm nơi cửu thiên vọng vào tim ba người, ba người đờ đẫn như người gỗ, đứng trên mặt đất, không hề nhúc nhích. Trên không trung gương mặt khổng lồ đó dần dần biến mất vào hư không, nền trời tách ra dần dần khép lại, tiên khí cuồn cuộn dần dần biến mất, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. "Người, thần, ma...Tây phương, Bách hoa cốc..." Thần Nam lẩm bẩm lặp lại, đờ đẫn nhìn hư không, linh hồn dường như thoát ra khỏi thể xác. Cái bóng khổng lồ đó khiến cho chàng giật mình, chàng nghĩ không ra, đoán không được, tại sao trên hư không lại xuất hiện gương mặt khổng lồ của Vũ Hinh? Điều này rốt cuộc có ý nghĩa gì? Chứa dựng những bí mật gì Những ngày này, chàng vừa mới bình tĩnh lại, nhưng tâm tư bình thường đó, lúc này đã lại bị phá vỡ, trong lòng chàng đang dấy lên cơn sóng lớn ngút trời, Đó chính là Vũ Hinh khi xưa? Đang chỉ dẫn cho chàng sao? Điều này làm sao có thể! Vũ Hinh đã chết rồi. thi thể của nàng ta đã có hàng nghìn năm lịch sử mang danh Linh Thi. Đây là thần linh hiển thánh sao? Nó rốt cuộc muốn biểu đạt điều gì? Đang ám thị thông tin như thế nào? Thần Nam gần như phát điên, tại sao hư không đột nhiên lại mở ra? Tại sao lại xuất hiện gương mặt của Vũ Hinh? Câu đố! Câu đố! Câu đố a. "Người, thần, ma... tây phương, bách hoa cốc...." giọng nói giống hoàng chung đại lũ khong ngừng vang vọng bên tai chàng, đầu chàng như muốn nổ tung. Còn lúc này Vũ Hinh và Tiểu Thần Hi dường như đã bị lấy mất linh hồn, hai mắt không hề có chút tình cảm, bọn họ đờ đẫn nhìn lên trên hư không, giống như con rối gỗ không hề có sinh mệnh, không hề nhúc nhích. Cũng không biết bao lâu sau, hai người con gái mới dần dần hồi phục lại được sinh khí, bọn họ dường như đồng thanh thét lên:

_ Đi tới đông phương... Bách Hoa Cốc...Bách Hoa Cốc..."

Trên nóc nhà, Tử Kim Thần Long đang phơi nắng kinh ngạc nhìn ba người ở trong sân, kêu lên kì quái:

_ Thần kinh à, hết chuyện rồi sao mà đờ đẫn nhìn lên trời.

Long Bảo Bảo béo ú, vẫy vẫy đôi cánh rồng, nghịch ngợm hạ xuống trên đỉnh đầu Thần Nam, nhảy nhót một hồi, sau đó lại chao đảo bay ra trước mắt Vũ Hinh và Tiểu Thần Hi, chớp đôi mắt to nhìn bọn họ. lộ ra thần sắc vô cùng hiếu kì, dường như không hiểu tại sao bọn họ lại thất thần đờ đẫn như vậy. Hành động của hai con rồng dường như kinh động tới ba người, đánh thức bọn họ từ trong cơn mê bừng tỉnh, nghĩ lại những chuyện vừa xảy ra, ba người dường như cách thế, dường như không dám tin vào những gì mắt đxa trông thấy. Thần Nam ôm lấy tiểu long đang bay tới phía chàng, hỏi dồn:

_ Long Bảo Bảo ngươi có nhìn thấy người con gái trên bầu trời không?


_ Người con gái? - Long Bảo Bảo lộ ra thần sắc mơ hồ, dường như không hiểu Thần Nam tại sao lại hỏi như vậy.

_ Cá chạch, ngươi có nhìn thấy hư không tách ra không? - Thần Nam lại vội vàng quay đầu hỏi tên Bỉ Tử Long đang nằm tắm nắng trên nóc nhà.

_ Thần kinh, ba người các ngươi trúng tà rồi sao? - Tên Bỉ Tử Long bộ dạng khó chịu trả lời, tuy nhiên sau khi nói xong câu này, nó lại cẩn thận nhìn Vũ Hinh, nó dường như vốn rất sợ nàng ta.

_ Ảo giác... - Thần Nam lẩm bẩm, thả tiểu long trong tay ra.

_ Không phải ảo giác. - Tiểu Thần Hi chạy tới trước mặt Thần Nam, lắc cánh tay chàng, ngửa mặt lên nói - Ca ca không phải là ảo giác, Thần Hi vừa nãy nhìn thấy Vũ Hinh tỉ tỉ, Thần Hi rất đau lòng, Thần Hi muốn đi đông phương, muốn đi Bách hoa cốc xem thế nào... Tiểu Thần Hi đáng thương ngước nhìn Thần Nam, hai mắt long lang ngấn lệ, Thần Nam vội vàng ôm lấy cô bé, lau những giọt nước mắt trên mặt cô bé.

_ Không phải là ảo giác, là thật, ta cũng nhìn thấy. - Mắt Vũ Hinh cũng nhạt nhòa nhiệt lệ, lẩm bẩm một mình - Ta cần đi Bách Hoa Cốc, ở đó có thứ mà ta cần. _ Muội và tỉ tỉ cùng đi, muội phải trở về Bách Hoa Cốc - Tiểu Thần Hi mắt ngấn lệ, nghẹn ngào nói. Thần Nam đã hiểu, vừa nãy không phải là ảo giác, chỉ có điều chỉ có chàng và hai người con gái là có thể cảm nhận được, những người khác dường như không hề biết chút gì.

_ Bách hoa cốc... - Thần Nam lẩm bẩm chàng có cảm giác thật mơ hồ.