Thần Mộ

Chương 184: Thiêu hấn

Hiệu trưởng đích thân chạy vào xem, nhìn khắp một lượt các loại thuốc tốt nhất của thiên tự các, không hề để lại chút ít nào, co dù là những gian phòng của loại linh dược bình thường nhất cũng đều đã mất đi không ít

Ông ta vội vã giận dữ mở cánh cửa đá của mật thất, mở cửa thiên tự các bí mật, vẫn may mật thất không bị tổn hại gì, tuy nhiên cho dù là như thế đi chăng nữa, thì hiệu truonwgr cũng giận dữ phát điên lên rồi

"á...Thần long! Kẻ trộm lại là một con thần long!" hiệu trưởng nhanh chóng lao ra ngoài, một tay cầm lấy Thần long với cái bụng khệ nệ, giận dữ nói: "Ngươi là thần thú, tại sao là có thể làm ra những chuện nưh thế này cơ chứ?"

Tử kim thần long bị lắc mạnh, bụng nó rung lên liên tục, nó cảm thấy vô cùng khó chịu, há mồm kêu ầm ỹ: " wào...lão già kia, mau bỏ long đại gia ra, chẳng qua chỉ là ăn của các ngươi có chút thảo dược thôi mà, sau này bổn long sẽ lúc nhàn rỗi sẽ đi hái về cho các ngươi"

"những thú thuốc đó hàng trăm năm mới tìm được một quả, ngươi làm sao trả lại đây?" hiệu trưởng giận dữ vô cùng, vừa thét lớn vừa lắc mạnh tử kim thần long

Tử kim thần long bị lắc tới hoa mày chóng mặt, đầu óc quay cuồng, cuối cùng nó kêu lớn: "wào..long đại gia thích ăn những loại thảo dược đó, bây giờ tất cả đã vào bụng ta rồi, ngươi có thể làm gì bổn long được?"

Hiệu trưởng nhìn bộ dạng lưu manh của nó, tức tới nỗi râu rung lên, sự tôn trọng thần long ở trong lòng cuối cùng cũng đã hoàn toàn biến mất, Ông ta nghiến răng nói: "Tên ác long nhà ngươi thật quá đáng ghét, hôm nay ta phải đưa ngươi đi luyện đan, ngươi ăn bao nhiêu linh dược như thế, lại thêm huyết mạch thần long của ngươi nữa, nhất định sẽ luyện được một viên tiên đan"

Hiệu trưởng quả thật đã giận dữ không thể nào chịu đựng nổi nữa, ông ta kéo tử kim thần long bụng nệ khệ nhanh chóng tới phòng luyện đan của học viện

Tử kim thần long không ngừng giãy giũa, khẩu khí đã mềm mại hơn, nói: "Lão già có chuyện gì thì thương lượng chút đã, hà tất phải nóng giận như thế, sau này ta đền cho ngươi không được hay sao?"

"Ngươi có thể đền được không? Hôm nay nhất định sẽ luyện ngươi thành đan hoàn"

"wào...to gan, bổn long vốn là thần thú, ngươi dám làm hại ta sao, không sợ bị trời trừng phạt sao?"

"hừm. thần thú cùng có phân thiện ác, ngươi lại là một tên ác long!" hiệu trởng túm lấy tử kim thần long bước vào trong phòng luyện đan, mệnh lệnh cho người người luyện đan ở đó, luyện nó. Mấy vị thầy luyện đan sau khi nhìn thấy thần long trong truyền thuyết, ngạc nhiên đến nỗi cằm muốn rơi ra, bọn họ không thể nói lên được lời nào


Thật ra hiệu trưởng chỉ là nhất thời giận dữ, ông ta đâu có biết phương phát luyện thần thú thành đan dược, cho dù là những bậc thầy luyện đan già cội nhất của Thần phong học viện cũng không có kiến thức về mặt này

Tử kim thần long nhìn thấy mấy thầy luyện đan nhìn mình với con mắt kinh ngạc thì vô cùng đắc ý, lại bắt đầu kiêu căng ngạo mạn, hiệu trưởng giận dữ vô cùng, ném nó vào trong hỏa lò thật

"wào...lão già ngươi thật độc ác!" tử kim thần long kêu gào ầm ỹ, muốn thoát ra khỏi hỏa lò, tuy nhiên cái bụng nặc nè của nó, khiến cho nó không thể làm được gì cả. hơn nữa, linh khí trong người lại hỗn loạn, bay cũng không thể nào bay được, tử kim thần long trong hỏa lò nóng bừng vội vàng nhảy cẫng lên, nó sợ hãi, nhưng chỉ có thể giãy giũa, chẳng có cách nào cả

Tử kim thần long lồng lộn trong nồi luyện đan, khiến cho chiếc nồi thép dùng để luyện đan vang lên ầm ầm, nhưng lúc này linh khí trong người nó nó rối loạn, không có thần thông gì, căn bản kó có thể rời khỏi chiếc nồi luyện đan

Hiệu trưởng đích thân quạt bếp, thổi lửa, lão già gian trá hôm nay thật sự đã giận dữ, trong kho thuốc nếu như không còn cả thiên tự các bị mất cũng không còn nữa thì e rằng tất cả những thứ thiên tài địa bảo của thần phong học viện sẽ chẳng còn lại cái gì

"wào...lão già đáng chết kia...ta phục rồi...wào"

Lửa trong lò luyện đan càng ngày càng lớn, tử kim thần long kêu lên liên hồi, nhảy lên tưng tưng như cá nằm trên bãi cát

Hiệu trưởng mặc dù không ngừng thổi lửa lớn lên, nhưng trong lòng ông ta thì vẫn đang suy nghĩ, loại thần thú này có những chỗ phi phàm, tử kim thần long cho dù đáng ghét tuy nhiên giết đi thì cũng có điều đáng tiếc, lửa trong lò càng ngày càng lớn, hiệu trưởng kinh ngạc phát hiện ra rằng, tử kim thần long mặc dù kêu gào không ngớt, nhưng tiếng kêu vẫn không hề yếu đi, vẫn vô cùng khỏe mạnh

Cuối cùng, hiệu trưởng đã phát hiện ra tử kim thần long mặc dù kêu gào loạn lên nhưng lửa trong lò luyện đan căn bản không thể làm bị thương tới nguyên khí của nó, mà chỉ có thể làm cho nó cảm thấy đau đớn mà thôi

Khi Thần Nam biết được tin vội đến đây, tử kim thần long đang ngoặc miệng chửi bới, những lời lẽ thô tục thật khó lọt tai, lời lẽ của nó thi đến mấy bà ở vỉa hè cũng không thể nào có thể sánh được, hiệu trượng tức giận râu rung lên, cố gắng quạt lửa, làm cho lửa càng lớn thêm

Thần nam giật mình, tử kim thần long đúng là một kẻ lưu manh, còn hiệu trưởng cũng thật là độc ác, chàng lớn tiếng nói: "Hiệu trưởng đại nhân mau dừng tay lại, tôi có lời muốn nói"

Tử kim thần long nghe thấy tiếng của Thần Nam lập tức vui mừng, lửa trong lò luyện đan mặc dù không thể làm tổn hại gì tới nó nhưng da thịt thì không thể nào tránh được đau đớn, nó kêu lên: "Tiểu tử mau bảo lão già này tránh ra cho ta, thả ta ra ngay."

Trải qua nửa canh giờ cầu khẩn, hiệu trưởng cuối cùng cũng đã tha cho tử kim thần long ra, ông ta nghĩ ngợi, nhìn chằm chằm tử kim thần long nói: "Con ác long này chính là kẻ đã giúp ngươi đêm đó giết Lăng Vân, đại náo thành tội ác sao?"

Thần Nam kinh ngạc nói: "Tôi nghe không hiểu hiệu trưởng đang nói gì?"

Hiệu trưởng nói một cách sâu xa: "Thành tội ác không hề đơn giản như ngươi nghĩ đâu, nơi này kì nhân vô số, ngươi cho rằng cho rằng chuyện gì cũng có thể làm cẩn thận không để lộ ra ngoài sao? Hì, lúc nào đó chúng ta nói chuyện một lát, ta đang muốn tìm cơ hội để nói chuyện với ngươi về những chuyện xảy ra trong thành tội ác những ngày qua. Đương nhiên ngươi nhất định phải nói thật chi tiết tỉ mỉ những chuyện của thành tội ác cho ta biết"

Có thể thấy rằng hiệu trưởng đã phát giác ra điều gì đó, đồng thời sự xuất hiện của tử kim thần long khiến cho ông ta vô cùng kinh ngạc, Thần Nam biết ông ta có ý trong lời nói, tuy nhiên chàng cũng không có việc gì không quang minh chính đại cần phải lo lắng

Lúc này tử kim thần long lóp ngóp bò ra, rướn cái bụng to kềnh, nhảy tưng tưng trên mặt đất, kêu gào ầm ỹ, chửi rủa không ngớt

Hiệu trưởng mặc dù vô cùng giận dữ nhưng cũng không muốn giết một còn thần long trong truyền thuyết, dù sao thì đó cũng là vậy sùng bái của người phương đông, có nhiều thứ cần kiêng kị, cuối cùng ông ta nghiến răng liếc nhìn tử kim thần long rồi quay người bước đi

Thần Nam nhìn thấy bụng anh chàng này to như cái thùng nước, huyền võ giáp giống với màu vảy của nó cũng to lên theo, chàng ta lập tức hai mắt phát quang, nhìn chằm chằm tử kim thần long

Chàng thử kéo huyền vũ giáp ra, kết quả khiến cho tử kim thần long kêu ầm ỹ giống như lợn bị chọc tiết: "wào tên tiểu tử đáng chết này, muốn đục nước bắt cả hả, mau dừng tay, bụng của bổn long sắp vỡ rồi"Cuối cùng chàng đành buông tay ra

Khi thần nam kéo tử kim thần long về khu rừng trúc, tiểu thần hi buồn cười không ngớt, tử kim thần long buồn bã vô cùng, tuy nhiên lần này gặp họa, nhưng những điều tốt đẹp mà nó có được thì thật khó mà tưởng tượng hết, nó ăn một lượng lớn các linh dược tốt nhất, kinh khí trong người dồi dào, như muốn thoát ra khỏi người thần long của

Trở về khong được bao lâu, tử kim thần long dự cảm mình có thể sẽ ngủ say, nó yêu cầu Thần Nam chuẩn bị cho nó một phòng trống, sau đó nằm cuộn tròn trong đó, ngủ ngon lành

Thần nam biết, anh chàng này lần này đã được lợi không nhỏ, lúc này cơ thể nó tràn đầy linh khí, cần phải hoàn toàn tiêu hóa hấp thụ, mặc dù không giống như long bảo bảo ở cõi niết bàn phải mất nhiều thời gian như, nhưng trong thời gian ngắn nó cũng không thể nào có thể tỉnh lại được

"cơ thể và linh hồn của Linh thú, thần thú đúng là khiến cho người ta phải ngưỡng mộ, sau khi ăn tiên quả có thể trực tiếp hấp thụ linh khí hóa thành nguyên khí cho bản thân, đổi lại là con người e rằng kho có thể đồng hóa được lượng linh khí lớn như thế? Thần Nam có chút cảm thán

Chàng biết được rằng tử kim thần long một khi tỉnh lại , long nguyên nhất định sẽ vô cùng nhiều, võ công cũng bước vào một giai đoạn mới, tới lúc đó, hình dáng của nó có lẽ cũng lớn lên nhiều, nghĩ đến việc nếu như có một tử kim thần long to lớn làm tọa kì, mặt Thần Nam nở nụ cười, có đông phương thần long làm tọa kì, đó đúng là một việc thật hoành tráng

Mộng Khả Nhi suốt ba ngày liền không bước ra khỏi phòng, nàng ta ở trong phòng yên tĩnh, tĩnh tâm điều trị vết thương, khống chế sức mạnh phong ấn trong người, lần này nàng ta bị thương rất nặng, thứ nhất là đã vội vàng mở phong ấn, chống lại một trưởng của ngũ giai tuyệt thế cao thủ, không chỉ bị phong ấn phản lại mà còn bị đối phương đánh trọng thương

Sau đó truy sát Thần nam, nàng ta lại cố khống chế vết thương, giăng bẫy,và lại một lần nữa mở phong ấn, cố chịu sự phản lại của sức mạnh của phong ấn, đại chiến với Thần nam

Trong quá trình truy sát thần nam, do có hàng loạt những chuyện đột ngột xảy ra, nàng ta không những không tiêu diệt được đối phương mà bản thân còn liên tiếp bị thương, và liện tiếp bị chịu sỉ nhục, giận dữ, vết thương nặng lại tiếp tục xấu đi. Trong ba ngày này, Mộng Khả Nhi vận công không ngừng, ánh sáng ngũ sắc bao quanh người nàng ta chiếu sáng cả căn phòng, khiến cho cả khu nhà bao phủ đầy không khí thần thánh

Ba ngày sau Mộng Khả Nhi mở đôi mắt ra, lúc này cơ thể đang bị thương của nàng chưa hoàn toàn hồi phục, võ công mới chỉ phục hồi được một nửa mà thôi, nàng ta căm hận nghiến răng, đêm của ba ngày trước đã đem lại cho nàng ta bao điều tủi nhục, đường đuồng là tiên tử thành khiết của đạm đài cổ thánh địa lại bị một kẻ tầm thường trêu trọc, nàng ta thật sự như muốn phát điên

"Thần Nam chuyện của ta và ngươi vẫn chưa xong đâu"" Mộng Khả Nhi hai mắt phát ra hai đạo thần quang, căn phong giống như có một tia chớp lóe qua. Tới tận lúc này, nàng ta mới phát hiện ra phi kiếm trên người mình đã biến mất, nàng ta nghĩ chắc là Thần Nam đã cướp mất, nàng ta nắm chặt bàn tay, các ngón tay đều trở thành trắng bệch

Mộng Khả Nhi với thân phận không tầm thường, từ sau khi trở về từ vùng đất chết, danh tiếng của nàng ta đã lên tới đỉnh điểm, trong con mắt của người đời dường như đã trở thành hóa thân của tiên tử thánh khiết, rất nhiều người tôn sùng, kính trọng nàng ta, nàng ta vừa mới xuất quan không lâu, rất nhiều học sinh của thần phong học viện để tới thăm hỏi

Tuy nhiên may mà nàng ta sống ở khu nhà tiếp đón khách quý của Thần Phong học viện , những người bình thường căn bản không thể nào có thể đặt chân vào, tránh bị người khác làm phiền. nhưng những người bình thường không được đặt chân tới nơi đây nhưng không phải không có ai có thể tiếp cận được nơi này. Lãnh Phong, Đông Phương Phương hoàng đều lần lượt tới thăm nàng ta

Thần Nam là một người bạn đã cùng chung sống chết với nàng đương nhiên cũng không thể thất lễ được, chàng nghe nói Mộng Khả Nhi đã xuất quan liên tới khu nhà của khách qúy

Thần Nam trong đêm của ba ngày trước cũng đã bị trọng thương, nhưng vẫn còn nhẹ hơn Mộng Khả Nhi rất nhiều, trải qua ba ngày nghỉ ngơi, chàng căn bản đã hồi phục lại như ban đầu

Khi Mộng Khả Nhi nhìn thấy Thần nam mặt mày rạng rỡ xuất hiện trước mặt nàng ta, hai mắt nàng ta như muốn bốc lửa, thấp thoáng nhìn thấy đốm lửa nhảy nhót trong mắt nàng ta

Lúc này đám người Đông Phương Phượng Hoàng cũng vừa rời đi, trong phòng chỉ còn lại mấy người thanh niên mà Thần Nam không quen, chàng cười nói: "Mộng tiên tử đã khỏe nhiều chưa?"

Mộng Khả Nhi nghe thấy câu nói này, toàn thân run lên giận dữ, cảm thấy hai mắt Thần Nam đang nhìn vào chỗ không nên nhìn, máu nàng ta lại sôi lên, giận dữ đùng đùng, chân khí cuồn cuộn, suýt nữa thì bộc lộ ra ngoài, ra tay với chàng ta


"Không cần phải lo lắng, đã không còn nguy hiểm gì nữa rồi!" Mộng Khả Nhi khống chế tình cảm của mình, nhẹ nhàng trả lời

"ừm, thề thì tốt, một số thuốc tốt để trị ngoại thương ta mang tới, xem ra cũng có công dụng" Thần Nam cười khoa trương, hai người hai mắt đều nhíu lại

Mộng Khả Nhi mặt hơi đỏ, nếu như không có ma người thanh niên ở trong phòng thì nàng ta chắc rằng đã phát điên lên rồi

Một lát sau, mấy người thanh niên trong phòng đứng dậy cáo từ ra về, THần Nam nhìn thấy thế cũng đứng dậy, bây giờ chàng không muốn ở lại một mình cùng Mộng Khả Nhi

"Thần hunh khoan đã, ta có chuyện muốn nói với huynh" Mộng Khả Nhi kiềm chế không rút kiếm ra, vẻ mặt ôn hòa, lên tiếng giữ Thần nam lại

ở trước mặt những học sinh của Thần phong học viện Thần Nam không muốn cứ thế bước đi không quan tâm, đành dừng lại

Mộng Khả Nhi nhìn thấy những người thanh niên đó đã đi khuất, vẻ mặt lập tức lạnh lùng, giống như băng tuyết hàng vạn năm không tan, lúc này trên người nàng ta tuôn trào sát khí, dòng khí lạnh lẽo tràn ngập khắp khu nhà, cả không gian n hư mùa đông lạnh giá

Nàng ta lạnh lùng nhìn Thần Nam, có biết bao điều chưa nói, rât lâu sau nàng ta mới nói: "Trả lại triều lộ cho ta.."

"triều lộ là cái gì? Thủ trạc, phượng sai, hai là..."

Ta không muốn nói nhiều với ngươi, lập tức trả lại triều lộ cho ta" Mộng KHả Nhi giọng nói vô cùng lạnh lùng, nếu như không phải lúc này cơ thể nàng ta chưa hồi phục lại, và đang ở trong thần phong học viện thì có lẽ nàng ta đã dùng ngọc liên đài, giao đấu với Thần Nam rồi

Thần nam dường như không quan tâm tới vẻ lạnh lùng của Mộng Khả Nhi, chàng ta nói: "hứ, triều hà rốt cuộc là thứ gì? Xem ra là một thứ đồ hay ho. ừm. ta quyết định rồi, nếu như ta có nhặt được...nhất định sẽ giữ lại, tuyệt đối không trả lại cho cô"

"Ngươi..."Mộng Khả Nhi tức run người, cuối cùng lấy tay chỉ vào Thần Nam nói: "Hừm, nhưng không lâu nữa xem ngươi còn có thể cười được hay không."

Thần Nam cười ha ha nói: "Mộng tiên tử nàng hãy dưỡng thương thật tốt đi, không cần phải quá phí tâm lực, nếu không ta mời nàng đi dạo được không? Nghe nói dòng sông bao quanh thành gần đây phong cảnh rất đẹp.."

"Ngươi..."Mộng Khả Nhi vẻ mặt tím tái, nàng ta từ trước tới giờ chưa bao giờ xấu hổ giận dữ như ngày hôm nay, chuyện xảy ra trong đêm hôm đó là sự sỉ nhục lớn nhất đối với nàng, bây giờ Thần Nam lại nhắc lại lần nữa, động chạm tới nỗi đau đớn trong lòng nàng ta, điều này đối với một tiên tử thánh địa như nàng mà nói là một sự sỉ nhục vô cùng lớn.