Thần Mộ

Chương 149: Thái cực thần ma đồ

Đám người ở trong cốc đều vô cùng kinh ngạc. Bọn chúng biết rằng lúc này Thần Nam đã sức cùng lực kiệt, nếu như lúc này đuổi theo có thể dễ dàng giết được hắn. Tuy nhiên cảnh tượng trước mắt quá khủng khiếp khiến đám người không dám liều lĩnh tiến lên.

Đúng lúc Thần Nam cách đại điện khoảng một trượng, kẻ đứng đầu của một toán lính đánh thuê cuối cùng không nhịn được, cưỡi Phi long lao tới. Những Long kĩ sĩ khác trên không trung nhìn thấy có người bắt đầu hành động, cũng không nhẫn nhịn được thúc Phi long lao về phía trước, cũng muốn chia một phần công lao.

Mấy Long kị sĩ trong những ngày truy sát Thần Nam không hề có chút ưu thế nào, bởi sơn lâm làm hạn chế tầm nhìn làm bọn họ lại không nhanh nhẹn được hơn những kẻ ở trên mặt đất.

Ngoài ra, trong khu rừng nguyên thủy này, bọn họ cũng không dám liều lĩnh cưỡi Phi long bay cao trên không vì sợ kinh động tới những con Cự long thỉnh thoảng xuất hiện trên bầu trời. Mấy ngày qua bọn họ đã bị hạn chế rất nhiều. Bây giờ bọn họ cuối cùng đã có thể dựa vào ưu thế của mình xông lên hành động trước. Mấy con Phi long dường như đều chụm đầu lại lao về phía ngọn cốt sơn.

Thần Nam trong lòng lo lắng. Hắn không thể ngờ rằng những kẻ đi truy sát lại tới nhanh đến thế, đã đuổi tới đây. Nhìn những Phi long kị sĩ càng ngày càng tiến lại gần, hắn lấy hết chút sức lực cuối cùng của mình leo lên trên đỉnh núi, nhảy lên bậc thang của đại điện.

Trên bậc thang ngập tràn thần cốt, phát ra ánh sáng thánh khiết nhẹ nhàng, phản chiếu rất đáng sợ lên người Thần Nam đang toàn thân đầy máu.

Năm phi long kị sĩ nhanh chóng đuổi tới bầu trời đại điện, người nào cũng cầm đao kiếm lao xuống phía dưới. Trong mắt họ Thần Nam đã trở thành một miếng thịt nằm trên thớt, tất cả đều muốn giành được trước.

Tuy nhiên đúng trong lúc này, đại điện rung chuyển. Trong khu rừng phía xa xuất hiện hai bóng người cao lớn, hai tiếng gầm vang vọng đất trời, hai người viễn cổ cự nhân phát hiện ra những long kị sĩ trên bầu trời của đại điện, bọn họ như phát điên xông tới.

"Rầm!

"Rầm!"


"Rầm!"

Mặt đất rung chuyển dữ dội. Đám người trong cốc hoảng loạn chạy trốn, nhanh chóng trốn vào trong rừng. Mấy long kị sĩ cũng không còn lo tới giết Thần Nam nữa, đều cưỡi phi long chạy trốn.

Tuy vậy trong lúc hoảng loạn, một Phi long kị sĩ vẫn không cam tâm, chém ra một kiếm, đấu khí thanh thế mạnh khủng khiếp, phát ra âm thanh vang động đất trời. Thần Nam đã kiệt sức, vất vả lăn sang một bên.

"Bùm!" Một tiếng nổ vang lên. Thần cốt bị chém nát bay ra xung quanh, chín bậc thềm vỡ vụn. Thần Nam mặc dù không bị tấn công ở chính diện nhưng dư sóng của đấu khí lúc này cũng làm hắn khó có thể chống đỡ được. Năng lượng cực mạnh tiến vào trong người hắn, lục phủ ngũ tạng vốn đã bị thương nay lại một lần nữa bị chấn động. Vết thương vô cùng nghiêm trọng, hắn đã gần như tiến tới ngưỡng cửa của cái chết.

Viễn cổ cự nhân đời đời bảo vệ nơi này. Ma điện trong con mắt bọn họ là biểu tượng tối cao. Hai người khổng lồ nhìn thấy bậc thềm bị phả hủy phẫn nộ vô cùng, đuổi theo đám Phi long kị sĩ. Đám người ẩn trong rừng nhìn thấy cự nhân nổi điên như thế, tất cả đều vã mồ hôi hột. Bọn họ không phân biệt phương hướng chạy toán loạn, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Mấy phi long kị sỹ kinh hãi thất sắc, không thể ngờ rằng người khổng lồ phát cuồng lại thần tốc như vậy, dường như sắp sửa đuổi được bọn họ. Mấy con Phi long kinh hãi gầm lên lao lên bầu trời. Long kị sĩ bay ở sau cùng vô cùng kinh sợ, bởi vì hắn ta nhìn thấy hai người khổng lồ đã nhằm tới hắn, dường như không để ý gì tới những Long kỵ sỹ khác.

"Vù!" Một âm thanh vang trời. Cây cột đá trong tay một người khổng lồ bay ra, nhằm thẳng tới tên Long kị sĩ bay sau cùng.

"Wrào!" Phi long kêu lên một tiếng thảm thiết ngắn ngủi. Máu bắn phụt ra, từ không trung trút xuống như mưa. Cây cột đá lao thẳng tới đâm thẳng vào Phi long, trong chớp mắt đập gẫy xương đất gân của nó. Long kị sĩ trên lưng nó thì bị đập thành một đống thịt.

Những Long kị sĩ khác mặt cắt không còn giọt máu, mấy người sợ tới nỗi muốn tè ra quần. Những kẻ đang chạy trốn ở trong rừng cũng nhìn thấy tất cả. Những kẻ yếu tim sợ tới nỗi chân tay mềm nhũn.

Người khổng lồ sau khi đập nát kẻ dám khinh thường "thần sơn", dường như đã thoải mái hơn, tuy nhiên họ cũng không có ý bỏ qua cho những người khác. Bình thường vốn không có một quái thú nào dám xông vào lãnh địa của họ, cho dù là Cự long, có ngửi thấy mùi bọn họ cũng phải lùi tránh chín mươi dặm. Hôm nay lại có biết bao người dám kéo tới, hơn nữa lại yếu ướt bé nhỏ thế này, bọn họ cảm thấy quyền uy bị mạo phạm.

Phi long kị sĩ cuối cùng càng chạy càng xa, thoát khỏi phạm vi tấm công của cự nhân, nhưng những người ở trong khu rừng thì không dễ chịu như vậy, có chạy thế nào đi nữa thì cũng không thể nào chạy nhanh bằng bước chân của người khổng lồ.

Những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, rất nhiều người bị cự nhân dậm thành một đống thịt. Tuy nhiên may mà có cây cối ngăn cản tầm mắt của những người khổng lồ, hơn nữa những người này chạy trốn tán loạn ra khắp các phương hướng vì thế cũng giảm bớt thương vọng. Nhưng cho dù là như vậy, cũng đã chết hơn chín chục người. Đại quân tới truy sát ở gần sơn cốc này dường như đã tổn thất mất một phần tư.

Thần Nam dựa vào ý chí cứng rắn cố gắng chống chọi tới cùng. Hắn không dám nhắm hai mắt lại, vì biết rằng nếu như lúc này mà hôn mê đi chỉ sợ sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Nhìn thấy đám người đi truy sát bị cự nhân giày xéo, Thần Nam mỉm cười. Hắn biết những khổng lồ đi săn ở bên ngoài buổi tối sẽ trở về đây. Hắn sớm đã tính được tới tình hình trước mắt.

Tuy nhiên lúc này ý thức của Thần Nam càng ngày càng mơ hồ. Hắn cảm thấy không thể trụ vững được nữa. Hắn dùng nốt chút sức lực cuối cùng bò vào trong ma điện. Hắn muốn cầu cứu vị pháp sư giống như bộ xương khô ở bên trong, nhưng chỉ mới bò được vào bên trong hắn đã hôn mê.

Hai người khổng lồ sau giẵm chết vô số kẻ tới truy sát lại trở về sơn cốc. Bọn họ vái không ngừng, miệng lầm rầm khấn dường như đang sám hối điều gì. Sau đó, những người khổng lồ khác cũng lần lượt trở về. Bọn họ sau khi bỏ những vật săn được ở trong tay xuống cũng thành khẩn quỳ xuống đất, miệng không ngừng cầu nguyện điều gì đó.

Buổi tối, sau khi những người khổng lồ ăn xong đều đi về trong hang đá ở phía tây sơn cốc. Bọn họ trú đêm ở trong những cái hang khổng lồ đó.

Ánh trăng giống như dòng nước chiếu sáng mặt đất. Sơn cốc là một màu sáng bạc, chỉ có Bạch cốt sơn là có vẻ vô cùng lạnh lẽo, nơi đó lân tinh âm u, quỷ khí lẩn quất. Cung điện trên đỉnh núi xương trong đêm nhìn vô cùng đáng sợ, giống như một ác ma khổng lồ từ trong một bộ xương của nghìn vạn năm trước lấy ra một cái đầu lâu đáng sợ.

Sau cửa chính của đại điện là một màn tối đen như mực, không hề có một chút ánh sáng, từng luồng khí lạnh phát ra ngoài và phát ra những âm thanh quái dị lúc ẩn lúc hiện.

Thần Nam nằm ở sau cánh cửa trong cung điện tối om. Hắn vẫn cứ nằm trên mặt đất, xung quanh là những vết máu khô. Lúc này hắn đã ngừng thở, người đã lạnh dần, sinh khí trong người dường như đã mất hết. Hắn lúc này có thể nói một chân đã bước qua ngưỡng cửa của cái chết, chân sau đã bước vào một nửa.

Đúng lúc tia sinh khí cuối cùng trong người hắn sắp sửa biến mất, cơ thể hắn đột nhiên bay lên, nằm ngang trên không. Hai quang cầu một vàng một đen từ trong vùng đan điền của hắn thoát ra khỏi cơ thể bọc lấy người hắn, bắt đầu chuyển động xoay tròn.

Hai quang cầu chuyển động xoay tròn mang theo Thần Nam bay ra ngoài cửa điện, bay lên bầu trời đại điện. Trong bóng đêm hai quang cầu một vàng một đen sáng như hai vì sao.

Nhìn từ xa, trên bầu trời đại điện nằm trên Bạch cốt sơn đáng sợ, một người thanh niên mình đầy máu me nằm ngang trên không trung, một quang cầu với kim quang chói mắt và một quang cầu với ô quang lấp lánh bao bọc lấy hắn, nhang chóng chuyển động xoay tròn, cảnh tượng trong không trung thật vô cùng quái dị.

Hai quang cầu chuyển động càng ngày càng nhanh, cuối cùng hình thành nên một dải ánh sáng ở ngoài người Thần Nam, một nửa ánh sáng là kim quang lấp lánh, một nửa ánh sáng là ô quang phát sáng, cuối cùng dải ánh sáng biến thành một vòng ánh sáng, một nửa là kim quang, một nửa là ô quang. Vòng ánh sáng càng ngày càng lớn.

Tuy nhiên điều khiến người ta không thể ngờ tới được chính là quang cầu màu vàng bay tới một bên chỗ quang cầu màu đen quang cầu màu đến bay tới một bên của quang cầu màu vàng. Vòng ánh sáng hai màu cuối cùng hình thành một hình Thái cực. Hai quang cầu vàng và đen hình thành nên hai mắt âm dương của Thái cực đồ. Còn người Thần Nam ban đầu nằm thẳng, giờ co quắp lại thành hình chữ S, trở thành đường phân cách âm dương của Thái cực đồ.

Sau khi Thái cực đồ hình thành, tinh khí thiên địa ở xung quanh giống như bị hút lại, nhanh chóng tập trung tới đây. Một lượng tinh khí thiên địa tập trung lại, dần dần hình thành nên ánh sáng rực rỡ như tiên khí. Xung quanh Thái cực đồ ánh sáng và khói dày đặc, ánh sáng không ngừng tuôn vào bên trong.

Cũng trong lúc này, ánh trăng cũng bị tập trung lại, tạo thành một cột ánh sáng sáng chói, từ trên không trung nối liền với Thái cực đồ. Trong tích tắc linh khí cuồn cuộn trên ma điện hùng vĩ, ánh trăng, thiên địa tinh khí không ngừng tập trung về phía Thái cực đồ.

Thần Nam nằm ở giữa Thái cực đồ, bây giờ đang được linh khi tập trung vào trong cơ thể, kinh mạch bị đứt rời đang được nối lại, lục phục ngũ tạng vỡ nát đang được hồi phục. Linh khi dày đặc giống như tiên dược chữa trị ngoại thương, những vết thương ngang dọc trên người Thần Nam dần dần kín lại thành sẹo sau đó những vết sẹo cũng mờ dần, cho tới lúc hoàn toàn biến mất.

Ba canh giờ sau, khi người Thần Nam đã hồi phục lại tương đối, lại xảy ra điều kỳ lạ. Ngọc Như ý ở trước ngực hắn đột nhiên phát ra ánh sáng lấp lánh, ánh sáng thánh khiết nhnah chóng bao phủ Thái cực đồ của hai quang cầu vàng và đen, dường như muốn bắt lấy chúng.

Hai quang cầu vàng và đen lập tức giãy giụa, dường như muốn trở về trong đan điền của Thần Nam. Ánh sáng thánh khiết ngăn cản đường đi, cắt đứt đường trở về của chúng. Bọn chúng mặc dù không ngừng giãy giụa những cũng không có cách nào để thoát ra được

Hai quang cầu thấy không có cách nào để trở về vùng đan điền của Thần Nam, liền không ngừng lao lên, không ngừng tăng tốc chuyển động xoay tròn theo quỹ đao ban đầu, muốn làm tan đi ánh sáng thánh khiết do ngọc Như ý phát ra.


Thái cực đồ càng ngày càng hiện lên rõ ràng, dần dần có dấu hiệu thực thể hóa, linh khí đến từ tứ phương tám hướng cuồn cuộn như sóng biển tuôn trào, ồ ạt tuôn về phía Thái cực đồ. Ánh trăng tập trung lại ở trên cao hình thành một cột ánh sáng càng ngày càng sáng chói, cuối cùng giữa đất trời có một cột ánh sáng bị thực thể hóa nối từ mặt trăng tới Thái cực đồ.

Linh khí này như đồng thời truyền vào trong người Thần Nam, khiến hắn như muốn nổ tung. Người hắn căn bản không thể nào tiếp nhận được nhiều tinh khí như vậy.

Đúng trong lúc này, ánh sáng của ngọc Như ý mạnh hơn. Nó nhẹ nhàng rung lên, tất cả thiên địa tinh khí và ánh trăng đều tập trung về phía nó. Chỗ của ngọc Như ý như xuất hiện một cơn lốc năng lượng và ánh sáng thánh khiết trở thành một chiếc phễu lớn, hút tất cả linh khí ở xung quanh vào trong.

Linh khí không ngừng dồn dập chảy tới, còn ngọc Như ý thì giống như biển đón nhận hàng trăm con sông không hề từ chối thứ gì. Một miếng ngọc bội nhỏ bé lại tập trung được linh khí cuồn cuộn của thiên địa, đúng là không thể nào tưởng tượng được.

Hai quang cầu đen và vàng nhìn thấy linh khí thiên địa tập trung về phía ánh sáng thánh khiết của ngọc Như ý, chúng lại tăng tốc độ chuyển động xoay tròn lên gấp đôi. Thái cực đồ hoàn toàn thực thể hóa.

Linh khí thiên địa trong vòng mười dặm cuồn cuộn mạnh mẽ, toàn bộ không gian nổi lên cuồng phong, linh khí thiên địa cuồn cuộn tuôn trào về bầu trời ma điện. Còn cột sáng ánh trăng thì càng lớn dần lên, giống như một chiếc cột trụ trời nối liền trời đất, từ các vì sao nối tới Thái cực đồ.

Ngọc Như ý mặc dù giống như chiếc động không đáy hút lấy linh khí đang trào tới, nhưng cũng có một phần rất ít linh khí không bị cuốn vào cơn lốc xoáy năng lượng đó và đã bị Thái cực đồ hút lấy. Đương nhiên một phần rất ít linh khí so với mà ngọc Như ý hút được, trên thực tế là một luồng linh khí mạnh vô cùng.

Linh khí thông qua Thái cực đồ, tiến vào trong người Thần Nam, chữa trị những phần tạng phủ bị thương của hắn. Một canh giờ sau, nội thương của Thần Nam đã hoàn toàn bình phục, ngoại thương thì càng sớm bình phục hơn, không để lại dù chỉ là một vết sẹo.

Khi Thần Nam mở mắt ra thấy cảnh tượng mà hai quang cầu và ngọc Như ý tạo ra đã thật sự kinh ngạc. Cảnh tượng khủng khiếp khiến cho đại não nhất thời bị sững lại, tận hai phút sau mới định thần lại được.

Hắn nhìn hai quang cầu nói một mình: "Đây nhất định là hai sinh mệnh mà Vô Danh Thần ma đã nói tới. Bọn chúng dựa vào cái lò sưởi là mình mà không ngừng lớn lên, chắc là sợ mình chết đi sẽ liên luỵ tới bọn chúng, vì vậy đã ra tay cứu giúp."

Cảnh tượng mà ngọc Như ý tạo ra càng khiến Thần Nam kinh ngạc. Hắn không thể ngờ rằng một miếng ngọc bội bé xíu lại giống hệt như một chiếc động không đáy, hút tất cả những linh khí cuồn cuộn vào bên trong. Điều này khiến hắn khó có thể hình dung được.

Ngọc Như ý hút lấy linh khí đồng thời cũng muốn hút lấy cả hai quang cầu kia khiến thần Nam vô cùng kinh ngạc. Cho tới tận lúc này hắn mới tin lời Vô Danh Thần ma. Ngọc Như ý có thể là vật cấm kị của thời kì xa xưa, có lẽ đây cũng là hy vọng của hắn, có thể lợi dụng ngọc Như ý để loại trừ sự uy hiếp của hai quang cầu.