Lăng Vân cười nhạt nói: "Thần Nam, ngươi thật là cao số! Nếu như ngươi chết ở trong núi, có lẽ sẽ là một chuyện tốt hơn không? Đáng tiếc cuối cùng vẫn để cho ngươi chạy thoát, tuy nhiên, cũng không cần phải vội, ngươi vẫn khó có thể thoát được khỏi cái chết, hơn nữa còn phải chết trong thân bại danh liệt. Ha...ha...ha...".
Sự việc đã đến thế này, Thần Nam cũng không muốn nói nhiều với hắn. Tay cầm trường đao quét mạnh về phía trước, ánh sáng của đao chói lóa, giống như lưỡi hái của tử thần, phát ra tiếng động vô cùng đáng sợ, ẩn hiện một năng lượng cuồn cuộn khủng khiếp. Khu nhà vừa mới tạm yên ổn lại phải hứng chịu từng đợt khí cuồng nộ như biển cả, gạch ngói bay tứ tung, cát bụi mù mịt.
Một đao mạnh khủng khiếp này đã khiến cho Lăng Vân mặt mày biến sắc, hắn ta nhìn về phía lão Tứ giai cao thủ thét lên: "Lão quản gia! Chúng ta cùng lên, phải nhanh chóng bắt lấy hắn ta, tránh đêm dài lắm mộng"
Tứ giai cao thủ vốn đang điều khí, nghe thấy Lăng Vân nói vậy, vội vàng xông lên. Hai người, hai đạo kiếm khí tấn công vào trường đao sáng chói của Thần Nam.
"Bùm"
Cả khu vực giống như đang bị động đất, mặt đất rung chuyển ẩm ầm, dưới chân của ba người xuất hiện một vết nứt lớn, vươn dài mãi ra xa. Ánh sáng chói lòa của thanh đao đối đầu với kiếm khí phát ra một sóng năng lượng khủng khiếp, cả khu nhà bị nổ tan nát, gạch ngói trong tích tắc hóa thành bột, cả khu nhà giống như một sa mạc thu nhỏ, sáu cao thủ đi theo Lăng Vân thì bị đánh bật ra, kẻ nào miệng cũng hộc máu tươi.
"Bùm ...bùm... bùm..."
Tiếng nố đinh tai nhức óc vang lên không ngớt, tất cả những khách khứa trong các khu nhà lân cận đều sợ hãi chạy trốn. Ánh sáng của đao và kiếm khí giống như tia chớp vụt sáng lên trong đêm đen, chiếu rọi cả trời đêm. Ba cao thủ đều lấy hết sức bình sinh giao đấu, chẳng màng sinh tử, sử dụng tất cả những tuyệt học của mình tấn công đối thủ.
Trong người Thần Nam, ma công kinh thiên động địa không ngừng lưu chuyển, hóa giải mọi luồng khí công kích dữ dội ở bên ngoài, trường đao trong tay sáng rực giống như cầu vồng, mang theo từng tiếng sấm dậy, ba đại cao thủ lại tiếp tục lao vào nhau.
"Bùm... bùm... bùm..."
Từng dãy nhà không ngừng đổ xuống, ba người đã thay đổi chiến trường đánh giết chuyển sang một khu nhà khác, trận chiến diễn ra vô cùng khốc liệt, nhà đổ, mặt đất tách ra, sát khí ngút trời. Ánh sáng của thanh đao, kiếm khí khiến cho trăng sao trên trời phải thất sắc, cùng với những chuyển động không ngừng của cả ba người, đám cao thủ ở vòng ngoài bị Thần Nam đánh gục, đều đã chết trong lúc hôn mê, chính bởi ảnh hưởng của kiếm khí và trường đao ba người.
Thần Nam một mình chống lại hai Tứ giai cao thủ, mặc dù không chiếm được thế thượng phong, nhưng đối phương cũng tạm thời chẳng thể làm gì được hắn. Tuy nhiên chân khí trong người Thần Nam lại bắt đầu biến động, đương nhiên dưới áp lực lớn của hai Tứ giai cao thủ, huyền công lại bắt đầu nghịch chuyển.
Thần Nam giật mình kinh hãi, cùng với sự tăng tiến của công lực, điều mà hắn không mong muốn xảy ra nhất, chính là việc huyền công bị nghịch chuyển. Trước đây, khi còn ở Tam giai cảnh giới, Thần Nam phát hiện ra rằng, cứ mỗi lần huyền công nghịch chuyển thì chân khí màu đen trong người hắn lại càng lớn mạnh hơn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tới một lúc nào đó, có lẽ chân khí trong người hắn sẽ hoàn toàn bị biến chất, hóa thành chân khí nghịch chuyển màu đen, tới lúc đó chỉ sợ rằng huyền công sẽ vĩnh viễn không bao giờ có thể đảo ngược lại được. Kim sắc chân khí e rằng cũng sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cơ thể hắn.
Thần Chiến đối với việc nghiên cứu võ học có lý luận sâu sắc, cộng với võ công cái thế cũng đã không ít lần nhắc nhở Thần Nam không được nghịch chuyển huyền công, điều đó nhất định phải có đạo lí của nó. Nếu như có sự lựa chọn, Thần Nam đương nhiên cũng không muốn phải nghịch chuyển huyền công, nhưng từ sau lần đầu bị ép phải nghịch chuyển, chân khí trong người hắn có lúc đã không chịu theo sự khống chế của hắn, tự động nghịch chuyển.
"Á" Thần Nam ngửa mặt lên trời thét lên một tiếng, chân khí trong người hắn đã bị sức mạnh của hai cao thủ kích thích tới hoàn toàn không thể khống chế được nữa, cuối cùng phải nghịch chuyển phương hướng. Chân khí Kim sắc sáng chói trong chớp mắt đã biến thành một màu đen như mực, tiếp theo đó là phát ra những sóng dao động đen kịt vô cùng đáng sợ.
Mặc dù trong bóng đêm, nhưng Hắc khí vẫn phát ra ánh sáng, giống như những bóng ma xuất hiện xung quanh Thần Nam. Chân khí màu đen cuồn cuộn, còn mạnh hơn rất nhiều so với chân khí Kim sắc trước đó.
Lăng Vân và lão cao thủ Tứ giai sợ hãi nhìn Thần Nam, bọn chúng không biết trên người hắn rốt cuộc đã xảy ra sự thay đổi gì. Nhưng có một điều chúng có thể khẳng định, đó là Thần Nam ở trước mặt lúc này đây, đáng sợ hơn rất nhiều, sức mạnh của hắn cuồng bạo dao động, khiến cho chúng cảm thấy vô cùng bất an.
Thần Nam mặc dù không muốn nghịch chuyển huyền công, nhưng cũng chẳng thể thay đổi được gì. Sau khi nghịch chuyển, hai mắt hắn phát ra hai đạo ô quang, trong lòng bỗng xuất hiện sát khí. Nhìn kẻ thù ở trước mặt, trường đao trong tay phát ra ánh sáng càng đáng sợ hơn.
"Bùm"
Thần Nam thét lên một tiếng, múa đao vun vút, trường đao với sức mạnh khủng khiếp chém về phía hai cao thủ. Ánh sáng đen dài chừng bốn trượng như nối liền với địa ngục U minh. Đi cùng theo ngọn đao này là tiếng vọng như của ma quỷ vang lên, khiến cho những người nghe thấy đều sợ dựng tóc gáy.
Ảo giác ư? Tưởng tượng ư?
Lúc này đây, Lăng Vân và Lưu quản gia đã không còn có thể phân biệt được rõ đòn tấn công của Thần Nam, bọn chúng chỉ có thể thét lên một tiếng, dồn sức chống lại một đao của hắn.
Tiếng nổ vang vọng khắp thiên địa, những tia sét đen kịt vụt bắn trên bầu trời, đã làm kinh động tới vô số những kẻ tu luyện trong thành Tội Ác, rất nhiều người đã nhanh chóng chạy tới phía này.
"Hừ" Ngọn lửa ma bao bọc bên ngoài Thần Nam càng trở nên đen kịt, giống như một tấm ma giáp khoác trên người hắn. Trường đao trong tay Thần Nam nhanh như chớp bổ xuống, hết đao này tới đao khác, chém về phía Lăng Vân vầ Lưu quản gia.
Một tiếng sấm vang rền, chiếu sáng khắp không gian, âm thanh vang động khắp thành Tội Ác, Lăng Vân và Lưu quản gia bị Thần Nam đánh tới phải lùi lại năm bước.
Thần Nam cũng không tha cho chúng, cứ thế xông thẳng lên,cứ mỗi một bước đi lên là chém một đao, lấy sức một mình chống lại hai Tứ giai cao thủ.
"Bùm... bùm... bùm..."
Sau tiếng nổ, Lăng Vân vẻ mặt tái nhợt, còn Lưu quản gia thì không ngừng thổ huyết, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa mà há miệng phun ra máu tươi, vết thương càng thêm chồng chất. Lão ta rõ ràng không thể tiếp tục cầm cự được nữa.
"Hừm! Lăng Vân, ngươi chết đi" Thần Nam bước lên một bước, trường đao trong tay lúc này giống như Ma đao, trông như một mặt trời đen chiếu sáng ở trước vai Thần Nam, ánh sáng chói lòa khiến cho người ta không thể nào mà nhìn thẳng vào được.
Sức mạnh cuồn cuộn trong không gian, một đòn mạnh nhất cuối cùng cũng được xuất ra, Lăng Vân và Lưu quản gia giật mình kinh hãi, đành phải cố gắng khắng cự.
"Bùm"
Lại thêm một tiếng nổ vang trời, trong ánh sáng chói lòa đó, Lăng Vân bị trúng đòn lùi lại mười mấy bước, còn Lưu quản gia thì ngày càng yếu ớt, liên tục thổ huyết, lảo đảo bắn về phía sau. Lão ta vốn đã bị thương nhưng vẫn cố gắng chế trụ xông vào hợp lực với Lăng Vân, giờ lại bị trúng thêm một đòn, đã khiến cho nội thương ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Lăng Vân và Lưu quản gia không thể ngờ tới rằng Thần Nam lại có thể mạnh tới mức này. Không những có thể một mình chống lại hai người bọn chúng mà lại còn chiếm được thế thượng phong. Nếu như không phải là hai người bọn chúng liên thủ lại thì đã sớm chiến bại rồi.
Sáu cao thủ đứng ngoài quan sát, khi thấy Lưu quản gia một lần nữa lại bị thương, vội vàng xông vào trận, kêu lên: "Sư phụ..."
Bọn chúng chen vào giữa Thần Nam và bọn Lưu quản gia, Lăng Vân.
Thần Nam thét lớn: "Cản ta thì phải chết"
Hắn giơ trường đao xông về phía trước, Lăng Vân nhanh chóng lùi lại. Y đã nghe thấy những âm thanh từ xa vang tới, đoán biết được rằng có nhiều tu luyện giả sắp tới đây, vì thế y vốn không cần phải liều mạng nữa.
Thần Nam đương nhiên cũng biết có cao thủ đang tới, nhưng hắn không hề dừng lại, tiếp tục thực hiện "kế hoạch đại chiến". Ánh sáng lấp lánh trong tích tắc chém vào ngực của một cao thủ, kẻ đó lập tức chết ngay tại trận.
Năm kẻ còn lại chặn ở giữa Thần Nam và Lưu quản gia, khi nhìn thấy những bóng người thấp thoáng ở phía xa, đang tiến lại phía này, bọn chúng vội hét lớn: "Ác ma Thần Nam ở đây, hắn ta đã về thành Tội Ác rồi, mau mau giết hắn".
"Hừ" Thần Nam nhếch mép cười nhạt, ô quang trong mắt càng khiến cho người ta khiếp sợ. Hắn bước nhanh về phía trước, vung trường đao lên, năm cao thủ ở trước mặt hắn giống như cỏ dại không thể chống nổi một đòn. Trường đao vung lên trong chớp mắt đã phá tan thanh kiếm trong tay một người. "Phập" đầu kẻ đó bị chém văng đi, máu tươi phun ra, trong không gian, một mùi máu tanh từ từ bốc lên.
Lúc này, Thần Nam như hóa thân thành một ma vương khát máu, trường đao cứ liên tục vung lên, một đao chém tan ba thanh trường kiếm, xuyên thẳng vào lưng, bốn mảnh thi thể liền rơi xuống mặt đất, máu tuôn ra như suối.
Hai cao thủ còn lại đã sợ vỡ tim, rất muốn chạy trốn nhưng chính trong lúc chúng vừa nhấc chân lên thì đã bị trường đao của Thần Nam đâm xuyên qua ngực, bị xiên vào cùng nhau.
Thần Nam cười nhạt, tung hai tên đó về phía Lăng Vân, sau đó nhanh chóng tiến về phía Lưu quản gia.
"Bọn Lăng gia vô xỉ các ngươi, bây giờ có thể chết hết được rồi" Trường đao của Thần Nam chém xuống, ánh sáng soi rọi cả khuôn mặt tái nhợt của Lưu quản gia, sức mạnh cuồn cuộn tuôn trào khiến cho đất trời như rung chuyển.
Đúng trong lúc này, những bóng người ở phía xa cũng xông tới cách đó chừng mười trượng, có người thét lên: "Ác ma Thần Nam dừng tay lại"
"Dừng cái con mẹ nhà ngươi!" Thần Nam thét lên một tiếng, sức mạnh của trường đao trong tay thể hiện rõ quyết tâm của hắn, nếu như không thể giết được Lưu quản gia thì sẽ không ngừng lại.
Lăng Vân mặt mày hoàn toàn biến sắc, trường kiếm nhanh chóng phóng ra. Nếu như Lưu quản gia, một siêu cấp cao thủ bị giết, thế lực của Lăng gia tại thành Tội Ác sẽ hoàn toàn bị tan rã, chỉ còn lại có một mình hắn ta. Vì thế Lăng Vân không thể để cho cao thủ chủ chốt này chết được.
"Bùm" một tiếng, ba đại cao thủ đều lùi lại. Thần Nam cười nhạt, Lăng Vân sắc mặt tái nhợt, Lưu quản gia lại tiếp tục phun ra máu, cuối cùng chao đảo ngã ra mặt đất.
Lúc này những tu luyện giả cũng chạy tới gần Thần Nam, thi nhau chửi rủa hắn.
Thần Nam cười nhạt nói: "Thật là một đám ngu ngốc, ta nghĩ rằng lúc các ngươi chạy tới đây chắc cũng đã phát hiện ra những mảnh giấy ở trên đường. Những chuyện xảy ra ở vùng đất chết ta đã viết vô cùng rõ ràng, nhưng các ngươi lại cứ tin những lời nói một phía của tên vô sỉ nhà họ Lăng này, lại muốn giết ta "thay trời hành đạo"."
"Hừm! Tên ác ma đừng có giảo biện"
"Tên khốn nạn vô sỉ sát hại một cách tàn bạo những người bạn của mình bây giờ đang muốn đối trắng thay đen, hãm hại Lăng anh hùng, thật là vô sỉ mà"
"Chúng ta cùng xông lên giết hắn, báo thù cho bảy anh hùng đã chết"
Thần Nam quả thật đã nổi nóng, thân rơi vào vùng đất chết, bảy người không thoát được gọi là bảy anh húng, hắn cũng chẳng có gì để nói, những người này đáng được gọi như thế. Thế nhưng Lăng Vân, một kẻ tiểu nhân vô sỉ bỉ ổi bỏ rơi đồng bạn của mình, vậy mà cũng được gọi một cách kính trọng như vậy, Thần Nam đương nhiên không thể nào có thể chấp nhận được.
Tuy nhiên Thần Nam cũng để ý thấy dường như cũng có một số người đang giữ thái độ trầm mặc, hình như đang suy nghĩ về những lời được viết trên mảnh giấy mà họ nhặt được ở trên đường, liệu có thật hay không?
Thần Nam trong lòng vui mừng, hắn không hề hi vọng mọi người tin lời chàng nói, nhưng chỉ cần có thể làm giao động của họ là được rồi. Chỉ cần khiến cho những người trong thành Tội Ác bàn tán, bắt đầu nghi ngờ chân tướng thì có thể coi như những tờ giấy mà hắn tung ra đã có tác dụng.
"Hì" Thần Nam cười nhạt, thét lớn: "Sự thật ta đã viết rất rõ ràng, nhưng các ngươi căn bản không tin ta, ta chẳng còn điều gì để nói với các ngươi. Bây giờ ta phải đi, nếu như còn ngăn cản ta, đừng trách ta không nương tay"
Thần Nam quay đầu nói với Lăng Vân: "Tiểu nhân vô sỉ, tạm thời để cho ngươi sống thêm mấy ngày. Sau này ta nhất định sẽ lấy mạng của ngươi, trả thù cho bảy người bạn đã mất"
Thần Nam cầm lấy trường đao xông ra ngoài, vô số kẻ tu luyện gầm thết, lao lên cản đường của hắn. Phía xa, lại thấp thoáng những bóng người cầm theo đuốc xông tới, thành tội ác giờ đây là một màn hỗn loạn.
"Hừm! Ta đã nói "cản ta thì phải chết!""
Thần Nam không hề nương tay, trường đao vung lên, một luồng sáng xuất hiện, giống như cầu vồng bắc trên không, đao khí mạnh mẽ cuồn cuộn, rất nhiều kẻ ở đó vẫn còn chưa bị ánh đao quét qua nhưng đã bị sóng dao động đó hất tung.
Một đao mạnh mẽ không ai có thể ngăn cản được, hơn nữa ánh đao lấp loá đáng sợ càng khiến cho người ta kinh hãi. Tuyệt đại đa số đều lùi lại, những kẻ không lùi lại, giơ đao, kiếm lên cản, nhưng những người này làm sao có thể so sánh với Thần Nam khi đã đạt tới Tứ giai cảnh giới được chứ?
Vố số đao kiếm không ngừng rơi xuống đất, ánh đao giống như thần quang lướt qua đỉnh đầu hết kẻ này tới kẻ khác, đầu người lăn lóc. Từng cơn sóng máu vụt lên trời, mười mấy thi thể không đầu đổ xuống đất, hơi máu bao phủ khắp bầu trời cả khu nhà.
"Ngu xuẩn, ta đã nói Lăng Vân là kẻ bỉ ổi vô sỉ. Các ngươi có não không vậy, tất cả đều là những lời nói một phía của hắn ta" trường kiếm trong tay Thần Nam hướng lên trời, hắn thét lên: "Kẻ nào dám cản ta".
Lúc này ở đây đã tập trung hơn một trăm người tu luyện, nhưng bọn họ chỉ đứng im phăng phắc, không một ai dám trả lời. Thần Nam cười nhạt, quay đầu nhìn Lăng Vân sau đó nhanh chóng rời đi.
"Một ngươi uy chấn trăm người", lúc Thần Nam bỏ đi, tuyệt không có ai dám ngăn cản.
Một lúc sau mới có người thét lên: "Đuổi theo! Chúng ta không làm gì được hắn, nhưng nhất định có người có thể chế ngự hắn, bây giờ tin tức đã được truyền đi, sẽ có vô số những cao thủ hùng mạnh tới đây để bắt hắn"
Thần Nam sau khi xông ra khỏi một trăm trượng, nhanh chóng lao vào một ngõ nhỏ, sau đó vẫy tay lên bầu trời, Tử Kim Thần Long vụt lao xuống, chở hắn lao vào bầu trời đêm mất dạng.
Thần Nam từ trên không trung nhìn xuống những bóng người thấp thoáng trên mặt đất, vẻ mặt bình tĩnh.
"Wào..tiểu tử, càng ngày càng to chuyện rồi, hành động đêm nay khó mà tiếp tục được nữa. Chúng ta mau rời khỏi đi thôi!"
"Không, mặc dù xảy ra nhiều điều không thể ngờ tới, nhưng cũng không hề ảnh hưởng tới kế hoạch của ta. Trò hay mới chỉ bắt đầu, đêm nay ta nhất định phải "chết", nếu không thì khó mà dẫn dụ được Mộng Khả Nhi. Nếu ả không xuất hiện, thì ai có thể rửa sạch tội danh cho ta chứ? Hừm! Sau này còn phải xem đại chiến của ả và Lăng Vân nữa. Hắc...hắc...hắc..."
"Wào..thì ra là như thế. Sao không sớm nói cho ta biết, bây giờ chúng ta làm gì đây?"
"Đại chiến! Khiến cho thành Tội Ác loạn tới cực điểm. Nói đơn giản hơn là đi "giết người""
"Wào.. ta thích lắm!"
Đây sẽ là một đêm đổ máu.