Buổi tối gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm của hoa cỏ.
Lúc này Thần Nam và Tử kim Thần long đã đi xa cách Ma điện mười mấy dặm, bởi vì nơi đó mùi tanh quá nồng nặc. Trong rừng một người một rồng ngồi đối diện bên đống lửa.
Tử kim Thần long vừa xé con gà rừng đã được nướng vàng ươm vừa sùi bọt mép nói: "Hai tên thần thối tha đó đánh nhau cũng không đến nỗi nào, đã quấy rầy việc tắm rửa của ta, ta tức giận cho chúng một cái tạt đuôi, khiến chúng bay tung đi. Ai mà ngờ được hai tên khốn nạn bỉ ổi vô sỉ đó lại không chịu bỏ qua cho ta. Đuổi tới cùng, đánh tới tấp, bà nhà tên thần đó chứ, hại ta đây phải tránh đông trốn tây, cuối cùng vẫn bị một tên khốn nạn đó bắt được. Cái tên tự cho là mình đúng đó bắt ta làm tọa kỵ cho hắn. Hừm! Ta đây vốn phong lưu phóng khoáng, anh tuấn nho nhã, như là một anh rồng đẹp trai không kẻ nào sánh bằng, làm sao có thể làm tọa kỵ cho tên vô sỉ đó được. Cuối cùng tên khốn nạn đó đã dùng Cửu U Bạch Cốt đại trận nhốt ta dưới lòng đất. Bà nhà tên thần đó chứ, ta bị nhốt cả nghìn năm! Hại ta hàng nghìn năm qua không được tắm nắng mặt trời. Chàng rồng đẹp trai không ai sánh bằng như ta đã phải chịu một sự tàn nhẫn như vậy đó!"
Tử kim Thần long nước bọt bắn tung tóe, giải tỏa những bất mãn trong lòng. Thần Nam giờ đã quen với việc nó lúc nào cũng nói tục tĩu, tuy nhiên cũng có chút cảm thán. Trong số Thần long sao lại có kẻ đốn mạt thế này chứ? Chẳng có chút uy nghiêm nào của thần thú, rõ ràng giống với một kẻ cô đồ lưu manh.
Thần Nam biết được một chuyện vô cùng đáng sợ từ Tử kim Thần long. Lão pháp sư trong ma điện chính là cổ thần năm đó may mắn thoát chết! Ông ta sao lại phải giấu giếm như vậy? Thần Nam từ trước tới giờ vốn không biết, tuy nhiên hắn cho rằng đó chẳng phải là chuyện tốt lành gì. Có lẽ cổ thần cảm nhận được ma khí trên người hắn, có lẽ ông ta phát hiện ra hai quang cầu trong người hắn, có lẽ...
" Ngươi đã bị nhốt trong lòng đất không phân biệt được ngày đêm, trong tình trạng không có cái ăn uống, sao lại có thể sống được vậy?"
Tử kim Thần long dường như vô cùng hận vị cổ thần đó, nó cắn mạnh đùi gà rừng, nói: "Tên thần thối tha đó quả thật vô cùng đáng ghét. Trong một năm hắn ta quá nửa thời gian là ở bên ngoài, mỗi lần trở về ném cho ta một ít ma thú tinh hạch. Ta sợ nhất là hắn ta chết ở bên ngoài, lại mong hắn ta sớm chết đi. Đúng là cực kỳ mâu thuẫn."
Thần Nam cười nói: "Khi ông ta trở về, nhìn thấy Ma điện bị sụp, được biết ngươi đã thoát khỏi giam cầm, không biết sẽ có thái độ thế nào?"
"Đương nhiên là phải mau mau chạy trốn rồi. Lão ta trong trận thần chiến đã bị trọng thương. Đã không thể hồi phục lại được, đối diện với ta chỉ có thể chạy trốn mà thôi. Tuy nhiên đáng tiếc, ta cũng... grwào..." Tử kim Thần long ngẩng đầu lên trời gầm một tiếng dài than thở ông trời không công bằng, vừa mới thoát khỏi giam cầm đã gặp phải kiếp nạn lớn này.
Khi Thần Nam nói ra lại lịch của ngọc Như ý, Tử kim Thần long mở to hai mắt, gào lên: "Ngọc Như ý chính là thần bảo năm đó hai tên thần khốn nạn đó tranh giành?... Grào... Sao ta lại đen đủi thế này! Theo như hai tên thần khốn kiếp đó nói, ngọc Như ý là vật cấm kỵ từ thần thoại thời đại trước truyền lại, cho dù là giới tiên thần cũng không biết lai lịch của nó. Nghe nói những kẻ nào động tới vật này cũng không có kết cục tốt đẹp. Hai tên thần khốn nạn đó chính là một ví dụ. Grwào..."
"Thần thoại thời đại trước..." Thần Nam mở to mắt.
"Đúng thế! Giới tiên thần, từng bị hủy diệt một lần. Những kẻ hùng mạnh nhất đều đã chết!" Tử kim Thần long cũng chỉ biết có như vậy, còn những tình tiết cụ thể thì nó cũng không thông hiểu.
Thần Nam nhìn chằm chằm vào miếng ngọc Như ý trong tay mình. Miếng ngọc bội nhỏ bé này trong mắt hắn nặng như núi Thái sơn, nếu như không phải Vô Danh Thần ma nói với hắn ngọc Như ý có thể giúp hắn chế ngự được hai quang cầu trong người thì lúc này hắn quả thật chỉ muốn ném cái vật cấm kỵ đáng sợ này đi.
"Ngươi đã có một ý thức hoàn thiện, vậy rốt cuộc ngươi chứa đựng những bí mật gì đây?"
Thần Nam vừa dứt lời, ngọc Như ý đột nhiên phát sáng, tỏa ra ánh sáng thánh khiết lấp lánh. Một giọng nói con gái phát ra đứt quãng truyền vào trong tim Thần Nam: "Ta là ai... Ta là ai... Ta phải được nhìn lại sánh sáng mặt trời... Ta phải được nhìn lại ánh sáng mặt trời..."
Thần Nam giật mình, tay run lên, ngọc Như ý rơi xuống đất.
Tử kim Thần long dường như cũng nghe thấy giọng nói đó. Lúc này nhìn thấy vậy cấm kỵ đáng sợ tỏa ra ánh sáng khủng khiếp rơi xuống bên cạnh, nó sợ hãi tới nỗi vù một cái leo thẳng lên đỉnh đầu Thần Nam, không còn vẻ ngông cuồng tự cao tự đại hàng ngày nữa.
"Sợ quá! Trời ơi! Nó đã dùng ý thức nói chuyện với ta..." Tử kim Thần long túm chặt lấy tóc Thần Nam, chỉ sợ không cẩn thận rơi xuống đất. Ánh sáng của ngọc Như ý không biến mất, giọng nói vẫn đang vang lên: "Ta là ai... Ta là ai... Ta phải được nhìn lại sánh sáng mặt trời... Ta phải được nhìn lại ánh sáng mặt trời."
Thần Nam kinh hãi nói : "Tu Di Nạp Giới Tử..."
"Gwào... Ta sợ quá... Đừng nói nữa, gwào..." Tử kim Thần long kêu ầm ỹ trên đầu Thần Nam.
Đột nhiên ngọc Như ý phát ra một chùm ánh sáng bao phủ Tử kim Thần long ở bên trong, khiến nó sợ hãi khóc lóc ầm ỹ: "Đại thần, xin tha mạng... Ta cũng không biết người là ai.... Wào..." Nó rên rỉ.
Một giọng con gái vang lên từ miếng ngọc Như ý: "Phá thiên thần đao, minh viết đại long, nếu như ngươi đi tìm. Ta trả lại long nguyên cho ngươi."
Vừa nói xong, gió mây biến động, thiên địa thất sắc, tiếp theo là chín tiếng sầm rền vang, vang dội chín tầng mây, kinh động chín tầng địa ngục, âm thanh chấn động tam giới lục đạo! Vô số kẻ sức mạnh thông thiên vô thượng đang ngủ say giật mình.
Chín tiếng sấm vang động đất trời khiến Thần Nam và Tử kim Thần long bị kinh động tới mức suýt nữa ngã lăn ra trên mặt đất. Ngọc Như ý phát ra một ánh sáng thần thánh mạnh mẽ, truyền vào trong người Tử kim Thần long.
Chỉ trong giây lát tiếng sấm ngừng lại, mây đen trên bầu trời bay đi. Ánh trăng êm dịu lại xuất hiện trên khu rừng.
"Grwào!" Tử kim Thần long gầm lên như điên cuồng, sau đó lao thẳng lên bầu trời đêm.
"Ha ha ha... Trong người ta xuất hiện một chút long nguyên, có thể bắt đầu tu luyện lại... Gwào.."
Thần Nam trong lòng giật mình, không biết bản lĩnh của nó giờ này thế nào. Nếu như nó hồi phục lại được mấy phần thần thông, hắn lập tức bỏ chạy.
Tử kim Thần long từ trên không trung lao xuống, người vẫn bé như vậy nhưng rõ ràng là đã có vài phần linh khí nên có thêm chút khí thần thánh. Thần Nam bình tĩnh lại, người anh chàng này mặc dù phát ra dao động năng lượng không hề yếu nhưng rõ ràng không thể uy hiếp đến hắn. Nếu như chia theo cảnh giới của cao thủ của con người thì Tử kim Thần long cùng lắm là cao thủ sắp có cấp bậc.
Lúc này ánh sáng của ngọc Như ý dần mờ đi, giọng nói của người con gái ở bên trong vọng ra vẫn không hề thay đổi, nhưng vẫn không nhận ra bản thân, lại truyền ra câu nói ban đầu: "Ta là ai... Ta là ai... Ta phải được nhìn lại sáng sáng mặt trời... Ta phải được nhìn lại ánh sáng mặt trời."
Cuối cùng giọng nói biến mất, ánh sáng của ngọc Như ý cũng vụt tắt.
Tử kim Thần long lấy chân vỗ nhẹ ngực, sau đó lại vuốt trán, nói: "Grwào... Đáng sợ quá!"
"Đi tìm đại long đao về đi! Như thế ngươi có thể hoàn toàn hồi phục lại như ban đầu." Thần Nam ngồi bên đống lửa cười nói.
Tử kim Thần long lộ ra vẻ nghi hoặc, nói: "Tại sao cô ta lại bảo ta đi tìm đại long đao chứ?"
Thần Nam cho thêm củi vào đống lửa nói: "Trong giới tu luyện, thần binh bảo đao như thế nào mới xứng với hai chữ "khôi bảo" chứ? Chỉ có những binh khí thần được lưu truyền hàng vạn năm, trải qua sự khảo nghiệm của năm tháng được nhiều người chấp nhận mới được gọi như vậy. Huyền Vũ giáp chính là nằm trong danh sách này, tuy nhiên nó không phải là mạnh nhất ở trong đó. Có một thứ khôi bảo từ trước tới giờ chưa từng xuất hiện, nhưng đã được mọi người lưu truyền, chỉ có nó mới xứng là đệ nhất thần binh. Nghe nói một kẻ có thể chống lại với cả trời đất khi luyện long tinh, đã mất hàng nghìn năm mới có thể luyện ra thứ thần binh này, uy lực của nó có thể phá hủy trời đất. Ta cho rằng đại long đao mà cô gái trong ngọc Như ý nói chính là thứ khôi bảo này. Cô ta tìm tới ngươi chính là vì ngươi là ngũ trảo Tử kim Thần long, vô cũng nhạy bén với khí tức của long tinh hàng ngàn năm trước."
"Ta cũng từng nghe truyền thuyết này. Chẳng lẽ thứ thần binh đó là đại long đao, thứ mà giới tiên thần đều không có được. Ta làm sao có thể tìm được chứ. Gwào... Đáng thương cho ta. Công ta khổ luyện hàng nghìn năm đã bị hủy trong một đêm."
Đêm nay, một người một rồng nói chuyện đến nửa đêm.
Tử kim Thần long đúng là một quái thai, mặc dù mất đi toàn thân long nguyên, nhưng dường như rất nhanh chóng thoát khỏi trạng thái buồn rầu.
"Cá chạch, sau khi trời sáng chúng ta sẽ chia tay! Mỗi người một phương." Thấy mỗi lần gọi Tử kim Thần long là Tiểu trường trùng, đều khiến cho nó như phát cuồng, Thần Nam sau đó thay đổi, gọi nó là cá chạch, mặc cho nó kêu ca cũng không thay đổi.
"Gwào... Ta bây giờ biến thành bộ dạng hư thế này, nếu như gặp lại những con rồng thân quen thể nào cũng bị chúng cười cho chết, thật là khiến cho rồng ta đau đầu."
"Gwào..." Tử kim Thần long gầm gừ. Nói ra từ rồng này mặt nó lộ vẻ buồn khổ, nó than ngắn thở dài rất lâu sau đó nói: "Hay là ta và ngươi nhập thế tu hành đi, gwào..."
"Ngươi? Thôi bỏ đi! Nói một câu là đã khóc lóc rồi. Sau khi đi, lại không làm cho người ta chết khiếp."
Thần Nam lắc đầu. Đó đương nhiên chỉ là cái cớ. Hắn sợ Tử kim Thần long một ngày nào đó hồi phục lại, sẽ quay ra thanh toán hắn.
Tử kim Thần long lộ vẻ mặt côn đồ, nói: "Tiểu tử, có phải ngươi sợ long lão gia sau này sẽ báo thù ngươi chứ gì?"
Thần Nam nghe xong nhấc bổng hắn lên, nói: "Con chạch con nhà ngươi vừa mới biết bay, đã ngông cuồng rồi, da lại ngứa rồi hả?"
Thần Nam bóp nó trong tay mình sau đó vừa kéo vừa xé. "Grào!" Tử kim Thần long nhanh chóng giãy giụa thoát ra, bay lên phía trên đỉnh đầu Thần Nam nói: "Bổn long nói thật lòng, quả thật muốn nhập thế tu hành, không chừng có thể tìm thấy đại long đao. Đến lúc đó cái cô gái trên người ngươi sẽ trả lại long nguyên cho ta."
Thần Nam trước kia từng có một giấc mơ, võ công đạt tới cảnh giới tiên vũ, thuần phục một con Thần long trong truyền thuyết làm tọa kỵ. Bây giờ nghĩ lại đúng là có chút buồn cười. Tuy nhiên hắn quả thật có giấc mơ như vậy. Hắn nhìn Tử kim Thần long lẩm bẩm: "Bé xíu như vậy, làm tọa kỵ mới là bị người ta cười chết. Hừ, rất nhiều người có kế hoạch nuôi con gái từ nhỏ, nếu không ta cũng có kế hoạch nuôi rồng nhỏ. Hay đấy! Nuôi mấy năm không biết chừng nó có thể dần dần lớn lên, rồi sẽ từ từ thuần phục. Hì hì, không tồi, không tồi."
Tử kim Thần long đột nhiên cảm thấy hơi sợ hãi, nó kêu lên: "Tiểu tử, ngươi lẩm bẩm gì thế?
"Gwào... Không có gì. Ta đồng ý! Ngày mai ta và ngươi sẽ ra khỏi núi."
Buổi sớm, bình minh chiếu sáng, sương mù trong cánh rừng dần dần tan ra.
"Gwào..." Tử kim Thần long bò khỏi mặt đất ngửa cổ lên trời gầm lớn.
"Gwào cái đầu ngươi ấy!" Thần Nam gõ mạnh vào nó nói: "Trời vừa sáng đã bắt đầu gầm rú, không biết ngươi là rồng hay là sói thế không biết!"
Tử kim Thần long bay lên trời, nói: "Chúng ta bây giờ ra khỏi núi đi."
"Được!"
"Nhưng mà không phải ngươi nói rằng trong núi có hàng trăm người đang giăng thiên la địa võng đợi ngươi sao? Bây giờ ra khỏi núi, ngươi không sợ bị chúng bắt được hay sao?"
"Hôm qua ta nhìn thấy mấy người khổng lồ có vẻ như rất sợ khí tức mà ngươi phát ra. Ta sớm đã nghĩ ra một cách rất hay. Lát nữa cần phải dựa vào khí bá vương của ngươi để dọa cho đám người khổng lồ đó, sau đó... Hì hì... Sau đó chúng ta cũng để cho đám khốn nạn bao vây ở bên ngoài nếm mùi bị truy sát."
"Quả nhiên độc ác! Gwào... Ta rất thích! Giết hết bọn chúng! Chúng ta lùa mười một tên khổng lồ đó đi công phá Tội Ác chi thành đi. Ha ha ha... Chủ ý này cũng không tồi"
Thần Nam cười nhạt nói: "Nợ máu đương nhiên phải trả bằng máu rồi. Lăng Vân, Mộng Khả Nhi các ngươi hãy đợi mà coi. Từng bước một, những kẻ ở bên ngoài... Hừm... Giết!"
Tiếng "giết" vừa được nói ra, nhiệt độ trong rừng hạ xuống, sát khí lan tỏa trong khu rừng, lá xanh bay lả tả...
"Gwào!"