Nguyên nhân Lăng Vân muốn giết hắn diệt khẩu vô cùng đơn giản, bởi vì hắn đã nhìn thấy điều không nên nhìn thấy. Mộng Khả Nhi cũng có nguyên nhân để không thể không giết hắn. Hai người trước khi bước vào vùng đất chết đã bắt đầu âm thầm đối đầu nhau, nhưng nguyên nhân chủ yếu là Thần Nam đã từng "suồng sã" nàng ta khi ở trong Hư Thiên Ảo Cảnh. Điều này khiến cho Mộng Khả Nhi không thể chịu đựng được, không thể không loại bỏ Thần Nam.
"Không ngờ tới bây giờ cô mới mới xuất hiện, ta cứ cho rằng một khi ra khỏi vùng đất chết là lập tức bị cô giết cơ." Thần Nam mặc dù biết được rằng võ công của Mộng Khả Nhi mạnh hơn hắn, nhưng hắn cũng không hốt hoảng, bình tĩnh quay người lại nhìn nàng.
Sát khí lúc đầu của Mộng Khả Nhi dần dần giảm xuống, lúc này không thể biết được nàng ta đang có những tình cảm gì. Nàng ta lạnh lùng nói: "Lúc bắt đầu chỉ là muốn mượn tay ngươi để loại trừ Lăng Vân."
Thần Nam nói: "Xem ra ta là người đầu tiên, Lăng Vân là kẻ tiếp theo. Hai người bọn ta đều được cô liệt vào danh sách nhất định phải giết. Truyền nhân của Thánh địa giả dối đến vậy sao? Nếu như mười đại cao thủ đều có thể chạy thoát, lẽ nào cô cũng giết tất cả mọi người để diệt khẩu sao? Trong Hư Thiên Ảo Cảnh của Vô Danh Thần ma, chúng ta cũng chỉ là lõa thể ở gần nhau mà thôi, cũng chưa xảy ra chuyện gì. Chẳng qua chỉ là một giấc mộng thoáng qua, cô chẳng lẽ lại không bỏ qua được hay sao?"
Mộng Khả Nhi quay đầu lại nhìn quần sơn trùng điệp ở phía xa, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Ta sớm đã biết ngươi có ý thù địch với ta. Giữa ta và ngươi việc xảy ra xung đột chỉ là sớm muộn mà thôi, chi bằng bây giờ hãy giải quyết sớm đi! Còn về Lăng Vân, hắn ta chết cũng chẳng có gì đáng tiếc cả. Ta biết tất cả những việc làm mờ ám của hắn, lần này tiêu diệt hắn coi như cũng là báo thù cho những người đã chết!"
"Ha ha..." Thần Nam cười lớn, châm biếm nói: "Hay cho một Thánh địa truyền nhân! Rõ ràng là muốn giết người diệt khẩu lại còn tìm một lý do thật đường hoàng, hì hì!"
Mộng Khả Nhi đứng im, lạnh lùng nói: "Nếu như đổi lại là đệ nhất cao thủ của Thần Phong học viện Tiêu Phong và võ giả Khải Thụy Lạp, ta tuyệt đối không làm như vậy. Bởi vì ta kính phục phẩm đức của hai người đó. Còn về ngươi và Lăng Vân ta không thể tìm được lý do nào để không giết các ngươi."
Thần Phong nhanh chóng thầm tính toán. Hắn cho rằng nếu như liều đánh với Mộng Khả Nhi thì thật ra không có lấy một chút hy vọng thắng lợi. Đối phương đã là một trong mười thanh niên võ công tuyệt đỉnh của đại lục, võ công lợi hại không còn gì phải nghi ngờ, tuy nhiên làm thế nào mới có thể tạm thời tránh xung đột với nàng ta đây? "Mộng tiểu thư! Ta biết giữa chúng ta tuyệt đối không thể tránh được phải quyết chiến một trận, nhưng không phải là lúc này..."
Mộng Khả Nhi ngắt lời hắn, nói: "Ngươi cho rằng ngươi có thể khiến ta thay đổi quyết định hay sao? Ha ha ha..." Nàng đột nhiên cười lớn, nụ cười giòn tan giống như hoa mùa xuân đang nở, nhưng ngay lập tức vẻ mặt nàng ta lại sắc lạnh: "Ngươi đừng giở quỷ kế trước mặt ta."
Thần Nam đi đi lại lại mấy bước, dường như đang suy nghĩ điều gì, sau đó đột nhiên hắn dừng lại, nói: "Nếu như ta cho cô một lý do để không đánh nhau thì sao? Cô có thể sẽ suy nghĩ lại không?"
"Được, ngươi hay cho ta một lí do!" Mộng Khả Nhi đứng trên ngọn cây giọng nói lạnh lùng.
"Ta nghĩ rằng cô vô cùng muốn loại trừ Lăng Vân nhưng dường như có chút khó khăn. Thứ nhất hắn ta thân ở Tội Ác chi thành, nếu như động thủ nhất định sẽ kinh động tới những người khác, ngoài ra, thủ hạ của hắn ta nhất định có một số cao thủ, có thể có những cản trở nhất định tới cô. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mấy ngày gần đây cô mượn tay ta giết thủ hạ của hắn đúng không? Ta đưa ra cho cô lý do để không đánh nhau đó là chúng ta hãy hợp tác để diệt bỏ Lăng Vân. Diệt xong hắn chúng ta sẽ quyết chiến."
Mộng Khả Nhi cười nhạt nói: "Ngươi đúng là nằm mơ giữa ban ngày! Lại mộng tưởng mượn tay ta để tiêu diệt Lăng Vân, ha ha, thật là buồn cười!"
Thần Nam không vội vàng, ung dung nói: "Cô hãy nghe ta từ từ nói đã. Ta chẳng qua chỉ là kẻ thân cô thể cô, không có thế lực nào chống đỡ ở sau lưng, nhưng Lăng Vân thì khác. Sau lưng hắn là Lăng gia một trong thập đại tu luyện thế gia ở đông đại lục, thế lực của đại gia tộc như thế nào, cô đã rõ. Cô có thể không biết Lăng Vân làm sao thế nào để thoát khỏi vùng đất chết, gã ta đã giết chết những người bạn đồng hành của chúng ta, dùng tính mệnh và máu của họ để tế lễ, sử dụng Huyết sắc Không gian ma pháp quyển trục để chạy trốn. Nếu như ta có thể sống để thoát khỏi vùng đại sơn này, ra ngoài chỉ ra tội ác của gã, gã ta nhất định sẽ thân bại danh liệt. Tới lúc đó Lăng gia có muốn bảo vệ hắn cũng không thể, Khi đó cô có muốn giết hắn ta thì cũng dễ dàng như trở bàn tay."
Mộng Khả nhi lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng mọi người sẽ tin ngươi sao?"
Thần Nam đã thấy được rằng nàng ta đã có chút dao động, nói: "Cho dù không tin, cũng nghi ngờ, như vậy là đủ rồi. Tới lúc đó cô lên tiếng nói đỡ cho ta, gã ta nhất định thân bại danh liệt. Ngoài ra cô cũng không cần phải lo lắng hắn ta bịa đặt chuyện giữa ta và cô. Tới lúc đó tuyệt đối không có ai tin lời gã ta cả. Cô đã là truyền nhân của Cổ thánh địa, bất luận là cô hay những sư môn của cô đều có danh vọng cao quý, mọi người nhất định sẽ tin lời của cô!"
Trong mắt Thần Nam lộ ra vẻ vui mừng nhìn Mộng Khả Nhi nói: "Loại trừ Lăng Vân chỉ đơn giản vậy thôi."
Mộng Khả Nhi đột nhiên cười nói: "Đúng là một kế sách hay, tuy nhiên kẻ được lợi nhiều nhất vẫn là ngươi! Từ đầu tới cuối dường như đều là ngươi lợi dụng ta, ngươi không chỉ rửa sạch oan khuất mà còn thành công đánh đổ kẻ thù của mình, đúng là một mũi tên trúng nhiều con chim."
Thần Nam nói: "Không thể nói như vậy! Lăng Vân bây giờ là kẻ thù chung của chúng ta, tất cả những điều này đều là những thủ đoạn cần thiết để loại trừ hắn mà thôi."
Mộng Khả Nhi lạnh nhạt nói: "Kế sách mà ngươi nói, ta không phải không nghĩ tới. Nhưng muốn loại trừ hắn ta, ta có rất nhiều cách, căn bản không cần hợp tác với ngươi."
Thần Nam giật mình. Tuy nhiên tiếp theo Mộng Khả Nhi lại dường như cười nói với hắn: "Ta cho rằng ta hơi nóng vội rồi, dường như đứng ngoài cuộc vẫn tốt hơn, cuộc chiến giữa ta và ngươi tạm thời lui lại."
Trong giây lát, Thần Nam hiểu ý của nàng ta. Mộng Khả Nhi muốn tiếp tục theo dõi hắn và Lăng Vân đấu với nhau, muốn làm ngư ông đắc lợi.
"Đúng như ngươi mong ước trận chiến giữa chúng ta tạm thời lui lại một thời gian." Mộng Khả Nhi đứng trên Ngọc Liên Đài, bay lên giống như tiên tử, bay về phía cánh rừng phía xa, dần dần mất hút.
Thần Nam nhíu mày. Khi hắn đã giết chết toàn bộ thủ hạ của Lăng Vân, chỉ sợ Mộng Khả Nhi sẽ hạ thủ với hắn. Mộng Khả Nhi lại muốn xem Thần Nam giống như một thanh đao để sử dụng, muốn mượn tay hắn để loại bỏ thế lực của Lăng Vân. Thần Nam đương nhiên hiểu rõ mục đích của nàng ta, nhưng hiện nay không có cách nào để thay đổi cục diện, nếu như muốn sống trong đại sơn này, hắn không thể không liều chết với bọn người của Lăng Vân.
Thần Nam ở đó, nhắm mắt suy nghĩ một lúc, sau đó đột nhiên mở mắt, giọng sắc lạnh nói: "Tạm thời để ngươi chiếm được thế thượng phong, hừm! Đợi lúc ta rời khỏi vùng núi non này sẽ cho ngươi biết sự lợi hại. Đi bắt người, đã mất phu nhân lại tổn thất binh tướng."
Hắn biết muốn rửa sạch oan khuất nhất định phải nhờ vào Mộng Khả Nhi mới được, tạm thời trầm tư suy nghĩ, hắn đã có một suy nghĩ mơ hồ.
Vô số những đại quân tới truy sát đều cưỡi Phi long tới nơi núi sâu, tên Tứ Giai cao thủ của Lăng gia dựa vào những dấu vết của những kẻ truy sát trước để lại vẫn đang đi trước những người khác, trên đường đi bọn chúng đã xử lý ổn thỏa vết tích của những trận chiến trước đó.
Hai ngày sau bọn chúng cuối cùng đã phát hiện ra tung tích của Thần Nam. Sau đó gửi tín hiệu cho những người khác, vô số người đuổi theo vết tích của Thần Nam, cuộc đại truy sát chính thức bắt đầu.
Thần Nam đứng trên một đỉnh núi cao. Nhìn những bóng người thấp thoáng ở phía xa, và trên không trung những con Phi long không ngừng chao lượn, hắn cảm thấy vô cùng đau đầu. Hắn không ngờ được rằng đại quân tới truy sát hắn thực lực lại hùng hậu như vậy, trước mắt đã tới được mấy trăm người, trong đó rất nhiều người đều là giai vị cao thủ.
Hắn đã tiếp xúc với nhiều người, trong đó có không ít người thực lực vô cùng lợi hại. Lúc đó hắn đã nguyền rủa Lăng Vân một hồi, thán phục sự độc ác của gã, đã dùng nhiều tiền tới như vậy chỉ để giết hắn.
Chỉ trong vòng một ngày, Thần Nam đã gần như không thể nào cầm cự được nữa. Thực lực của đại quân truy sát quả thực rất đáng sợ, trong đó có vô số cao thủ, hơn nữa lại còn có không ít những sát thủ chuyên nghiệp. Sau khi phát hiện ra tình hình này, Thần Nam thở dài, những kẻ chuyên đi giết người này giống như lũ chó săn khiến người ta luôn phải đề phòng!
Tất cả đều phát triển theo những tính toán của Lăng Vân, nếu như không có gì thay đổi, Thần Nam không thể nào chống chọi được qua ba ngày.
Ngày thứ hai, Thần Nam toàn thân là máu, không thể phân biệt được gì, nhanh chóng chạy trốn trong núi sâu. Thực lực của đại quân đi truy sát quá hùng hậu, hắn đã mấy lần gặp nguy hiểm, nếu như không phải nhờ vào thuốc mê lấy từ túy hương làm hôn mê mấy đám cao thủ thì hắn quả thật đã bị giết rồi.
"Mẹ kiếp! Giết bao nhiêu người như vậy, ta đúng là cũng có bản lĩnh" Thần Nam khắp mặt là vết máu, trong hai ngày này hắn đã giết được mấy chục người.
Khi hắn phát hiện ra rằng căn bản không thể nào cướp được Phi long, liền ý thức được rằng có thể lành ít dữ nhiều, lập tức tiến hành tập kích lại, đại khai sát giới. Đương nhiên hắn vô cùng căm hận người của Lăng gia, vì thế trong quá trình tập kích lại hắn thường đặc biệt "quan tâm" tới chúng. Nếu như không phải trong đám tử sĩ của Lăng gia có vài tên Tứ Giai cao thủ trấn giữ thì Thần Nam sớm đã có thể giết hết được mười tên tử sĩ đó rồi, nhưng cho dù là như vậy hắn cũng giết được hai tên.
Buổi chiều ngày thứ ba, sau khi Thần Nam bị một Tứ Giai cao thủ Lăng gia đánh một chưởng ngũ tạng như muốn nổ tung, thổ huyết, nhưng hắn vẫn liều chết đột phá ra ngoài vòng vây.
Chạy qua vô số ngọn núi lớn, liên tục chạy hàng trăm dặm, Thần Nam cảm thấy mình như sắp chết, liên tiếp thổ ra máu tươi, hắn mệt mỏi ngồi trên một cây lớn, mặc kệ cho nước và máu từ miệng chảy ra, lúc này hắn quả thật đã biến thành một huyết nhân. Quần áo trên người hắn sớm đã bị đao kiếm chém rách trọng các cuộc chiến ác liệt, trên người có vô số những vết chém đáng sợ đang xen nhau, từng mảnh vải rách nát thấm đầy màu dính chặt vào người.
Thần Nam không muốn chết trong tay của kẻ địch. Hắn muốn dành lại chút sức lực cuối cùng để tự kết liễu. Khi hắn cuối cùng cũng không thổ ra máu nữa, cảm thấy có chút gì đó không ổn, khu rừng bên cạnh tĩnh lặng, không hề có một chút sinh khí, một khu rừng lớn như vậy không hể có một tiếng chim hót thú kêu, mùi vị tanh ngòm từ trong khu rừng bốc ra. Điều này thật không bình thường, bình thường trong đại sơn ác thú ẩn hiện vượn hú hổ gầm, không có lúc nào yên tĩnh. Cảnh tượng trước mắt có chút quen thuộc, chỉ trong tích tắc hắn đã nghĩ ra.
Hắn mang theo trọng thương cố gắng lên về phía trước, mùi tanh ngòm càng ngày càng nặng nề, ngửi vào khiến người ta buồn nôn. Sau khi đi được một dặm về phía trước, mặt đất bắt đầu xuất hiện những vết chân khổng lồ, mỗi vết chân đều dài chừng hai trượng. Hắn cuối cùng đã xác định được nơi mình đang đứng.
"Bỏ chạy không phân biệt được phương hướng mà lại lạc được tới nơi này." Thần Nam cảm thấy có chút vui mừng, một kế hoạch điên cuồng ẩn hiện trong đầu hắn. "Hi hi hi... ha ha ha..." Hắn cười lớn.
Mùi tanh càng ngày càng khủng khiếp, khiến người ta buồn nôn, Thần Nam thận trọng tiến về phía trước. Đất càng ngày càng bằng phẳng, phía trước là một sơn cốc rộng lớn ẩn hiện, xuyên qua những bóng cây rậm rạp có thể nhìn thấy một cái hồ rất đẹp ở trong sơn cốc, mặt hồ xanh biếc phẳng lặng như một tấm gương. Sơn cốc rộng chừng tám, chín dặm vuông, bốn phía là núi lớn, nhưng không hề vây chặt lấy sơn cốc. Trong sơn cốc cây cối thưa thớt, thậm chí những đám cỏ cũng rất ít, mặt đất bị người khổng lồ đặt chân lên cứng như đá. Một dòng sông nhỏ từ trong cốc uốn lượn chảy vào chiếc hồ nhỏ sau đó lại từ đầu bên kia của chiếc hồ chảy từ từ ra ngoài sơn cốc.
Càng tiến lại gần, phần sơn cốc bị cây cối che lấp dần dần hiện ra, đó là một cảnh tượng đáng sợ khiến người ta dựng tóc gáy. Một Bạch cốt sơn cao trăm trượng sừng sững ngay giữa giữa sơn cốc, mây khói lượn lờ xung quanh ngọn núi xương, bạch cốt tràn ngập khiến người ta kinh hãi, hàn quang lãnh lẽo khiến cho người ta rợn người.
Từ trên Bạch cốt sơn có một tòa đại điện, cao khoảng mười mấy trượng, cung điện không biết đã dùng vật liệu gì xây dựng lên. Toàn bộ đều đen kịt phát sáng cửa chính cửa đại điện khổng lồ là một cái miệng khổng lồ của ác ma, vô cùng dữ tợn đáng sợ. Cẩn thận quan sát có thể thấy rằng toàn bộ tòa cung điện dừng như dựa theo hình của một hung ma để xây lên, khiến cho người ta có một cảm giác sợ hãi rùng rợn. Nơi này đối với Thần Nam mà nói không hề lạ lẫm, mấy tháng trước hắn từng ép Hổ vương Tiểu Bảo Bảo đưa hắn tới đây. Đây là một Ma điện do một cổ thần may mắn thoát chết sau đại chiến ở ngoài Tội Ác chi thành xây lên. Mặc dù đã từng tới đây nhưng Thần Nam vẫn có cảm giác sởn gai ốc, toàn thân run rẩy.
Mặc dù hắn biết được một số bí mật của Ma điện nhưng trong lòng hắn vẫn có chút bất an, bởi vì hắn nghi ngờ ông già giống như bộ xương khô lúc đó đã không nói thật với hắn, dường như vẫn còn dấu hắn điều gì. Tuy nhiên lúc này hắn đã không còn có sự lựa chọn nào, chỉ có thể dựa vào những điều hiểu về nơi này để đối phó với kẻ địch sắp sửa đuổi tới nơi.
Trong cốc là một không gian yên tĩnh, những người khổng lồ đang đi săn ở bên ngoài vẫn chưa trở về. Thần Nam nhanh chóng trèo lên trên đống xương, hắn cần phải nhanh chóng trèo lên trên ma điện đáng sợ trước khi những người khổng lồ trở về.
Lúc này vô số đại quân truy sát đã dừng chân ở khu rừng cách sơn cốc mấy dặm. Bọn họ trên đường truy đuổi tới được nơi đây cảm thấy không khí có phần dị thường. Khu rừng vắng lặng, mùi tanh nồng nặc, tất cả đều nói lên rằng phía trước mặt là địa bàn của ác thú, chắc chắn là một vùng nguy hiểm.
Đám người do dự không quyết, chỉ sợ gặp phải một quái vật đáng sợ. Tuy nhiên cuối cùng cũng có người bước lên, tiến lên phía trước.
Người vì tiền tài mà chết, chim vì miếng mồi mà chết, đại quân đi truy sát có khoảng mấy trăm người, có lính đánh thuê, có các nhóm sát thủ, có cả những người vì tiền thưởng mà đi. Lăng gia nặc danh đưa ra mức thưởng khổng lồ để giết Thần Nam khiến cho rất nhiều những "nhân sĩ chuyên nghiệp" ở vùng biên ải này phát cuồng lên. Lúc này biết được rằng mục tiêu đang bị trọng thương, rất nhiều người đều không muốn bỏ lỡ cơ hội giết Thần Nam.
Có một người bước lên, lập tức có người thứ hai bước lên. Hàng trăm người lần lượt bước lên phía trước, đại quân đi truy sát lại tiếp tục tiến lên phía trước.
Lúc Thần Nam cố chịu đựng mùi hôi thối nồng nặc để leo lên Bạch cốt sơn, đại quân truy sát cũng đã tới được bên ngoài sơn cốc. Tất cả mọi người đều sững sờ. Cảnh tượng trước mắt quá đáng sợ. Trên Bạch cốt sơn là một Ma điện đen sì, cảnh tượng đáng sợ khiến cho tất cả mọi người đều sợ dựng tóc gáy, lạnh hết sống lưng. Những người nhát gan đã sắp không thể đứng vững được trên mặt đất.
Tất cả mọi người đều có ý lùi lại. Phía trước giống hết bức tranh của như địa ngục khiến cho bọn họ sợ hãi, không ai dám bước thêm nửa bước.
Tuy nhiên đúng trong lúc này, một bóng người toàn thân nhuốm máu xuất hiện trong tầm mắt của đám người. Thần Nam sắp sửa leo lên Bạch cốt sơn, cách đại điện đen kịt kia không đầy năm trượng.