Thần Mộ Chi Huyết Đế

Chương 2: Khiêu chiến.

Nam An Thành là một tòa thành vô cùng quan trọng của Hoa Quốc ở phía nam nó không chỉ là trung tâm kinh tế, văn hóa lớn nhất của cả vùng Kinh Nam Đạo mà còn là một tòa thành chiến lược trấn giữ giữa Nam Hải và đất liền giúp triều đình Hoa Quốc ngăn chặn các cuộc xâm lấn của cướp biển.

Triều đình Hoa Quốc vì bảo vệ nơi này đã phái ra hai mươi vạn đại quân tinh nhuệ thuộc Huyền Vũ Quân Đoàn một trong bốn đại quân đoàn của Hoa Quốc đến đây trú đóng sự phòng vệ như cộng thêm vô số cường giả bên trong thành thì Nam An Thành có thể nói là vững như tường đồng vách sắt và đây cũng chính là chính là tòa thành trì đầu tiên mà Đông Phương Trường Minh gặp phải sau khi rời khỏi Phá Diệt Sơn.

Vào lúc này Đông Phương Trường Minh đang đứng trước cửa Nam An Thành ngẩng đầu cẩn thận nhìn lên bức tường thành cao chót vót trước mặt. Theo tính toán của hắn bức tường thành này ít nhất cũng phải cao hơn ba bốn mươi trượng với độ cao như vậy cho dù là Tam Gia cao thủ như hắn cũng không thể dễ dàng vượt qua được, có bức tường thành này cộng thêm lực lượng phòng ngự bên trong thành thì cho dù là Ngũ Giai cường giả muốn cường xông nơi này cũng phải suy nghĩ thật cẩn thận suy nghĩ một phen mới được!!

- Hoa Quốc vì phòng ngự hải tặc thật sự xuất ra đủ vốn a!!

Đông Phương Trường Minh thầm nói một tiếng sau đó bước tới chỗ cửa thành nộp phí vào thành cho binh lính gác thành qua loa khai báo một chút thân phận là có thể thuận lợi tiến vào bên trong thành.

- Wa!!

Vừa tiến vào bên trong thành Đông Phương Trường Minh lập tức bị cảnh quan trước mắt làm cho choáng ngợp không nhịn được kêu lên một tiếng.

Con đường lớn Khánh Dự đại đạo dưới chân của Đông Phương Trường Minh được lát bởi bởi từng phiến đá xanh có kích thước phi thường rộng lớn đủ để cho ba chiếc xe song mã cùng đi qua một lúc. Ở hai bên đường là các loại cửa hàng buôn bán tất tần tật các loại mặt hàng có tiệm bán quần áo, tiệm bán trang sức, quán ăn, tiệm rèn,.... những cửa hiệu này chủ yếu được xây bằng gỗ với độ cao khoảng hai ba tầng lầu so với những tòa nhà cao tầng ở đô thị kiếp trước mà Trường Minh sống nhưng điều này cũng không làm trở ngại sự thích thú mà hắn.

Xa xa ở một góc ngã tư đường là một đám mấy người quý phụ phu nhân, tiểu thư thân mặc những bộ trang phục dệt bằng tơ lụa đủ màu ở bên hông đeo mấy miếng ngọc bội đắc tiền đang đưa nhau đi dạo. Khi nhìn thấy Đông Phương Trường Minh thì một người trong đó lập tức chỉ tay vào hắn lẩm bẩm mấy chữ " Đồ nhà quê mới lên tỉnh " mấy người còn lại nghe vậy đều khẽ mỉm cười.

- Hừ!

Đông Phương Trường Minh thấy vậy cũng lười quan tâm đến bọn họ chỉ hừ nhẹ một tiếng một tiếng rồi tiếp tục đi về phía Thành Bắc.

Bên trong Nam An Thành chủ yếu được chia thành bốn khu vực Đông, Tây, Nam, Bắc được chia cắt bởi hai con đường lớn là Khánh Dự Đại Đạo và Thanh Hoa Đại Đạo. Phía Thành Bắc chính là nơi ở của Thành Chủ và các quan viên làm việc ở Nam An Thành những người muốn vào ở tại đây đều phải là là người có quan chức trên người nếu không thì đều sẽ bị buộc phải chuyển đi nơi khác.

Bên cạnh Thành Bắc chính là Thành Nam đây là nơi sinh sống làm ăn của đa số phú thương đại hộ trong thành mà tương phản rõ ràng nhất với Thành Đông chính là Thành Đông.

Trái ngược với vẻ hào qua phú quý tường cao hào sâu ở Thành Nam mỗi ngôi nhà ở Thành Đông đều lộ ra vẻ vô cùng bình thường thậm chí còn có chút xuềnh xoàng đây chính nơi ở của các cư dân, tiểu thương bên trong Nam An Thành.

Còn về phía Thành Tây chính là quân doanh của Nam An Thành hai mươi vạn hộ thành quân tinh nhuệ của Huyền Vũ Quân Đoàn trú đóng.

Đông Phương Trường Minh thong dong rảo bước đi về phía Thành Bắc một lúc sau thì hắn đã đi tới trạch viện rất lớn ngẩng đầu lên thì hai chữ " Lý Phủ " đã đập vào mắt.

Bên ngoài cửa lớn của Lý Phủ là một hàng mười binh sĩ đang đứng, mỗi người bọn họ đều mặc mộ bộ áo giáp gai bạc hông đeo trường kiếm sáng chói thoạt nhìn rất có uy thế.

- Bách trưởng!

Đông Phương Trường Minh trông thấy trang phục của đám binh sĩ đó thì thầm nói.

Trong quân đội của Hoa Quốc cứ mười người thì thành một tổ tổ trưởng được gọi là Thập, mười tổ thì thành một đội đội trưởng được gọi là Bách Phu Trưởng, mười tổ thì thành một Lữ Lữ trưởng được gọi là Thiên Trưởng, trên Thiên Trưởng chính là Tướng Quân.

Tại Nam An Thành có thể điều động mười Bách trưởng làm người gác cửa thì chỉ có một người đó chính là Trấn Hải Đại Tướng Quân Lý Lăng.

Nhắc tới cái tên Lý Lăng thì trong người trong Nam An Thành này không ai là không biết không ai là không hiểu hắn chính là Thủ Thành đại tướng của Nam An Thành quan hàm Nhị phẩm do Hoàng đế Hoa Quốc đích thân phong hai mươi vạn Huyền Vũ Quân Đoàn trong thành chính là đội quân do hắn trực tiếp thống lĩnh, cho dù là Thành Chủ gặp mặt cũng phải nể mặt hắn ba phần.

Có được quyền lực cỡ đó Lý Lăng đương nhiên không thể nào là một kẻ yếu bản thân hắn là một Tứ Giai cường giả hàng thật giá thật hơn nữa mười năm trước hắn dựa vào một người một thương đánh bại tất cả cao thủ ở Kinh Nam Đạo trở thành Kinh Nam Đệ Nhất Cao Thủ được tất cả mọi người ở Kinh Nam công nhận cũng chính vì như vậy mà hắn mới được Hoàng đế Hoa Quốc để mắt tới từng bước cất nhắc lên tới vị trí ngày hôm nay!!

- Phù!

Đông Phương Trường Minh phủi phủi quần áo một chút sau đó từ từ bước lên bậc tam cấp của Lý Phủ.

- Tiểu huynh đệ ngươi đến đây làm gì?

Một thủ vệ thấy Đông Phương Trường Minh đi tới thì lập tức bước ra hỏi.


- Ta đến đây để tìm Lý Lăng Lý Đại Tướng Quân phiền thông báo giúp!!

Đông Phương Trường Minh nhìn tên thủ vệ nhàn nhạt nói.

- Cái gì? Ngươi muốn tìm Đại Tướng Quân?

Tên thủ vệ đó nghe vậy thì kinh ngạc hỏi ngược lại.

- Đúng! Phiền thông báo giúp!!

Đông Phương Trường Minh nhàn nhạt gật đầu nói.

- Ha ha ha ha... Tiểu huynh đệ ta khuyên ngươi đừng đùa nữa mau về nhà đi! Tướng quân không có thời gian gặp ngươi đâu!!

Tên thủ vệ đó nghe vậy đó nghe vậy thì cười to nói.

- Ha ha ha...

Những người khác đứng ở phía sau hắn thấy cũng cất tiếng cười to ánh mắt bọn chúng nhìn về phía Đông Phương Trường Minh tràn đầy sự khinh thường như là đang nói " Tên tiểu tử không biết từ đâu tới như ngươi mà cũng muốn tìm Đại Tướng Quân của bọn ta sao? Đúng là mơ tưởng! Mau cút đi!! "

- Hừ!

Đông Phương Trường Minh cảm nhận được những ánh mắt đó nhìn về phía mình thì không nhịn được hừ lạnh một tiếng tiếp đó khí thế hùng mạnh lập tức từ trên người hắn bạo phát ra.

- Rầm!

Trong chớp mắt mười tên thủ vệ đã bị khí thế Tam Giai cao thủ của Đông Phương Trường Minh ép tới ngũ thể đầu địa quỳ xuống dưới đất.

- Ta nói lại lần nữa ta muốn gặp Lý Lăng các ngươi mau đi thông báo giúp ta thông báo giúp ta. Nếu không đừng trách ta không khách sáo!!

Đông Phương Trường Minh nhìn vào tên thủ vệ đang quỳ dưới mặt đất lạnh lùng lập lại câu nói của mình.

- Vâng! Vâng! Xin công tử đợi một lát tiểu nhân lập tức đi thông báo!!

Tên thủ vệ vừa nghe như vậy lập tức liên tục gật đầu nói sau đó lập tức chạy vào trong trong phủ thông báo cho Lý Lăng giờ phút này trong mắt hắn ngoài sợ hãi ra cũng chỉ có sợ hãi hắn không ngờ một tên tiểu tử thoạt nhìn mặt búng ra sữa lại có uy áp đáng sợ như vậy.

- Bộp bộp bộp...

Một lúc sau tên thủ vệ dẫn theo một người trung niên thân mặc một bộ trường bào màu đen bước ra.

- Tướng quân... Tướng quân... Tướng quân....

Vừa thấy người trung niên đó xuất hiện thì chín tên thủ vệ còn đang quỳ trên mặt đất lập tức quay đầu lại cung kính nói.

- Hừ! Còn không mau lui ra!

Người trung niên nhìn đám thủ vệ trầm giọng quát lên.

- Vâng.. vâng!!

Mười tên thủ vệ nghe vậy lập tức sau đó vội vàng ba chân bốn cẳng chạy vào cửa lớn Lý Phủ như bị ma đuổi!!

- Ngươi chính là Trấn Hải Đại Tướng Quân Lý Lăng?


Đông Phương Trường Minh trầm giọng hỏi.

- Chính là lão phu! Không biết tiểu hữu là ai đến đây thật ra là có chuyện gì?

Lý Lăng nghe câu hỏi của Đông Phương Trường Minh thì gật đầu nói tuy lúc này trong lòng hắn đang vô cùng tức giận vì đối phương dám tới trước cửa nhà mình gây sự nhưng vẫn không mất đi uy thế của một Đại Tướng Quân.

- Ta tên Đông Phương Trường Minh! Ta đến đây chính là vì muốn khiêu chiến ngươi!!

Đông Phương Trường Minh nhìn Lý Lăng bình thản nói.

- Khiêu chiến ta? Tiểu hữu dựa vào cái gì mà dám khiêu chiến ta?

Lý Lăng nghe vậy thì nhíu mày trầm giọng hỏi hắn thật sự muốn biết tên tiểu tử thoạt nhìn mới mười bốn tuổi trước mắt dựa vào cái gì mà dám cuồng ngôn khiêu chiến hắn.

- Ta dám khiêu chiến với ngươi đương nhiên là dựa vào thực lực của ta!!

Đông Phương Trường Minh nghe hỏi thì cười nói một cái sau đó một luồng uy thế còn lớn hơn trước đó gấp mười lần lập tức từ trên người hắn bộc phát ra.

- Tam Giai cao thủ! Ngươi là Tam Giai cao thủ?

Lý Lăng vừa cảm nhận được luồng khí thế mà Đông Phương Trường Minh phát ra lập tức cả kinh kêu lên hắn không thể tin được người thiếu niên mới mười bốn tuổi trước mắt lại là một Tam Giai cao thủ.

- Đúng! Không biết thực lực của ta đã có đủ tư cách khiêu chiến với Tướng quân hay chưa?

Đông Phương Trường Minh gật đầu nhìn Lý Lăng cười hỏi.

- Thực lực của tiểu hữu đương nhiên đã có tư cách khiêu chiến với ta! Nhưng ta muốn biết thật ra vì cái gì mà tiểu hữu đến đây khiêu chiến ta?

Lý Lăng không hổ là một người lăn lộn trên quan trường hơn mười năm rất nhanh đã có thể khống chế sự kinh hãi của mình lại khôi phục vẻ bình tĩnh nhìn Trường Minh hỏi.

- Lý do ta muốn khiêu chiến với ngài rất đơn giản đương nhiên chính là muốn vang danh thiên hạ!!

Đông Phương Trường Minh cười nói.

- Thành danh? Ngươi muốn khiêu chiến ta chỉ vì vang danh thiên hạ?

Lý Lăng nghe thấy câu trả lời của Đông Phương Trường Minh thì lại lần nữa không nhịn được thất thố kêu lên hắn hoàn toàn không ngờ được kẻ trước mắt cất công đến đây khiêu chiến hắn chỉ vì để vang danh thiên hạ!

Tên điên! Đây tuyệt đối là một tên điên!

Trong lòng Lý Lăng không ngừng mắng chửi trước giờ hắn đã gặp qua rất nhiều thiên tài nhưng chưa từng thấy ai điên cuồng như Đông Phương Trường Minh trước mắt chỉ vì muốn được vang danh thiên hạ mà lại mà lại dám mạo hiểm đến đây khiêu chiến hắn chẳng lẽ hắn không sợ chết hay sao? Chẳng lẽ hắn không biết rằng lấy độ tuổi này của hắn chỉ cần chăm chỉ tu luyện thêm vài năm nữa cũng có thể tự động vang danh thiên hạ hay sao mà lại mạo hiểm lớn như vậy??

- Đúng! Xin tướng quân thành toàn cho tại hạ!!

Đông Phương Trường Minh nhìn Lý Lăng nói hắn hoàn toàn không quan tâm trong lòng Lý Lăng nghĩ gì bởi vì hắn cũng có cách nghĩ của riêng mình.

Mục đích lần này của hắn khi hạ sơn chính muốn khiêu chiến với các cường giả trong thiên hạ nhưng hắn lại không muốn tốn công đi tìm từng người để khiêu chiến bởi vì hắn cho là làm như vậy quá mất thời gian Tiên Ảo Đại Lục rộng lớn vô cùng thiên tài cường giả ở trên đó nhiều vô cùng nếu cứ mất thời gian đi tìm từng người thì không biết phải tới ngày nào năm nào mới xong.

Bởi vậy Đông Phương Trường Minh mới nghĩ ra một con đường tắt đó là để cho cường giả trong thiên hạ chủ động đến tìm hắn khiêu chiến.

Làm thế nào để cho cường giả thiên hạ chủ động tìm hắn khiêu chiến?

Đương nhiên chính là biến bản thân thành một cường giả vang danh thiên hạ ai cũng biết tới.

Làm cách nào để biến bản thân thành một cường giả vang danh thiên hạ?

Đương nhiên là đánh bại một cường giả vang danh thiên hạ khác vậy thì có thể để bản thân thay thế hắn trở thành một cường giả vang danh thiên hạ!!

Chính vì vậy cho nên lần này Đông Phương Trường Minh mới tới đây khiêu chiến với Lý Lăng bởi vì theo nhận xét của hắn bất kể là về địa vị, thực lực hay vị trí Lý Lăng đều là lựa chọn tối ưu của hắn. Là một khối đạp cước thạch ông trời cố tình chuẩn bị cho hắn chỉ cần hắn thành công đạp lên nó thì Đông Phương Trường Minh hắn có thể đạt được mục tiêu một bước lên trời khiến cả thiên hạ biết tới bản thân mình!!

Còn về phần nguy hiểm khi chiến đấu sao? Việc này trực tiếp bị Đông Phương Trường Minh bỏ qua bởi vì hắn hoàn toàn có tự tin một trăm phần trăm rằng mình có thể đánh bại Lý Lăng!!

- Được! Nếu đã như vậy bổn tướng quân đồng ý với ngươi! Muốn lúc nào đấu ngươi cứ nói đi!!

Trở lại với hiện thực sau khi Lý Lăng sau khi nghe xong lời của Đông Phương Trường Minh thì gật đầu một tiếng nói trong đầu hắn lúc này đang nghĩ: " Hừ tiểu tử nếu ngươi đã muốn chết như vậy thì ta tội gì không giúp ngươi một tay!! "

- Tốt! Vậy thì sáng sớm ngày mai ta sẽ đợi ngươi ở ngọn núi bên ngoài thành!!

Đông Phương Trường Minh nghe vậy cười nói một tiếng cuối cùng rồi thi triển khinh công rời đi.