Thần Mộ 2

Chương 451: Một trăm, một trăm lần

Nguyên bản, Thần Nam ở trong đám đông thiên giai cao thủ, tung hoành ngang dọc, cầm nhân hình binh khí như đi vào chỗ không người, đánh cho đám đông la hét ầm ĩ. Nhưng đang lúc hắn thống khoái thì nhân hình binh khí lại… tự bay mất.


Hắn há hốc mồm, giờ lại sa vào hang sói. Một đám đông thiên giai cao thủ bị hắn chọc cho phát cuồng, hắn lại không còn chỗ dựa, quả thật không thể tưởng tượng. Hắn không do dự quay người chạy ngay, tốc độ đạt đến cực hạn.
"Mẹ nó chứ, chạy đi đâu."


Mấy thiên giai cao thủ phun nước bọt lẫn máu ra, tức giận gầm lên.
"Đứng lại, xem ngươi chạy đi đâu."


Thần lão đại thấy nhân hình binh khí bay đi liền không chạy cuống cuồng nữa, sức mạnh của Viễn tổ đã tan nhưng lão vẫn là thiên giai cao thủ siêu tuyệt, lao thẳng đến chỗ Thần Nam. Cái Thế quân vương Hắc Khởi nhiều năm không gặp cũng tỏ ra hùng mạnh hơn, đương nhiên nguyên khí đã triệt để khôi phục, cừu địch cũ bao giờ cũng mẫn cảm, vừa gặp là nhận ra Thần Nam ngay, nghe y gầm lên, những Thái cổ cự hung đang quan chiến ngoài xa có hai kẻ biến sắc.


Tà Tôn và Cửu Đầu Thiên Long tỏ vẻ kinh ngạc, năm trước họ bức Thần Nam đi vào
"Thông thiên chi lộ"
do bạch cốt tạo lên, không ngờ hôm nay đối phương lại hiện thế, nên lưỡng đại cự hung cũng đuổi theo.
Thủy tinh khô lâu hoang mang bám theo Thần Nam, lớp
"hào quang thế giới"


bên ngoài thân thể nó đánh bật toàn bộ các cường giả xông tới.
"Chặn lại."
"Đừng cho hắn thoát."
Một đội thiên giai cường giả khoảng ba chục người đuổi sát sau lưng, đó đều là những cao thủ bị Thần Nam đánh bay lúc nãy, hiện tại muốn truy sát hắn.
"Ầm, ầm, ầm."
"Soẹt."


Sấm sét, liệt hỏa ngút trời, ma khí cuồn cuộn, thần diễm rùng rùng như sôi lên, năng lượng cuồng bạo lao vào phía sau lưng Thần Nam.
Ba mươi thiên giai cao thủ phẫn hận xuất thủ, uy lực không thể tưởng tượng. Không gian liên tục vỡ tan, từng vết nứt liên tục lan ra xa.


Nhất là những cao thủ như Thần lão đại và Hắc Khởi, thiên giai thần thông đều mang tính hủy diệt, nếu để họ vây lại, chắc chắn sẽ hóa thành tro bụi.


Đó là cơn cuồng loạn đầu tiên sau đại phá diệt, các thiên giai cao thủ hiếm khi mới nhất trí hành động thế này, đuổi từ thiên ngoại hỗn độn về đại lục hắc ám.


Đột nhiên Thần Nam phát hiện bên mình có thêm một người, giật nảy mình bởi người đó đến quá nhanh. Nhưng thoáng chốc hắn chuyển từ kinh hãi thành ngạc nhiên, là thủ mộ lão nhân.
"Là ngươi, lão đầu tử chết tiệt."


Hắn hô lên kinh hãi, nghĩ lại, tất cả tình cảnh này khởi nguồn từ việc lão công kích Nguyệt lượng, ngữ khí của hắn trở nên bất thiện.
"Quỷ."
Không ngờ, thủ mộ lão nhân vừa nhanh chóng lao tới, quan sát hài cốt Đại Ma thiên vương xong liền như bị sét đánh, rống lên rồi lùi cách Thần Nam một quãng.


"Lão đầu đáng chết, gào cái gì?"
Thần Nam bực dọc.
Thủ mộ lão nhân kinh nghi bất định, hồi lâu mới bình tĩnh lại:
"Thật là tiểu tử khốn kiếp ngươi, lại tìm được bộ Ma cốtt này, đúng là không tin nổi."
"Ồ, nói rõ ra xem là chuyện gì? Hình như lão biết lic lịch."
Thần Nam hỏi.


"Đương nhiên, ngươi coi ta là ai."
Thủ mộ lão nhân cười híp mắt lại, nhìn từ góc độ nào cũng thấy xấu xa, ɖâʍ tiện,
"tiểu tử, không đi cùng ngươi nữa, ta ra ngoài kia xem kịch."


"Tử lão đầu, thủ mộ lão đại gia, không nên thế chứ? Dù sao chúng ta cũng là cố giao, gặp nhau lần đầu sau đại phá diệt, ông mang lại phiền phức cho ta thôi thì cho qua, sao giờ thấy chết không cứu mà lại muốn đi đâu xem kịch?"


"Đương nhiên là ở cạnh đây, xem vở kịch của ngươi, xem tu vi tiến cảnh của ngươi thế nào."
Thủ mộ lão nhân vẫn bộ dạng cười híp mắt, vừa nói xong thì mất bóng.
"Ta @#%¥#.lão đầu đáng chết."
Thần Nam phẫn hận nghiến răng.
Trong lúc nguy cấp này thủy tinh khô lâu vẫn trung thành bám theo hắn.


Đại lục hắc ám vô biên, không hề có ánh sáng, hắn chạy cắm đầu, một đội thiên giai cao thủ bám sát. Kì thật, hắn không lo lắng sinh mệnh nguy hiểm, nếu cần hắn sẽ chạy về cổ thiên lộ.


Sức mạnh thiên giai kinh hồn vạch ngang đại lục hắc ám, lần đầu tiên các thiên giai cao thủ đi xa đến thế trong bóng tối vô tận, thoáng chốc họ đã đi được nửa thế giới tan nát này.
Thần Nam cả kinh phát hiện, ở ngoài rìa vùng đất hắc ám và băng lãnh, có rất nhiều khô lâu hài cốt di động.


Hiển nhiên, các thiên giai cao thủ trên không cũng chú ý đến tình cảnh phía dưới, trong vô tận hắc ám có vong cốt hoạt động, thật ra là sao, có thiên giai cao thủ khống chế chúng? Hay là sau đại phá diệt, do hoàn cảnh thay đổi, sản sinh ra những bất tử sinh vật thích ứng với hoàn cảnh hiện tại?


Phi hành một vòng trên đại lục hắc ám, Thần Nam và thủy tinh hài cốt lại bay ra ngoài, đến thiên ngoại hỗn độn. Lần này Thần Nam cố ý, hôm nay mới thấy những người như thủ mộ lão nhân, Hắc Khởi, Đạm Đài Tuyền xuất hiện, hắn đoán có những người vẫn ẩn tàng tại các không gian kín đáo của vùng hỗn độn. Giờ là lúc cùng các thiên giai cao thủ vào thám hiểm một phen.


Hỗn độn tan vỡ, vô tận thần quang lóe sáng, Thần Nam và thủy tinh khô lâu dẫn đầu, các thiên giai cao thủ bám sát.
Quả nhiên, trên đường phát hiện mấy không gian có người cư trú, có cả thiên giai cao thủ chưa quay lại đại lục hắc ám.


Kinh ngạc nhất là hắn phát hiện được có những vì sao tan nát trong vùng hỗn độn, những vì sao chưa hoàn toàn tan mất trong đại phá diệt.


Hắn liên tiếp tiến vào mấy nơi kì dị, có một vùng được hỗn độn che phủ, bên trong là không gian vô cùng rộng lớn, có năm, sáu vì sao tan tành đang chầm chầm chuyển động, trên trên hư không.


Lúc hắn bay lên một vì sao nhỏ liền nhận ra người quen, một bạch phát thanh niên cao lớn: Đông Phương Trường Minh cũng từng ngủ say vạn năm như hắn.
Hắn lại bay đi, tịnh không muốn mất thời gian, hướng sang những ngôi sao khác. Có ngôi quá lạnh, có ngôi quá nóng, tổng cộng chỉ có hai nơi có người sống.


Đương nhiên, những sinh linh này do thiên giai cao thủ dùng đại pháp lực đưa vào.


Tâm tình hắn vô cùng kích động, đã thấy được Đông Phương Trường Minh, có nghĩa rằng trong hỗn độn mênh mang này còn có những vì sao rơi rụng khác, hoặc những không gian rộng lớn, người quen và bằng hữu chưa biết chừng bị khốn tại đó.


"Tiểu tử, ta phát hiện sào huyệt của một Thái cổ cự hung trong hỗn độn, nhân lúc hắn không có nhà, ta đến "
xửa lý
". Sau này có thời gian chúng ta gặp lại."
Tiếng thủ mộ lão nhân vang bên tai hắn.
Hắn tắt tiếng, tử lão đầu này quả khốn kiếp, xem kịch chán rồi lại bày trò khoắng nhà người ta.


Không biết phi hành được bao xa, hắn tiến vào vùng sâu hỗn độn, quay lại nhìn thấy truy binh giảm hẳn, nhiều người đã dừng truy kích, trong vùng hỗn độn mênh mang, vạn nhất bị lạc đường ắt vĩnh viễn không quay lại được.
Thần Nam không lo, cùng lắm hắn quay lại cổ thiên lộ, rồi từ đó về đại lục hắc ám.


Lại xuyên qua vô tận hỗn độn, các thiên giai cao thủ phía sau cơ hồ dừng hết, chỉ còn lại một tuyệt đại giai nhân – Đạm Đài Tuyền. Hắn nhức óc, quan hệ giữa hai người vô cùng phức tạp.


Đặc biệt trước lúc đại phá diệt, hai người trải qua mấy ngày hoang đường trên hòn đảo Thất Tuyệt thiên nữ luyện thân, đến giờ hắn vẫn còn nhớ rõ. Việc đó chắc khiến Đạm Đài Tuyền phát cuồng, cũng là nguyên nhân nàng đuổi theo hắn.


Đạm Đài Tuyền thanh lệ vô song, phong tư tuyệt thế, bạch y như tuyết, khác nào một đóa tuyết liên nở rộ trong vùng hỗn độn mênh mang, thanh tân và thánh khiết vô cùng. Nhưng dung nhân ẩn chứa nộ khí, tiếng nghiến răng
"kèn kẹt"
vang lên, nhìn theo bóng Ma cốtt của Thần Nam, đôi mắt như nước cơ hồ phun lửa.


Thần Nam đã hoàn thành nhiệm vụ thám sát hỗn độn nhưng lại thầm kêu khổ không ngớt, trốn tránh Đạm Đài Tuyền mãi không phải là cách, rồi cũng phải đến lúc kết thúc.


Đoạn hắn đưa thủy tinh khô lâu về cổ thiên lộ, một mình ở lại trong vùng hỗn độn kết cừu oán với Đạm Đài Tuyền. Bất quá, hắn nhức óc bởi việc này không hể dàn xếp êm đẹp được.
"Thần Nam, tên ɖâʍ đồ vô sỉ, cuối cùng cũng chịu hiện thân, chịu chết đi."


Toàn thân Đạm Đài Tuyền lấp lánh thần thánh quang huy như hỏa diễm cháy rừng rực, cộng thêm thần tình xấu hổ, nổi giận đan nhau khiến nàng khác nào diệt thế tiên tử, cuồng bạo năng lượng vô cùng vô tận quét sạch mọi ngăn trở.


Hỗn độn chi quang liên tục nhấp nháy, bão năng lượng tràn ra, không gian liên tục vỡ vụn.
Thần Nam nhức óc, đối phương thế này thì đàm phán kiểu gì, trừ tử chiến chỉ còn cách tạm thời bỏ chạy. Hắn hết cách, không muốn liều mạng với Đạm Đài Tuyền nên đành tiếp tục bỏ chạy.


Những việc từng xảy ra với vô thượng thiên nữ là niềm sỉ nhục không thể chịu nổi.
"Thần Nam đứng lại cho ta, ta muốn quyết chiến."


Tuyệt đại thiên nữ, tuy phong hoa tuyệt đại, diễm quan thiên hạ, hơn nữa tu vi thông thiên, nhưng vẫn là một nữ nhân, có những việc không thể cho qua, mỗi lần nghĩ tới lại phát cuồng. Gặp được
"nguyên hung"
, làm sao giữ nổi bình tĩnh?
"Đạm Đài Tuyền, ta đợi cô bình tĩnh lại, chúng ta đàm phán."


"Đừng nằm mộng, không có gì đàm phán hết."
"Không thể nói thế, dù là cừu oán ngàn đời cũng nên ngồi lại bình tĩnh nói mấy câu. Xưa nay chúng ta chưa có cừu oán, chỉ có một chút hiểu lầm và bất ngờ, hoàn toàn hòa giải được."


Dù cách nhau rất xa, Thần Nam vẫn nghe thấy nàng nghiến răng, hình như dùng lực rất mạnh. Nhưng lời này càng khiến đối phương phát cuồng, hắn tin rằng nếu có thể, trước khi động thủ, chắc nàng sẽ cắn hắn mấy lần.
"Việc bất ngờ? Hiểu lầm? Ngươi… ta phải giết ngươi."
Giọng nói ngọt ngào giờ đầy phẫn nộ.


"Đạm Đài Tuyền, xin hãy bình tĩnh một chút, chúng ta không nên thế này. Nghĩ lại những việc cũ, chúng ta cùng sinh ra trong một thời đại, ân oán tình cừu đan xen… hiện giờ thế giới đã hủy diệt, những việc cũ không thể bỏ qua sao?"


"Ngươi nói nghe nhẹ tênh, tên vô sỉ ɖâʍ đồ, không giết ngươi làm sao tẩy sạch nhưng tội ác của ngươi được."
Khuyên mãi cũng vô hiệu, lại nghe Đạm Đài Tuyền nghiến răng mãi chữ
"giết"
, Thần Nam cũng bốc hỏa:
"Giết ta, cô có thay đổi được những việc từng xảy ra chăng?"


"Ngươi… tên vô sỉ."
"Ta vô sỉ chỗ nào, có những việc phát sinh lúc xưa, không biết nên trách ai."
"Ta giết ngươi."
"Cô nói quá nhiều lần rồi, muốn giết cứ đến đây."
"Đứng lại ngay, ta quyết không nương tay."
Đạm Đài Tuyền giận run người.


Cùng lúc, hai người lao vào vùng tinh không bị tàn phá, trong vùng không gian này, có một vầng hằng tinh nóng rực và mấy vì sao tàn phá quanh quanh.
Thần Nam cảm ứng được sinh mệnh dao động trên một vì sao nhỏ, chạy ngay về đó.
Lúc đến gần, hắn há hốc mồm bỏi nghe thấy âm thanh quen thuộc.


"Long đại gia quay đầu một lần, cát bay đá chạy quỷ hoảng sợ. Long đại gia quay đầu hai lần, trời sụp đất nứt nước chảy ngược. Long đại gia quay đầu ba lần, mỹ nữ vây quanh như mây…"


Trên ngôi sao nhỏ này có một khu rừng xanh biếc, chính giữa là một mặt hồ rộng, một con thần long màu tử kim dài mấy trăm trượng đang quẫy lộn nước hồ.
Là con rồng du côn.
Không ngờ lại gặp nó ở đây, sống hết sức ung dung nhàn nhã.


Tử Kim thần long hiển nhiên nhận ra hai người trên không, có vẻ hồ nghi rồi lắc đầu:
"Ảo giác, không phải sự thật, nhất định là ảo giác! Lục đạo đã tan tành, trừ long đại gia còn ai sống sót, tất cả đều là ảo giác."
"Con lươn."


"Đáng ghét, ảo giác cũng giống thật, tên tử khô lâu vừa đen vừa xấu lại xuất hiện trong mộng của ta, tránh ra."
"."
Thần Nam tắt tiếng, chỉ muốn dần cho nó một trận.


"Ai, không phải Đạm Đài tiểu nữu sao, mộng thấy khô lâu xấu xa này đã kì quái rồi, sao còn mộng thấy ả. Grào… Đạm Đài tiểu nương bì, một trăm lần, một trăm lần, gọi nào: Thần Nam."
Tuy là khô lâu mà lúc này Thần Nam cũng thấy mặt mày xanh lét, không biết Đạm Đài Tuyền cảm giác thế nào.


Lão du côn này…
"A… ta phải giết các ngươi."
Đạm Đài Tuyền giận bể phổi.