Thần Mộ 2

Chương 392: Đến gần Thái cổ

Sức mạnh của Đại đức đại uy Thiên Long quay về, chiến hồn chi hỏa xa xưa bùng cháy, hiện tại nó đã khôi phục được thực lực đỉnh cao khi xưa, long uy hùng hậu phát ra, lan khắp các hướng khiến cả Đông thổ cảm giác được long khí cực mạnh.


Phượng Hoàng thiên nữ cũng vậy, thiên hỏa bảy màu chiếu sáng thiên địa, sức mạnh vô cùng vô tận tràn ra, chân trời sáng chói.
Nhưng lúc đó chúng vẫn đang say ngủ, chưa thật sự tỉnh lại.


Thần Nam phi thường kích động, hắn vô cùng lo lắng, không biết còn được thấy Long Bảo Bảo tinh nghịch nữa không, thần tình nháy mắt của nó quả thật khả ái, hắn lo rằng những gì đã qua sẽ không quay lại, không còn được thấy dáng vẻ
"ngây thơ vô số tội"
của nó.


Hắn cũng có cảm giác đó với Phượng Hoàng thiên nữ, Tiểu Phượng Hoàng ngây thơ khả ái, không biết khi khôi phục tu vi, những gì đã trải qua có triệt để tỉnh lại không, lúc đó sẽ vô cùng phức tạp. Lần này Tiểu Phượng Hoàng dung hợp với một thiếu nữ.


Thiếu nữ xinh đẹp Đông Phương Phượng Hoàng của Thần Phong học viện, thể nội quả nhiên ẩn chứa một nửa sức mạnh của Phượng Hoàng thiên nữ, là một nhánh truyền thừa khác khi thiên nữ Niết bàn chuyển sinh năm xưa.


Hiện này hai người hợp nhất, không hiểu Phượng Hoàng thiên nữ khi tỉnh lại sẽ lấy ai làm chủ đạo, quả thật là một việc phiền hà.
Chỉ là có lo nhiều cũng vô dụng, quá trình tỉnh lại đã bắt đầu, kết quả sẽ xuất hiện ngay.
"Grào…"


Tiếng Thiên Long gầm vang vọng thiên địa, long uy vô hạn trải khắp mười phương, đôi mắt khổng lồ như hai hồ nước trong vắt mà hữu thần.
Đương nhiên ai cũng cảm giác được trong thân thể Thiên Long đó có sức mạnh vô tận, tựa hồ hủy diệt được tất cả.


Nhưng chỉ sát na sau, Thiên Long chi thể vô biên co lại. Sau cùng thể phách như dãy núi chỉ còn một xích, khôi phục dáng vẻ của Long Bảo Bảo, nó nghi hoặc nhìn quanh, nhỏ giọng:
"Kì quái, vừa nãy sao ta mơ thấy được ăn bao nhiêu món ngon nhỉ? Cánh gà, mĩ tửu của ta đi đâu rồi nhỉ?"


Thần Nam vô cùng cao hứng, bật cười vang, đưa tiểu long lên quá đầu, đoạn thân ái đặt nó lên vai. Long Bảo Bảo vẫn thế, trừ việc có sức mạnh khủng khϊế͙p͙ ra không hề biến hóa gì, vẫn do nó trong hiện tại làm chủ đạo.
Thần bí nhân nói:


"Bản tính và kĩ xảo chiến đấu đã tỉnh lại nhưng có quá nhiều thứ tan theo gió. Từ đây Đại đức đại uy e là sẽ biến thành Bảo bảo Thiên Long."
"Ngẫu mễ đầu phát, thần côn lớn nhất thế gian ngươi nói cái gì vậy?"


Tiểu long trợn tròn mắt nhìn Thần bí nhân, nó biết y từng diệt Thanh Thiên, pháp lực vô biên nên gán tiệt cho biệt danh thần côn.
Thần bí nhân mỉm cười không đáp.


Lúc đó chợt vang lên tiếng phượng gáy vọng khắp thiên địa, Thất Sắc phượng hoàng đã tỉnh lại, đôi phượng mục xạ ra hào quang chói lòa, trên không như có hai đạo lãnh điện quét qua.


Thiên hỏa ngùn ngụt trải ra vô biên, phảng phất như muốn nung chảy cả thinh không, tinh hoa vô tận của lửa thiếu đốt khiến núi non và mặt đất phía dưới như mất hết ánh sáng. Mặt đất xuất hiện những vết nứt cực lớn, bắt đầu nứt ra.


Thần bí nhân vội xuất thủ, dùng đại pháp lực bao phủ quanh đó, bằng không sẽ tạo thành tai nạn vô cùng đáng sợ, cảnh tượng ngàn dặm tang thương ắt khó tránh.


Hào quang bảy sắc lóe lên, phượng hoàng khổng lồ và thần dị nhanh chóng thu nhỏ, nhưng ánh sáng lăng lệ vẫn lấp lánh, lộ ra khí chất khó nói. Sau cùng nó hóa thành nhân hình, thành một tuyệt sắc thiếu nữ khuynh thành khuynh quốc.


Biến hóa này khiến Thần Nam ngẩn ra bởi hắn cảm ứng được khí tức của Đông Phương Phượng Hoàng trên mình thiếu nữ cũng như của Tiểu Phượng Hoàng, hình như đây là hợp thể. Bất quá nghĩ kĩ sẽ thấy như thế là hợp lý, hiện tại không biết phải xưng hô đối phương thế nào, ai là chủ đạo.


"Ta là ai?"
Thiếu nữ tựa hồ mất trí nhớ, bất quá không lộ vẻ mê man, ngược lại thần sắc trấn định vô cùng, tỏ ra suy tư. Từ dáng vẻ cho thấy khi phong thái ung dung của cao thủ cao cao tại thượng đỉnh cấp khi xưa.
Thần bí thanh niên gật gù:
"Còn may không có gì thay đổi, như vậy càng hay."


Đoạn khẽ chỉ tay, một vùng thần mang sáng chói bao quang phượng hoàng, từng bức tranh hiện lên, kí ức từ xa xưa phảng phất như được khôi phục, xuất hiện trước mặt Phượng Hoàng thiên nữ.
Là cảnh thiên nữ bị hủy diệt khi xưa.


Một đạo hư ảnh hiện lên giữa mê vụ vô tận, trải ra thần hỏa bảy sắc và vô thượng thần uy, theo khí thế lôi đình phun thần quang đủ khả năng diệt thế, cơ hồ đánh tan Thất Sắc phượng hoàng, một tiếng gáy vọng đất vang trời, thần điểu phượng hoàng gục xuống…


"Ta là Phượng Hoàng thiên nữ… ta là Đông Phương Phượng Hoàng, là Tiểu Bất Điểm phượng hoàng, là Phượng Hoàng thiên nữ hợp nhất…"
Nàng lộ vẻ thống khổ, tin tức vô tận tràn vào thần thức trong óc, gần như va chạm nhau.


Rồi một tiếng hú vang lên mây xanh, ánh mắt Phượng Hoàng thiên nữ tróng vắt, lẩm nhẩm:
"Hiện tại ta chỉ là Phượng Hoàng thiên nữ."
Thần bí thanh niên đứng trên không gật gù:


"Cung hỉ Phượng Hoàng thiên nữ quy vị, tương lai thiên nữ sẽ tự quyết định phân hay hợp. Hiện tại, thiên nữ nên biết mọi việc để chuẩn bị kết thúc ân oán năm xưa."


Thần Nam chịu được kết quả này, Long Bảo Bảo không biến hóa gì là được rồi, còn việc Tiểu Phượng Hoàng và Đông Phương Phượng Hoàng hợp nhất sức mạnh bản nguyên lại là biến cố phải xảy ra, đã nằm trong dự liệu.
"Ầm, ầm, ầm."


Hư không vỡ nát, Lục đạo Luân hồi môn hiện ra, một cánh cửa nhanh chóng phóng đại, Huyết hải sôi trào, trăm vạn sinh hồn gầm rú, từ vô tận Huyết hải trùng trùng hiện lên huyết quang.
Tiếng trăm vạn sinh hồn gầm rú vang lên chín tầng trời, xuống dưới cửu u, thanh thế kinh thiên địa khấp quỷ thần!


Mọi tu giả của Thiên giới và Nhân gian đều cảm ứng rõ ràng oán niệm cực mạnh.


Đó là hận oán do oan hồn tự nguyện chịu chết, cam nguyện tịch diệt, vĩnh thế không thể trở lại phát ra, dù là thiên giai cao thủ cũng lạnh người. Trên đời này, sức mạnh đáng sợ nhất không phải là thần ma chi lực mà mà chúng sinh chi oán!


Cỗ oán niệm này có thể quét sạch tất cả, Sở Tương Ngọc bất giác động dung.
Hắc Thủ, tất cả vì giết được Hắc Thủ.
Cái thế cường giả từng xuất hiện trong những thời khắc lịch sử trọng đại, được các thiên giai cao thủ xưng là Hắc Thủ.


Đó là chúa tể hùng cứ hỗn độn, khiến cả Thần bí thanh niên và Tuyệt Đại quân vương đều kị húy sâu sắc.
Hôm nay, Thần Nam, Long Bảo Bảo. Phượng Hoàng thiên nữ sẽ viễn chinh thời đại cận Thái cổ, nhất định tiêu diệt chúa tể đứng phía sau.


Trăm vạn sinh hồn sôi lên, oán niệm tràn khắp thiên địa, sau cùng hướng vào ba người bọn Thần Nam, có sinh hồn trên người sẽ thành đệ nhị sinh mệnh của họ, ba người và trăm vạn sinh hồn cùng tồn tại.
"Sao không để chúng đến thời Thái cổ giết Hắc Thủ?"
Sở Tương Ngọc tỏ vẻ không hiểu.


Thần bí thanh niên thở dài:
"Thái cổ bị cách đoạn, nếu không chịu trả giá tương xứng, ai cũng bị ngăn lại bên ngoài Thái cổ."
Hai mắt Sở Tương Ngọc xạ ra tinh quang, hồi lâu mới lên tiếng:
"Vậy cứ quay về thời khắc gần Thái cổ nhất, ta nghĩ lúc đó hắn đang trọng thương."


Thần bí thanh niên đưa một ngọc bội vỡ nát cho Thần Nam:
"Lúc thật gần Thái cổ, ngọc bộ này sẽ cảm ứng được khí tức của kẻ đó, giúp các vị tìm được hắn ở đâu."
Hư không vỡ vụn, Thần Nam, Long Bảo Bảo, Tiểu Phượng Hoàng và trăm vạn sinh hồn lao vào trong, bắt đầu nghịch chuyển thời không.


Cùng lúc, từ xa vang lên tiếng kêu:
"Cha…"
Hai hài tử như ngọc chạy vụt tới, lao vào trong, chính thị Không Không và Y Y cổ linh tinh quái.
"Cha… Y Y thông mình xinh đẹp khả ái nhất đến giúp cha."
"Cha…Không Không dũng mãnh vô địch nhất cũng đến giúp cha."


Thần bí thanh niên xuất ra một vùng sáng định chặn chúng lại nhưng Không Không phá toái không gian, kéo Y Y xuyên qua, cùng vào chỗ Thần Nam.
"Cha bế con."
"Cha bế con."
Hai tiểu quỷ như hai con gấu mèo ôm chặt lấy mình Thần Nam.
Hai mắt Sở Tương Ngọc bắn ra tinh quang:
"Đây là… chúng lại xuyên qua phong tỏa của ngươi."


Thần bí thanh niên bật cười:
"Tiểu quỷ đó là xuyên thiên giáp chí tôn từ trước khi xảy ra đại phá diệt. Hắc hắc, có chúng đi theo sẽ có tác dụng bất ngờ, có thể phá giả được mọi ngăn cản."
"Cha có nghe không, chúng con sẽ giúp được rất nhiều."
"Thần Nam, để chúng đi theo."


Thần bí nhân lên tiếng.
Thần Nam bó tay, miễn cưỡng nghe lời.
"Đợi đã."
Thần bí nhân chợt gọi, dặn Thần Nam:
"Các người mà thấy sự tình không tầm thường, nên lập tức vứt bỏ trăm vạn sinh hồn, đừng do dự gì hết mà quay về ngay."
Thấy Thần Nam có vẻ mê mang, Thần bí thanh niên giải thích:


"Vì… ta sợ việc xấu nhất sẽ xảy ra, sợ hắn đã cắt đứt nhân quả, mà như thế ắt không dự liệu được."
Hỗn độn thần quang lóe sáng, thân ảnh bọn Thần Nam mờ dần, Long Bảo Bảo vung tiểu trảo gầm lên:
"Hẹn gặp lại đại thần côn và Tiểu Ngọc."


Tiểu long quả là lắm trò, trước khi đi còn cố chọc tức Tuyệt Đại quân vương khiến Thần Ma lăng viên vang lên những tràng cười sảng khoái và tiếng gầm phẫn nộ.


Hỗn độn thần quang sáng lên, tinh không lấp lánh xuất hiện, xuyên hành tại lịch sử thời không, cảm nhận vũ trụ kì cảnh hưng suy giao nhau cùng ánh sao chớp chớp.


Tiếp cận Thái cổ, bọn Thần Nam và trăm vạn sinh hồn xuyên qua thời không, đứng dưới vòm trời sao sáng lấp lánh, hắn cảm giác khối ngọc bội vỡ nát trong tay đang lóe sáng, tựa hồ cảm ứng Hắc Thủ mạnh đến khó tưởng tượng mà thần bí cùng cực tại các thời kì. Không chỉ họ mà đối phương cùng cảm ứng thấy nhau.


Lúc xuyên qua mỗi thời kì lịch sử, một vùng thanh quang mông lung xuất hiện, một thân ảnh thần bí định áp chế họ. Nhưng chỉ là giao thoa ngắn ngủi, bọn Thần Nam xuyên qua thời không, kẻ đó cũng xuất hiện trong không gian tạo thời khắc đó, trong mắt y, bọn Thần Nam chỉ như một làn sóng mờ mờ, không thể tiếp xúc.


Đi ngược về Thái cổ.
Khí tức tàng thương cực độ trầm trọng tràn ra, từ xa nhìn lại chỉ thấy một khối cổ đại lục ở phía trước.


Thời gian đến đây là dừng lại, bọn Thần Nam cảm ứng được thời gian rúng động, thần quang vô tận lóe lên, trời sao tan biến, truyền lại trận trận dao động, một cỗ sức mạnh như biển lớn triệt để chặ đường họ lại.
Hào quang hỗn độn vô tận lóe sáng, thời không bị phong tỏa.


Sức mạnh thần bí mạc trắc cách đoạn Thái cổ!
Đến đây là dừng.
"Vù."
"Vù."
Hai tiểu quỷ Không Không và Y Y từ mình Thần Nam bay xuống, Không Không lại … thò đầu tiến vào hào quang hỗn độn, xuyên qua phong ấn ngăn cản Thái cổ.
Thần Nam kinh ngạc ngẩn ra, đoạn quát:
"Các con định làm gì?"


Hắn thật sự lo lắng cho hai tiểu quỷ nghịch ngợm này.
"Cha mau đào đi, mỗi ngay chúng con đều mơ thấy chỗ này, không ngờ lại tận mắt nhìn thấu. Phía trước hình như có người đang gọi, chúng ta đào nào."


"Phía trước là Thái cổ bị cách đoạn, các con nói là trong mộng cảnh có một nơi như thế, lại có người hô hoán?"
"Đúng."