Phong Đô sơn miên miên vô tận, hắc vân dày đặc, âm khí xung thiên như u minh địa ngục.
Theo truyền thuyết, nơi đây là âm phủ, hồn phách những người chết đều quy về.
Hắc vụ ào ạt tựa hồ có trăm ngàn quỷ ảnh đang nhe nanh múa vuốt, sát khí xung thiên.
Thần Nam không phải đến đây lần đầu, phát giác hình như mình
"có duyên"
với nơi này, mỗi lần đến đều trải qua một trường sinh tử huyết chiến. Không biết hôm này sẽ gặp chuyện gì:
"Phong âm đại trận"
trong truyền thuyết hay lời đề tỉnh của Ngũ tổ khiến hắn cảnh giác.
Tuy biết Phong Đô sơn không phải nơi tốt lành nhưng hắn không sợ biến cố phát sinh, hơn nữa còn hi vọng xảy ra chuyện gì đó. Nhân cơ hội sức mạnh bát hồn vẫn còn, hắn muốn giải quyết vài ba ẩn hoạn.
Tương lai không thể đoán được, khi những nhân vật hùng mạnh của đệ ngũ giới lên, ở đây mà còn ẩn hoạn chắc chắn sẽ gây ra biến cố không đơn giản.
"Thần Nam ca ca, sao lại đến chỗ quỷ khí âm u này, khó chịu lắm."
Tiểu Phượng Hoàng khϊế͙p͙ hãi đứng vai hắn, nhỏ giọng hỏi.
Tiểu Bất Điểm tuy đã là Thần Vương nhưng vẫn nhát gan như hồi còn nhỏ, Thần Nam chỉ biết lắc đầu, nó còn phải rèn luyện nhiều.
"Ta muốn luyện hung binh nên cần vô tận sát khí ở đây. Ồ, hành động này lại tạo phúc cho bách tính. Ở đây mai táng ngàn vạn quân hồn, bị tuyệt trận phong tỏa, âm khí ngày càng nặng, sẽ có ngày bùng phát, chưa chừng sẽ giết chết vô số sinh linh. Ta phải nghĩ cách luyện hóa số sát khí này."
Hắn nói không sai, sớm đã biết Phong Đô sơn là đại hoạn, để âm sát chi khí ở chốn Nhân gian địa ngục này ngưng tụ đến một độ nhất định, có thể sẽ thành địa ngục chân chính.
Dùng phong âm đại trận phong tỏa âm sát chi khí giống như đang bố trí âm mưu, sát khí cuộn lại như tuyết cầu, sau cùng… thật không dám tưởng tượng.
Thần Nam mang Tiểu Phượng Hoàng bay vào trung ương dãy núi miên miên vô tận.
Phương thiên họa kích bị hắn quăng lên không, rồi dùng thông thiên địa pháp lực đẩy vào thân kích. Tức thì lưỡi kích sáng choang phát ra hào quang chói lọi, thân kích đen ngòm lóe lên ánh sáng đặc hữu, cả cây kích phát ra dao động hồn năng cực mạnh.
Đó là tiếng rung động, hoan hô của binh hồn.
Thoáng chốc, cây kích dài gần một trường phóng đại ngàn lần, bùng lên ngàn vạn đạo hào quang trên không, khác nào một ngọn núi đang vươn mình.
Lưỡi kích lạnh lẽo như mặt hồ phản xạ ánh sáng, thân kích dài mấy ngàn trượng chuyển động như một con rồng đen.
Cả cây kích ngang ngửa với một đỉnh núi cao, dao động đáng sợ phát ra đương nhiên đủ khả năng san bằng bất kì núi non, bình nguyên nào cản trở, xứng danh tuyệt thế hung khí!
"Đi."
Thần Nam quát lớn, phương thiên họa kích như Thiên Long có sinh mệnh, tiếng choang choảng vang vọng trời mây, chúc đầu xuống cắm vào Phong Đô sơn.
Lưỡi kích khổng lồ đổ xuống, thoáng chốc chẻ một ngọn núi như rọc giấy.
Hung binh cắm vào đỉnh núi, loạn thạch xuyên không, cự sơn tan tành, nơi nó cắm vào ngùn ngụt hắc vụ, vô tận sát khí ùn ùn đổ tới.
"Hút."
Thần Nam lạ quát vang, dùng vô thượng đại pháp lực khống chế.
Phương thiên họa kích sáng rực hào quang, cơ hồ lên tận trời cao.
Phong Đô sơn như mặt biển yên lặng dậy sóng, sát khí cuồng bạo tràn tới, từ trung tâm là hung kích tựa hồ hình thành một hắc động cực lớn điên cuồng hút hấy vô tận âm sát chi khí.
Sát khí từ bốn phương tám hướng đổ về, phảng phất như một dòng sông gầm gào, thanh thế hãi nhân.
Đứng trên không nhìn xuống chỉ thấy cảnh sóng dậy hùng tráng.
Ngàn vạn quỷ hồn gào khóc, vô số hắc vân tụ tập lại, liên tục trầm xuống, sau cùng ngưng tụ thành ma long lao vào hung kích như thiêu thân.
Phương thiên họa kích như biển lớn đón trăm sông, đến là hút, vô tận sát khí liên tục bi hấp thu. Nó như động không đáy, hút sạch sát khí của đệ nhất âm địa.
Cả Phong Đô sơn đều rung lên.
Vô số hồn phách gào rú khiến người ra sởn gai ốc.
Chốn Nhân gian địa ngục dần sôi lên.
Phương thiên họa kích như ngọn núi cắm vào Phong Đô sơn liên tục rung lên, vô tận sát khí như mĩ vị khiến nó hưng phấn.
Sát khí ngưng tụ từ quân hồn không hề tầm thường, nếu không có phong âm đại trận, sát khí đã lay động Nhân gian, tiến lên Thiên giới.
Thần Nam bắt đầu tôi luyện hung binh, dùng vô thượng pháp lực đẩy vào hung kích, luyện hóa sát khí âm u thành xung thiên sát khí!
Dần dần, phương thiên họa kích biến thành lạnh lẽo ghê người, xung thiên sát khí lộ ra một cỗ
"Thế"
đáng sợ.
Ngoài xa Phong Đô sơn, một đàn cò trắng bay qua chợt nổ tung, chúng bị
"Thế"
của sát khí cực kì lãnh liệt chấn động.
Cả Phong Đô sơn rung lên, ma vân cuồn cuộn, quỷ khiếu xung thiên!
Thần Nam tế luyện phương thiên họa kích, sát khí dày đặc dần, nó hút loại sát khí do cổ quân hồn chuyển biến thành, cũng là lệ khí nặng nhất trong thiên địa, muốn chuyển hóa không hề đơn giản.
Trong lúc chốn Nhân gian địa ngục rúng động, sát khí sôi trào thì xảy ra biến cố.
Một đỉnh núi đột nhiên sụp xuống, ma khí ngùn ngụt bốc lên, hình ảnh trắng toát khổng lồ từ dưới đất trồi lên, phát ra tiếng quỷ khiếu chói tai khiến sống lưng ai nấy lạnh buốt.
Tiểu Phượng Hoàng hoảng sợ chui sâu vào ngực Thần Nam. Hắn lạnh lùng quan sát lớp ma khí ngùn ngụt bốc lên.
Phía sau màn tử khí là một khô lâu đầu cốt khổng lồ.
Nó cao lớn không thua gì một ngọn núi.
Đầu cốt trắng toát, sáng chói hơn cả tuyết sơn.
Tình cảnh rợn người, một khô lâu đầu cốt lại lớn thế này, nếu không phải tận mắt chứng kiến, không ai dám tin.
Khô lâu nổi lập lờ trên tầng không Phong Đô sơn, xung quanh trải ra vô vàn ma vân đen ngòm, vô tận sát khí quấn quít. Dáng vẻ nanh ác của nó quả thật rùng rợn, trong hốc mắt lập lòe hai đốm u minh quỷ hỏa, ánh mắt âm u ngưng thị vào Thần Nam, toát ra vô vàn sát khí.
"Nó… đáng sợ quá."
Tiểu Phượng Hoàng nhát gan thấp giọng đề tỉnh:
"Thần Nam ca ca, chúng ta chạy thôi."
"Đừng sợ, không sao đâu."
Thần Nam đưa mắt nhìn khô lâu, thiên nhãn thông cho hắn biết bản chấn của bộ hài cốt khổng lồ kia.
Đầu cốt như ngọn núi do ngàn vạn tiểu đầu cốt hợp lại, không chú ý ắt không phát hiện ra.
Nhưng dao động phát ra lại thường kinh nhân, tuyệt đối thuộc hàng thiên giai.
Đó là một con Thiên Quỷ.
Phong Đô sơn quả nhiên không phải nơi tốt lành, có ta vật mạnh cỡ này, đương nhiên nó sinh thành từ ngàn vạn quân hồn.
Bây giờ Thần Nam đủ khả năng đánh bại nó nhưng hắn không dám khinh suất, sự tình không thể đơn giản thế này, có lẽ bên dưới Phong Đô sơn còn những bí mật đáng sợ hơn.
"Cá lọt lưới?"
Hắn nhìn Thiên Quỷ, lấy làm lạ sao nó trốn khỏi
"lời mời"
của Ma Chủ.
"Ô ô …"
Tiếng quỷ khóc chói tai vang lên từ trong khô lâu đầu cốt khổng lồ khiến cả dãy núi vang vọng tiếng quỷ khiếu, trở thành tử vong chi địa thật sự.
Thiên Quỷ há chiếc miệng trắng ởn lao tới, âm phong gào rú, minh vụ ngút trời bổ vào Thần Nam.
"Để lại tà vật như ngươi sớm muộn gì cũng thành đại hoạn, Ma Chủ để lọt ngươi, hôm nay ta sẽ luyện hóa."
Hắn không hề sợ Thiên Quỷ, tiến thẳng tới, thân ảnh hóa thành một đạo lưu quang lao vào mồm Thiên Quỷ, quyền phải hung hãn đấm ra.
Tiểu Phượng Hoàng nằm trong ngặc hắn, thấy cả hai bay vào chiếc mồm trắng nhởn của Thiên Quỷ, hoảng sợ đưa phượng dực che mắt, lẩm bẩm:
"Không thấy, không thấy, ta không thấy gì, Thiên Quỷ không nuốt chúng ta, ô ô… đáng sợ thật."
Giờ này Thần Nam pháp lực thông thiên, đối diện với cường địch như Tùng Tán Đức Bố mà cũng diệt được, đương nhiên không coi Thiên Quỷ ra gì.
Một quyền này cương mãnh hơn hoản tưởng tượng của Thiên Quỷ, nó không ngờ nhân loại nhỏ xíu dám đến quấy nhiễu kia lại là thiên giai cao thủ!
Lúc nó hiểu ra thì đã muộn, Thần Nam đã bị hút vào trong miệng nó nhưng minh ma chi khí không tài nào luyện hóa được hắn, mà uy lực một quyền kia khiến mồm nó nổ tung.
Năng lượng hùng hậu tràn ra, đầu Thiên Quỷ sáng rực rồi cũng nổ tan tành.
Ngàn vạn tiểu đầu cốt văng tung tóe, tiếng quỷ khiếu chói lói vang vọng khiến tai người nhức nhối, dựng tóc gáy, tình cảnh quả thật đáng sợ.
Thần Nam phá tan đầu Thiên Quỷ xông ra, lạnh lùng nhìn tiểu khô lâu đầu bay khắp trời, hắn đương nhiên không tin đối phương bị diệt chỉ với một quyền của mình.
Thoáng chống, một quỷ thủ vô hình bổ xuống, nếu không nhờ hắc vụ lan tràn làm nổi bật hình dạng đáng sợ của vô hình quỷ trảo, chắc không ai nhìn rõ.
Đương nhiên không nhìn thấy không có nghĩa là mù tịt với quỹ tích vận động của nó.
Thần Nam quay người, tung liền mấy trăm cước, tiếng ầm ầm không ngớt vang lên, bạch cốt trảo khổng lồ bị hắn đá tan tành trên không, nó cũng do vô số khô lâu đầu cốt tụ tành.
"Có chút xíu đạo hạnh thế này thôi à?"
Thần Nam nhìn khô lâu đầu khắp trời cùng tiếng quỷ khiếu, cố ý lộ vẻ khinh miệt.
Thiên Quỷ tựa hồ bị kích nộ, toàn bộ khô lâu đầu cốt nhanh chóng tụ tập tại khoảng không ngoài xa, thiên địa trắng xóa một màu, cơ hồ có một cơn mưa khô lâu đầu cốt trút xuống.
Thoáng chốc một khô lâu hài cốt cao mấy ngàn trượng được tổ thành.
Toàn thân nó trắng nhởn, đôi chân cao hơn cả mấy tuyệt nhai, trong mắt lập lòe u minh quỷ hỏa, âm u nhìn Thần Nam, lệ khí bùng lên kinh nhân.
"Ai da… đáng sợ quá."
Tiểu Phượng Hoàng rụt cổ lại.
Thần Nam lẩm bẩm:
"Ta đã biết vì sao nó thoát được tay Ma Chủ. Nó do ngàn vạn quân hồn tổ thành, mỗi đầu lâu đều mang một phần năng lượng, bình thường ngủ vùi để tu luyện, đầu cốt trải khắp Phong Đô sơn, vốn không thể nhận ra ở đây có một thiên giai oán quỷ!"
"Thần Nam ca ca, chúng ta… có nên chạy không?"
Tiểu Phượng Hoàng nhỏ giọng hỏi.
Thần Nam tuyệt vọng:
"Xem ra về sau ta phải chuyên môn huấn luyện gan mật cho ngươi. Yên tâm đi, ta thu thập được nó."
Cùng lúc, Thần Nam phát ra dao động tinh thần đáng sợ:
"Quấy nhiễu địa phủ của ta… chết đi."
Nó do quân hồn tụ lại, ý thức không phát triển kịp với sức mạnh nên dù đã đạt tới cảnh giới này nhưng vẫn hàm hồ.
Thần Nam triệu hoán phương thiên họa kích cắm cách đó không xa về, ảo hóa thành hai quang chưởng, nắm chắc thân kích ngàn trượng.
Phương thiên họa kích đã hút được vô tận sát khí, có dáng vẻ của tuyệt thế hung binh, phát ra sát khí ngùn ngụt.
Hắn lẩm bẩm:
"Thiên Quỷ là tinh tuý của âm sát chi khí, món đại bổ của người, cứ thoải mái hút lấy."
Đại chiến bùng nổ trong thoáng chốc.
Trong Phong Đô sơn quỷ khiếu chấn thiên, hào quang chói mắt, vô tận tử khí tràn lan khiến chốn Nhân gian địa ngục sôi trào.
Phương thiên họa kích dài ngàn trượng chém lên quỷ thân mấy ngàn trượng của Thiên Quỷ. Mấy lần giao phong, Thần Nam đánh tan một cánh tay và một chân của Thiên Quỷ khiến nó gầm rống liên miên, cả ngọn núi rung lên mãnh liệt.
Nhưng vết thương này không nghiêm trọng với Thiên Quỷ, thân thể nó do ngàn vạn khô lâu đầu cốt tổ thành mà Phong Đô sơn có vô vàn hài cốt, đâu đâu cũng có vật liệu bổ sung.
Thần Nam muốn thương tổn linh hồn nó ắt không dễ, bởi linh hồn cũng được tách thành từng đơn vị nhỏ bé, ẩn trong các khô lâu đầu.
Đương nhiên Thiên Quỷ càng không thể tổn hại đến Thần Nam, bất quá có chút tuyệt học giữ mạng, luận về chiến lực, nó kém xa bát hồn hoặc Tùng Tán Đức Bố.
Chiến đấu tiếp tục, Thần Nam bắt đầu tấn công hữu hiệu dần, dù Thiên Quỷ đã phân giải khu thể, nhưng không chặn nổi phương thiên họa kích liên tục hút lấy hồn năng và sát khí của nó.
Dù là một vùng rừng vô tận cũng sợ vô tình đại hỏa liên tục đốt cháy, Thiên Quỷ phát giác không ổn, liên tục gầm gào, phản kích hung hãn hơn. Đầu tiên là quỷ trảo, rồi hai chân, đầu, ngay cả xương sườn cùng nhất nhất tách ra hóa thành cốt mâu công kích Thần Nam.
Thần Nam không hề e ngại, Thiên Quỷ không phải là đối thủ nên không cần dùng đến bát hồn pháp tắc, hắn không muốn dọa nó bỏ chạy mà để phương thiên họa kích dần dần hút lấy âm sát chi khí của đối phương.
Mấy lần bị phương thiên họa kích chặt đứt, Thiên Quỷ phân giải thân thể ẩn vào Phong Đô sơn, thi triển chiến thuật đánh lén.
"Hắc hắc …"
Không hiểu sao, Thiên Quỷ bị Thần Nam ép phải trốn xuống đất đánh lén mà vẫn bật lên tiếng cười lạnh lùng, khiến cả dãy núi run rẩy.
"Ngươi… chết chắc."
Nó gầm lên âm u.
Thần Nam cười lạnh, một quỷ trảo lớn như đỉnh núi bị hắn truy sát phải chui xuống đất, hắn liền vung hung binh, không hề do dự phá tan ngọn núi, đào đất lên rồi lao xuống.
Nhưng lúc phương thiên họa kích phá được một khe nứt, thân hình hắn lao xuống ngàn trượng liền dừng lại.
Một tấm bia đá khổng lồ thoạt ẩn thoạt hiện, lộ ra tàn thể cao mấy trăm trượng, Thần Nam theo bản năng cho biết có nguy hiểm, vội vàng lao ra.
"Nơi này… thật sự chỉ là cổ chiến trường của đông tây phương đại chiến? Vì sao dưới sâu ngàn trượng còn có bia đá?"
Trong lòng Thần Nam dấy lên cảm giác không lành, hắn nhìn thấy mấy chữ cổ lão trên mặt bia, trong đó có một chữ:
"Thiên!"