Cự điểu chở Thần Nam bọn bọ bay về hướng đông, mặc dù tốc độ không bằng Tử kim thần long và Long bảo bảo, nhưng cũng không kém bao nhiêu. Bay liên tục như vậy được hai ngày, nhưng vẫn chưa tới nơi, hỏi ra mới biết thì ra mới chỉ bay được có một phần ba lộ trình mà thôi, có thể tưởng tượng được thiên giới rộng lớn cỡ nào.
Ngày thứ ba, khi mặt trời vừa lên, qua một đêm nghỉ ngơi, bọn Thần Nam lại lên đường. Lúc bay ngang đại thảo nguyên, một mặt hồ rất lớn xuất hiện phía dưới, hồ nước bích lam trong như gương, soi rõ cảnh vật trên không.
Nhưng chợt có vài nhân ảnh phá đi sự hài hòa này, những kẻ này chân đạp phi kiếm bay phía trên mặt hồ, không người dùng các loại pháp bảo oanh kích hồ nước.
Thần Nam nhìn thấy vậy ngạc nhiên, liền cho cự điểu ngừng lại, xem những kẻ này rốt cuộc muốn làm gì.
Cự điểu tựa hồ biết ý nghĩ của Thần Nam liền lên tiếng giải đáp:
"Những người này chính là những tu giả vừa mới xuất môn như tôi vừa nói. Bây giờ thiên giới xuất hiện một phong trào đú đởn, những tu luyện giả trẻ tuổi ganh nhau về thú cưỡi của mình, khiến cho thú tu không còn được yên ổn nữa. Không nghi ngờ gì, hiện giờ những kẻ này đang truy bắt thú tu trong hồ."
Tiểu phượng hoàng kinh ngạc nói:
"Trời ạ, không ngờ trong hồ lại có một con rồng, mau xem!"
Tử kim thần long trợn trừng mắt, Long bảo bảo cũng tập trung tinh thần quan sát bên dưới.
Tử kim thần long trách mắng:
"Phì. trẻ con đừng nói lung tung, cái đó mà cũng là rồng à? Đó chỉ là một con giao long (thuồng luồng) mà thôi, hơn nữa con hắc giao màu đen kia ít có huyết thống của rồng, có bắn đại bác mấy tầm cũng không đến được với họ nhà rồng."
Long bảo bảo gật đầu nói:
"Tiểu bất điểm đừng có nói lung tung, phía dưới bất quá chỉ là một giao xà mà thôi."
Một đầu giao xà màu đen, dài chừng hai mươi trượng, bị một cự võng quang hoa lấp lánh bao phủ. Nó không ngừng lăn lộn trong hồ nhưng thủy chung không có cách nào chạy thoát, trong thoáng chốc đã bị bắt kéo lên bờ.
Trên không, cự điểu tức giận bất bình nói:
"Chỉ biết đi bắt nạt những thú tu có thực lực kém, nếu có bản lãnh đi tìm đại yêu ma, hừ, đảm bảo các ngươi một chút da cũng chẳng còn."
Đúng là thỏ chết cáo khóc thương . Cũng là thú tu nên nó có chút đồng cảm.
Bọn Thần Nam mới vừa lên thiên giới, không muốn lắm chuyện, đang chuẩn bị tiếp tục lên đường. Song lúc này năm tên tu giả phía dưới đã phát hiện được bọn họ, trong đó hai người nhanh chóng cưỡi phi kiếm vọt tới.
"Thật là một con cự điểu thần dị!"
Một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp kêu lên.
Nam tử trẻ tuổi bên cạnh thản nhiên cười nói:
"Nếu sư muội muốn, ta sẽ bắt tặng cho nàng."
"Huynh không thấy nó đã bị người khác thu phục rồi sao?"
"Rất dễ xử lý, ta có thể cùng bọn họ thương lượng."
Nam tử trẻ tuổi tự tin nói.
Hai người cách Thần Nam một khoảng cách nhất định, trang phục của bọn họ đều là trang phục tu đạo, thông qua nguyên khí dao động có thể thấy được tu vị bọn họ đều trên lục giai.
Nam tử ăn nói rất tự tin đó, từ xa tiến lại, ôm quyền hướng về Thần Nam nói:
"Tại hạ Vương Tư Viễn, chính là truyền nhân đời thứ mười chín của Vương Chí chưởng môn, đại đệ tử dưới trướng Đạm Đài Tiên Tử. Xin hỏi huynh đài có thể nhường thần điểu này cho ta được không, ta nguyện lấy thượng phẩm phi kiếm cùng ngươi trao đổi."
Vương Tư Viễn đem sư môn của mình khoe ra, nếu không phải là người ngu ngốc quá mức thì ai cũng biết ý tứ bên trong. Tuy nhiên cái này đối với Thần Nam mà nói thì không có tác dụng gì. Tình huống bên trong rất phức tạp, Vương Tư Viễn có suy nghĩ nát óc cũng không rõ.
"Xin lỗi, ta không muốn trao đổi."
Vương Tư Viễn nghe xong, mặt liền biến sắc, uy danh của Đạm Đài Tiên tử, tại thiên giới này không người nào mà không biết. Ngoại trừ một ít tiên tôn, thần chủ, ít có người có thể cùng tranh phong, đệ tử các phái tuyệt đại đa số đều cũng không muốn gây khó dễ với đệ tử Đạm Đài phái.
"Nhưng mà ta rất muốn đổi!"
Vương Tư Viễn hai mắt thần quang bức người.
Con rồng du côn đã cầm tử kim song tiết đại bổng, nhưng Thần Nam ra hiệu cho nó không được manh động, hơn nữa còn để nó va Long bảo bảo nấp sau cự điểu, không muốn hình dáng của thần long làm đối phương kinh hoàng.
"Ta nói không đổi là không đổi!"
Thần Nam như đinh chém sắt trả lời.
Lúc này ba nam tử tu giả trên mặt đất, tựa hồ ý thức được có chút không ổn, nhanh chóng bay lên, trong nháy mắt chắn phía trước của cự điểu.
Vương Tư Viễn lạnh lùng nói:
"Con người của ta rất cố chấp, muốn cái gì thì nhất định phải có bằng được."
Thần Nam không nghĩ lại gặp được hậu bối truyền nhân của Đạm Đài Tuyền, chứng kiến bộ dạng bá đạo của Vương Tư Viễn, hắn cười lạnh nói:
"Vậy ta muốn xem ngươi đoạt được bằng cách nào?"
Vương Tư Viễn lấy ra một thanh phi kiếm, lạnh lùng nói:
"Thần điểu lưu lại, phi kiếm lấy đi, ta không muốn nhắc lại!"
Dứt lời ném phi kiếm về phía Thần Nam.
Thần Nam cước đạp hư không, như đi trên đất, từ lưng cự điểu bước lên mấy bước, tay trái dùng hai ngón tay gắp lấy thanh phi kiếm đó, khẽ siết một cái, một tiếng
"rắc"
trong trẻo vang lên, phi kiếm liền bị gãy làm đôi.
"Đây là thượng phẩm phi kiếm theo lời ngươi nói sao? Đem cái thanh sắt rỉ sét này ra cưỡng bức trao đổi, truyền nhân hậu bối của Đạm Đài tiên tử không phải là bá đạo quá mức sao?"
Vương Tư Viễn biết đã đụng phải thú dữ, phi kiếm nọ mặc dù chỉ là trung phẩm, nhưng người bình thường cũng khó làm gãy.
"Lên, chúng ta cùng nhau động thủ!"
Hiển nhiên, tên này làm việc rất quyết đoán, biết đã đắc tội với Thần Nam, liền muốn tiên hạ thủ vi cường. Một đạo thần quang hướng Thần Nam bổ tới, cùng lúc đó ba tên kia cũng phát ra phi kiếm chém về phía Thần Nam.
Bốn đạo kiếm quang phát ra kiếm mang đầy trời, bao phủ lấy Thần Nam.
Chỉ là, kiếm quang ngập trời chỉ tồn tại được vài giây, từ bên trong truyền ra những âm thanh trong trẻo của tiếng kim loại bị bẻ gãy. Thần Nam chụp lấy bốn thanh phi kiếm, chấn gãy thành hơn mười đoạn, đây là sự nhϊế͙p͙ phục tuyệt đối. Hắn lạnh lùng thốt:
"Còn bản lĩnh gì thì sử hết ra đi."
"Ngươi..."
Bốn kẻ miệng rỉ máu tươi, mất đi liên hệ với phi kiếm, bọn họ bị phản đòn nhất định, bị nội thương không nhẹ.
Thần Nam lạnh lùng quát:
"Cút!"
Bốn kẻ vội vàng hạ xuống mặt đất, cách đó không xa, nữ tử kia cũng bay xuống theo.
Với tu vi hiện tại của Thần Nam, mấy kẻ này đâu phải là đối thủ của hắn, hắn muốn thu thập thêm tin tức, cho nên mới giáo huấn bọn chúng một trận. Bây giờ hắn đã biết đệ tử của Đạm Đài Tuyền tại thiên giới rất đông đảo, hơn nữa thế lực rất lớn, nếu không môn hạ đệ tử đâu có khả năng hoành hành như vậy, tương lai nếu cùng Đạm Đài Tuyền đối địch, hậu quả đáng sợ phi thường.
Trãi qua một đoạn tao ngộ, Thần Nam có nghi vấn, mấy kẻ hắn vừa gặp, nhìn bất quá chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi thôi, nhưng tu vi không ngờ đều đã đạt được lục giai. Ở nhân gian giới mà nói, thật là hết sức khoa trương.
Nhưng vấn đề này rất nhanh được cự điểu giải đáp.
Thiên giới cùng nhân gian giới rất là khác biệt, lục giai ở đây không được tính là cao thủ, những cũng không phải ai cũng dễ dàng đạt được. Nói một cách khác là tu vi thì dựa theo năm tháng tu luyện.
Trong nhiều đại phái, mặc dù
"đệ tử bên ngoài"
rất nhiều, nhưng
"đệ tử chân truyền "
thường không đông, tu vi chưa đạt tới lục giai thì không cho phép xuất sơn.
Bọn Vương Tư Viễn thuộc về số lượng
"đệ tửchân truyền "
ít ỏi, về phần tuổi tác của bọn họ, dựa theo lời của cự điểu, thật làm Thần Nam nhảy dựng lên, không ngờ bọn họ đều đã hơn trăm tuổi!
Đương nhiên trong đó có ẩn tình khác,
"chân truyền đệ tử"
của thiên giới đại phái, phương pháp tu luyện hoàn toàn không giống với nhân gian giới. Khi tu vi của bọn họ đạt tới một cảnh giới nhất định nào đó, thì sẽ được cao thủ của sư môn truyền cho một bộ phận chân nguyên, sau đó đem bọn họ phong ấn lại, mặc cho bộ phận chân nguyên đó tự động vận chuyển, đến lúc thành công đưa tu vi bọn họ đạt đến lĩnh vực lục giai.
Cho nên mặc dù là hơn trăm tuổi, nhưng tâm tính của bọn họ bất quá mới như là hai mươi mấy tuổi thôi, bởi vì phần lớn thời gian bọn họ bị phong ấn không có chút tư cảm, coi như ngủ vùi cả trăm năm.
Cái này giống như là chín ép, giai đoạn ban đầu thiếu đi kinh nghiệm và cảm ngộ tương ứng, đến lúc xuất quan là lúc được trưởng bối nhập vào một đoạn tinh thần lạc ấn.
Điều này chủ yếu là bởi vì sự cạnh tranh giữa các thế lực lớn của thiên giới quá khốc liệt. Tất cả các môn phái đều không thể không sử dụng những thủ đoạn phi thường. Đương nhiên tư chất của
"chân truyền đệ tử"
của được yêu cầu rất hà khắc, ngàn người tuyển một, nếu không
"nhân tạo cao thủ"
phải nhan nhản khắp nơi?
Lại qua thêm hai ngày, cự điểu đưa bọn Thần Nam bay vào một vùng tiên cảnh đẹp như trong mộng ảo, ở đây tiên khí say người, núi xanh động biếc, thác đổ lưng trời, hạc bay vượn múa, trên mỗi ngọn núi đều là những phiến quỳnh lâu ngọc vũ, đẹp như tranh vẽ, mê đắm lòng người.
Tiểu phượng hoàng nhìn đến xuất thần nói:
"Tiên cảnh thật là đẹp đẽ!"
Cự điểu nói:
"Nơi này là tiên phủ của Đạm Đài Tiên Tử."
"Cái gì, sao lại đến nơi này?"
Thần Nam kinh hãi.
Nhìn
"thượng tiên"
kích động như thế, cự điểu hoảng sợ nói:
"Muốn đi đến Vô tình giới của Vô tình tiên tử, tất phải đi qua nơi này."
"À, ra thế."
Thần Nam gật đầu.
Mỗi khi nhớ tới Đạm Đài Tuyền, trong lòng Thần Nam liền có cảm giác mất mát. Bây giờ đối phương chính là tiên chủ một phương thiên giới, còn hắn mới chỉ miễn cưỡng là một tiên nhân mà thôi. Vạn năm trước, bọn họ cùng xuất phát một điểm, nhưng vạn năm sau bọn họ đã có cách biệt thật lớn.
Thần Nam vẫn không hiểu được vì sao vạn năm trước Đạm Đài Tuyền lại đối phó với hắn, mặc dù tại Côn Lôn huyền giới nhận được tinh thần lạc ấn của cha hắn lưu lại, biết được công lực tụt hậu của hắn tựa hồ không có quan hệ trực tiếp với Đạm Đài Tuyền, nhưng nàng dường như cũng có liên quan gì đó.
"Đạm Đài, năm đó vì sao nàng lại đối với ta như thế?"
Thần Nam trong lòng có chút đau khổ, dù sao Đạm Đài Tuyền cũng là người con gái đầu tiên mà hắn thích.
Thần Nam tâm thần hoảng hốt, đột nhiên phát hiện ra có chút không ổn, hắn cảm giác chung quanh tựa hồ có nhiều người không ngừng bay đi bay lại.
"Ồ, làm sao đột nhiên có nhiều người đến như vậy?"
Tại vùng tiên cảnh này, tu giả không ngừng qua lại, bất kể là tại quỳnh lâu ngọc vũ trên đỉnh núi, hoặc là trên các thác nước, tựa hồ đều có bóng người chớp động, càng ngày càng nhiều tu giả hướng về tiên cảnh này.
"Tôi biết rồi, hôm nay là ngày đặc biệt, trăm năm một lần Đạm Đài tiên tử lại hiện thân giảng đạo thuyết pháp, bất kể là truyền nhân của Đạm Đài phái hay không đều có thể đến nghe tiên tử giảng ngộ chân đế. Không nghĩ tới hôm nay chúng ta may mắn như vậy, không ngờ lại gặp được thịnh hội này, tôi lại vì đưa các thượng tiên đi mà bỏ lỡ mất duyên ngộ này ...."
Nói đến đây, cự điểu lộ ra vẻ mặt cầu xin.
"Được rồi, chúng ta nghe tiên tử giảng Diệu Đế xong rồi đi."
Thần Nam đáp ứng cự điểu.
Đúng lúc này, tiên nhạc vang lên, một đám mây lành từ phía xa theo gió bay đến, phía trên là một toà quỳnh lâu ngọc vũ, một bạch y tiên tử lặng lẽ đứng trên mây.