Thần Ma Thiên Tôn

Chương 186: Ma Môn lục đạo

Ma Môn lục đạo: Phệ Huyết Đạo, Hồ Tiên Đạo, Tu La Đạo, Thiên Diệt Đạo, Loạn Thế Đạo, Vô Sinh Đạo.

Đứng đầu sáu đạo, tự nhiên là “Phệ Huyết Đạo” danh chấn thiên hạ, cũng là lãnh đạo của Ma Môn.

Sau khi Đoan Mộc Hàn leo lên bảo tọa Ma Đế, cố tình muốn chỉnh hợp lại Ma Môn lục đạo, quy về một nhà, cho nên hiện tại toàn bộ Võ giả của Ngọc Lam Đế quốc, đều gọi Ma Môn lục đạo chung là “Phệ Huyết Ma Môn”.

Đạo chủ của Thiên Diệt Đạo, tên là Thương Phá Quân, chính là nhân vật cấp bậc trụ cột trong Ma Môn, 153 tuổi, luận bối phận trong Ma Môn, còn cao hơn cả Ma Đế Đoan Mộc Hàn.

Nếu như hắn còn tại thế, chỉ cần một chân giẫm xuống, cũng đủ khiến một phương thiên địa chấn động hai lần.

Mà nhân vật như vậy, lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử vào bốn ngày trước, khiến cho tất cả mọi người đều không tưởng tượng được, tất nhiên dẫn tới chấn động cực lớn, toàn bộ tu sĩ Ma Môn đều loạn thành một đống.

Vì tranh đoạt vị trí Đạo chủ Thiên Diệt Đạo, cho nên cao thủ Ma Môn ở khắp nơi đều hội tụ đến Bách Long thành, khiến cho Bách Long thành nổi lên một hồi gió tanh mưa máu, ngay cả quân đội của triều đình đóng tại Bách Long thành cũng phải kiêng kỵ cao thủ của Ma Môn ba phần, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.

Đây cũng là tình huống mà ngay cả Ninh Tiểu Xuyên cũng không ngờ tới.

Kỷ Nhất Phàm là một người rất biết nói chuyện, nhẹ nhàng vuốt phỉ thúy ban chỉ trên ngón cái, cười nói:

- Hiện nay Bách Long thành là nơi ngư long hỗn tạp, bọn đầu trâu mặt ngựa đều tụ tập đến, cứ mười ngươi mà ngươi gặp được ở đây, ít nhất đều có một người là trong Ma Môn. Thế lực của Ma Môn khổng lồ đến mức khiến cho triều đình cũng phải kiêng kỵ, nhưng lại không thể nào tiêu diệt được Ma Môn.

Ninh Tiểu Xuyên cười nói:

- Chẳng lẽ Kỷ huynh cũng là người trong Ma Môn?

Vẻ mặt Kỷ Nhất Phàm có chút cứng đờ, chợt bật cười, nói:

- Ninh huynh nói đùa rồi, chỉ bằng vào chút tu vi nho nhỏ của ta, nào dám gia nhập vào Ma Môn, người trong Ma Môn đều là đám hung thần ác sát a.

Ngoài cửa, đầu Xích Huyết Hổ thứ hai cũng đã chạy tới, đang đứng ở bên ngoài.

Một tên đầu hói dáng người mập mạp từ trên lưng Xích Huyết Hổ nhảy xuống, thân thể béo mập như viên cầu, gần như giẫm nát cả phiến đá trên mặt đất.

Hắn dường như đã bôn tẩu một đường rất xa, trong miệng không ngừng thở gấp, trực tiếp tiến vào trong khách sạn, liền nhìn thấy Kỷ Nhất Phàm đang ngồi cạnh cửa sổ, vì vậy tức giận hét lên:

- Kỷ Nhất Phàm, tên lỗ mãng Ninh Tiểu Xuyên kia có đuổi theo không vậy?

Bởi vì Ninh Tiểu Xuyên ngồi dựa vào cửa, cho nên tên mập chỉ thấy Kỷ Nhất Phàm, cũng không có nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên, hơn nữa cũng không quá chú ý người ngồi đối diện Kỷ Nhất Phàm là ai.

Sắc mặt Kỷ Nhất Phàm đột nhiên biến đổi, nụ cười trên mặt đông cứng lại, không ngờ tên mập mạp Thạch Đại Hải này sớm không đến chậm không đến, lại đến vào đúng lúc này.

Như vậy chắc chắn là thân phận đã bại lộ rồi.

Thạch Đại Hải cũng phát giác có chút không đúng, vội vàng dừng bước.

Phản ứng của Kỷ Nhất Phàm cực nhanh, liền bóp nát chén rượu trong tay, hóa thành hơn 30 mảnh vỡ. Mỗi một khối mảnh vỡ đều bị Huyền Khí bao trùm, còn sắc bén hơn lưỡi đao, đồng thời ném về phía Ninh Tiểu Xuyên và Ngọc Ngưng Sanh.

- Đi mau!

Cùng lúc đó, Kỷ Nhất Phàm lộn trên không trung một vòng, đánh nát vách tường khách điếm, nhảy xuống đường cái.

Bàn tay Ninh Tiểu Xuyên đánh ra một quyền, không khí lập tức vặn vẹo, khiến cho hơn 30 mảnh gốm sứ đều dựng lại trong không khí, sau đó lợi dụng những mảnh sứ này phản chấn lại, tốc độ càng nhanh hơn bay ra ngoài.

Kỷ Nhất Phàm lập tức kéo một chiếc xe Thanh Lộc Mã đang chạy trên đường, ném về phía sau lưng.

Phành...

Chiếc xe Thanh Lộc Mã bị mảnh sứ vụn đánh cho nát bấy, hóa thành vụn gỗ bay đầy trời, còn may là nữ tử trong xe đã rơi xuống đất, bằng không lúc này nàng đã bị đánh thành thịt vụn rồi.


Giờ phút này, nữ tử nhà giàu kia vẫn kinh hồn bất định, bị dọa sợ hãi không nhẹ, liền núp vào góc tường, không dám nhúc nhích.

Tên đầu hói Thạch Đại Hải cũng lập tức xô đổ vách tường khách điếm, lập tức đào tẩu.

Tối hôm qua hắn đã giao thủ cùng Ninh Tiểu Xuyên, biết mình không phải đối thủ của Ninh Tiểu Xuyên.

- Đuổi!

Ninh Tiểu Xuyên lao ra đuổi theo trước Ngọc Ngưng Sanh một bước, trực tiếp hóa thành một đạo cầu vồng bảy màu, thân thể xuất hiện cách vài chục trượng, rơi xuống sau lưng Thạch Đại Hải và n.

Sau lưng truyền đến âm thanh xé gió, sắc mặt của Thạch Đại Hải và Kỷ Nhất Phàm đồng loạt biến đổi mãnh liệt, liếc nhìn nhau một cái, đồng thời xoay người đánh về phía Ninh Tiểu Xuyên một chưởng.

Chưởng ấn của bọn hắn ẩn hàm bón dáng của sư tử và mãnh hổ, đây chính là Thần Thông biến hóa của bọn hắn, đồng thời cũng chứng minh tu vi cao tuyệt của hai người, Võ giả bình thường căn bản không thể ngưng tụ Thần Thông được đến trình độ này.

Phành...

Ninh Tiểu Xuyên đánh ra một kích Thiểm Điện Thần Thú, tập trung 48 đạo thiểm điện, ngưng tụ thành một đầu thú ảnh màu tím, ngạnh kháng một chiêu liều mạng của hai người.

Thạch Đại Hải và Kỷ Nhất Phàm đều cảm thấy có một luồng lực lượng khổng lồ trùng kích lên cánh tay, sau đó lan lên bả vai, ngực, lưng, thân thể giống như bị thiết chùy đánh trúng, đồng loạt bay ra ngoài, trượt xa hơn mười thước mới ổn định được thân thể.

Trong lòng hai người đều hoảng hốt, cảm giác được sự đáng sợ của Ninh Tiểu Xuyên, hai người hợp lực, vậy mà cũng không chống đỡ nổi hắn.

Bọn hắn vừa mới đứng vững, liền lập tức bỏ chạy.

Một kích vừa rồi, cũng khiến cho lực lượng toàn thân của Ninh Tiểu Xuyên thoáng khựng lại trong nháy mắt, nhưng chỉ một cái nháy mắt cũng đủ thời gian để Thạch Đại Hải và Kỷ Nhất Phàm xông vào một cái hẻm nhỏ, sau đó biến mất không thấy đâu nữa.

Ngọc Ngưng Sanh và Ninh Tiểu Xuyên đuổi tới cái hẻm thì lập tức ngừng lại.

- Hai người này nhất định là người trong Ma Môn, để bọn chúng đào tẩu rồi.

Ngọc Ngưng Sanh nói.

- Bọn hắn trốn không thoát đâu! Thái Tuế.

Ninh Tiểu Xuyên liền gọi Thái Tuế ấu thú ra.

Thái Tuế ấu thú đã trưởng thành hơn một chút, lân phiến toàn thân càng thêm chỉnh tề, móng vuốt và răng nhọn đều lóe lên huyền quang, đôi mắt lớn như chuông đồng, khí thế tương đối dọa người, có thể dọa xỉu cả Võ giả bình thường.

Ninh Tiểu Xuyên từ đầu đã hoài nghi Kỷ Nhất Phàm, cho nên lúc ở trong khách điếm nói chuyện, đã để cho Thái Tuế ghi nhớ khí tức của hắn.

Mặc dù Ninh Tiểu Xuyên có tâm thần cảm ứng, nhưng hai người Kỷ Nhất Phàm và Thạch Đại Hải đều có tu vi Võ Đạo không yếu hơn hắn bao nhiêu, cho nên có thể che giấu được tu vi và khí cảm của hắn.

Nhưng Thái Tuế thì lại khác, chỉ cần là khí tức mà nó từng ngửi qua, bất luận người đó có che giấu như thế nào, cũng có thể tìm ra được.

Ninh Tiểu Xuyên và Ngọc Ngưng Sanh cưỡi trên lưng Thái Tuế, trên thân Thái Tuế phát ra một luồng hào quang Huyền Khí, bao trùm lấy hai người, sau đó trực tiếp chui vào lòng đất, biến mất khỏi đường lớn.

Lúc Thạch Đại Hải và Kỷ Nhất Phàm chạy đến một tòa trang viên cách cái hẻm nhỏ không xa, nơi này là một căn cứ trọng yếu của Ma Môn, có rất nhiều tu sĩ Ma Môn tụ tập ở nơi này.

Thạch Đại Hải đầu đầy mồ hôi, miệng thở hồng hộc, thịt mỡ toàn thân đều rung lên, nói:

- Mệt chết đi được, mệt chết đi được, sớm biết hắn lợi hại như vậy thì không nên thử dò xét tu vi của hắn, quả thật khi không rước phiền toái vào người.

Kỷ Nhất Phàm cũng thở ra một hơi, nói:

- Chẳng qua cuối cùng cũng cắt đuôi được hắn rồi, sau này nếu không phải tất yếu, tốt nhất không nên chọc vào hắn.

Lời của bọn hắn còn chưa dứt thì đất dưới chân đột nhiên nổi sóng, biến thành một cái vòng xoáy, không ngừng lõm xuống.


Ầm...

Ninh Tiểu Xuyên và Ngọc Ngưng Sanh cưỡi trên lưng Thái Tuế, từ dưới lòng đất chui lên, đứng trong trang viên, trên người tản mát ra khí tức Võ Đạo mạnh mẽ, khí thế bức người, ép thẳng tới hai người bọn họ.

- Grào...

Thái Tuế rống lớn một tiếng, chấn cho lá trên cây không ngừng rụng xuống, giống như từng con bướm vàng đang bay lượn.

Hai người Thạch Đại Hải và Kỷ Nhất Phàm nhìn nhau, trong lòng rất muốn chửi, con mẹ nó, như vậy có còn để người khác sống nữa không? Ninh Tiểu Xuyên không ngờ còn có thể phi thiên độn địa.

Vụt vụt vụt...

Trong trang viên đột nhiên xuất hiện một đám Võ giả, có Võ giả tay cầm thương dài hai trượng, mặc trọng giáp trăm cân, có Võ giả trong tay cầm cung chín thạch, dây cung lắp thiết tiễn.

Mấy trăm Võ giả như vậy đều đằng đằng sát khí, dáng vẻ hung ác lạnh lùng, đủ thấy bọn họ đều là nhân vật hung bạo đã từng giết người.

- Hiểu lầm, hiểu lầm, đều là hiểu lầm…

Kỷ Nhất Phàm cũng không muốn mọi chuyện phức tạp hơn.

Dù sao thì bây giờ Thiên Diệt Đạo cũng đang loạn trong giặc ngoài, nếu lại chọc vào Kiếm Các Hầu Phủ, như vậy thì sẽ càng phiền toái hơn.

Vụt vụt vụt...

Nhưng Kỷ Nhất Phàm vẫn chậm một bước, những mũi tên trong tay đám Võ giả Ma Môn đã bay ra ngoài, chừng hơn 200 mũi tên bao bọc Huyền Khí đã rời khỏi cung, phát ra âm thanh xé gió chói tai.

Ninh Tiểu Xuyên lạnh lùng quét mắt nhìn một lượt, Huyền Khí trên hai tay đồng thời bốc lên, vẽ lên không khí một vòng, tạo thành một trận gợn sóng cực lớn.

Những mũi tên được Huyền Khí bao bọc bắn trúng tầng gợn sóng này, tốc độ càng ngày càng chậm, sau đó liền bị tầng gợn sóng này vặn vẹo thay đổi phương hướng.

Hơn 200 mũi tên đều từ cánh tay Ninh Tiểu Xuyên bay ra, tạo thành một màn mưa tên.

- Trở về!

Ngón tay Ninh Tiểu Xuyên chỉ về phía những tên Võ giả vừa bắn tên, hơn 200 mũi tên lập tức đồng thời phóng đi, mang theo khí tức bành trướng mãnh liệt.

Một lão giả tóc trắng từ trong trang viên bay ra, đứng trên tòa nhà hình tháp, đạp gió mà đứng, nhìn chằm chằm hơn 200 mũi tên bay tới, đột nhiên duỗi ra một cánh tay khô quắt già nua, miệng thốt ra một chữ:

- Phá!

Một luồng Huyền Khí âm hàn từ trong cơ thể của hắn bạo phát ra, gần như bao trùm toàn bộ trang viên, chấn cho rất nhiều Võ giả ở trong trang viên đều ngã trái ngã phải.

Phành...

Hơn 200 mũi tên lập tức bị Huyền Khí chấn nát, hóa thành một đám bụi phấn, tung bay trong không khí.

- Người nào? Dám đến phân đà của Thiên Diệt Đạo gây sự?

Ánh mắt của lão giả tóc bạc tập trung lên người Ninh Tiểu Xuyên, trong lòng có chút kinh ngạc, bởi vì niên kỷ của Ninh Tiểu Xuyên quả thực quá nhỏ, nhưng tu vi Võ Đạo mà hắn vừa bày ra, thậm chí đủ chống lại cả cao thủ thế hệ trước.

Loại thiếu niên anh kiệt này, khẳng định là đến từ đại gia tộc, đại Tông môn.

Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, cho nên hắn mới không lập tức hạ sát thủ với Ninh Tiểu Xuyên.

Đương nhiên, cũng là bởi vì tình huống của Thiên Diệt Đạo hiện tại có chút đặc thù, Đạo chủ chết bất đắc kỳ tử, loạn trong giặc ngoài, cho nên mới cố kỵ nhiều thứ như vậy.

Nếu là trước kia, Thiên Diệt Đạo tất nhiên sẽ không sợ bất kỳ kẻ nào, dám đến phân đà của Thiên Diệt Đạo gây sự, thì chỉ có con đường chết.

- Hiểu lầm, đều là hiểu lầm.

Kỷ Nhất Phàm lại lần nữa giải thích.

Lão giả tóc bạc nhíu mày, hỏi:

- Nhất Phàm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Kỷ Nhất Phàm liền đem tiền căn hậu quả nói lại một lượt, có chút bất đắc dĩ nói:

- Thật ra, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì chúng ta đều muốn thử xem tu vi Võ Đạo của Ninh huynh đệ rốt cuộc có lợi hại như trong truyền thuyết hay không, giữa chúng ta căn bản không có khúc mắc gì đáng nói.

- Đúng vậy, thật sự là như vậy.

Thạch Đại Hải ồm ồm nói.

Lão giả tóc bạc có chút kinh dị nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên, không ngờ lại thật sự gặp được cháu trai của một Vương Hầu, liền nói:

- Ngươi chính là đệ nhất thiên tài Hoàng thành, Ninh Tiểu Xuyên của Kiếm Các Hầu Phủ?