Thần Ma Thiên Tôn

Chương 1234: Hình chiếu (2)

Lúc này toàn bộ tà ma trong Quy Khư đều đã biến mất, khiến cho trong Quy Khư trở nên vắng lạnh hơn rất nhiều. Hư ảnh Ninh Tiểu Xuyên không ngừng tiến bước trong Quy Khư, cuối cùng dừng lại trước mặt sư phụ Tuế Hàn Vũ. Lúc này hai mắt Tuế Hàn Vũ đang nhắm chặt, gương mặt trắng noãn nhìn qua có chút nhu nhược. Trong nháy mắt hư ảnh Ninh Tiểu Xuyên vừa xuất hiện, cặp mắt Tuế Hàn Vũ đã đột nhiên mở ra, nhìn về phía hư ảnh Ninh Tiểu Xuyên.

- Ngươi vậy mà đã trở về từ Văn minh Thần Hà? Không đúng! Đây chỉ là một đạo huyễn ảnh của ngươi mà thôi, lẽ nào ngươi đã luyện hóa được Lãnh Tụ Ấn của Thế giới Đại Diễn?

Vẻn vẹn liếc nhìn hư ảnh Ninh Tiểu Xuyên một cái, Tuế Hàn Vũ đã xem thấu hết thảy mọi thứ của Ninh Tiểu Xuyên. Hư ảnh Ninh Tiểu Xuyên nhếch miệng cười cười, nói:

- Sư phụ quả nhiên lợi hại! Chỉ liếc mắt một cái đã nhìn rõ toàn bộ chi tiết của ta. Bất quá ta sắp sửa mở ra Nhân Thần Chi Môn, một lần nữa quay trở lại Thế giới Đại Diễn rồi. Đợi đến lúc đó, ta sẽ giải cứu sư phụ ngài khỏi nơi này!

- Thực lực của ngươi hiện tại so với lúc trước quả thật đã mạnh hơn rất nhiều. Nhưng chỉ bằng vào một chút lực lượng đó đã nghĩ muốn cứu ta ra, không khỏi có chút quá coi thường truyền nhân Diệt Thế Đạo rồi. Bất quá Diệt Thế Đạo hiện tại ngươi đang tu luyện tựa hồ có chút cổ quái. Nếu bản thể của ngươi trở về, vậy tới gặp ta một lần đi!

Tuế Hàn Vũ lắc lắc đầu, thần sắc có chút kinh ngạc nói. Ninh Tiểu Xuyên cũng không nói thêm cái gì, mà chỉ đi dạo một vòng quanh địa phương phong ấn Tuế Hàn Vũ, cuối cùng mới xoay người rời đi.

Lần này hắn vốn chuẩn bị trực tiếp đi gặp Lão Hầu gia, nhưng còn chưa đi tới Kiếm Các Vương Phủ, hắn đột nhiên chợt cảm giác được một tia cổ quái. Tại một địa phương cực sâu bên trong lòng đất Thế giới Đại Diễn tựa hồ đang dựng dục một vật gì đó. Nhưng ngay thời điểm Ninh Tiểu Xuyên nghĩ muốn cẩn thận cảm thụ một chút, loại cảm giác cổ quái này lại đột nhiên biến mất không còn tăm hơi.

Đứng ngây người trên không trung, Ninh Tiểu Xuyên suy tư một hồi lâu, cũng không nghĩ ra được bất cứ đầu mối gì. Mặc dù đã luyện hóa được Lãnh Tụ Ấn, nhưng Ninh Tiểu Xuyên cũng biết rõ, trong Thế giới Đại Diễn vẫn còn có rất nhiều bí mật mà hắn căn bản không có năng lực biết được. Ví dụ như, vị gia gia kia của Tiểu Kim Sâm, cho đến bây giờ Ninh Tiểu Xuyên cũng không cảm giác được sự tồn tại của đối phương. Lắc lắc đầu mấy cái, Ninh Tiểu Xuyên tiếp tục tiến về phía Kiếm Các Vương Phủ.


Địa điểm Kiếm Các Vương Phủ hiện tại chính là đặt tại địa phương Kiếm Các Hầu Phủ trước đây. Nơi này vốn dĩ là Vương đô của Đế quốc Ngọc Lam, nhưng hiện tại đã được đổi tên thành Kiếm Các Vương Thành. Về phần Đế quốc Ngọc Lam, hiện tại đã sớm được dời tới một địa phương khác, đồng thời dưới sự chiếu cố của Kiếm Các Vương Phủ, gần như đã chiếm cứ được toàn thể Đại lục này. Nếu không phải số lượng cường giả trong cương vực không đủ, chỉ sợ hiện tại Đế quốc Ngọc Lam đã có thể trở thành một Văn minh Lục phẩm rồi.

Đứng trên không trung của Kiếm Các Vương Thành, Ninh Tiểu Xuyên quan sát toàn cảnh phía dưới. Lão Hầu gia đang xử lý công vụ, Ninh Hinh Nhi cùng Đường Thư Dao đang tỷ thí với nhau, vân vân… Ninh Tiểu Xuyên liếc mắt một cái đã nhìn thấy toàn bộ. Bất quá, Ninh Tiểu Xuyên vừa quét mắt nhìn xuống, vậy mà đã nhìn thấy một tên gia hỏa khiến cho hắn có chút phẫn nộ.

- Mau tới xem đi! Huyền khí vô thượng do hàng xóm của đệ tử của Luyện Khí Sư đệ nhất thiên hạ luyện chế ra! Trong đó ẩn chứa tám đầu Long văn! Một chiêu đánh ra, hủy thiên diệt địa a! Hai ngàn Huyền thạch là mua được, tuyệt đối sẽ không lỗ vốn đâu!

Nhạc Minh Tùng bộ dáng đầu trộm đuôi cướp, lúc này đang ngồi xổm bên cạnh đường cái trong Kiếm Các Vương Thành, không ngừng lớn giọng gào thét. Thế nhưng đám người lui tới bốn phía vừa nhìn thấy tướng mạo không một chút đáng tín nhiệm của hắn, liền lập tức trừng mi trợn mắt, xoay người bỏ đi.

Nhạc Minh Tùng gào thét suốt nửa ngày, rốt cuộc cũng đã thu hút tới một gã thiếu niên độ tuổi vẫn chưa tới hai mươi. Gã thiếu niên này dừng lại trước mặt hắn, thần sắc hồ nghi dò hỏi:

- Huyền khí này thật sự lợi hại như vậy sao? Vậy kiện Huyền khí này có đẳng cấp gì? Có đạt tới Thất cấp không?

- Tiểu huynh đệ ngươi quả nhiên thật tinh mắt! Kiện Huyền khí này há chỉ có Thất cấp đơn giản như vậy? Nó chính là Huyền khí Vô cấp, đẳng cấp hoàn toàn siêu việt Huyền khí Thất cấp a!

Nhạc Minh Tùng cười gian, không ngừng tâng bốc.


- Huyền khí Vô cấp? Đây là đẳng cấp gì?

Gã thiếu niên kia càng lúc càng ngạc nhiên hơn.

- Chính là loại phế phẩm ngay cả Huyền khí Nhất cấp cũng không bằng đó! Nếu đổi lại là ta, ta nhiều lắm chỉ trả cho hắn một Huyền thạch!

Một đạo thanh âm chợt vang lên sau lưng gã thiếu niên kia. Gã thiếu niên kia có chút ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, nhưng cũng không nhìn thấy bất cứ kẻ nào. Chỉ là hắn cũng nghe rất rõ ràng nội dung câu nói vừa rồi, cho nên liền hừ lạnh một tiếng, quăng kiện Huyền khí trong tay xuống, xoay người bỏ đi. Nhạc Minh Tùng vốn dĩ nghĩ muốn lôi kéo gã thiếu niên kia trở lại, nhưng hắn vừa mới vươn tay ra, ánh mắt nhất thời liền trừng thật to.

- Ninh, Ninh… Ninh Tiểu Xuyên? Gặp quỷ a! Cũng không phải ta hại chết ngươi a, ngươi ngàn vạn lần đừng đến tìm ta!

Vội vàng thu thập đám đồ vật xà bần trên mặt đất, Nhạc Minh Tùng phủi mông một cái đã xoay người bỏ chạy.

Hư ảnh Ninh Tiểu Xuyên không nhanh không chậm bay theo sát sau lưng Nhạc Minh Tùng. Lúc này hắn ngược lại càng lúc càng tò mò hơn đối với Nhạc Minh Tùng. Gia hỏa này có được Phá Giới Thuyền bán thành phẩm không nói, hiện tại vậy mà lại có thể phát hiện ra chính mình. Chỉ riêng điểm ấy đã có thể thấy được Nhạc Minh Tùng này tuyệt đối không đơn giản. Phải biết rằng, trước đây ngay cả Ngọc Ngưng Sanh đã thành Thần cũng không thể phát hiện ra tung tích của Ninh Tiểu Xuyên.

Một đường nhanh chóng bỏ chạy, cuối cùng sau khi phóng ra khỏi Kiếm Các Vương Thành, Nhạc Minh Tùng mới đặt mông ngồi bệt trên mặt đất, quay đầu lại nhìn về phía Ninh Tiểu Xuyên, run rẩy nói:

- Quên đi! Lão tử không chạy nữa! Cho dù ngươi có là quỷ, trong tay lão tử cũng có bùa a!

Vừa mới nói xong, Nhạc Minh Tùng đã trực tiếp móc ra một lá bùa sớm đã vò lại thành một cục giấy, sau đó luống cuống tay chân mở nó ra, vuốt vuốt cho nó thẳng lại.