[Thần Ma Hệ Liệt] – Bộ 1 – Trọng Quang

Chương 46

Ngao Liên thấy thời gian không còn sớm, liền khuyên nhủ Minh Tôn nên đi nghỉ ngơi. Nhưng Minh Tôn còn chưa thỏa mãn, có chút lưu luyến.

Ngao Liên thấy bộ dáng hắn muốn ở lại nơi này, không khỏi đau đầu. Long cung ở nơi sâu nhất trong hải vực, không thấy mặt trời, cũng không có cảm giác ngày đêm. Hơn nữa với những người tu luyện đến bực này như bọn họ, ngủ cũng là chuyện không có ý nghĩa.

Minh Tôn còn đang lề mề, chợt thấy tể tướng rùa giống như một cơn gió cuốn tiến vào, tốc độ hoàn toàn ngược với khả năng mà lão có, Minh Tôn nghẹn họng nhìn trân trối.

“Long vương! Long vương không tốt, không tốt!”

Lão rùa vác mai chạy vào, thở dốc dồn dập, gương mặt già nua trướng đỏ bừng.

Ngao Liên nhíu mày:

“Làm sao vậy? Có việc gì từ từ nói, cái dạng này còn ra thể thống gì!”

Lão rùa thở hổn hển, vội la lên:

“Long vương, Nhị Hoàng tử và Đại Hoàng tử cãi nhau, vừa rồi lao ra khỏi Long cung, đi về hướng lạch sâu!”

Ngao Liên nói:

“Càng ngày càng không nói được! Vừa rồi bảo nó đi bế quan tu luyện, nó lại dám chạy ra ngoài!? Đưa nó về đây cho ta, bổn vương không tha cho nó!”


Lão rùa vội la lên:

“Điện hạ, Đại Hoàng tử đã đuổi theo. Nhưng quan trọng không phải cái này, vừa rồi cá voi tinh đóng ở gần lạch sâu báo lại, gió lốc biển sâu hai mươi năm xuất hiện một lần sắp bắt đầu rồi, hơn nữa vị trí ở ngay cạnh lạch sâu!”

“Cái gì!?”

Ngao Liên đột nhiên biến sắc, đứng bật dậy, long uy tản ra:

“Gió lốc biển sâu sắp đến, vì sao không có ai báo trước cho bổn vương? Hiện tại Ngao Cương cùng Ngao Dã đều đi về phía đó?”

Tể tướng rùa nói:

“Gió lốc biển sâu luôn đến vô tung đi vô ảnh, thuộc hạ cũng là vừa mới được thông báo. Long vương, hiện tại quan trọng nhất là nhanh chóng tìm hai vị Hoàng tử về. Gió lốc biển sâu có sức mạnh cường đại, lại tụ ở chỗ lạch sâu đó, với tu vi của hai vị Hoàng tử thì không đủ chống cự a!”

“Lập tức tức bảo cá voi ở gần lạch sâu tiếp ứng. Ngươi canh giữ ở Long cung chuẩn bị phòng ngự, bổn vương tự mình đi tìm hai xú tiểu tử này về!”

Ngao Liên vẻ mặt bình tĩnh vội vàng dặn dò một câu, liền hóa thành một cự long màu vàng, bay ra khỏi Long cung bơi về phía xa.

Minh Tôn thấy vậy, lập tức đi theo. Hắn hành động cực nhanh, tể tướng rùa ngăn cản không kịp.


Thân rồng thật lớn của Ngao Liên di chuyển trong biển sâu, lớp vảy màu vàng chiếu rọi một tầng sáng vàng nhạt ra xung quanh, cung cấp cho biển sâu u tối một mạt sắc màu ấm áp.

Minh Tôn đuổi theo mạt kim quang kia, di chuyển trong vùng biển sâu, chỉ cảm thấy áp lực nước biển xung quanh càng ngày càng mạnh, đồng thời một cái lốc xoáy thật lớn ở sâu dưới đáy biển phía xa đang cấp tốc cuốn về hướng tây, mà phương hướng của bọn họ chính là phía đó.

Minh Tôn từng ngây người trong huyệt động ở ma hải mấy vạn năm, cũng từng lẻn vào nơi sâu nhất trong ma hải, nguy hiểm trong đó càng hơn như thế này gấp mấy trăm lần. Bởi vậy loại tình huống này với hắn mà nói không hề áp lực. Bất quá hắn nhìn Long thần màu vàng kia ở sâu trong đáy biển có vẻ nhỏ bé dị thường, không khỏi nhíu mày.

Thần thức của hắn cường đại đến nghịch thiên, có thể sắc bén cảm nhận được long uy quanh thân Ngao Liên ở trong luồng nước nơi đáy biển này trở nên có chút yếu kém. Xem ra dưới uy lực của thiên nhiên nơi đây, cho dù là hậu duệ của Thần long Thượng cổ cũng chịu áp lực rất lớn.

Lạch sâu là một đường đáy biển dài sâu nguy hiểm nhất trong Đông Hải, chiều dài vượt qua cả hai hải vực của Đông Hải cùng Nam Hải, sâu không thấy đáy, bên trong không có bất cứ loại cá hay sinh vật, càng đi vào sâu bên trong thì áp lực nước biển càng cao, linh lực càng ít, vô cùng nguy hiểm. Mà điểm chết người chính là sinh vật ẩn giấu bên trong, bên trong nơi này có một vài nơi tràn đầy ma khí. Những ma thức này một khi đạt tới số năm nào đó, tu luyện thành công, sẽ lan đến bờ lạch sâu, làm hại hải vực. Vả lại một ít ma tu hành cũng thường xuyên ‘biết tên’ mà đến, lẻn vào đáy biển tu luyện. Bởi vậy hai vị Long vương Đông Hải và Nam Hải phân biệt phái một đội cá voi tinh có thực lực nhất đóng quân ở đây.

Lúc này đã đến gần lạch sâu, vùng hải vực gần đó tối tăm không có ánh sáng. Cho dù là thân rồng lóng lánh màu vàng của Ngao Liên cũng có vẻ ảm đạm đi không ít.

Cá voi tinh không chịu nổi gió lốc nơi đáy biển, bởi vậy chúng nó rút khỏi lạch sâu, tiếp ứng ở vùng hải vực gần đó.

Mấy bóng đen từ trong lạch sâu thoát ra, cấp tốc di chuyển về phía mặt biển. Thần thức của Ngao Liên quét tới, biết là mấy ma cấp cao lẻn vào lạch sâu dưới đáy biển tu hành, phát hiện gió lốc xuất hiện liền chạy trốn lên phía trên, cũng không để ý đến. Y đã cảm nhận được hơi thở của trưởng tử Ngao Cương, nhưng thứ tử Ngao Dã lại không có chút tung tích nào.

“Ngao Cương!”


Ngao Liên cũng không phát ra âm thanh, mà là phun ra một loại sóng âm, ở trong biển sâu truyền đi cực xa. Loại thanh âm này của Long tộc, người ngoài tộc nghe cũng không hiểu.

“Phụ vương, con ở trong này!”

Chỉ thấy một con rắn nhỏ màu vàng thân hình chỉ bằng một phần mười của Ngao Liên bơi từ dưới đáy biển tối tăm lại đây, trên vảy ẩn ẩn có vết máu, thần sắc kích động, nhìn qua có chút chật vật.

Minh Tôn gắt gao đi theo phía sau Ngao Liên, tuy rằng nghe không hiểu tiếng rồng ngâm nơi đáy biển, nhưng trong chấn động rất nhỏ lan ra xung quanh cũng có thể cảm nhận được là bọn họ đang nói chuyện với nhau.

“Ngao Dã đâu?”

“Nhị đệ vừa rồi chạy vào lạch sâu, con không ngăn được đệ ấy.”

Sắc mặt Ngao Cương tái nhợt (mặc dù là mặt rồng, nhưng Ngao Liên có thể thấy được sắc mặt của hắn), một đôi mắt rồng trừng lên thật to, bên trong không che giấu được lo lắng cùng hoảng sợ.

“Ngươi lập tức quay về Long cung, ta đi tìm Dã nhi!”

Gương mặt Ngao Cương lộ ra vẻ chần chừ.

Ngao Liên phát ra long uy, quát:

“Mau cút! Đừng cản trở!”

Ngao Cương không hề do dự, lập tức đung đưa thân rồng nhỏ bé đi về hướng Long cung.


Ngao Liên thấy Ngao Cương đã bơi đi xa, nhìn thoáng qua gió lốc dần dần đến gần đáy biển, không chút do dự vung vuốt về hướng lạch sâu không thấy đáy ở phía trước.

Minh Tôn đi theo phía sau. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy gió lốc đáy biển ở hải vực nhân gian, tò mò không biết thứ này có uy lực gì, liền dùng thần thức dò xét, chỉ thấy có vài ma nhân gian tu vi rất khá còn chưa chạy ra khỏi trăm dặm, đã bị uy lực của gió lốc hút vào, cuốn sâu bên trong, xé rách nát bấy.

Thật là đáng tiếc. Mấy ma tu hành kia có bản lĩnh lẻn vào lạch sâu nơi đáy biển này, bản lĩnh đã không nhỏ, qua vài năm nữa có thể nhập ma đến Ma giới. Tới Ma giới rồi lại tu luyện mấy ngàn năm nữa, trở thành một Ma thần trung phẩm cũng không thành vấn đề.

Sau khi hắn điều tra một lúc liền phát hiện gió lốc nơi đáy biển uy lực rất bình thường, so sánh với ma triều dâng cao cùng với động xâm thực trong ma hải ở Ma giới thì, thật sự là nhỏ bé. Bất quá hắn lo lắng cho sự an nguy của Ngao Liên, liền tăng tốc đuổi theo.

Ngao Liên vẫn luôn biết Minh Tôn đi theo phía sau y. Nhưng y sốt ruột vì hai nhi tử, không ngăn cản. Lúc này thấy hắn đuổi theo, liền dùng thần thức nói:

“Phía dưới nguy hiểm, ngươi nhanh đi về đi!”

Minh Tôn mỉm cười nói:

“Không sao, ta có thể đối phó được. Trước tiên cứu con rắn nhỏ kia quan trọng hơn.”

Ngao Liên thấy gương mặt hắn là một bộ nhàn nhã, giống như dù ở trong nơi sâu nhất dưới đáy biển này vẫn rất thành thục, lại nhớ ra thực lực của hắn cường đại, có hắn giúp đỡ có thể tìm được Ngao Dã nhanh hơn, dứt khoát nói:

“Ngươi cưỡi lên người ta đi, ta mang ngươi đi xuống. Phía dưới có rất nhiều ma thực, không cẩn thận sẽ bị lạc mất.”

Hai mắt Minh Tôn sáng lên, lập tức cưỡi lên người y, ôm lấy bờm bên cổ y, ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nói:

“Ta cảm thấy ba trăm dặm bên dưới có long tức.”