Thần Kiếm Kim Thoa

Chương 67: Cảm thụ tuyệt học

Mai Quân Bích càng nghe càng trở nên hồ đồ.

Lão đạo sĩ vừa nói rằng Cửu U giáo chủ và Câu Hồn Luật Lệnh là hai người khác nhau, bây giờ lại bảo rằng cho là một cũng không sai.

Vậy chẳng hóa ra tiền hậu bất nhất hay sao?

Ngay cả lão ta cũng là một nhân vật huyền bí như vậy, chẳng biết câu chuyện hôm nay dẫn tới đâu...

Chừng như hiểu ra tâm ý chàng, lão đạo sĩ tiếp lời :

- Cầu Hồn Luật Lệnh năm xưa có mối giao tình với bần đạo khá sâu sắc. Người đó võ công cao cường đến mức xuất thần nhập hóa, trong giang hồ khó tìm ra đối thủ, mà còn là một vị đại hiệp có tấm lòng chính trực, nhất tâm trừ ma hộ đạo.

Mấy chục năm trước, võ lâm gặp cơn nguy biến, tặc đảng nổi lên như rươi, trong giang hồ những vị chính nhân quân tử bị sát hại đa số, một phần lớn nhân vật được coi là chính đạo bị tặc nhân mua chuộc làm chính tà lẫn lộn, khuynh đảo giang hồ.

Vị Cầu Hồn Luật Lệnh thấy võ lâm nguy biến mà không thể liên kết với các phái lúc đó đã bị ác nhân thao túng phần này, đành lấy tuyệt thế võ công để diệt trừ giống võ lâm bại hoại.

Những kẻ bị giết lúc lâm tử nghe phán hai câu: “Diêm Vương đã định canh ba chết, kẻ nào lưu được tới canh năm?”

Bọn ác nhân thừa dịp tàn sát một số nhân vật nghĩa hiệp rồi đổ vấy cho vị kia, đồng thời lan truyền nhiều tin đồn quái ác đáng sợ về vị đó.

Danh hiệu Câu Hồn Luật Lệnh vì thế mà ra đời, cũng từ đó mà vị đại hiệp xích đảm tâm trường kia được giang hồ coi là một tên ma vương sát nhân tàn bạo.

Gần như toàn thể võ lâm sục sôi căm hận, các phái lập trọng thệ quyết truy sát cho bằng được Câu Hồn Luật Lệnh.

Trong giai đoạn này thì bần đạo do hiếu kỳ đã tìm gặp và giao kết với vị đại hiệp này, mới biết rõ thực hư. Từ một vị tâm trường nghĩa hiệp trừ gian diệt ác bỗng biến thành một tên ma vương tàn bạo gây hại cho võ lâm, thử hỏi sao không đáng buồn đáng trách?

Mai Quân Bích nghe kể trong lòng, trong lòng không khỏi sửng sốt buộc miệng “a” lên một tiếng hỏi :

- Vị hiền nhân nghĩa hiệp đó khiến người ta kính trọng, nhưng không biết thực danh thực tính cuả vị đó là gì, đạo trưởng có thể cho biết không?

Lão đạo sĩ lắc đầu đáp :

- Lúc bần đạo và vị đó quen nhau thì tuổi đều trên sáu mươi, chẳng cần phải dùng đến tính danh nữa.

Mai Quân Bích biết rằng đối phương không muốn tiết lộ danh tính, nên cũng chẳng tiện truy vấn.

Chàng hỏi tiếp lời :

- Xin đạo trưởng kể thêm một vài điều về vị đó?

Lão đạo sĩ gật đầu nói ngay :

- Xin sẵn lòng! Hồi đó giang hồ gọi ông ta là Câu Hồn Luật Lệnh vì có rất nhiều cao thủ hắc bạch lưỡng đạo bị chết một cách vô duyên vô cớ. Kiểm tra tử thi thì không ai bị thương tích gì, hơn nữa tất cả nạn nhân đều tuốt dao rút kiếm nhưng lại không có hiện tượng giao thủ. Tử trạng, ngoài đồng tử giãn to, cơ mặt hơi co lại, không có dấu vết gì khả nghi. Thảng hoặc có người chứng kiến thì ngoài nghe được hai câu: “Diêm Vương đã định canh ba chết, kẻ nào lưu được tới canh năm?”, chẳng ai thấy được bóng dáng hung thủ.

Mai Quân Bích càng nghe càng cảm thấy kỳ dị.

Câu Hồn Luật Lệnh quả là người bí ẩn, và Cửu U giáo chủ hiện tại cũng bí ẩn không kém.

Nhưng có gì chứng tỏ nhân vật bí ẩn đó chính là Cửu U giáo chủ đây?

Chàng nhớ lại lần đó ở Ngôn gia trang, Cửu U giáo chủ ngoài bản lĩnh Luyện Âm Thành Tơ làm cho người nghe không thể xác định được phương hướng ra, hình như không có bản lĩnh gì phi thường lắm.

Chẳng nhẽ Luyện Âm Thành Tơ đó mà có thể sát nhân được hay sao?

Chàng liền hỏi :

- Lúc ở Thần Châu tiểu sinh có gặp Cửu U giáo chủ. Tiểu sinh tuy bất tài nhưng vẫn thấy rằng Cửu U giáo chủ ngoài công phu Luyện Âm Thành Tơ ra, võ công tuy có hơn lớp nhất lưu một chút nhưng chưa phải đến mức xuất thần nhập hóa như đạo trưởng đã nói. Nếu cho rằng chỉ với hai câu mơ hồ kia mà đủ làm người ta chết thì tiểu sinh không dám tin là vị Câu Hồn Luật Lệnh có bản lĩnh siêu nhiên như vậy.

Lão đạo sĩ trầm ngâm một lúc rồi gật đầu nói :

- Thí chủ là người thông kim bác cổ, nhãn quan hơn người, nghĩ vậy là chí lý. Nên biết rằng trong võ lâm chỉ có hai công phu truyền âm thặng thừa là Thiên Lý Truyền Âm và Truyền Âm Nhập Mật. Công phu này đòi hỏi phải có sự khổ luyện hàng chục năm để đạt tới cảnh giới tối cao, đưa chân khí của bản thân luyện thành âm tơ.

Đó là nói về võ học phổ thông, còn rất ít người biết rằng trong đạo gia có một thứ công phu gọi là Huyền Thiên Lôi Âm, không những “Luyện âm thành tơ” mà khi âm tơ đó dội vào tai nghe như tiếng sấm, não bộ bị chấn động vỡ ra mà chết, vì thế toàn thân không có thương tích gì. Ngày xưa Câu Hồn Luật Lệnh chính vận Huyền Thiên Lôi Âm vào hai câu: “Diêm Vương đã định canh ba chết, kẻ nào lưu được tới canh năm?” để giết lũ võ lâm bại loại!

Mai Quân Bích càng nghe càng thấy kinh dị.

Chàng vốn được lãnh ngộ võ học tối cao của Phật môn vì thế những gì lão đạo sĩ lý giải, chàng hiểu ra ngay, nghĩ thầm: “Thì ra trong huyền môn còn có thứ công phu lợi hại đến thế.”

Lão đạo sĩ chép miệng thở dài, nói tiếp :

- Lúc đó tuy Câu Hồn Luật Lệnh tiêu diệt tiêu diệt rất nhiều tên bại loại võ lâm trong các phái chính tà nhưng vẫn không xoay chuyển được tình thế, điều ác vẫn thống trị khắp giang hồ. Đã không cứu được võ lâm khỏi kiếp nạn, bản thân lại mang tiếng xấu, vị đó tìm vào nơi hoang sơn quy ẩn, từ đó không nghe ai nhắc tới nữa.

Mai Quân Bích vội nói :

- Nếu vậy thì Cửu U giáo chủ nên là truyền nhân của vị Câu Hồn Luật Lệnh đó chứ không thể là bản thân vị đó được.

Lão đạo sĩ gật đầu :

- Đương nhiên... chính vì thế mà bần đạo mới nói rằng hai người đó tuy không phải là một nhưng cũng có thể...

Mai Quân Bích buông lời cảm thán :

- Tiếc thay cho một vị đại hiệp trung nghĩa như vậy mà đào tạo nên một kẻ hậu nhân hung tàn gây hại cho võ lâm...


Giọng lão đạo sĩ bỗng khàn xuống :

- Đại họa này, bần đạo không những thay cố nhân chịu trách nhiệm, mà với tư cách là một người trong giang hồ, cũng không thể đứng ngoài khoanh tay mà nhìn được!

Nói tới đó, hai luồng mục quang chợt sáng lên lấp lánh như hai đốm lửa trông rất đáng sợ Mai Quân Bích phấn chấn nghĩ thầm: “Nếu trong giang hồ có nhiều người nghĩa hiệp như thế, lo gì không trừ được ác đảng? Vị này đã hiểu rõ căn nguyên võ học của Câu Hồn Luật Lệnh như thế tất có cách khắc chế được Cửu U giáo chủ...”

Chợt nghe lão đạo cao giọng hỏi :

- Thí chủ thời gian qua hiệp danh vang dội, thân hoài tuyệt nghệ, đương nhiên đứng ra đảm nhiệm trọng trách vì mối an nguy của toàn võ lâm. Nhưng xin hỏi thí chủ, một người đạt tới hai chữ “Chân võ” thì nên thế nào?

Mai Quân Bích ngẩn người ra một lúc, còn chưa hiểu hết ý tứ của đối phương, nghiêm giọng đáp :

- Tiểu sinh kiến thức nông cạn, chỉ biết đã là người trong võ lâm thì phải hàng ma hộ đạo, vì thiên địa mà giương cao chính khí, vì nhân loại mà mưu hòa bình. Đạo trưởng còn có cao kiến gì xin chỉ dạy thêm cho tiểu sinh.

Lão đạo sĩ cười kha kha nói :

- Quan niệm của thí chủ như vậy đủ thấy trong người hào khí ngất trời. Tuy nhiên vừa rồi bần đạo hỏi về hai chữ “Chân võ”. Người đạt đến “Chân võ” không phải lấy việc xung sát làm gốc, cho dù đối tượng đều là giống bại loại võ lâm, hung tàn độc ác chăng nữa.

Người đạt đến “Chân võ” là phải biết dùng võ học để bình đinh can qua, tạo thiên uy để kẻ ác quy phục mà buông đao đồ tể, như thế mới đúng với ý nghĩa của câu thí chủ vừa nói: “vì thiên địa mà giương cao chính khí, vì nhân loại mà mưu hòa bình”, như thế mới vĩnh viễn dẹp trừ cái ác, không lấy hận thù để diệt hận thù...

Mai Quân Bích thấy tâm thần rúng động liền nói :

- Cao luận của đạo trưởng khiến tiểu sinh như vừa được vén mây mù để trông thấy trời xanh. Tuy nhiên tình hình võ lâm trước mắt sát nghiêp trùng trùng, nguy cơ ngàn phía. Cửu U giáo đã bộc lộ dã tâm tiêu diệt tất cả các thế lực không phục tùng mình bằng thủ đoạn độc ác nhất. Chân lý “dùng võ học để đình chỉ can qua” của đạo trưởng tiểu sinh đã thấm nhuần. Tuy nhiên trường họa kiếp này biết lấy gì để ngăn chặn? Đó là điều tiểu sinh còn đang băn khoăn. Đạo trưởng có thể chỉ dạy cho một vài phần để cứu thương sinh khỏi cơn kiếp nạn?

Lão đạo sĩ không trả lời, chợt nhíu đôi mày bạc nhìn chiếc cổ cầm của Mai Quân Bích treo trên yên ngựa một lúc rồi cười kha kha hỏi :

- Thí chủ mang theo cây cổ cầm Bích Lang Can, quả là thần vật, tin rằng thí chủ rất giỏi âm luật?

Mai Quân Bích thấy vị đạo sĩ không trả lời về chuyện đại sự võ lâm mà mình đang hỏi trái lại thay đổi đề tài sang chuyện cầm ca chẳng ăn nhập gì, trong lòng có phần thất vọng.

Tuy vậy chàng cũng đáp :

- Cây đàn đó là vật tổ truyền, về âm luật, tiểu sinh chỉ biết vài nét cơ bản thôi, hỏi ra chỉ thêm thẹn...

Lão đạo sĩ không để ý đến lời chàng, lẩm bẩm như nói một mình :

- Nhìn qua phong thái cũng biết thí chủ chẳng phải tục nhân, bần đạo chuyến này có thể yên tâm rồi!

Chàng ngơ ngác nhìn lão đạo sĩ, bụng bảo dạ :

- Đang nói đến kiếp nạn võ lâm, lão chợt nhảy sang chuyện cầm ca, nay lại bảo chuyến này yên tâm... Yên tâm về vấn đề gì chứ? Chẳng lẽ lão ta gọi mình đến đây để tỉ thí âm luật hay sao?

Điều đó chẳng phải không có lý!

Căn cứ vào tiếng đàn thì lão là bậc thầy, nay thấy cây đàn quý của mình nên sinh ra cảm hứng cũng là chuyện thường thôi...

Lão đạo sĩ chợt lấy vẻ mặt nghiêm trang hỏi :

- Mới rồi bần đạo dùng tiếng đàn để dẫn thí chủ từ ngoài rừng tới đây, chính là có ý muốn truyền bản nhạc đó, không biết thí chủ có muốn học không?

Mai Quân Bích lại càng sửng sốt.

Chàng đang có cấp sự phải bỏ hai tên thư đồng lại để đi trước, Thiết Quải Tiên nói rõ ràng việc liên quan đến đại sự của võ lâm.

Thế mà bỗng dưng bị một nhân vật kỳ quái, dẫn tới đây, tỏ ý dạy đàn!

Chàng còn đứng ngây ra chưa kịp phản ứng gì thì lão đạo sĩ liền nói :

- Thí chủ xem đây!

Rồi chẳng cần biết Mai Quân Bích có chịu hay không, lão sửa lại thế ngồi ngay ngắn bắt đầu so dây rồi đánh lên “tích tịch tình tang”!

Những ngón tay thon với bộ móng dài lướt trên những phím đàn giống như đang múa nhìn đến mê mắt.

Tiếng đàn thánh thót vang khoan nhặt vang ngân khiến bất cứ ai nghe thấy cũng phải mê mẩn tâm thần!

Vốn là người say mê âm luật, Mai Quân Bích bị tiếng đàn cuốn hút, nỗi băn khoăn mất dần...

Tiếng đàn giống như có ma lực thu hút hết thần trí Mai Quân Bích, chuyện nghe như nuốt lấy mọi âm thanh thần diệu, mắt không rời những ngón tay mê đắm của lão đạo sĩ như múa trên phím đàn...

Ngoài âm thanh huyền diệu tràn đầy tình yêu cuộc sống và niềm khát vọng tương lai cùng những ngón tay tiên thoăn thoắt, đối với Mai Quân Bích lúc đều không tồn tại, đều nằm ngoài tiềm thức!

Làm như trên thế gian không hề có chiến tranh, không nảy sinh xung đột và giết chóc, không có hận thù.

Chỉ có tiếng chim ríu rít yên lành, ngàn hoa khoe sắc, non cao tùng phong trúc biếc, đồng nội sóng lúa đưa hương...

Không biết qua bao lâu, tiếng đàn đã tắt ma Mai Quân Bích vẫn ngẩn người lắng nghe, tưởng như dư âm vẫn còn vang vọng...

Lão đạo sĩ nhìn chàng, cười nói :

- Thí chủ hãy lấy cây Bích Lang Can tấu lại khúc vừa rồi xem nhớ được chỗ nào không?

Mai Quân Bích đang trong trạng thái si mê đến nỗi quên mình đang làm gì, quên cả cuộc ước hội với Thiết Quải Tiên.

Chàng theo lời đến lấy cây Bích Lang Can từ yên ngựa xuống rút đàn ra khỏi bao lộ ra nước sơn đen bóng với những nét chạm khắc hoa văn vô cùng tinh tế.

Chàng đến ngồi xuống trước vị đạo nhân, chậm rãi so dây rồi bắt đầu tấu bản đàn đã nhớ như khắc trong tim.

Bảy sợi dây cùng ngân lên khúc diệu huyền.

Lão đạo sĩ chăm chú lắng nghe, vẻ mặt mỗi lúc càng thêm kinh ngạc, không sao tin được rằng vị thiếu niên trẻ tuổi này chỉ nghe một lần đã lãnh ngộ được toàn bộ thứ công phu vô thượng tâm pháp cực kỳ ảo diệu có tên “Thái Thượng Cảm Ứng Thiên” mà lão mất mấy chục năm tâm huyết mới nghiên cứu được!

Cuối cùng lão gật đầu tỏ ý hài lòng, chừng như rất tâm đắc vì rốt cuộc đã tìm được người để truyền y bát...

Chính lúc Mai Quân Bích đang dốc hết tâm lực để tấu xong khúc cuối thì chợt nghe lão đạo sĩ cười kha kha nói :

- Thí chủ quả là tài nhân thiên bẩm! Chẳng những tuyệt nghệ của bần đạo đã có người kế tục mà kiếp nạn của thương sinh võ lâm tất sẽ được giải trừ! Thật đáng mừng đáng chúc!

Mai Quân Bích ngước nhìn lên thì chợt thấy lão đạo sĩ đã lướt vào rừng, bóng áo xám thấp thoáng sau khóm trúc như làn khói nhạt...

Chàng kinh hãi vừa lao theo vừa gọi :

- Đạo trưởng xin lưu bước!

Lão đạo sĩ ngửa mặt cười vang một tràng, giọng mỗi lúc một xa :

- Thí chủ có cuộc hẹn ở Đại Hồng sơn. Không thể chậm trễ được. Một khúc Chỉ Qua Dẫn đó đủ giải trừ được kiếp nạn rồi!

Tiếng cuối cùng vừa dứt thì nhân ảnh đã không thấy nữa.

Mai Quân Bích biết đối phương không muốn ở lại, dù mình có đuổi theo cũng vô ích mà thôi.

Chàng dừng lại, ngẫm nghĩ câu lão đạo sĩ vừa nói bỗng sực hiểu ra.

Vị đó vừa truyền thụ cho chàng chính là khúc Chỉ Qua Dẫn.

Theo lời vị đạo nhân thì Chỉ Qua Dẫn đủ khả năng giải trừ được kiếp nạn, chẳng lẽ khúc tấu đó là võ học vô cùng uyên thâm ảo diệu hay sao?

Mặc dù còn có chút hoài nghi nhưng nhớ lại tiếng đàn ảo diệu lúc mình nghe thấy lần đầu chàng cao hứng tự nhủ :

- “Chỉ Qua Dẫn nhặt khoan trầm bổng, hàm chứa tình yêu, yên bình và hạnh phúc, đủ thấy có thể khắc chế sự bạo tàn hung sát của tà công. Hơn nữa, lúc đầu mình nghe thấy, tiếng đàn như gần như xa, khi nam khi bắc, như vậy không kém gì công phu Huyền Thiên Lôi Âm của Cửu U giáo chủ, tin rằng lời vị đạo trưởng đó không sai!”

Chàng chợt ân hận vì không cố hỏi thêm danh hiệu của vị đạo sĩ bí ẩn kia. Mình đã nặng nợ ân tình của vị đó, sau này biết tìm ở đâu?

Lại còn một điều khác nữa.

Thì ra vị đạo trưởng đã biết cuộc hội ước giữa chàng với Thiết Quải Tiên ở Đại Hồng sơn, nghĩa là vị đó biết rất rõ lại lịch và mọi hành động của chàng.

Nghĩ thế, Mai Quân Bích dẹp bỏ mọi băn khoăn, cất đàn vào túi, nhảy lên ngựa phóng ra khỏi thung lũng tiếp tục hành trình.

Vì phải nán lại mất gần hai canh giờ nên Mai Quân Bích gia tăng tốc độ bù lại thời gian đã mất.

Mặc dù vậy, khi đến bến đò qua Đại Giang thì đã gần nửa đêm.

Bên kia sông đã là An Lục.

Nhưng ngặt một nỗi là đã quá khuya, biết tìm đâu thuyền để quá giang?

Mặt sông bao la cuồn cuộn chảy, trông xa mấy dặm chẳng thấy bóng thuyền bè, cho dù võ công cao cường bao nhiêu cũng không bay qua được chục dặm sang tới bờ đối diện, biết làm gì bây giờ?

Đang lúc chàng vừa sốt ruột vừa thất vọng, chợt thấy từ hạ lưu có một con thuyền đang ngược dòng chèo lên.

Chẳng bao lâu, con thuyền rẽ sóng đến gần.

Trong mui đèn sáng choang, có một người ngồi tựa mạn thuyền đưa mắt nhìn lên bờ, cất giọng sang sảng ngâm:

Giang thượng tiểu đường sào phỉ thúy,

Uyển biên cao chủng ngọa kỳ lân.

Tế suy vật lý du hành lạc,

Hà dụng phù danh bạn thử thân?

...

Nguyên đó là bài “Khúc giang” của đại thi hào Đỗ Phủ.

Thanh âm vang khắp mặt sông, chứng tỏ người ngâm có nội lực rất thâm hậu.

Mai Quân Bích nhíu mày tự hỏi :

- “Làm sao giọng ngâm nghe quen thế?”

Chàng tế ngựa theo chiếc thuyền nhìn ra, chỉ thấy ngồi trong mui là một vị đạo nhân còn trẻ, mặt ngọc mắt sao, bên cạnh là một đạo đồng mới mười lăm, mười sáu tuổi...

Chẳng phải là Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong và đạo đồng Lam Nhi thì còn ai nữa?

Bụng cả mừng chàng liền cất tiếng gọi :

- Có phải Ôn huynh ở trên thuyền không?

Ôn Như Phong tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi lại :

- Vị bằng hữu nào thế?

Mai Quân Bích vội vàng đáp :

- Tiểu sinh Mai Quân Bích đây mà!

Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong kêu lên mừng rỡ :

- Thì ra là Mai huynh! Hô hô! Từ khi chia tay ở Cửu Đạo loan đến nay, huynh đệ cứ mong hoài, mãi đến nay mới gặp, thật là mừng quá!

Rồi quay ra quát bảo thuyền phu :

- Ghé vào!

Lát sau thuyền cập bến.

Ôn Như Phong đã đứng lên ra khỏi khoang cười hô hô rồi nói :

- Mai huynh mau xuống thuyền đi!

Chờ Mai Quân Bích xuống thuyền xong, Lam Nhi dắt con tuấn mã Hổ Phách Câu xuống khoang sau rồi vào dâng trà.

Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong nét mặt rạng rỡ cười nói :

- Sau khi chia tay ở Cửu Đạo loan, huynh đệ nghe giang hồ truyền rằng Mai huynh đại phá Lục Thiệu sơn, đánh bại cả Cửu Thiên Ma Nữ lẫn Thái Bạch Thần Ông phái Hoa Sơn, hùng danh mãn thiên hạ, huynh đệ cao hứng vạn phần!

Mai Quân Bích đáp :

- Tiểu đệ lúc ở Trương Tây nghe tin Ôn huynh trùng hưng giáo phái ở Bách Lý Châu để thỏa chí nguyện bình sinh, còn chưa kịp đến chúc mừng...

Ôn Như Phong nghe nói mặt hơi biến sắc nhưng khôi phục lại vẻ thường rất nhanh, tự nhủ :

- “Một mình hắn đến đây, có lẽ còn chưa biết chuyện về Thôi Mẫn đâu!”

Nghĩ thế liền thấy yên tâm, tỏ ra quan thiết hỏi :

- Mai huynh sao không cùng đi với hai vị tiểu muội và hai thư đồng? Chẳng lẽ có việc gì cấp bách?

“Hai vị tiểu muội” là y muốn chỉ Thôi Huệ và Thượng Quan Yến.

Mai Quân Bích tuy có nghe Thôi Mẫn nói rằng Ôn Như Phong không phải là người chính phái, nhưng còn chưa biết rõ sự tình.

Hơn nữa trước đây lúc trúng phải trùng độc Kim Tuyến Đào Hoa, may được Ôn Như Phong tỏ lòng nghĩa khí giúp đỡ cùng đến Cửu Đạo loan cầu y mà qua được cơn hoạn nạn, đó chẳng phải là mối ân tình?

Vì thế bây giờ gặp lại, thấy đối phương tỏ ra vồn vã như vậy, chàng cũng rất hứng thú nên mọi nỗi ngờ vực mất hết.

Theo chàng lý giải thì lần ấy Thôi Mẫn bị người của Tam Nghĩa hội bắt giải về Thiên Lý giáo, dọc đường bị Văn Hương giáo chặn bắt, việc đó chưa đáng kết tội Văn Hương giáo, vì biết đâu việc đó có lợi cho Thôi Mẫn hơn?

Trong thời gian này người ta bận việc khai đàn nên tạm giam cầm Thôi Mẫn mà chưa truy xét ngay, đó cũng là sự thường.

Sau đó Thôi Mẫn được Tôn cô nương cứu ra, coi như việc tới đó là xong.

Theo chàng thì nữ nhân lòng dạ nữ nhân thường hẹp hòi, lẽ ra việc đó đã kết thúc như vậy là tốt rồi, không nên coi là cừu hận thì hơn.

Chẳng qua chàng không biết rằng Thôi Mẫn suýt nữa bị tên dâm ác này cướp đi trinh tiết.

Chỉ đáng trách là Thôi Mẫn không nói rõ thêm chút nữa để Mai Quân Bích đề phòng một kẻ mặt Phật tâm xà, rất dễ mắc vào vòng tai hoạ!

Nghe hỏi, Mai Quân Bích thật thà kể lại tình cảnh vừa trải qua và cuộc ước với Thiết Quải Tiên ở Đại Hồng sơn nên mình phải đi trước, bọn Lục Thiệu tam kiều, thư muội Thôi Mẫn, Thượng Quan Yến và hai tên thư đồng sẽ đi cùng Hồng Đăng phu nhân tới sau.

Kể xong mới hỏi :

- Ôn huynh vừa trùng hưng giáo phái sao đến đây làm gì?

Trên mặt Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong chợt thoáng hiện nụ cười nham hiểm nhưng rất khó nhận ra và biến đi rất nhanh.

Sau đó y lấy trong ống tay áo ra một phong thư hỏi :

- Mai huynh biết cái này chứ?

Mai Quân Bích thoáng nhìn sang liền nhận ra ngay.

Trên phong bì ghi mấy chữ :

“Kính gửi Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong đại hiệp”.

Về hình thức và nét chữ thì hoàn toàn giống với phong thư mà chàng vừa nhân được chiều qua.

Chính là thiệp của Cửu U giáo mời dự Mạnh Lan Thắng Hội.

Chàng cười nói :

- Thì ra Ôn huynh cũng nhận được thiệp mời dự hội của Cửu U giáo chủ nên mới đến đây, như vậy là thành bạn đồng hành của tiểu sinh rồi!

Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong gật đầu, thu phong thư vào trong tay áo như trước.


Mai Quân Bích thấy vậy ngập ngừng một lúc rồi chợt hỏi :

- Ôn huynh chắc nghe nói đến nhị đồ đệ của Cửu Thiên Ma Nữ trong Lục Thiệu Tam Kiểu chứ?

Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong ngạc nhiên nhìn chàng hỏi lại :

- Là Phiêu Sa Tiên Tử Nhiếp Ngọc Kiều chứ gì? Chẳng phải yêu nữ đó từng cho người dùng Kim Tuyến Đào Hoa đầu độc các vị hay sao?

Mai Quân Bích gật đầu đáp :

- Chính là thiếu nữ đó. Cô ta nói rằng Cửu U giáo chủ tẩm chất kịch độc vào trong thiệp để gửi cho cao thủ các phái, Ôn huynh nên cẩn thận!

Ôn Như Phong nghe nói rúng động cả tâm thần, nhưng nét mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên, cười đáp :

- Huynh đệ tự thấy rằng về các loại mê hương và độc dược cũng có chút kiến thức. Khi nhận được thiệp mời, quả thật cũng đã có hoài nghi việc này nhưng đã kiểm tra lại thấy không có triệu chứng trúng độc. Mặt khác Cửu U môn đã đưa thiệp mời đến, tất muốn tham gia phải trình báo thiệp ra. Nếu không mang theo, há chẳng phải mình đã tỏ ra thua kém đối phương hay sao?

Mai Quân Bích nghe nói nghĩ thầm :

- “Sau khi mình tiếp được thiệp đã có kiểm tra nhưng không có hiện tượng trúng độc. Vì tin lời cảnh báo của Nhiếp Ngọc Kiều nên đã vứt tờ thiệp đi, thật là không suy xét kĩ trước sau bằng vị Văn Hương giáo chủ này”.

Nghĩ vậy thốt lên thán phục :

- Ôn huynh suy tính thật chu đáo, tiểu sinh không sao bằng được!

Ôn Như Phong cười đáp :

- Mai huynh thân hoài tuyệt học, đó mới là điều huynh đệ vĩnh viễn không sao vươn tới nổi!

Y chợt thở dài nói thêm :

- Hiện trên giang hồ môn hạ các phái chính tà phần đông đã biến chất thành giống võ lâm bại loại. Một số cam tâm khuất thân làm nanh vuốt cho ác đảng. Huynh đệ tuân theo di mênh của tiên sư kế thừa Văn Hương giáo, vốn cũng mang tâm nguyện lớn hành đạo giang hồ, vì tính mạng của thiên hạ thương sinh mà trừ gian diệt ác. Hiềm vì huynh đệ tài hèn đức mỏng, chỉ sợ một mình không làm nổi việc lớn. Nếu Mai huynh không chê, huynh đệ xin Mai huynh đảm nhiệm cho chức vị Tổng hộ pháp trong tệ giáo, nhưng đó là trên danh nghĩa, còn thực tế thì huynh đệ chúng ta sẽ cộng đồng hợp tác, trước để chung tay cứu giang hồ khỏi trường huyết kiếp, sau cùng nhau làm nên một sự nghiệp hiển hách, thỏa ước nguyện bình sinh!

Mai Quân Bích cười đáp :

- Ôn huynh quá lời! Tiểu đệ đâu dám nhận trọng nhiệm đó? Chỉ cần Ôn huynh hành sự trên hợp lòng trời, dưới theo ý người, nhất tâm trừ ma hộ đạo, giữ đúng thiên chức của một võ sĩ chân chính trong giang hồ thì tiểu đệ xin được tận lực ủng hộ rồi!

Nét mặt Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong lập tức tươi giãn ra, vội đứng lên chấp tay nói :

- Được Mai huynh ưu ái nhận lời cho như vậy, huynh đệ cảm kích vô cùng! Trước tiên xin nhận cho một lễ này, chờ sau khi Mạnh Lan Thắng Hội kết thúc, huynh đệ xin tổ chức đại lễ tiến cử Mai huynh chính thức tiếp nhận chức Tổng hộ pháp, lúc đó Mai huynh sẽ không còn chối từ được nữa!

Nói xong hành một lễ!

Mai Quân Bích vội vàng đứng dậy tránh đi, nhíu mày nói :

- Ôn huynh! Việc này xin để tiểu đệ suy nghĩ thêm. Hơn nữa trước mắt Mạnh Lan Thắng Hội đã cận kề, chuyện thắng bại tồn vong còn chưa thể lường trước. Cứ chờ đại sự xong rồi bàn tới cũng chưa muộn!

Ôn Như Phong đã có dự liệu trước điều này, thầm nghĩ :

- “Sau khi Mạnh Lan Thắng Hội kết thúc, cao thủ các phái đều bị tận diệt. Chỉ cần tìm cách bảo toàn cho được hắn qua Mạnh Lan Thắng Hội thì lo gì hắn không tự nhảy vào vòng tay của mình?

Lúc đó trong toàn võ lâm chỉ có hai phái là Cửu U môn và Văn Hương giáo mà thôi.

Với tài tổ chức và mưu trí của mình kết hợp với võ công cái thế của Mai Quân Bích, Cửu U giáo chủ cho dù đã thao túng hết võ lâm cũng không dám làm gì được mình đâu!”

Nghĩ tới đó trong lòng càng đắc ý mười phần, nhưng y vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, gật đầu đáp :

- Mai huynh nói thế rất phải. Huynh đệ nghe nói Cửu U giáo chủ Câu Hồn Luật Lệnh là tên đại ma đầu vô cùng lợi hại. Người trong Cửu đại môn phái quá nửa đã bị tặc đảng này bắt đi rồi. Chỉ sợ trong Mạnh Lan Thắng Hội lần này hắn còn có âm mưu khác. Cả huynh đệ đi lần này cũng chưa dám chắc là thoát hiểm, Nhưng mà dẫu lành dữ thế nào cũng phải vì võ lâm mà dốc tận tâm lực. Nay đã có Mai huynh đồng hành, việc đó làm huynh đệ tăng thêm dũng khí rất nhiều.

Mai Quân Bích tuổi đời còn trẻ ai chẳng thích được người khác tâng bốc?

Huống chi Ôn Như Phong thân phận là Giáo chủ một phái lại tỏ ra đặc biệt ưu ái mình như thế, trong lòng lại càng thêm thoải mái.

Hai người uống thêm một tuần trà nữa thì chợt cảm thấy chiếc thuyền chao động, thì ra đã cập lên một bờ cát.

Hai người bước lên bờ, Lam Nhi dắt ngựa lên theo.

Mai Quân Bích sắp sửa lên ngựa thì chợt thấy Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong đi trước mình kêu lên một tiếng, đưa mắt nhìn quanh vẻ rất khác thường.

Chàng ngạc nhiên dừng lại hỏi :

- Ôn huynh! Có việc gì thế?

Ôn Như Phong thấp giọng đáp :

- Không hay rồi! Có mùi huyết tanh! Nhất định xung quanh khu vực này có người vừa bị giết. Chúng ta đi tìm xem!

Dứt lời lao về phía một đám lau lách rậm rạp ở mé bờ sông bên tả.

Mai Quân Bích biết rằng Ôn Như Phong là người lão luyện giang hồ nên nhiều kinh nghiệm hơn mình nên cũng ném dây cương cho Lam Nhi rồi chạy theo tới đám lau sậy.

Tới gần đã thấy Ôn Như Phong ngồi xổm trên bờ cát giữa một bãi lau thưa, trước mặt y quả nhiên có một tử thi.

Thấy Mai Quân Bích đến gần, Ôn Như Phong nói khẽ :

- Đây là một trong Lam Bào bát kiếm của phái Võ Đang Mai Quân Bích kinh dị thốt lên :

- Lam Bào bát kiếm?

Chàng bước nhanh tới cúi xuống nhìn.

Xác chết là một đạo nhân bận lam bào, tóc búi, quả đúng là trang thúc cuả Lam Bào bát kiếm phái Võ Đang.

Trường kiếm y đã rút ra khỏi vỏ cầm tay, bị một vết thương bằng kiếm đâm sâu vào hậu tâm, máu đã đông lại.

Thi thể nằm sấp, một tay còn vươn tới bám vào nền cát, chừng như trước khi chết vẫn còn cố sức bò đi.