Thần Kiếm Kim Thoa

Chương 45: Nhân tâm mạc trắc

Nên biết loại kiếm pháp này khi công thì rất lợi hại, nhưng bên cạnh đó lại có mặt bất lợi của nó.

Bởi vì xong chiêu đầu, bị đối phương tránh được, khi rơi xuống đất mới thi triển chiêu thứ hai.

Trong lúc đó thì đối phương đã biến chiêu chờ sẵn bên dưới rồi.

Do đó, chỉ trong trường hợp nguy cấp hoặc buộc phải đối phó với địch nhân dùng hiểm chiêu mới phải nhảy lên cao để tránh thương vong và tạo thời cơ phản kích.

Ngôn Can Tôn là Chưởng môn nhân Ngôn gia quyền nổi danh ở Thần Châu, đâu không biết nguyên lý này?

Lão lùi lại tránh hiểm chiêu dày đặc từ trên cao đâm xuống, chờ cho màn kiếm ảnh thưa ra liền lao tới dùng dọc tẩu đánh ngược lên sườn.

Theo sự thường thì sau chiêu đầu thất hiệu Tôn Tương Liên phải lo đối phó với chiêu tiếp theo của đối phương để hạ xuống an toàn mới xuất chiêu tiếp theo mới đúng.

Thế nhưng đằng này nàng không làm như thế.

Khi Ngôn Can Tôn tránh đi, dọc tẩu chưa kịp đánh tới, Tôn Tương Liên đã xoay người, không đối phương xuống mà lại dướn lên cao, nửa mình trên cong xuống, duỗi tay chọc muỗi kiếm tới vai Ngôn Can Tôn.

Lão Chưởng môn thấy đối phương thi triển thân pháp không giống bình thường, thì bị bất ngờ đành thu chiêu lùi lại tránh kiếm.

Tôn Tương Liên từ trên không thi triển bộ pháp, tiếp tục lướt mình như cơn gió đuổi theo.

Ngôn Can Tôn thấy vậy phát run.

Lão nằm mộng cũng không ngờ thiếu nữ này lại còn luyện thành bộ pháp thần diệu “Nhiếp Không Vũ Bộ” lừng danh giang hồ của vị Minh chủ hắc đạo Thiên Thủ Quan Âm nữa!

Tuy khiếp hãi nhưng kiếm của đối phương đã bổ tới rồi, lão đành tránh sang phải nửa bước, tay trái xuất một chiêu “Cách Sơn Đả Hổ” đánh ngược lên.

Đó là quyền pháp độc môn của Ngôn gia quyền.

Ngôn Can Tôn là Chưởng môn nên quyền đành ra có uy lực càng lớn.

Thấy thế quyền quá mạnh, Tôn Tương Liên phất hai tay áo, thân mình cong lại lướt qua.

Tuy tránh được một quyền với thế bài sơn đảo hải, nhưng Tôn Tương Liên cũng phải kinh tâm, thầm nghĩ :

- “Ngôn gia quyền quả nhiên danh bất hư truyền”.

Một chiêu “Cách Sơn Đả Hổ” vừa rồi, trong lúc đối phương đang lơ lửng trên không, Ngôn Can Tôn đã tin chắc rằng đắc thủ, vì sợ Tôn Tương Liên trọng thương sẽ đắc tội với Vô Ngại đại sư nên vội vàng thu lại ba thành công lực.

Nhưng không ngờ Tôn Tương Liên lướt qua như một cánh chim thoát được khiến lão sững sờ, bụng bảo dạ :

- “Mình chưa bao giờ gặp người nào khinh công ảo diệu đến thế! Chỉ e cục diện hôm nay thắng thua khó mà nói trước!”

Tôn Tương Liên tuy thi triển “Nhiếp Không Vũ Bộ” khống chế trên cao nhưng vì thế quyền của đối phương quá uy mãnh nên không dám sà xuống thấp, vì thế không chiếm được tiên cơ.

Trong lúc hai người động thủ, Vạn Giao không nén nổi, phóng ánh mắt giận dữ nhìn Mai Quân Bích nói :

- Tiểu bối họ Mai kia! Mắc nợ trả tiền, giết người đền mạng. Nợ máu giết nhị sư đệ, hôm nay ngươi phải trả!

Mai Quân Bích thản nhiên đáp :

- Được thôi. Nếu các hạ có bản lĩnh thì xin mời!

Nói xong tay cầm trường kiếm đưa chếch lên chuẩn bị nghênh chiến.

Vạn Giao tuy nóng lòng trả thù nhưng biết đối phương vừa đánh bại cả Cửu Thiên Ma Nữ lẫn Thái Bạch Thần Ông, võ công tất không phải tầm thường nên không dám khinh suất.

Lão quát lên :

- Tiểu bối! Nếu ngươi không xuất thủ, lão phu chẳng khách khí đâu!

Nói thế nhưng chưa dứt câu đã lao vào xuất thủ trước, ngay từ đầu đã thi triển Bàn Thạch chưởng lừng danh giang hồ đánh ra.

Cùng lúc đó Mai Quân Bích cũng xuất kiếm phản kích, một chiêu “Vụ Lý Tùng Hoa” đâm vào ba chỗ huyệt đạo trước ngực đối phương.

Vạn Giao xuất thủ trước định chiếm tiên cơ, nhưng vì kiếm pháp của Mai Quân Bích quá thần tốc phát sau nhưng tới trước, nếu tiếp tục tiến chiêu tất sẽ bị thương nên hốt hoảng thu chiêu nhảy lùi lại.

Đã chiếm được tiên cơ, Mai Quân Bích há chịu để mất?

Trường kiếm vẫn không biến chiêu cứ thế bám sát đối phương.

Vạn Giao vừa nhảy lui còn chưa đứng vững thì ba đạo kiếm quang đã lóe lên trước ngực rồi, không còn hồn vía nào nữa!

Lão vừa nhảy lui đã hết đà, trong lúc đó thế lùi làm sao nhanh được bằng thế tiến của Mai Quân Bích?

Chàng chỉ kiếm cách ngực Vạn Giao chỉ hai tấc cười to nói :

- Võ học của phái Thái Sơn cũng chỉ thế mà thôi! Muốn đòi được nợ cho Thập Nhị Kim Tiền Nhậm Long chỉ e còn lâu!

Vạn Giao bất lực nhìn mũi kiếm chỉ sát vào ngực mình, tức đến nỗi máu trào lên tới cổ.

Nhưng tình cảnh này còn biết làm gì được? Chỉ cần đối phương vung tay, lão sẽ tẩy huyết ngũ bộ...

Nhục đến thế thì thà chết đi còn hơn!

Biết vậy mà đành chịu, vì chỉ một chiêu kiếm phổ thông mà không hóa giải được thì còn nói gì báo cừu rửa hận?

Lão nhìn Mai Quân Bích với ánh mắt rực lửa như muốn thiêu cháy chàng, nghiến răng nói :

- Thôi được! Tiểu tử họ Mai kia! Hôm nay coi như ta bại dưới kiếm ngươi. Nhưng món nợ của nhị đệ rồi sẽ có người đòi ngươi hoàn trả!

Dứt lời quay người lao đi.

Ngay lúc ấy có một người từ trên mái nhà nhảy xuống gọi to :

- Đại sư huynh khoan đi đã!

Mai Quân Bích nhìn lên, chợt nhận ra người đó chính là Chúc Ưng Dương, một trong Song Long Nhất Ưng của Bàn Thạch bảo, người được mình cứu mạng ở gần Cửu Đạo loan mấy tháng trước.

Vạn Giao quay lại nói :


- Chúc sư đệ cũng đến đây ư? Chúng ta đi thôi!

Chúc Ưng Dương cố phân giải :

- Đại sư huynh! Hắn không phải... Mai huynh...

Vạn Giao gằn giọng :

- Tam đệ không phải nói nhiều! Nhanh theo ta!

Đại sư huynh đã không muốn nghe phân giải thì còn biết làm thế nào?

Thấy Vạn Giao đã đi xa, y cũng đành chạy theo.

Mai Quân Bích nhìn theo hai người, buông tiếng thở dài rồi từ từ quay lại.

Bấy giờ cuộc chiến giữa Ngôn Can Tôn và Tôn Tương Liên vẫn còn rất quyết liệt, chưa phân định được thắng thua.

Lão Chưởng môn Ngôn gia quyền chẳng còn nể nang đối phương là truyền nhân của vị tiền bối Vô Ngại đại sư nữa, chiếc dọc tẩu đánh ra cực kỳ hung mãnh, không tiếc hạ độc thủ.

Trước khi giao chiến lão từng nói rằng sau hai mươi chiêu mà mình không thắng thì từ nay trên giang hồ sẽ không còn Ngôn Can Tôn nữa.

Nhưng hai mươi chiêu qua đã lâu, lão lại cố tình lờ đi, chẳng những thế còn muốn giết Tôn Tương Liên để rửa hận nữa!

Trước công thế hung mãnh đó, Tôn Tương Liên nhờ kiếm pháp và thân pháp tinh diệu nên chưa lạc vào thế hạ phong nhưng khắp người mồ hôi ướt đẫm.

Là nữ nhân nên sức lực mau hao tổn, hơn nữa nàng bị độc thương còn chưa bình phục hẳn nên công lực hao kiệt rất nhanh, chỉ e không duy trì được lâu nữa.

Ngôn Can Tôn cũng biết điều đó nên tăng cường công kích.

Nào ngờ đang đánh lão chợt cảm thấy Khúc Trì huyệt hơi giật một cái rồi tê đi, tay cầm dọc tẩu đang tấn công liền chững lại một chút.

Tôn Tương Liên không bỏ lỡ cơ hôi, trường kiếm hoa lên...

Ngay lúc đó chợt nghe chát một tiếng, ống tẩu thuốc vốn là binh khí tùy thân suốt mấy chục năm nay bị kiếm chém đứt làm hai đoạn.

Ngôn Can Tôn biết mình bị ám toán nghiến răng nhảy lùi về hai bước, thử vận công kiểm tra xem.

Quái lạ!

Khuỷu tay vẫn không hề bị thương, huyệt mạch vẫn bình thường không chút trở ngại là sao chứ?

Lão nghi hoặc tự nhủ :

- “Chẳng lẽ vì quá lâu mình không động thủ, vừa rồi liên tiếp dùng tuyệt chiêu “Cách Sơn Đả Hổ” vận lực quá mạnh nên sinh ra hiện tượng chân khí không tiếp kịp?”

Vì không có chứng cứ gì để khẳng định bị đối phương ám toán, lão đành nuốt hận nói :

- Thôi được! Cô nương, Ngôn Can Tôn ta bị bại dưới tay cao đồ của Cửu Hoa thần ni cũng đúng thôi. Vì đã có lời nói từ trước, từ nay trên giang hồ không còn phái Ngôn gia quyền nữa!

Tôn Tương Liên là thiếu nữ thiện lương, vội tra kiếm vào bao nói :

- Sao lại thế? Chúng ta chỉ tỷ đấu chơi thôi mà! Ta với lão chẳng có cừu hận gì, với lại ta cũng có nói thắng lão đâu?

Ngôn Can Tôn thở dài quay lại nhìn Tỳ Bà Thủ Hạ Kim Tiêu nói :

- Hạ lão ca, việc hôm nay huynh đệ nói ra tất phải giữ lời. Chúng ta đi thôi!

Tỳ Bà Thủ Hạ Kim Tiêu cho rằng đi đối phó với một kẻ dâm tặc thì mình với Thần Đao Diêm Thế Hòa là dư sức.

Nào ngờ hai người liên thủ đánh với Mai Quân Bích chẳng những không thắng được mà Thần Đao Diêm Thế Hòa còn bị trọng thương.

Về sau thấy có vị Chưởng môn nhân Ngôn gia quyền cùng một vị cao thủ Bàn Thạch bảo Thái Sơn, nghĩ rằng hai người này giúp sức tất bắt được thủ phạm, có ai ngờ cũng không thắng được người ta?

Nay nghe Ngôn Can Tôn nói thế, lão đâu dám trì hoãn liền theo vị Chưởng môn đi nhanh khỏi viện.

Nhưng mới quay người đi bỗng nghe Mai Quân Bích gọi lại :

- Hạ bổ đầu hãy chậm!

Tỳ Bà Thủ Hạ Kim Tiêu có khác nào nghe tiếng gọi của tử thần?

Tuy biết rằng dữ nhiều lành ít nhưng vẫn phải nén lòng quay lại.

Ngôn Can Tôn nhíu mày nói :

- Việc hôm nay Ngôn mỗ đã nói trước rồi. Nay cuộc xung đột cho tới Ngôn mỗ là xong, các hạ còn muốn gì nữa?

Mai Quân Bích đáp :

- Hai vị bộ đầu tin vào những lời vô căn cứ của bọn sai nha mà vu oan cho tại hạ là kẻ dâm tặc. Đương nhiên tại hạ chẳng thèm bận tâm đến chuyện hoang đường này. Nhưng trong khách điếm có không ít khách nhân, ngày mai ra đường tại hạ làm sao chịu nổi trăm ánh mắt nhìn vào, trăm ngón tay chỉ trỏ? Vì thế trước khi đi, xin Hạ bộ đầu phân giải mấy câu.

Tỳ Bả Thủ Hạ Kim Tiêu đỏ bừng mặt.

Lần này tới đây, tuy bị bọn thuộc hạ chỉ danh thiếu niên này là nghi can số một nhưng không có chứng cứ, biết biện bạch thế nào?

Hơn nữa đối phương võ công cao cường, ngay cả vị Ngôn Can Tôn còn phải khuất phục huống gì mình?

Lão đành chắp tay nói :

- Hạ mỗ hành sự không bằng người, lỡ mạo phạm đến công tử, xin lượng thứ cho. Ngày khác Hạ mỗ sẽ xin tạ tội!

Mai Quân Bích gật đầu nói :

- Tốt! Bây giờ thì Bổ đầu có thể đi được!

Hai người không nói gì thêm băng mình ra cửa điếm.

Bấy giờ Mai Quân Bích mới quay sang Tôn Tương Liên nói :

- Liên muội! Đêm khuya sương nặng, muội còn chưa bình phục hẳn, nên vào phòng nghỉ đi!

Lần thứ hai nghe hai tiếng dịu dàng Liên muội, trong lòng Tôn Tương Liên cảm thấy ngọt ngào.

Nàng í một tiếng, cười nói :

- Huynh cũng nên vào nghỉ đi!

Nói xong còn nhìn chàng lần nữa mới uyển chuyển đi về phòng.

Mai Quân Bích nhìn theo một lúc mới cùng tên thư đồng trở về phòng nghỉ.

Sự kiện vừa qua đánh thức hầu hết khách nhân trong khách điếm.

Tuy không ai dám ra khỏi phòng vì sợ liên lụy nhưng đều len lén nhìn ra cửa xem cuộc chiến náo nhiệt.

Thoạt đầu người ta tưởng rằng hai vị tổng bổ đầu sắp bắt được một tên công tử vẻ ngoài hào hoa nhưng thực chất là tên dâm ác, nhưng hóa ra họ đã bắt nhầm người.

Trái lại, vị công tử kia còn là một cao thủ võ lâm thượng thặng, chẳng những cho hai tên công sai một bài học mà ngay đến vị Chưởng môn nhân Ngôn gia quyền lừng danh ở Thần Châu này cũng chịu bại mà bỏ đi.

Phần lớn đều tin rằng bọn công sai đã nhầm người, vì công tử hào hoa phong nhã kia cùng đi với một vị cô nương xinh đẹp như tiên, sao còn làm điều thương luân hại lý nữa?

Nhưng có một số vẫn còn hoài nghi.

Sau khi tàn cuộc, người ta còn chụm đầu rỉ tai bàn tán hồi lâu.

Khi trong khách điếm tĩnh lặng trở lại thì có một bóng đen vượt tường nhảy vào tiến tới dãy thượng phòng.

Thân pháp người này cực kỳ thần tốc, kể từ lúc trên tường nhảy xuống và lướt đi đều không phát ra một tiếng động nhỏ.

Bóng đen biến mất sau một dãy hành lang rồi không thấy đâu nữa.

Chừng một canh giờ sau, bóng đen đó quay lại, chỉ thấy thấp thoáng qua mấy chỗ ngoặc rồi nhảy qua tường biến mất.

Tối hôm đó ở ngoại vi thành Thần Châu xảy ra một vụ thảm án mà nạn nhân là một khuê nữ bị hiếp chết.

Sáng hôm sau, chủ nô Mai Quân Bích cùng Tôn Tương Liên một xe hai ngựa rời khỏi Thần Châu.

Tôn Tương Liên ngồi trong xe kiệu, nghĩ ngợi về biến cố tối qua.

Tuy nàng không tin rằng Mai Quân Bích là thủ phạm của những vụ thảm án trên, nhưng nhiều tình cảm dành cho thiếu niên tuấn tú đó đã có một gợn mây ám ảnh.

Bởi vì đêm đó, chính nàng lại chứng kiến có người ra khỏi phòng Mai Quân Bích, đến gần sáng mới trở về.

Nàng cố sức xua đi gợn mây u ám đó, vì chính chàng đã cứu mạng mình, và rất có khả năng chàng là vị hôn phu do gia đình mình đính ước từ khi cả hai còn nhỏ, làm sao có thể tin vào điều hoang đường đó được?

Thế mà nỗi ám ảnh cứ bán theo nàng suốt dọc đường không chịu tan đi.

Nàng quyết định rằng tối nay sau khi tới khách điếm sẽ bí mật bám theo chàng truy cho ra lẽ.

Ý định của Tôn Tương Liên thì không sai, nhưng giả sử Mai Quân Bích đã có hành động như vậy thì làm sao nàng điều tra được?

Quả nhiên tối đó vừa qua canh hai, một mình Mai Quân Bích rón rén ra khỏi phòng bỏ ra ngoài.

Tôn Tương Liên đã chuẩn bị từ trước, bí mật bám theo.

Thế nhưng chứng kiến hành động của Mai Quân Bích, nàng vô cùng sửng sốt!

Nguyên chàng rẽ vào những xóm cư dân bần hàn, lấy trong túi ra mọt nén bạc nhẹ nhàng đặt vào cửa sổ nhà họ!

Tôn Tương Liên vừa ngạc nhiên vừa cảm phục.

Đúng rồi!

Người ta là công tử con nhà hào phú, hành đạo giang hồ không chỉ diệt ác trừ gian mà còn bí mật giúp đỡ người nghèo, đó mới chính thực là hành thiện!

Hành thiện mà sợ người biết đến, để đến nỗi bị mang tiếng là kẻ dâm tặc, thật là đáng buồn đáng giận thay!

Hừ!

Bọn công sai chỉ là hạng giá áo túi cơm, có mắt không tròng, lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử!

Quả là khoét mắt chúng đi mới đáng!

Tử Phụng Tôn Tương Liên cứ bí mật theo dõi chàng liền ba đêm như thế, tận mắt thấy Mai Tam công tử bỏ không ít tiền bạc giúp kẻ bần hàn, có mấy lần còn giúp lương dân trấn áp quân cường bạo nữa.

Từ đó, nỗi lòng hoài nghi trong lòng nàng tan biến.

Hôm đó Tôn Tương Liên theo Mai Quân Bích đi chừng một canh giờ, nghĩ rằng việc đó là không cần thiết nữa, nàng liền bỏ về trước.

Nhưng về tới khách điếm, nàng chợt thấy cửa sổ phòng mình mở tung.

Có chuyện gì xảy ra vậy chứ?

Nàng nhớ rõ trước khi đi mình đã cẩn thận đóng kín cửa chính và cửa sổ hết rồi kia mà!

Tôn Tương Liên rút kiếm cầm tay, thận trọng tiếp cận gian phòng mình đưa mắt nhìn vào cửa sổ.

Vừa nhìn vào, nàng bỗng sửng sốt.

Trong phòng tối om không có đèn lửa, nhưng trong bóng tối có hai đốm sáng màu vàng như mắt dã thú đang nhìn dáo dác khắp phòng như đang tìm kiếm vật gì.

Đương nhiên không phải thú mà mắt người.

Bởi vì không thể có dã thú vào trong khánh điếm được!

Người luyện đến trình độ mắt phát kim quang thì nội công thâm hậu đến đâu không nói cũng biết!

Nửa đêm đột nhập vào phòng người khác, nhất là phòng của nữ nhân, kẻ đó là ai và nhằm mục đích gì?

Hay đây chính là tên dâm tặc đã thực hiện những vụ thảm án bấy nay?

Nghĩ đến đó vừa sợ hãi, đồng thời nỗi căm hận trào lên.

Tôn Tương Liên lùi lại hai bước, hoành kiếm trước ngực quát lên :

- Gian tặc tròng phòng mau ra đây chịu chết!

Một bóng đen lập tức lao ra cửa sổ đáp xuống cách Tôn Tương Liên năm bước.

Nàng chợt sửng người vì nhận ra đó không phải là người mà chỉ là một con khỉ lông vàng chỉ cao hơn một thước!

Con khỉ giương đôi mắt vàng thau nhìn nàng không có vẻ gì sợ hãi, trái lại còn nhăn mũi như muốn trêu chọc.

Tôn Tương Liên vừa tức vừa buồn cười, cất tiếng rủa :

- Đồ tiểu súc sinh!

Nói xong đâm dứ tới một kiếm.

Con khỉ kêu lên sợ hãi rồi cúp đuôi chạy biến vào đêm tối.

Tôn Tương Liên khoát tay, tra kiếm vào bao quay vào phòng thắp đèn lên, chợt trông thấy một tờ giấy đặt ngay ngắn trên bàn.

Tôn Tương Liên tự nhủ :

- “Thì ra con khỉ đó là vật nuôi, chuyển thư cho một người nào đó”.

Nàng cầm tờ giấy lên đọc, thấy viết rằng :

“Kẻ giả mạo Mai Tam công tử gây nên những hành vi dâm tặc với mưu đồ rất thâm độc. Cô nương hãy cẩn thận với hắn”.

Bên dưới không có chữ ký.

Tôn Tương Liên hừ một tiếng, rủa thầm :

- “Chẳng qua bọn Tỳ Bà Thủ Hạ Kim Tiêu nghĩ ra cái trò này để lung lạc bản cô nương mà thôi! Bọn giá áo túi cơm các ngươi thì làm được trò trống gì mà cũng dám cảnh báo chứ? Không chịu dốc sức truy tìm chính hung thủ mà chỉ tìm cách vu oan giá họa người khác!”

Nàng tức vò nát mảnh giấy vứt đi.

Nàng đâu biết rằng ngay trong đêm đó hai lão tổng bổ đầu Quý Châu và Thần Châu là Thần Đao Diêm Thế Hòa và Tỳ Bà Thủ Hạ Kim Tiêu cùng hai tên thuộc hạ đã tới đây đều bị kẻ nào đó giết chết.

Không những thế, ngay tối hôm đó, vị Ngôn Can Tôn Chưởng môn Ngôn gia quyền lừng danh vùng Tương Tây cũng vô duyên vô cớ chết ngay trong phòng mà không tìm ra tung tích thủ phạm, thậm chí trên mình không chó chút thương tích nào.

Vì mới xảy ra xung khắc với Mai Quân Bích đêm trước trong khách điếm ở Thần Châu nên mọi nghi vấn lại đổ lên đầu chàng.

Bị sát hại gồm một Chưởng môn nhân và hai vị tổng bổ đầu, võ công không phải tầm thường nên sự kiện đó lập tức làm chấn động võ lâm.

Người bị tình nghi hung thủ là Mai Quân Bích, nhưng chàng đã rời khỏi Thần Châu ba ngày trước đó, hẳn đã đi xa gần nghìn dặm rồi...

Nhưng đâu phải ai cũng tin chàng đi xa thật?

* * * * *

Chiều hôm đó, Mai Tam công tử, Tôn Tương Liên và tên thư đồng đi trên một xe và hai ngựa, sau khi ghé vào điểm tâm ở Ma Bàn Châu thì tiếp tục rong ruổi tới Uyển Thi.

Họ vừa rời khỏi Ma Bàn Châu chưa xa thì phía sau có một cỗ xe ngựa đuổi theo.

Chiếc xe phủ bạt kín mít, phu xa là một hán tử cao lớn mặt đen như hắc ín, đội chiếc mũ rộng vành phủ tùm hụp xuống trán.

Tên hán tử chừng như cố ý che mặt cho người ta khỏi nhận ra, nhưng vô tình để lộ chiếc tai phải bị cắt mất.

Hắn ngồi trước càng xe, luôn tay quất ngựa vun vút, nhanh chóng vượt qua đoàn nhân mã của Mai Quân Bích.

Đi chừng hai mươi dặm thì đến một khu rừng hoang vắng.

Chiếc xe kiệu bịt kín đi trước đột nhiên dừng lại.

Với tốc độ nhanh như vậy, chiếc xe không thể dừng lại một cách vô cớ mà không có nguyên nhân.

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Lát sau, chiếc xe ngựa và hai kỵ mã của Tôn Tương Liên và Mai Quân Bích cũng vừa tới.

Khi tới gần chiếc xe ngựa phủ kín với tên đánh xe cụt tai, đột nhiên có một mũi tên từ trong rừng bắn vèo ra.

Mai Quân Bích không thèm nhìn phất tay áo làm mũi tên bị cuốn đi xa hai mươi trượng rơi xuống bên đường.

Tên đánh xe cho Tôn Tương Liên kinh hãi dừng ngựa lại.

Mai Quân Bích và tên thư đồng đi sau cũng gò cương.

Chợt thấy phía trước bụi bốc mù mịt, tiếng vó ngựa dồn dập. Phút chốc đã thấy một đoàn nhân mã phóng như bay đến gần.

Cách bọn Mai Quân Bích chừng năm trượng thì đoàn kỵ mã ghìm cương dừng ngựa lại đứng chắn ngang đường.

Mai Quân Bích và tên thư đồng nhìn lên, thấy cả thảy có tám tên kỵ sĩ, đều là những trang hán vạm vỡ, mặt mũi hung ác, y phục gọn ghẽ, lưng buộc đai màu xanh, tên nào Thái Dương huyệt cũng nhô cao, chứng tỏ đều là nội gia cao thủ.

Mai Quân Bích chỉ cần nhìn trang phục đã biết ngay bọn này là ai.

Người trong giang hồ đều biết có một bang phái gọi là Lam Đại bang vì chúng đeo thắt lưng màu xanh lam, có thế lực rất lớn với bảy mươi hai Phân đà.

Lam Đại Bang nổi tiếng tàn bạo và không sợ bất cứ bang phái nào, tung hoành khắp vùng Trường Giang nam bắc mà không ai làm gì được, là nỗi kinh hoàng của cả lương dân lẫn quan lại.

Mai Quân Bích tế ngựa đến trước xe kiệu sẵn sàng bảo vệ cho Tôn Tương Liên, mắt quan sát đám phỉ.

Tám tên kỵ sĩ đứng nhìn một lúc rồi giục ngựa tiến lên hình thành thế bao vây.

Chúng không nói gì, cũng không xuống ngựa, chỉ đứng vây cách ba trượng đưa mắt giám thị.

Mai Quân Bích đoán rằng bọn này chỉ là lực lượng tiền tiêu, chúng đang chờ tên cầm đầu mới dám hành động.

Cũng có thể mục tiêu của bọn này là chiếc xe kiệu phía trước.

Vậy trên xe đó là nhân vật nào?

Đặc biệt, tên hán tử mặt đen vạm vỡ đánh xe bị đứt một tai không có vẻ gì tỏ ra hoảng sợ.

Điều đáng ngạc nhiên nhất là rõ ràng trong xe kiệu có người nhưng lại không chút động tĩnh, chứng tỏ rằng nhân vật trong xe phải rất lợi hại.

Lát sau, quả nhiên có một kỵ mã phi nhanh đến.


Trên ngựa là một lão nhân khoảng chừng năm mươi tuổi, mày thô mắt báo, mũi khoằm miệng rộng, râu quai nón tua tủa, trông vừa hung ác lại vừa uy vũ.

Tuy chưa gặp nhưng theo lời mô tả thì Mai Quân Bích cũng nhận ra lão nhận này là Tổng đà chủ của bảy mươi hai Phân đà của Lam Đại bang Hắc Hổ Thần Hách Vu Thố.

Lão nhân tới cách đoàn xe ngựa của Mai Quân Bích chừng năm dặm thì giật cương dừng ngựa lại.

Tám tên kỵ sĩ nhất tề xuống ngựa đến trước Hắc Hổ Thần Hách Vu Thố cung kính thi lễ rồi đứng lùi sang một bên.

Tên Tổng đà chủ vươn đôi mắt báo sắc lạnh nhìn chủ tớ Mai Quân Bích và tên đánh xe cụt tai, sau đó chú ý quan sát hai chiếc xe kiệu.

Lát sau hắn chỉ tay vào chiếc xe kiệu bịt kín ra lệnh :

- Mở kiệu ra!

Tám tên hán tử đồng thanh dạ một tiếng, sau đó hai tên lao tới chiếc xe kiệu.

Tên hán tử đánh xe cụt tai chợt đẩy lệch chiếc mũ rộng vành ra sau đầu, cất giọng khàn khàn nói :

- Các bằng hữu hãy khoan! Tại hạ muốn nói một lời...

Hắc Hổ Thần Hách Vu Thố quát lên :

- Có gì nói nhanh đi!

Hai tên đệ tử của Lam Đại bang dừng ngay lại.

Tên đánh xe nhảy xuống chậm rãi lấy trong túi ra một tấm danh thiếp màu hồng, nhìn Hắc Hồ Thần Hách Vu Thố nói :

- Tại hạ là Thịnh lão nhị trong Tam Nghĩa hội, phụng mệnh Trác hội chủ áp giải hai tên cừu nhân của Thiên Lý giáo đến Hà Bắc. Dọc đường mong được đồng đạo hỗ trợ đừng gây chuyện phiền phức. Đây là danh thiếp của Trác hội chủ, xin tôn giá quá mục!

Nói xong đưa tấm danh thiếp lên.

Một tên hán tử giành lấy mang tới trình lên Hắc Hổ Thần Hách Vu Thố.

Tên này không thèm nhìn, phẩy tay cười nhạt nói :

- Các ngươi đi đường qua đây mà không thông báo với chúng ta một tiếng, như thế không phải là cố ý làm mất thể diện của Lam Đại bang?

Tên đánh xe Thịnh lão nhị mặt biến sắc.

Hách Vu Thố lại nói :

- Nhị đương gia Cung Trường Thắng của các ngươi đã được chúng ta đưa tới Bách Lý Châu rồi. Ngươi nói xem, Trác Đại Cương hiện ở đâu?

Thịnh lão nhị nghe nói nhị đương gia đã rơi vào tay đối phương, trong lòng chấn động nghĩ thầm :

- “Kiểu này lành ít dữ nhiều rồi, có giấu giếm cũng không được”.

Nghĩ đoạn liền nói :

- Trác hội chủ và tam đương gia còn đi sau, cũng sắp tới rồi!

Hách Vu Thố nhìn thẳng vào mặt Thịnh lão nhị hỏi :

- Có phải trong xe chở viên Hùng Hoàng châu không?

Tên đánh xe vội lắc đầu :

- Cái đó thì tại hạ không biết...

Hách Vu Thố hừ một tiếng nói :

- Có lẽ ngươi không biết thật, nhưng ta lại biết Tam Nghĩa hội của các ngươi đã cấu kết với Thiên Lý giáo, còn coi Lam Đại bang của chúng ta ra gì nữa? Được lắm! Bây giờ ngươi cứ để xe này lại đây, quay về bảo Trác Đại Cương đến Bách Lý Châu ngay!

Thịnh lão nhị nghe nói mặt tái nhợt như sáp đứng chôn chân xuống đất không dám hé răng nói một lời.

Hai tên đệ tử Lam Đại bang nhảy đến chộp lấy cương ngựa trong tay Thịnh lão nhị rồi nhảy lên càng xe.

Hắc Hổ Thần Hách Vu Thố khoát tay sang phía Mai Quân Bích, ra lệnh cho bọn thuộc hạ :

- Các ngươi giải luôn chiếc xe này và hai chủ tớ đi. Nhưng nhớ rằng không được đắc tội với thư sinh đó!

Dứt lời quay ngựa đi...

Vừa lúc đó chợt vang lên một tràng cười, tuy không lớn nhưng sung mãn nội lực dội vào tai ong ong muốn vỡ.

Hắc Hổ Thần Hách Vu Thống trong lòng chấn động, nghĩ thầm :

- “Người này nội công thâm hậu quyết không kém mình! Chẳng lẽ Trác Đại Cương đang đến? Nhưng chỉ là tên Hội chủ Tam Nghĩa hội vô danh tiểu tốt, làm gì có bản lĩnh cao cường đến thế?”

Hắn quay lại nhìn chợt ngơ ngác rồi sững ra.

Nguyên hai tên đệ tử Lam Đại bang đứng cách chiếc xe chở Tôn Tương Liên một bước như hóa đá, tay vươn lên phía trước nhưng không chút cử động, người hơi chùng xuống.

Hiển nhiên chúng đã bị người điểm huyệt đạo.

Trường Giang bát quái theo Hắc Hổ Thần Hách Vu Thố đã nhiều năm, võ công cũng được tính vào hạng nhất lưu trong giang hồ, suốt cả vùng Trường Giang hiếm khi gặp được đối thủ.

Thế mà sao bây giờ chỉ trong chớp mắt đạ bị đối phương điểm huyệt?

Nghĩ tới đó, Hách Vu Thố chợt phát run.

Tuy nhiên với bản chất của một tên cường đạo, hung tính lập tức nổi lên, hắn tin rằng với võ công của mình, trong khắp giang hồ còn chưa gặp được mấy người là địch thủ huống chi ở nơi heo hút này?

Nghĩ thế liền quay ngựa lại quát vang :

- Bằng hữu là cao nhân ở phương nào dám đến đây giả quỷ mạo thần với Hách mỗ đó?

Đương nhiên hắn không hề nghĩ rằng một thiếu niên thư sinh yếu nhược kia có thân hoài tuyệt nghệ.

Đôi mắt báo của hắn nhìn quanh tìm kiếm.

Trừ hai tên còn ở trên xe của Tam Nghĩa hội và hai tên bị điểm huyệt, bốn tên còn lại trong Trường Giang bát quái rút binh khí cầm tay bước sát sau lưng Hắc Hổ Thần Hách Vu Thố, mắt hầm hầm nhìn quanh sẵn sàng xuất thủ.

Mai Quân Bích ngồi ngang nhiên trên mình ngựa, nét mặt bình thản.

Tên thư đồng ngồi phía sau, tay cầm trường kiếm.

Cả hai chủ nô nhìn dáng vẻ hùng hổ của bọn người Lam Đại bang cũng như không.

Hắc Hổ Thần xuống ngựa vung tay vỗ vào hậu tâm của hai tên thuộc hạ để giải khai huyệt đạo cho chúng.

Theo lý thì sau cú đánh, chúng phải hoạt động ngay, nào ngờ cả hai vẫn cứng đờ như cũ!

Hắc Hổ Thần Hách Vu Thố mặt xám ngắt, trán toát mồ hôi.