Khi mà lực chú ý chuyên chú đến cực điểm rốt cục phân tán. Ngay lập tức, Tông Thủ cảm giác gân cốt, tứ chi toàn thân, tất cả bộ vị đều như bị hỏa diễm thiêu đốt, vô cùng đau đớn.Hành động của hắn tuyệt không phải chỉ là rỗi rãnh sinh ra nhàm chán mà đơn thuần chỉ là bất an, thế giới này, trình trạng này của mình, khiến hắn sinh ra nguy cơ mãnh liệt. Không thể chờ đợi được, hắn muốn có được thực lực, ít nhất phải bảo vệ được tánh mạng của mình.Kiếp trước trong trò chơi, hắn đều tu luyện trụ cột của võ giả tới cảnh giới tông sư. Toàn bộ Vân Giới, người có thành tựu này không tới ngàn người.Kiếm ý trong tay hắn biến hóa do hắn nắm giữ, hiện tại hắn chỉ cần làm cho thân thể và ký ức của mình trở thành bản năng.Thân thể của mình hiện tại quá yếu đuối, chỉ rèn luyện bình thường đã không chịu nổi một chung trà, thể lực thậm chí không bằng một nửa của người bình thường.Mà càng làm cho người ta chán chường là không thể nào tu luyện nội công căn bản.Không phải thân thể Tông Thủ yếu thật sự, kỳ thật nếu bàn về lực lượng, linh hoạt, nhanh nhẹn các loại, hắn có thể vượt qua thường nhân một đoạn. Thậm chí căn cốt cùng ngũ hành linh căn cũng thuộc về thiên tài nhất lưu. Chỉ là thể lực không biết vì sao lại yếu đến như thế.Bất quá qua bảy ngày lục lọi, Tông Thủ cũng đã có chút ít đầu mối. Hẳn là do thân thể của hắn có một nửa huyết mạch của yêu. Hắn là con của nhân loại và yêu hồ, cho nên mới khiến cho hắn có khuôn mặt tuấn tú và thể chất suy yếu như vậy.Hơn nữa nếu không nhầm thì vô luận là gia tộc của phụ thân hay là gia tộc của mẫu thân đều có lai lịch bất phàm.- Huyết thống nhân tộc không rõ rằng lắm nhưng huyết mạch Yêu tộc rõ ràng chính là Thất Vĩ Thiên Hồ. Toàn bộ Vân Giới, có huyết mạch này không tới trăm người. Nếu một phương có thể áp đảo thì không nói nhưng hết lần này tới lần khác là bất phân thắng bại. Trong Vân Giới, vô luận là thời đại nào, thời điểm thiếu niên là lúc khai thông nhất mạch. Tiểu dân cũng có một thân võ học không tầm thường, người có thân thể giống ta không thể có một chút nội lục, tay trói gà không chặt, thật sự là ít có!Nằm ở trên giường êm, những suy nghĩ trong đầu Tông Thủ bị cường hành đè nén bắt đầu ùn ùn kéo đến.Trong ý niệm của hắn một cách vô thức thấy một đoạn yêu văn huyền bí.Trong kí ức của mình ngoài Vô Định Linh Hoàng Quyết thì còn có một bộ Vô Định Sát Quyền, một bộ Ngư Long Phong Vân Biến, đều là kỹ pháp Võ Đạo tuyệt học.Mà bốn chữ Vô Định Linh Hoàng, Tông Thủ có cảm giác mình tựa hồ nghe qua rồi nhưng nhớ lại thì không thể.- Tuyệt học cao nhất không ngờ còn phối hợp một bộ quyền thuật, một bộ thân pháp khác. Thân có hai loại huyết mạch đẳng cấp cao, thân phận này tuyệt không phải là thường nhân, chỉ sợ chính là hiển quý (ý nói người có địa vị và quyền lực) ở Vân Giới. Tông Thủ hẳn là con cháu thế gia? Họ Tông? Còn xuất thân từ Thiên Hồ Tông Thị toàn tộc chết hết? Danh tự này không biết sao có vài phần cảm giác quen thuộc. Đúng rồi, còn có hai người hầu nữa.Nhớ tới bảy ngày cùng đồng hành, giờ phút này tạm rời hai người hầu, Tông Thủ không nhịn được cảm thấy váng đầu.Dùng sự bất phàm của hai người kia, chỉ sợ thân phận của "mình" cũng viễn siêu hơn tron tưởng tượng của hắn.Ý thức và trò chơi ở trong thế giới kia lại trở thành sự thật, thân mình lại ở giữa khiến Tông Thủ càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.Thời điểm đang đau đầu thì con ngựa bên ngoài xe đột nhiên hí một tiếng dài, Tông Thủ nhíu mày quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.Chỉ thấy một nữ tử mặc váy lụa màu lao vút đến, tuy đi bộ nhưng phóng tới còn nhanh hơn mười sáu con Giác Mã một bậc. Trong tay nàng còn nâng thi thể của một con thú khổng lồ.Thấy Tông Thủ trong xe đang nhìn về phía mình, nàng lập tức ngẩng đầu, cười ngọt ngào. Dung mạo đẹp đẽ lệ, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, hai bên thái dương có một đôi tai mèo màu trắng đáng yêu đến cực điểm. Là một trong hai người hầu của hắn sau khi tỉnh lại ở thế giới này - Tố Sơ Tuyết!Mà ở sau lưng nàng có một đại hán khôi ngôi, chính là xa phu của chiếc xe này, hắn tên là Doãn Dương, thân cao chín xích. Toàn thân là cơ bắp như được đúc bằng thép.Khí thế hùng khoát đại khí, cước bộ dưới chân không vội không chậm, mỗi lần nhấc chân đi hơn mấy trượng, trên mặt trầm ngưng như nước lộ vẻ ưu buồn.Mùi thịt nướng thơm phức phiêu tán ra ngoài, một cái chân thú to lớn bị thương thép đâm xuyên gác lên bếp than, thỉnh thoảng có vài giọt mỡ vàng óng chảy xuống dưới phát ra tiếng xèo xèo.Mắt thấy da heo đã biến thành màu vàng, Tông Thủ lại cẩn thận chà lên một lớp dầu vừng, thoa lên hương liệu khiến cho mùi thịt nướng càng làm người ta thèm thuồng. truyện được lấy tại TruyenFull.vnThịt heo rừng nặng hơn bốn tấn đã được chia làm mấy phần, có một nửa cho Giác Vân Mã ăn cùng với đậu nành cỏ khô.Chỉ còn lại có ba cái chân heo, một cái đang nướng, Doãn Dương cùng Tố Sơ Tuyết đang ăn một cái, mồm miệng chảy đầy mỡ.Người phía trước còn chú ý nhã nhặn chút ít, người kia hoàn toàn không để ý hình tượng chính mình, phảng phất hận không thể nuốt cả xương vào bụng. Một bên ăn liên tục gặm từng miếng lớn, còn một bên thì dùng ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn Tông Thủ.- Thơm quá! Nhoàm nhoàm! Ăn ngon thật! Tay nghề nướng thịt của Tiểu chủ nhân lợi hại hơn trước kia rất nhiều.,...Thanh âm hàm hàm hồ hồ, nếu không chú ý thì căn bản là không cách nào nghe rõ. Tông Thủ lại nhịn không được cười một tiếng. Sơ Tuyết là thị nữ của hắn, xuất thân Hổ Miêu Nhất Tộc, là một chi của Yêu tộc. Tuy là dung nhan tú lệ nhưng thuộc họ hiếu động, nhìn vẻ ôn nhu im lặng, thanh lệ hấp dẫn mà người cơ hồ một khắc đều không chịu ngồi yên. Đặc biệt là lúc ăn luôn khiến người ta mở rộng tầm mắt. Tên nàng là Tố Sơ Tuyết nhưng ngoại trừ làn da đúng là trắng như tuyết thì khí chất hành động chẳng có chút liên quan với nhau.Yêu tộc hậu thế ghi lại Viễn Cổ tiên dân vì đối kháng dị tộc man thú cuồng bạo Thiên Địa mà dùng máu huyết của dị thú cường đại dung nhập bản thân để tăng chiến lực.Mà khi thời đại thảm thiết này chấm dứt, những người này lại bị nhân loại đố kỵ mà đẩy họ thành một tộc khác nhân loại gọi là Yêu tộc.Sau vạn năm, tộc đàn này cơ hồ diệt tuyệt, Tông Thủ cũng chỉ gặp trong trò chơi.Dùng dao găm trong tay tùy ý cắt lấy một khối thịt nướng chậm rãi ăn. Sau đó ánh mắt Tông Thủ lơ đãng nhìn về phía xe ngựa.