Diệp Hiên chưa phát giác ra như thế nào, nhưng thân hình Liệt Khuyết lại hơi chấn. Mà trong mắt Lý Tín cũng lộ ra vài phần quang mang kỳ lạ. Lập tức không lâu sau lại tiêu tán vô tung. Trông thấy ba người, nỗi lòng Tông Thủ lại càng một mảnh lạnh buốt. Nói là 300 vạn đại quân, nhưng dùng mắt hắn đoán, lúc này thương vong đã gần đến hai phần mười rồi. Mặc dù tăng thêm 30 vạn tinh nhuệ hắn mang đến, cũng chỉ có 270 vạn người. - Tựa hồ chiến cuộc không ổn. Một cây tay mềm mại bống nắm lấy hắn, khiến cho Tông Thủ đột nhiên an tâm lại, đúng là Khổng Dao. - Nói đến thiếp vẫn là lần đầu tiền rời khỏi Vân Giới đấy! - Nói đến thiếp, có lẽ là lần đầu tiên rời khỏi Vân Giới. Trong giọng nói của Khổng Dao đầy sự hưng phấn, lại cũng ít nhiều pha thêm sự thấp thỏm. Lúc này nàng đang tò mò nhìn xung quanh, Thiên Phương thế giới này hoàn toàn khác xa Vân Giới. Tông Thủ cười cười, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Khổng Dao. Khổng Dao ở Kiếp trước, cả đời đều kế cận Đại Thương đang giãy dụa lúc bị diệt cho nên không có tướng soái tài ba tuyệt thế, lại chỉ có thể bị vây hãm ở một góc của Trung Nguyên. Danh tiếng bách chiến quân thần cũng chỉ lưu truyền tại Vân Giới. Tuy nhiên một đời này, rốt cuộc lại có thể đổi võ đài thành cả thế giới bên ngoài so sánh với Vân Giới còn khổng lồ hơn ức lần. Hắn cũng muốn nhìn qua xem Khổng Dao chinh chiến tại ngoại vực sẽ có tư thế oai hùng như thế nào. - Trận chiến này xác thật sẽ gian nan. Tình hình ở đây thì nàng cũng nhìn thấy. Không biết Dao nhi có nắm chắc sẽ phòng thủ được không? Nếu là không giữ nổi, ta có thể đổi người khác. Mang theo Khổng Dao đến đây, chính là vì trận đại chiến có một không hai cuối cùng của thời đại Vân Hoang này, nó quyết định vận mệnh của Vân Giới. Khổng Dao chẳng những là thê tử của hắn, một người mà hắn tín nhiệm nhất. Trong mắt hắn càng là Thống soái có thể giao phó trách nhiệm, cho nên Tông Thủ liền trực tiếp hỏi, không hề có nửa phần uyển chuyển. - Binh lực hao tổn tựa hồ không nhiều lắm, Liệt Khuyết tướng quân xác thực không hổ là danh tướng ngoại vực. Tuy nhiên Hộ Giới Linh Trận hỏng quá nhiều, cho nên phòng thủ cũng gian nan, nhất định thương vong sẽ tăng vọt. Liếc mắt hơi hơi nhìn bốn phía, Khổng Dao không có vẻ lo lắng gì, nhưng lại như có điều suy nghĩ mà hỏi: - Điều Phu quân đích thực lo lắng, kỳ thật có lẽ là Thứ Thần Huyền Tâm Châm vừa rồi đàm luận tới? Nó thật sự đáng sợ như vậy, vô phương phá giải? - Không phải cái đó! Tông Thủ lạnh lùng mỉm cười một tiếng, nhưng cũng hơi có cảm giác đau đầu. Nói đến Vô Thị Thời Không pháp tắc, kỳ thật Lục Thần Trảm Tiên phi đao của hắn gượng gạo có khả năng làm được. Mặc dù tại mười ba thế giới bên ngoài, nếu như đánh bất ngờ, ra tay trước thì nhất định phải giết chết người điều khiển châm, làm cho đối phương tạm thời vô phương kích phát Thứ Thần Huyền Tâm Châm. Tuy nhiên lúc này ở trong Thái Thượng Trảm Tiên Đồ Lục của hắn lại chỉ có một đạo Trảm Tiên Đao Khí mà thôi, không thể đủ để khắc địch chế thắng. Dung hợp ba tờ Tàn Diệp thì Thái Thượng Trảm Tiên Đồ Lục tổng cộng có thể nuôi dưỡng năm mũi Trảm Tiên Đao Khí. Canh Kim Chi Khí ở bên trong cũng đã đủ, chỉ cần mượn Sát Phạt khí ở đây để hoàn thành chuyển hóa. Tuy nhiên điều này ít nhất cũng cần thời gian bốn ngày. Mặc dù vậy, cũng chỉ có thể là có được lực lượng chống lại Dạ Ma tộc mà thôi. Còn làm thế nào để khắc địch chế thắng, thời cơ khắc địch chế thắng thì Tông Thủ đều không có đầu mối gì. Binh thư có nói, biết người biết ta thì bách chiến bách thắng. Hiện tại hắn chỉ có thể biết được thực lực về mặt Chí Cảnh của đối phương, là tương đương với Đại Càn. Thế nhưng rốt cuộc đến tận cùng như thế nào thì vẫn là điều chưa biết. Hành động thiếu suy nghĩ, chỉ biết ắt sẽ rơi vào chốn vạn kiếp bất phục. - Thứ Thần Huyền Tâm Châm tuy là đáng sợ, nhưng ở chỗ của ta cũng không phải không có cách chống lại, chỉ cần bốn ngày là có thể chuẩn bị thỏa đáng. Nhưng mà tốt nhất là Dao nhi có thể vì ta mà trì hoãn thêm một chút thời gian. Một tháng, ba tháng, thậm chí nửa năm. Tông Thủ nói ra, kỳ thật chính mình cũng thấy yêu cầu hoang đường này thật là buồn cười. Với tình hình của Thiên Phương thế giới, nếu như cường giả Thánh Giai chi Thượng không can dự, như vậy đừng nói là một tháng, ba tháng, nửa năm. Chính là tám chín ngày cũng không chắc có thể chống đỡ qua được. Sau đó đành phải nói thêm, Tông Thủ không thể làm gì khác hơn là cười khổ nói: - Tóm lại là hết sức trong khả năng! - Nửa năm? Thiếp đã hiểu. Khổng Dao lại giống như cũng không cảm thấy có khó khăn gì: - Cũng đại khái đã nhìn ra, thời gian trì hoãn càng lâu, đối với Đại Càn ta là càng có lợi. Phu quân tính toán, là chuẩn bị lấy tĩnh chế động, đợi cho kẻ địch tự loạn? Nếu như là đổi thành tình hình mấy ngày trước đây, Đại Càn chỉ có thể mưu cầu tốc chiến tốc thắng. Nhưng hôm nay hậu hoạ đã được trừ, mà hiện nay quốc nội Đại Càn cơ hồ cứ thêm mỗi một ngày, quốc lực lại có khả năng mạnh hơn một phần. Trong quốc thổ mười bảy châu Vân Giới, lại thêm bảy mươi sáu thế giới ngoại vực đang ùn ùn không ngừng mộ binh lính. Chỉ cần thời gian nửa năm là có khả năng dùng được đại quân bảy trăm vạn trở lên. Nguyên Liên thế giới, lúc này đang chế tạo quân hạm đại quy mô. Vân Giới sản xuất cực thịnh, trong thời gian nửa năm ít nhất có thể mua được ba mươi chiếc Thái Ất Thần Lôi Hạm trở lên. Ngược lại là Ám Thế Ma Đình kia, bởi vì quanh năm chinh chiến, cho nên Giai Binh toàn tộc cũng không còn bao nhiêu dư lực có thể khai thác thêm. Hơn nữa đại địch vô số nên trước cuộc chiến đã tận lực thu lại thế lực. Tuy nhiên cuộc chiến Thiên Phương thế giới một khi kéo dài không quyết định thắng thua thì tất sẽ gây ra bất ổn. Nhìn thì như cường đại, tuy nhiên dùng để đấu lại Vân Giới binh lực, nhiều nhất cũng chỉ là mười hai đến mười sáu Tiết Độ Phủ. Cho nên thời gian kéo được càng lâu, đối với Ám Thế Ma Đình mà nói, lại càng bất lợi. Lúc mà tuyến đầu tự loạn chính là cơ hội tốt nhất để Đại Càn giành thắng lợi! Lấy việc chính mình không thể thắng, chờ đợi địch là có thể thắng. - Không hổ là Tiểu Dao nhà ta. Tông Thủ hai mắt sáng ngời, lộ ra sắc mặt vui mừng: - Đúng là phu quân tính toán như thế, nhìn bộ dạng Dao nhi nàng, tựa hồ như đã tính trước? Lúc này hai người Liệt Khuyết Lý Tín vừa mới đứng dậy, nghe vậy đều kinh ngạc không tin, nhìn về phía Khổng Dao. Không chỉ là hai người bọn họ, mà ngay cả mấy người Tông Nguyên ở phía sau cũng vội vàng chú ý nhìn sang. Nhưng không có vẻ kì quái gì, mà là chờ mong chiếm đa số. - Làm sao có thể? Thiếp vừa mới đến nơi này, lấy đâu ra có thể nói tới đã tính trước mọi việc? Cụ thể như thế nào, vẫn còn phải nhìn kĩ các nơi rồi hãy nói. Có điều...