Thần điêu hiệp lữ

Chương 179

Lưng chừng Tuyệt Tình phong có một sườn núi, không biết từ thời nào có người khắc ở đó ba chữ "Đoạn Trường nhai". Từ chỗ này lên trên, mấy chục trượng nhẵn thín không một ngọn cỏ, quanh năm mây mù bao phủ, gió thổi lồng lộng, ngay chim chóc cũng không con nào đậu lại trên đỉnh núi. Dưới sườn núi là vực sâu thăm thẳm, nhìn không thấy đáy. Trước sau "Đoạn Trường nhai" phong cảnh thanh u, chỉ vì địa thế quá hiểm, sơn thạch trơn trượt, rất dễ rơi xuống vực, cho nên cư dân trong cốc không dám bén mảng, những đệ tử áo xanh giỏi võ công cũng ít ai lui tới, không hiểu ai lại lên đó mà chuyện trò vậy?

Công Tôn Lục Ngạc đang chỉ nghĩ đến cái chết, chợt nổi tính hiếu kỳ, bèn nấp sau một tảng đá mà nghe trộm, vừa nghe chợt giật mình, trống ngực đập dồn, thì ra người đang nói là phụ thân nàng. Công Tôn Chỉ tuy có tội với mẫu thân nàng, đối với nàng cũng tàn nhẫn vô tình, nhưng mẫu thân nàng bắn hạt táo làm mù một con mắt của y, lại đuổi y ra khỏi Tuyệt Tình cốc, Lục Ngạc nghĩ đến tình cha con, vẫn luôn luôn thương nhớ, lúc này đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc, nàng mới biết phụ thân hoàn toàn không rời khỏi Tuyệt Tình cốc mà trốn ở chốn không ai lai vãng này, nàng cũng mừng thầm cho cha.

Chỉ nghe Công Tôn Chỉ nói:

- Đạo cô bị thương khắp người, ta thì mất một mắt, đều là do tên tiểu tử Dương Quá mà ra, hai ta chẳng những có chung kẻ thù, mà còn đồng bệnh tương liên.

Y nói rồi cười, không thấy đối phương hồi đáp. Công Tôn Lục Ngạc lấy làm lạ, không biết phụ thân trò chuyện với ai thế nhỉ? Chỉ biết chắc chắn người kia là nữ nhân.

Công Tôn Chỉ lại nói:

- Hai ta gặp nhau chốn vắng vẻ không vết chân người này, có thể nói là ý trời, đúng là "hữu duyên thiên lý lai tương hội".

Người kia "hừ" một tiếng, nói:

- àn thân bần đạo bị thương vì gai hoa Tình, các hạ chẳng quan tâm gì cả, toàn nói những chuyện trăng gió đâu đâu.

Công Tôn Lục Ngạc nghĩ: "Ồ, thì ra là Lý Mạc Sầu, kẻ sáng nay đã xông vào trong cốc". Nghe Công Tôn Chỉ vội nói:

- Không, không phải thế, sao ta lại chẳng quan tâm kia chứ? Tất nhiên ta sẽ tìm mọi cách cứu chữa. Cái đau trên thân thể đạo cô cũng là cái đau trong lòng ta đó.

Người đang nói chuyện với Công Tôn Chỉ chính là Lý Mạc Sầu. Mụ bị trúng độc hoa Tình, gai đâm khắp người, trúng độc quả không nhẹ, may mà lòng mụ chứa đầy căm hận, oán trời ghét người, không động tình nam nữ cho nên thân thể đỡ bị đau đớn, song mụ biết chất độc hoa Tình lợi hại, vội đi tìm thuốc giải, không thông thuộc lối đi trong cốc, mụ cứ chạy loạn lên, cuối cùng đến trước Đoạn Trường nhai. Công Tôn Chỉ ở đây từ lâu, cố trốn tránh người trong cốc, chờ cơ hội giết chết Cầu Thiên Xích, rồi đoạt lại địa vị cốc chủ. Hai người từng giao đấu với nhau, biết đối phương võ công cao cường, lần này gặp nhau đều nghĩ: "Mình đang có chuyện cần đến đối phương", chỉ sau vài câu đã thấy hợp nhau.

Công Tôn Chỉ sau lần Nhu nhi mà hắn si mê bị chết, hắn chuyên tâm luyện võ, không để ý đến nữ sắc, nhưng từ hôm định thành hôn với Tiểu Long Nữ không thành, tình dục mà y kìm nén đã lâu đột nhiên trào ra như đê vỡ, không thể thu thập, đường đường một đại cao thủ võ học như hắn mà lại xuất thủ cưỡng đoạt Hoàn Nhan Bình, đã chẳng khác gì hạng hạ lưu chốn giang hồ, bây giờ giải cấu tương phùng với Lý Mạc Sầu, hắn thấy mụ dung nhan mỹ lệ, thì liền nghĩ: "Sau khi giết mụ ác phụ Cầu Thiên Xích, ta sẽ lấy vị đạo cô này, dung mạo lẫn võ công, nàng ta đều xứng với ta". Hắn đâu ngờ Lý Mạc Sầu tâm địa độc ác, vốn bị thất tình mà sinh ác nghiệt, giờ nghe Công Tôn Chỉ lời lẽ càng lúc càng lả lơi thì bực tức, nhưng vì cần tìm giải dược, mụ đành miễn cường đối đáp.

Công Tôn Chỉ nói:

- Ta là cốc chủ, phép phối chế thuốc giải độc hoa Tình, thiên hạ trừ ta ra, không có người thứ hai nào biết. Có điều là thời gian phối chế khá lâu, nước xa không cứu được lửa gần, may mà trong cốc còn một viên thuốc giải, đang ở trong tay ác phụ. Hai ta chỉ cần giết mụ ta đi, thì tất cả sẽ đều là của đạo cô.

Câu cuối cùng có hai ngụ ý: không chỉ lấy thuốc giải cho Lý Mạc Sầu, mà địa vị bà chủ sơn cốc cũng sẽ thuộc về mụ. Thiên hạ chỉ có một mình hắn biết phép phối chế thuốc giải độc hoa Tình, câu này không sai, hoa Tình mọc ở đây đã lâu năm, tổ tiên mấy đời trước của Công Tôn Chỉ đã không ít người bị mất mạng, mới chế ra được bài thuốc giải độc, vì hoa Tình có công ngăn cản người ngoài xâm nhập sơn cốc, nên không phá bỏ nó, còn bài thuốc giải độc thì chỉ bí truyền từ đời cha sang đời con, không lộ cho người ngoài. Ngay Cầu Thiên Xích cũng chỉ biết thuốc giải là do đời trước để lại, bài thuốc đã thất truyền. Nhưng Cầu Thiên Xích chỉ còn giữ nửa viên thuốc, thì Công Tôn Chỉ không biết.

Lý Mạc Sầu trầm ngâm, nói:

- Các hạ biết phép chế thuốc thì cũng vô dụng. Thuốc giải độc đang ở trong tay tôn phu nhân, mà tôn phu nhân lại hận thù các hạ, việc giết tôn phu nhân không khó, nhưng làm sao lấy được viên thuốc giải kia?

Công Tôn Chỉ lưỡng lự chưa đáp, một lát sau mới nói:

- Lý đạo hữu, hai ta vừa gặp đã hợp duyên, ta dẫu chết cũng không tiếc.

Lý Mạc Sầu lạnh lùng nói:

- Điều đó bần đạo không dám nhận.

Công Tôn Chỉ nói:

- Ta có một kế, có thể đoạt lấy viên thuốc giải độc từ tay ác phụ, nhưng mong đạo hữu đáp ứng cho một việc.

Lý Mạc Sầu nói:

- Bần đạo cả đời xông pha giang hồ, một mình đây đó, chưa từng bị ai khống chế. Thuốc giải độc các hạ chịu cho thì nhận, không thì thôi. Lý Mạc Sầu ta há phải cầu xin lòng thương hại của kẻ khác?

Công Tôn Chỉ võ công tuy cao cường, nhưng suốt đời sống trong u cốc, không biết đến các nhân vật tối lợi hại trong giang hồ, dù có nghe qua, cũng chỉ là qua lời kể của Cầu Thiên Xích mà thôi. Mười năm nay danh tiếng lừng lẫy của Lý Mạc Sầu thế nào, võ lâm ai cũng biết mụ diện mạo đẹp như đào mận, tâm địa thì như rắn độc, song Công Tôn Chỉ thì lại không biết, nghe mụ nói mấy câu khí khái, hắn càng mừng rỡ, nói:

- Lý đạo hữu hiểu lầm ý ta rồi. Ta chỉ mong chiều lòng đạo hữu còn chưa được, đời nào lại khống chế đạo hữu? Chỉ có điều là muốn lấy được Tuyệt Tình đơn, con gái của ta khó tránh khỏi phải mất mạng, cho nên ta mới nói vậy thôi.

Công Tôn Lục Ngạc nấp sau tảng đá, nghe câu "con gái của ta khó tránh khỏi phải mất mạng" thì bất giác giật mình.

Lý Mạc Sầu cũng lấy làm lạ, hỏi:

- Giải dược ở trong tay lệnh ái ư?

Công Tôn Chỉ nói:

- Không phải thế, ta nói thật với đạo hữu vậy! Mụ ác phụ tính nết cố chấp, giải dược tất bị mụ ta giấu ở một chỗ bí mật, không thể cưỡng bức mụ ta lấy ra, chỉ có một cách dụ mụ mà thôi.

Lý Mạc Sầu gật đầu nói:

- Đúng vậy.

Công Tôn Chỉ nói:

- Mụ ác phụ ấy đối với hết thảy mọi người đều vô tình vô nghĩa, không từ mọi việc tàn ác, duy đối với đứa con gái độc nhất thì mụ ta thương yêu nhất mực. Hai ta lợi dụng điểm này, ta sẽ đi dụ con gái ta là Lục Ngạc tới, đạo hữu hãy bắt nó, quẳng vào bụi hoa Tình. Như thế mụ ác phụ sẽ không thể không đưa giải dược ra cứu con gái. Hai ta chỉ việc đoạt lấy là xong. Tiếc rằng Tuyệt Tình đơn trên đời chỉ còn có một viên duy nhất, đã dành cho đạo hữu, tất con gái ta phải mất mạng.

Lý Mạc Sầu ngẫm nghĩ, nói:

- Chúng ta cũng đâu cần quẳng lệnh ái vào bụi hoa Tình, chỉ cần làm giả như nó bị trúng độc, vừa lấy được giải dược, vừa bảo toàn tính mạng cho nó.

Công Tôn Chỉ thở dài, nói:

- Mụ ác phụ ấy khôn ngoan lắm, con gái ta làm giả như nó bị trúng độc, không che mắt nổi mụ ta đâu!

Nói đến đây, giọng hắn nghẹn ngào, như thể xúc động lắm. Lý Mạc Sầu nói:

- Để cứu mạng bần đạo, phải sát hại lệnh ái, bần đạo sao nỡ? Xem ra các hạ cũng không nỡ. Thôi, đừng tính việc ấy nữa.

Công Tôn Chỉ vội nói: Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

- Không, không, ta tuy không nỡ với nó, nhưng càng không nỡ đối với đạo hữu.

Lý Mạc Sầu im lặng, nghĩ trừ cách đó, cũng không có cách nào khác. Công Tôn Chỉ nói:

- Hai ta chờ đến nửa đêm, ta sẽ đi gọi Lục Ngạc tới, nó dẫu mười phần lanh lợi cũng không thể ngờ mưu kế này của phụ thân nó.

Hai người đối đáp với nhau như thế, Công Tôn Lục Ngạc nghe rõ từng câu, càng nghĩ càng kinh hãi. Hôm Công Tôn Chỉ đẩy nàng cùng Dương Quá xuống hồ cá sấu, nàng đã biết phụ thân không có chút gì gọi là tình cha con, nhưng bấy giờ còn có thể bảo là do nóng giận nhất thời, chứ hôm nay đã suy tính kỹ, quyết hại chết thân sinh nữ nhi để lấy lòng một nữ nhân mới gặp, thì tâm địa tàn bạo thật hơn cả sói lang. Công Tôn Lục Ngạc vốn chẳng thiết sống nữa, nhưng nghe hai người tính kế hại nàng, nàng bất giác tìm cách trốn đi, may nơi này cây cối rậm rạp, vách núi hiểm trở, có nhiều chỗ tránh, nàng bèn lẳng lặng lùi dần từng bước một, khi đã cách xa mấy chục trượng, nàng mới quay mình rảo bước.

Công Tôn Lục Ngạc đi nửa canh giờ, cách Tuyệt Tình phong đã xa, biết phụ thân không lâu nữa sẽ đến dụ mình, nàng không dám trở về phòng ngủ, buồn bã ngồi trên một tảng đá, gió rét cắt da, trăng lạnh vô tình, cảm thấy thế gian thật không có gì lưu luyến, nàng lẩm bẩm một mình: "Ta vốn chẳng thiết sống nữa, cha ơi, hà tất cha còn dùng độc kế giết hại con? Cha muốn con chết thì cứ việc làm đi. Lạ thật, sao ta lại phải chạy trốn kia chứ?".

Đột nhiên một ý nghĩ vụt lóe lên như tia chớp: "Cha ta dụng tâm tàn ác, nhưng kế đó quả nhiên rất hay. Ta đã muốn chết, sao không dùng kế ấy lừa lấy linh đơn của mẫu thân, đem đi cứu mạng Dương đại ca? Phu thê chàng được đoàn viên, nhất định sẽ cảm kích Lục Ngạc cô nương khốn khổ này". Nghĩ đến đây nàng vừa mừng vừa đau đớn, song cảm thấy phấn chấn, nhìn quanh xác định mình đang ở đâu, rồi đi về phòng của mẫu thân.

Khi đi ngang qua một bụi hoa Tình, nàng bẻ hai cành, cầm theo, đến cửa phòng mẹ, gọi khẽ:

- Mẹ ơi, mẹ đã ngủ chưa?

Cầu Thiên Xích ở bên trong đáp:

- Ngạc nhi, có chuyện gì vậy?

Công Tôn Lục Ngạc nói:

- Mẹ, mẹ ơi, hài nhi bị trúng độc hoa Tình rồi.

Đoạn dang tay ôm chặt lấy hai cành hoa Tình.

Hàng trăm gai nhọn của cành hoa Tình đâm vào cơ thể nàng. Nàng từ nhỏ đã được căn dặn, nhất thiết không được để gai hoa Tình đâm phải, còn bé dù vô ý có bị một hai cái gai hoa Tình đâm phải, do chưa có tình ái nam nữ, cũng chẳng đáng ngại. Về sau càng lớn, người bên cạnh càng khuyến cáo nghiêm nghị hơn. Cái vật hơn mười năm nay luôn cẩn thận đề phòng, không ngờ hôm nay nàng lại tự để nó đâm vào da thịt mình, cảm thấy càng đau khổ hơn. Nàng nghiến răng, gọi thêm vài tiếng "Mẹ!".

Cầu Thiên Xích nghe giọng gọi là lạ, vội bảo thị nữ mở cửa, dìu Công Tôn Lục Ngạc vào. Công Tôn Lục Ngạc nói:

- Thân ta đang bị gai hoa Tình đâm, các ngươi chớ lại gần.

Hai thị nữ kinh hãi biến sắc, để Công Tôn Lục Ngạc tự đi vào, không dám chạm tới người nàng.

Cầu Thiên Xích thấy con gái sắc mặt tái nhợt, thân hình run rẩy, hai cành hoa Tình ở trước ngực, vội hỏi:

- Hài nhi, làm sao vậy, làm sao vậy?

Công Tôn Lục Ngạc nói:

- Tại gia gia, là tại gia gia đó!

Nàng sợ mục quang lợi hại của mẫu thân, cúi đầu không dám nhìn mẹ. Cầu Thiên Xích giận, nói:

- Ngươi còn gọi hắn là gia gia ư? Lão tặc ấy làm gì?

Công Tôn Lục Ngạc ấp úng:

- Lão tặc ấy... Lão tặc ấy...

Cầu Thiên Xích nói:

- Ngươi ngẩng mặt lên ta coi.

Công Tôn Lục Ngạc ngẩng lên, thấy cặp mắt long sòng sọc của mẫu thân thì không khỏi run sợ, nói:

- Lão tặc ấy... cùng với mụ đạo cô xinh đẹp đến cốc sáng nay lén lút trò chuyện với nhau ở Đoạn Trường nhai, hài nhi nấp sau tảng đá, nghe lão tặc ấy bảo...

Mấy câu này đúng sự thực, tiếp đó sẽ là nói dối, nàng sợ mẫu thân nhận biết, nên nói đến đây liền cúi mặt xuống.

Cầu Thiên Xích hỏi:

- Hai đứa chúng nó nói sao?

Công Tôn Lục Ngạc đáp:

- Nói nào là đồng bệnh tương liên, nào là hữu duyên thiên lý lai tương ngộ. Họ bảo... bảo mẫu thân là ác phụ nọ ác phụ kia, hài nhi nghe tức quá...

Nói đến đây nàng khóc nấc lên.

Cầu Thiên Xích nghiến răng, nói:

- Đừng khóc, không làm gì phải khóc! Rồi thế nào?

Công Tôn Lục Ngạc nói:

- Hài nhi không cẩn thận, gây tiếng động, bị họ phát giác. Mụ đạo cô... đạo cô liền đẩy hài nhi vào bụi hoa Tình.

Cầu Thiên Xích thấy con ấp úng, liền quát:

- Không đúng! Ngươi nói dối. Rốt cuộc thế nào? Đừng có đánh lừa ta!

Công Tôn Lục Ngạc toát mồ hôi lạnh, nói:

- Hài nhi không đánh lừa đâu, cái này chẳng phải là hoa Tình hay sao?

Cầu Thiên Xích nói:

- Vừa rồi ngươi nói dối. Từ nhỏ ngươi không biết nói dối. Lúc nào ngươi nói dối, ta còn lạ gì.

Công Tôn Lục Ngạc chợt nảy ra một ý, nghiến răng nói:

- Phải, hài nhi nói dối mẹ đó. Chính là gia gia đẩy hài nhi vào bụi hoa Tình. Gia gia giận con theo mẹ, giúp mẹ, chống lại gia gia, nói con chỉ muốn có mẹ, không cần đến cha. Lão ta... cứ chăm chăm tìm cách lấy lòng mụ đạo cô xinh đẹp.

Cầu Thiên Xích vốn căm hận trượng phu, mấy lời này của Công Tôn Lục Ngạc đánh trúng tâm sự của mụ, mụ lập tức tin ngay, vội kéo bàn tay con, ôn tồn nói:

- Ngạc nhi đừng lo, để ta đối phó với lão tặc một phen cho hả giận.

Đoạn sai thị nữ cẩn thận kéo cành hoa Tình ra khỏi người con, rồi dùng cái nhíp nhổ đi mấy cái gai gãy trong da thịt nàng.

Công Tôn Lục Ngạc nghẹn ngào nói:

- Mẹ, hài nhi phen này chết mất thôi.

Cầu Thiên Xích nói:

- Đừng sợ, đừng sợ. Chúng ta còn có nửa viên Tuyệt Tình đơn, may chưa cho tên tiểu tặc vô tình vô nghĩa Dương Quá. Ngạc nhi uống nửa viên ấy, chất độc tuy không trừ hết, song chỉ cần Ngạc nhi ngoan ngoãn sống với mẹ, đừng để mắt tới bất cứ gã nam tử thối tha nào, thậm chí không thèm nghĩ đến chúng, thì không đáng ngại.

Cầu Thiên Xích bị chồng hành hạ khổ sở, Dương Quá lại không chịu làm con rể mụ, mụ căm hận nam nhân khắp thiên hạ, nếu con gái mụ suốt đời không lấy chồng, thì càng hợp ý mụ.

Công Tôn Lục Ngạc cau mày im lặng, Cầu Thiên Xích lại hỏi:

- Lão tặc và mụ đạo cô đang ở đâu?

Công Tôn Lục Ngạc nói:

- Con cố bò ra khỏi bụi hoa Tình, không dám ngoái nhìn, chắc hai người ấy vẫn còn ở Đoạn Trường nhai.

Cầu Thiên Xích nghĩ bụng: "Lão tặc có cường trợ, tất sẽ đến đoạt lại sơn cốc. Bọn đệ tử trong cốc đa phần là tay chân thân tín của hắn, khi ấy chúng sẽ ngả theo lão tặc, chí ít cũng tụ thủ bàng quan, không ngả theo bên nào, không đánh lại hắn. Ta tứ chi tàn phế, chỉ trông vào tuyệt kỹ phun hạt táo. Ám khí đó nếu bắn ra bất ngờ, uy lực cực lớn, nhưng lão tặc đã có đối phó, quá nửa ta sẽ chẳng làm gì nổi hắn, giả dụ hắn che mộc xông tới tấn công, thì ta bó tay. Phải làm sao đây?".

Công Tôn Lục Ngạc thấy mẫu thân mục quang long lanh, trầm ngâm không nói, lại ngỡ mẫu thân đang đoán xem lời nói của nàng là thật hay giả, sợ mẫu thân cứ truy vấn cuối cùng sẽ lộ chân tướng, bản thân nàng chịu khổ cũng chẳng sao, nhưng sẽ không lấy được thuốc giải độc cho Dương Quá thì thật tội nghiệp cho chàng. Vừa nghĩ đến Dương Quá, thì ngực đau nhói, nàng rên lên đau đớn. Cầu Thiên Xích đưa tay vuốt tóc nàng, nói:

- Chúng ta đi lấy Tuyệt Tình đơn nào.

Mụ vỗ tay, lệnh cho bốn thị nữ khiêng ghế đưa mụ đi.

Công Tôn Lục Ngạc từ sau ngày Dương Quá ra đi, luôn nghĩ không biết mẫu thân giấu nửa viên Tuyệt Tình đơn ở chỗ nào. Nàng từng nghe mẫu thân bảo không thể để Tuyệt Tình đơn trong người, đề phòng kẻ khác giết mụ, cướp mất thuốc. Lại nghĩ mẫu thân tứ chi tàn phế, hành động phải có người hầu hạ, quyết không thể với cao cúi thấp, càng không thể đem giấu vào hang hốc nào, chắc chỉ giấu trong phủ đệ mà thôi. Nhưng cả tháng trời nàng tìm kiếm khắp nơi, nào đan phòng, nào kiếm thất, nào hoa viên, nào phòng ngủ, chỗ nào cũng nhòm ngó, tuyệt nhiên không thấy dấu vết gì. Lúc này nàng thấy mẫu thân sai thị nữ khiêng ra phía đại sảnh, thì lấy làm lạ, nghĩ đại sảnh là nơi ai ai cũng đến, khó cất giấu hơn cả, huống hồ hiện thời cường địch đang tụ tập cả ở đó, lại tới đó mà lấy nửa viên Tuyệt Tình đơn trước mặt bao nhiêu người hay sao?