Thần điêu hiệp lữ

Chương 119

Dương Quá nói:

- Tiểu nhân võ công còn thua xa các vị ở đây, làm sao dám nhận danh hiệu đó? Vương gia có đáp ứng việc đó, tiểu nhân mới dám động thân.

Hốt Tất Liệt thấy chàng lời lẽ thành khẩn, đúng là ý muốn của chàng, nhìn thần sắc mấy người kia, cũng đoán ra tâm ý của chàng, bèn nói:

- Đã thế, mỗi người có chí hướng riêng, tiểu vương cũng không ép.

Bọn Kim Luân pháp vương nghe Hốt Tất Liệt nói vậy, quả nhiên đều có vẻ hài lòng.

Dương Quá quay đầu ngựa, sánh vai cùng Tiểu Long Nữ phi về phía thành Tương Dương, dọc đường quẳng mũ, áo da, phục hồi lối trang phục của người Hán, đến dưới chân thành thì trời đã tối, thấy cổng thành đóng kín, từng tốp binh sĩ trên đầu thảnh cầm đuốc đi tuần phòng. Dương Quá gọi to:

- Tại hạ họ Dương tên Quá, đến xin bái kiến Quách Tĩnh Quách đại gia.

Tướng giữ thành nghe tiếng gọi, thấy chỉ có hai người, bèn bẩm cáo với Quách Tĩnh.

Lát sau, có hai thanh niên ra đầu thành, nhìn xuống dưới, một người nói:

- Thì ra là Dương đại ca, chỉ có hai vị thôi sao?

Dương Quá thấy huynh đệ họ Võ, nghĩ: "Quách Tĩnh giết cha ta, không biết khi đó phụ thân của huynh đệ họ Võ có ở bên cạnh trợ giúp hay không?" nói:

- Võ đại ca, Võ nhị ca, Quách bá bá có ở trong thành hay không?

Võ Tu Văn nói:

- Mời vào hãy hay.

Họ ra lệnh binh sĩ mở cổng thành, hạ cầu treo, để Dương Quá và Tiểu Long Nữ đi vào trong thành.

Huynh đệ họ Võ dẫn hai người đến trước một tòa nhà lớn. Quách Tĩnh tươi cười ra cửa vái Tiểu Long Nữ một cái, nắm tay Dương Quá cười, nói:

- Quá nhi, hai người đến thật đúng lúc. Bọn Thát tử đang gấp rút công thành, có hai người đến trợ lực với ta, thật là phúc cho bách tính thành Tương Dương này.

Tiểu Long Nữ là sư phụ của Dương Quá, Quách Tĩnh dùng lễ ngang hàng đối đãi, trân trọng nhường lối vào nhà, đối với Dương Quá cũng vô cùng thân thiết.

Dương Quá bị Quách Tĩnh nắm tay kéo đi, nghĩ người này là kẻ thù giết cha mình, hận không thể rút kiếm đâm chết ngay, chỉ e ngại võ công của Quách Tĩnh, chưa dám ngang nhiên động thủ, phải gượng cười, nói:

- Quách bá bá vẫn khỏe.

Chàng căm hận nên không quỳ xuống khấu đầu.

Quách Tĩnh khoan dung đại độ, cũng không lưu tâm đến tiểu tiết. Tới đại sảnh, Dương Quá muốn vào nội đường bái kiến Hoàng Dung. Quách Tĩnh cười, nói:

- Quách bá mẫu của ngươi sắp lâm bồn, mấy hôm nay người không được khỏe, ngày mai gặp cũng được.

Dương Quá mừng thầm: "Hoàng Dung mưu trí hơn người, mình chỉ lo bị bà ta nhận ra chỗ sơ hở, nay bà ta sắp đến kỳ sinh nở, đúng là trời giúp ta thành công".

Có người vào bẩm cáo:

- Lã đại soái mời Quách đại gia tới dự yến, mừng hôm nay đại thắng Thát tử.

Quách Tĩnh nói:

- Ngươi về bẩm với đại soái, đa tạ ban yến. Ta có viễn khách quang lâm, không thể phụng bồi.

Trung quân thấy Dương Quá ít tuổi, chẳng có gì đặc dị, không hiểu tại sao Quách Tĩnh lại trân trọng với chàng như thế, đến mức từ chối dự tiệc mừng công để tiếp đãi chàng, thì không khỏi lấy làm lạ, trở về bẩm cáo với Lã Văn Đức.

Quách Tĩnh tự bày tiệc trong nhà thết đãi Tiểu Long Nữ và Dương Quá. Tham dự có Chu Tử Liễu, Lỗ Hữu Cước, huynh đệ họ Võ, Quách Phù. Chu Tử Liễu ngỏ lời cảm tạ Dương Quá về việc chàng đã lấy được thuốc giải của Hoắc Đô để trị độc cho ông ta. Dương Quá cười nhạt, nói vài lời khiêm tốn.

Quách Phù thấy Dương Quá tỏ vẻ lạnh nhạt, bèn gọi:

- Dương đại ca.

Quách Tĩnh nói:

- Phù nhi, hôm trước hài nhi bị Kim Luân pháp vương bắt giữ, nếu không được Dương đại ca xả mệnh cứu giúp, chẳng riêng gì hài nhi, mà ngay cả mẫu thân hài nhi cũng bị đại hoạn, tại sao con chưa lạy tạ Dương đại ca?

Dương Quá nói:

- Mọi người là người một nhà, hà tất phải lạy tạ?

Quách Phù không nói một lời, ngồi xuống. Trong suốt bữa tiệc, chỉ thấy nàng ta hơi cau mày, dường như có tâm sự gì, huynh đệ họ Võ luôn né tránh mục quang của nàng ta. Lỗ Hữu Cước và Chu Tử Liễu thì cao hứng thao thao bất tuyệt về trận thắng Thát tử hôm nay.

Ăn xong đã cuối canh một, Quách Tĩnh sai Quách Phù đưa Tiểu Long Nữ vào nội thất an nghỉ, còn mình thì kéo Dương Quá nằm chung một giường. Trước khi bước vào nội thất, Tiểu Long Nữ nhìn Dương Quá một cái đầy trìu mến, ngụ ý bảo chàng hãy cẩn thận. Dương Quá chỉ sợ lộ ra tâm sự, ngoảnh mặt đi, không dám nhìn nàng.

Quách Tĩnh dắt Dương Quá sang phòng ngủ của mình, khen ngợi chàng đối địch với Kim Luân pháp vương, tại tửu lâu và trong loạn thạch trận đã cứu được Hoàng Dung, Quách Phù cùng huynh đệ họ Võ, rồi hỏi sau đó chàng ở đâu. Dương Quá sợ nói nhiều lỡ lời, việc gặp Trình Anh, Lục Vô Song, Ngốc cô, Hoàng Dược Sư, chàng đều lờ đi, chỉ nói:

- Sau khi bị thương, điệt nhi nằm dưỡng thương trong một sơn cốc, rồi gặp sư phụ, bèn cùng đi tìm Quách bá bá.

Quách Tĩnh vừa cởi áo đi nằm, vừa nói:

- Quá nhi, hiện thời cường địch áp cảnh, thiên hạ Đại Tống như trứng để đầu đẳng. Thành Tương Dương là tấm lá chắn che đỡ một nửa giang sơn Đại Tống, nếu thành này thất thủ, chỉ e trăm họ của Đại Tống đều sẽ trở thành nô lệ của người Mông Cổ. Chính mắt ta từng chứng kiến thảm cảnh người Mông Cổ tàn sát dị tộc, thật khiến người ta sôi máu.

Dương Quá nghe đến đây, nhớ lại cảnh bạo hành đáng sợ của binh tướng Mông Cổ dọc đường tới đây, cũng bất giác nghiến răng căm hận.

Quách Tĩnh lại nói:

- Chúng ta luyện công học võ là để làm gì? Hành hiệp trượng nghĩa, cứu tế phò nguy cố nhiên là bổn phận, song cũng chỉ là tiểu hiệp mà thôi. Người trên giang hồ sở dĩ gọi ta là Quách đại hiệp, thật ra bởi vì kính trọng ta vì nước vì dân, xả thân trợ thủ thành Tương Dương. Song ta tài lực có hạn, không thể giải khốn cho dân, thực hổ thẹn với hai chữ "đại hiệp". Ngươi thông minh tài trí gấp mười lần ta, tương lai nhất định sẽ hơn ta nhiều lắm. Điều này ta nói thật lòng. Chỉ mong ngươi hãy nhớ kỹ tám chữ "Vì nước vì dân, đại hiệp cứu quốc", mai sau dương danh thiên hạ, trở thành bậc đại hiệp chân chính được muôn dân kính ngưỡng.

Những lời lẽ hết sức chân thành, khiến Dương Quá nghe mà xúc động, thấy Quách Tĩnh sắc mặt trang nghiêm, tuy biết Quách Tĩnh là kẻ thù giết cha, song cũng không khỏi kính nể, bèn đáp:

- Quách bá bá, sau khi Quách bá bá qua đời, điệt nhi nhất định sẽ ghi nhớ lời này.

Quách Tĩnh đâu ngờ Dương Quá đêm nay tới để hành thích mình, giơ tay xoa xoa đầu chàng, nói:

- Đúng, cúc cung tận tụy, chết cũng cam lòng. Nếu mất nước, Quách bá bá của ngươi tính mạng khó toàn. Nghe đồn Hốt Tất Liệt giỏi dùng binh, hôm nay hắn lui quân, vài hôm nữa ắt có một trường đại sát. Chúng ta sẽ chống trả một phen cho thật oanh liệt. Đêm đã khuya rồi, chúng ta ngủ thôi.

Dương Quá đáp:

- Vâng.

Rồi cởi áo nằm ngủ, giấu cái chủy thủ mang từ Tuyệt Tình cốc đi theo ở bên người, nghĩ: "Đợi khi mi ngủ say, ta đâm cho mi một dao, mi võ công cao cường đến mấy, cũng đâu biết mà tránh!".

Quách Tĩnh ban ngày ác chiến, đại hao tâm lực, vừa đặt mình đã ngủ luôn. Dương Quá thì ngổn ngang tâm sự, làm sao ngủ được? Chàng nằm trên giường, nghe Quách Tĩnh thở đều đều bằng mũi, hít vào thở ra rất chậm, thầm thán phục Quách Tĩnh nội công thâm hậu. Một hồi lâu sau, nghe bốn bề tĩnh lặng, chỉ vọng lại từ xa tiếng bước chân của binh lính tuần tiễu.

Thế là chàng bèn rón rén ngồi dậy, sờ cái chủy thủ giấu bên trong áo lót, nghĩ: "Sau khi mình đâm chết hắn, sẽ tới giết Hoàng Dung, giết luôn thai nhi sắp sinh. Đại sự thành công, sẽ cùng cô cô đến Tuyệt Tình cốc, lấy nửa viên "Tuyệt Tình đơn". Rồi mình và cô cô sẽ về ẩn cư ở tòa cổ mộ, tận hưởng hạnh phúc nhân gian, thây kệ thiên hạ là của Đại Tống hay của Mông Cổ". Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Nghĩ đến đó, chàng rất đắc ý, bỗng nghe bên nhà láng giềng có tiếng trẻ khóc to, tiếng người mẹ ru con, đứa bé nín dần rồi ngủ. Dương Quá chột dạ, nhớ có lần giữa đường lớn chàng thấy một tên lính Mông Cổ dùng giáo dài đâm vào bụng một đứa bé mà giơ lên đùa giỡn, đứa bé chưa chết hẳn, kêu khóc thảm thiết. Chàng nghĩ: "Bây giờ ta giết Quách Tĩnh, việc không khó. Nhưng Quách Tĩnh chết rồi, thành Tương Dương khó giữ, ngàn vạn đứa bé trong thành để cho binh sĩ Mông Cổ đem ra giết hại làm trò vui hay sao? Mình báo thù riêng, làm hại sinh mạng trăm họ như vậy, liệu có nên chăng?".

Nhưng chàng lại nghĩ: "Nếu mình không giết Quách Tĩnh, Cầu Thiên Xích không đời nào cho mình nửa viên "Tuyệt Tình đơn", mình sẽ chết, cô cô cũng không sống nữa". Ái tình của chàng với Tiểu Long Nữ, không có việc gì trên thế gian sánh được, thế là chàng quyết ý: "Thôi, thây kệ trăm họ trong thành Tương Dương, thây kệ giang sơn của Đại Tống, khi ta bị khổ, trừ cô cô ra, nào có ai thương ta? Người đời không thương ta, hà tất ta phải thương yêu họ?". Bèn giơ chủy thủ, dồn sức ra cánh tay, chĩa mũi dao nhọn vào giữa ngực Quách Tĩnh. Trong nhà đèn nến đã tắt, nhưng Dương Quá vẫn có thể nhìn được trong bóng tối. Chàng thấy vẻ mặt Quách Tĩnh hiền hòa, ý định thần nhàn, ngủ rất ngon lành, nhớ đến hồi chàng còn nhỏ, Quách Tĩnh hết lòng che chở, trên đảo Đào Hoa đối xử thân thiết với chàng ra sao, không quản đường xa ngàn dặm dẫn chàng lên núi Chung Nam học nghệ, rồi còn muốn đem đứa con gái duy nhất gả cho chàng, thì chàng bất giác nghĩ thầm: "Quách bá bá một đời chính trực, quang minh lỗi lạc, thực là một người trung hậu, một người như thế, thực không thể hại phụ thân ta. Lỡ Ngốc cô thần trí mơ hồ, nói năng lung tung thì sao? Nếu ta giết lầm người tốt, thì có chết vạn lần cũng không chuộc hết tội. Thôi, việc này phải hỏi cho rõ ràng rồi hãy tính".

Thế là chàng cất chủy thủ vào người, suy nghĩ lại mọi việc từ ngày gặp vợ chồng Quách Tĩnh đến nay. Chàng nhớ Hoàng Dung đối với chàng thần sắc không lúc nào tử tế, có mấy lần hai vợ chồng họ đang nói chuyện với nhau, vừa thấy chàng đến liền nói sang chuyện khác, vợ chồng họ có điều hệ trọng giấu chàng, đó là điều chắc chắn, không còn nghi ngờ gì. Chàng lại nghĩ: "Quách bá mẫu nhận ta làm đệ tử, tại sao chỉ dạy đọc sách, không truyền thụ một chút võ nghệ? Quách bá bá đối tốt với ta, chẳng lẽ chỉ vì đã giết hại phụ thân ta, nên trong lòng bất an, muốn bù đắp lại phần nào? Song nếu Quách Tĩnh quả thật đã giết phụ thân ta, tại sao lại không hề đề phòng ta, ngủ chung một giường cùng ta. Chàng nhìn lên đỉnh màn, trằn trọc nghĩ ngợi mãi. Quách Tĩnh tuy ngủ song vẫn cảm nhận được hơi thở không đều của Dương Quá, bèn tỉnh lại, mở mắt ra, hỏi:

- Quá nhi, không ngủ được ư? Có sao không?

Dương Quá chột dạ, nói:

- Không sao.

Quách Tĩnh cười, nói:

- Nếu ngươi không quen nằm chung giường với người khác, thì ta ra bàn nằm cũng được.

Dương Quá vội nói:

- Không, không sao.

Quách Tĩnh nói:

- Được, vậy thì cố ngủ đi. Con nhà võ, cần nhất là ổn định tâm thần.

Dương Quá đáp:

- Vâng.

Lát sau, Dương Quá không nín được, nói:

- Quách bá bá, năm bá bá dẫn điệt nhi đến cung Trùng Dương học nghệ, ở chân núi Chung Nam, điệt nhi từng hỏi bá bá một việc.

Quách Tĩnh nói:

- Việc gì vậy?

Dương Quá nói:

- Lúc ấy Quách bá bá nổi giận vỗ vào tấm bia, khiến các đạo sĩ phái Toàn Chân hiểu lầm, Quách bá bá có nhớ điệt nhi hỏi câu gì hay không?

Quách Tĩnh nghĩ giây lát, nói:

- Phải rồi, hôm ấy ngươi hỏi ta, phụ thân ngươi qua đời như thế nào.

Dương Quá chằm chằm nhìn Quách Tĩnh, nói:

- Không, điệt nhi hỏi Quách bá bá, rốt cuộc là ai sát hại phụ thân điệt nhi.

Quách Tĩnh nói:

- Làm sao ngươi biết phụ thân ngươi bị sát hại mà chết?

Dương Quá nghẹn ngào nói:

- Chẳng lẽ phụ thân điệt nhi tự dưng lăn ra chết hay sao?

Quách Tĩnh im lặng một lát, thở dài, nói:

- Phụ thân ngươi chết không lành, nhưng không có ai sát hại cả, mà là phụ thân ngươi tự sát hại mình.

Dương Quá ngồi dậy, tâm tình kích động dị thường, nói:

- Quách bá bá nói dối điệt nhi. Trên đời làm gì có chuyện một người tự sát hại mình? Dẫu phụ thân điệt nhi có tự sát mà chết, hẳn cũng là do có kẻ bức tử.

Quách Tĩnh đau lòng, ứa nước mắt, thong thả nói:

- Quá nhi, tổ phụ ngươi và phụ thân ta là cốt nhục khác họ, phụ thân ngươi và ta cũng từng kết nghĩa kim lan. Phụ thân ngươi nếu chết oan, ta há không báo thù cho phụ thân ngươi?

Dương Quá giận run người, định nói toạc ra: "Là mi giết hại cha ta, làm sao mi báo thù kia chứ?". Nhưng nếu nói ra, Quách Tĩnh ắt đề phòng, muốn hành thích Quách Tĩnh sẽ vô cùng khó khăn, nên chàng chỉ gật đầu im lặng.

Quách Tĩnh nói:

- Chuyện của phụ thân ngươi có rất nhiều uẩn khúc, không thể vắn tắt vài lời. Hồi trước lúc hỏi ta, ngươi còn nhỏ, chưa hiểu nổi duyên do nội tình, nên ta chưa cho ngươi biết. Hiện tại ngươi đã trưởng thành, hiểu được trắng đen phải trái. Chờ đánh lui bọn Thát tử ta sẽ kể đầu đuôi cho người hay.

Nói đoạn lại trở mình ngủ tiếp.

Dương Quá vốn biết Quách Tĩnh nói một là một, chưa bao giờ nói dối, nghe mấy câu kia thì bán tín bán nghi, tự mắng mình: "Dương Quá ơi là Dương Quá, ngươi vốn hành sự quả quyết, tại sao hôm nay cứ lưỡng lự chần chừ như thế? Không lẽ ngươi sợ võ công hắn lợi hại hay sao? Đêm nay do dự, bỏ lỡ dịp may, ngày mai để Hoàng Dung nhận ra chỗ sơ hở, chỉ e cả cô cô cũng chết không có chỗ mà chôn đó". Chàng vừa nghĩ đến Tiểu Long Nữ, tinh thần lại phấn chấn, đưa tay sờ cái chủy thủ trong áo, con dao sát vào da thịt, ấm từ cán đến lưỡi.