Thần Đạo Đan Tôn

Chương 965: Nữ hoàng triệu kiến (Thượng)

- Ha ha ha ha!

Chung Hải phản kích về phía Nguyệt Dung Nhi, hắn cũng không công, chính là lấy lưng rùa làm tấm chắn, va chạm tới nàng.

Mục đích của hắn rất rõ ràng, chính là muốn đụng Nguyệt Dung Nhi xuống lôi đài, vậy hắn có thể bất chiến mà thắng.

Này rất đê tiện, nhưng hiệu quả rất tốt.

Lực phòng ngự của mai rùa thật đáng sợ, hơn nữa còn có thần văn đan vào, Phá Hư Cảnh bị đánh một cái tuyệt đối không dễ chịu, khi Nguyệt Dung Nhi bị buộc vào góc chết, vậy thì đồng nghĩa với tuyên bố nàng thất bại.

Nàng bị đụng xuống lôi đài.

Nguyệt Dung Nhi tức giận đến sôi lên, luận chiến lực chân chính nàng tuyệt đối không thua Chung Hải, nhưng võ đài chiến với nàng mà nói quá thua thiệt, lực công kích cường đại gần như không có đất dụng võ.

Kể từ đó, Trụ Thiên Hoàng Triều liền làm lão tam, chỉ có thể ngồi xem Loạn Tinh Hoàng Triều và Bích Lạc Hoàng Triều tranh thứ nhất.

Phương thức thắng lợi như vậy của Chung Hải đưa tới khinh bỉ, hơn nữa mỹ nữ vốn đã được ưu ái, hiện tại mọi người tự nhiên càng nghiêng về một phía, hận không thể đạp Chung Hải xuống lôi đài.

Nhưng da mặt của Chung Hải dày giống như mai rùa của hắn, đứng ở trên lôi đài không có chút xấu hổ, trái lại nhìn Lăng Hàn ngoắc ngón tay, ý khiêu khích mười phần.

- Lăng sư huynh, giết hắn!

Người của Loạn Tinh Hoàng Triều đều nổi giận, ngươi cũng quá lớn lối đi.

Lăng Hàn cười nhạt, chậm rãi đi tới trước lôi đài, từng bước mà lên, có vẻ cực kỳ thong dong.

- Nhanh lên một chút, đánh bại ngươi, chúng ta chính là thứ nhất.

Chung Hải phách lối nói.

Lăng Hàn không nhanh, cũng không chậm, tâm linh của hắn kiên định, sao lại bị người khác mê hoặc? Hắn đi lên lôi đài nói:

- Loạn Tinh Hoàng Triều, Lăng Hàn.

- Bích Lạc Hoàng Triều, Chung Hải, mời!

- Mời!


Đợi Lăng Hàn nói ra chữ mời, Chung Hải lập tức nhe răng cười, huy quyền đánh tới Lăng Hàn.

Lăng Hàn tiện tay đánh ra một đạo kiếm khí, dễ dàng hóa giải một quyền này.

- Có chút thực lực.

Chung Hải cười nhạt, một quyền kia chỉ là thử xem mà thôi. Thần sắc của hắn ngưng tụ, song quyền nắm chặt, hai mắt nguyên bản hắc bạch phân minh đã biến thành màu trắng.

- Nộ Hải Quyền!

Hắn hét lớn, song quyền cùng oanh, nhất thời, sóng triều nổ lớn, hư ảnh một đạo biển gầm hiện lên, va chạm về phía Lăng Hàn.

Chiến lực Phá Hư hai mươi hai tinh, sắp tiếp cận hai mươi ba tinh.

Lăng Hàn thầm bình luận, bất quá, bây giờ chiến lực của hắn đã bao nhiêu?

- Đi!

Hắn đoạt bước mà ra, đánh ra một chưởng, quang hoa kim sắc dũng động, trực tiếp phá tan biển gầm, tiếp tục đánh về phía Chung Hải.

Chung Hải lộ ra vẻ hoảng sợ, đối phương đây là lực công kích gì a, đơn giản liền oanh phá Nộ Hải Quyền của hắn. Hắn vội xoay người, đây là át chủ bài của hắn, lợi dụng lực phòng ngự đến chiến thắng.

Oanh!

Chưởng của Lăng Hàn ấn vào mai rùa, thân hình của hai người đều dừng lại, chỉ thấy thần văn trên mai rùa chớp động.

Lại cản được?

Khán giả đều thất vọng, bọn họ tự nhiên hy vọng Lăng Hàn có thể thắng, ngay cả người của Trụ Thiên Hoàng Triều cũng không ngoại lệ.

Tạp, thanh âm thanh thúy truyền đến, chỉ thấy trên mai rùa xuất hiện vết rạn, tiếp đó như mạng nhện lan tràn, trong nháy mắt đã hiện đầy cả lưng.

Tiếp đó, từng mãnh nghiền nát, giống như đồ sứ.

Nát!


Quy, ở trong sinh linh bình thường, đây là danh từ phòng ngự cường đại, ngay cả Mãnh Hổ Hùng Sư cũng không có biện pháp làm gì chúng. Mà tiến vào trình tự Yêu thú, lực phòng ngự của quy đề thăng lần thứ hai.

Yêu tu cực hạn là Thần Thú, lực phòng ngự tự nhiên càng thêm kinh người.

Chung Hải trời sinh dị bẩm, có một tia huyết mạch của Thượng Cổ Thần Thú Huyền Vũ, này thể hiện ở phòng ngự của hắn, trên lưng có một khối xương được xưng "Thần Chi Lĩnh Vực", bởi vì chỉ có Thần linh mới có thể oanh phá.

Trên khán đài, tất cả khán giả đều mục trừng khẩu ngốc, ngay cả rất nhiều cường giả Sơn Hà Cảnh, Nhật Nguyệt Cảnh cũng không thể tin tưởng.

Lăng Hàn rõ ràng chỉ là Phá Hư Cảnh mà thôi, nhưng tại sao chiến lực lại cường đại như vậy?

Trên đài cao, đại nhân vật của Bích Lạc, Trụ Thiên Hoàng Triều hơi cảm ứng, xem Lăng Hàn có phải mượn quốc thế hay không, nhưng để bọn họ thất vọng là, trên người Lăng Hàn không có vết tích ngoại lực, hơn nữa trên Đồ Đằng quốc gia cũng không có tên Lăng Hàn.

Trên Đồ Đằng vô danh, liền không thể lấy quốc thế, này là đạo lý ai cũng biết.

Chiến lực bản thân... cũng có thể cường đại như thế?

Điều này làm cho rất nhiều đại nhân vật kinh ngạc, bởi vì Phá Hư Cảnh còn không có nhảy vào Thần cấp, ảnh hưởng điều không phải quá lớn, nên cho dù kỳ tài ngút trời cũng chỉ yêu cầu mình đạt đến chiến lực hai mươi tinh là đủ, không cần thiết liều mạng ở bước này.

Dù sao con đường võ đạo quá dài, hơn nữa, ngươi ở Phá Hư Cảnh tu luyện càng hoàn mỹ, năng lực vượt cấp có thể tăng mấy tinh?

Ta ở Sơn Hà Cảnh, Nhật Nguyệt Cảnh đồng dạng có thể tu luyện hoàn mỹ, chiến lực tăng lên chẳng phải càng cường đại.

Chính bởi vì Thần Cảnh vượt cấp chiến đấu quá khó khăn, nên truy cầu cảnh giới mới là vương đạo.

Thình thịch, Chung Hải rơi xuống lôi đài, phát sinh tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Mai rùa này chính là một bộ phận thân thể của hắn, bây giờ bị đánh nát, tự nhiên để hắn đau nhập nội tâm. Nhưng trước đó hắn thắng quá hèn hạ, bởi vậy nhìn hình dạng hắn hiện tại, chúng nhân đều khoái ý, cảm thấy giải hận.

- Bài vị đã định, lần này tam quốc tranh phách, Loạn Tinh Hoàng Triều thứ nhất, Bích Lạc Hoàng Triều thứ hai, Trụ Thiên Hoàng Triều thứ ba.

Thanh âm của Cửu Quận Vương ở trên đài cao vang lên, tuyên bố kết quả sau cùng.

Đám người Lăng Hàn, Diệp Thừa Vận đều được ca ngợi, theo thứ tự mỗi người nhận trăm khối Chân Nguyên Thạch, đây chính là một khoản tài phú không nhỏ, chỉ tranh tài một hồi mà thôi, có thể nói trọng thưởng.

Lăng Hàn đang muốn theo Tả Tướng ly khai, chỉ thấy một cung nữ đuổi theo, đầu tiên là vén áo thi lễ, sau đó nói:

- Phụng ý chỉ của Bệ Hạ, truyền Lăng Hàn diện thánh.

Tả Tướng hơi sửng sờ, vội cung kính nói:

- Tuân chỉ!

Hướng Thừa Duẫn đố kị muốn phát rồ, dân đen từ Tiểu Thế Giới mà đến này cư nhiên được Nữ Hoàng bệ hạ triệu kiến, này là vận khí như thế nào! Ngay cả hắn cũng chỉ là bởi vì theo Tả Tướng, mới có thể xa xa trông thấy nữ hoàng.

Này là kiêu ngạo thuộc về hắn, nhưng bây giờ thì sao, tiểu tử Phá Hư Cảnh kia cư nhiên có thể gần gũi tiếp xúc với Nữ Hoàng bệ hạ, trong nháy mắt đã đạp kiêu ngạo của hắn dưới chân.

Hắn hận, trước đây tại sao lại mang Lăng Hàn về, không bằng trực tiếp trấn giết, tùy tiện lập một hoàng đế bù nhìn không được sao.

---------------