Thần Đạo Đan Tôn

Chương 947: Thu hoạch ngoài ý liệu (Thượng)

Vương Uyển và Trương Thanh thì nhếch miệng, lộ ra biểu tình quả nhiên như vậy.

Có ai không sợ chết chứ?

Lăng Hàn vươn tay, cầm cái vòng lên, chợt ra sức, ba, cái vòng này thì bị hắn bẻ gẫy. Hắn thuận tay ném trên đất, thản nhiên nói:

- Chuyển cáo cho Triệu Luân, hảo ý tâm lĩnh, vô phúc tiêu thụ.

Ba, vòng cổ chó rơi trên đất, phát ra tiếng kêu thanh thúy.

Toàn trường lần nữa lặng ngắt như tờ.

Lăng Hàn đây là muốn đối nghịch với Triệu Luân!

Hắn từ đâu tới dũng khí, ở đâu ra tự tin? Triệu Luân a, con trai độc nhất của Triệu Đại Tướng Quân, cường giả Sơn Hà cảnh đại cực vị, có người nói bản thân là thiên tài Tam tinh, ngươi lấy tư cách gì đối kháng?

- Lớn mật, dám hư hao lễ vật của Triệu sư huynh, ngươi có biết phạm vào tội lớn bực nào không?

Vương Uyển lớn tiếng quát lên.

Ánh mắt của Lăng Hàn lạnh lùng nói:

- Cầm vật như vậy tới nhục nhã ta, chẳng lẽ còn không đập? Hai người các ngươi lập tức cút cho ta, đừng để ta nhìn mà tâm phiền.

- Ngươi đã là một người chết, còn dám kiêu ngạo?

Vương Uyển lãnh đạm nói.

Ba!

Lăng Hàn đưa tay, một bả liền hắn xách lên, lấy thực lực của hắn bây giờ, chiến lực ở dưới hai mươi tinh tự nhiên không phải đối thủ của hắn. Hắn nắm cổ của Vương Uyển, lạnh lùng nói:

- Nếu ta đã là một người chết, cũng không ngại kéo mấy người chôn cùng!

Vương Uyển sợ đến cả người dựng đứng lông mao, hắn không muốn vì Triệu Luân dâng ra sinh mạng chút nào a. Hắn và Lăng Hàn lại không thù không oán, nếu chết, chẳng phải là thua thiệt lớn sao?

- Không không không, đừng giết ta!

Hắn run rẩy nói.

- Người nhát gan!


Lăng Hàn thuận tay ném một cái, ném Vương Uyển ra ngoài.

Trong học viện cho phép luận bàn, nhưng tuyệt không cho phép chí tử tàn phế, xưa nay Lăng Hàn không cảm giác mình là một người chết, đương nhiên sẽ không vì một tiểu nhân vật mà ném mình vào.

- Cút!

Hắn quát lên.

Vương Uyển và Trương Thanh vội vã bỏ chạy, thực lực của bọn họ không yếu, nhưng ở trong Phá Hư Cảnh há có người là đối thủ của Lăng Hàn.

- Các ngươi còn quên một vật!

Lăng Hàn nhấc chân, hưu, đá cái vòng kia tới.

Vương Uyển trở tay nắm bắt, chân lại không dám ngừng, bỏ chạy mất dạng.

Mọi người nhìn trong mắt, chỉ cảm thấy tuy Lăng Hàn ngang ngược một hồi, nhưng sau đó thì sao?

Mặc dù học viện có quy định, học sinh cao giai không thể xuất thủ với học sinh đê giai, nhưng Lăng Hàn không thể vĩnh viễn là Phá Hư Cảnh, một ngày nào đó hắn rảo bước tiến lên Sơn Hà cảnh tiểu cực vị, vậy tiểu cực vị đỉnh phong liền có thể khiêu chiến hắn.

Ngươi là thiên tài Tứ Tinh không sai, nhưng học viện đồng dạng không thiếu thiên tài Tam Tinh, thiên tài Nhị Tinh, như cũ có thể sửa chữa cho ngươi thống khổ.

Hơn nữa, ngươi có thể vĩnh viễn ở trong học viện sao?

Mọi người đều lắc đầu, hiển nhiên, thời gian của Lăng Hàn không nhiều lắm rồi.

...

La gia.

La Hồng Đạo gọi La Bá đến, nói:

- Ngươi đã luyện hóa xong Khấp Huyết thạch?

- Vâng, gia chủ đại nhân!

La Bá tràn đầy tự tin, bây giờ chiến lực của hắn cao tới hai mươi mốt tinh, cho hắn hiện lên cảm giác bành trướng mãnh liệt.

- Dân đen kia kết tử thù với Triệu Luân, đã định trước không còn sống lâu nữa!

La Hồng Đạo nói.


- Ngươi lập tức đi khiêu chiến dân đen kia, nếu không hắn chết ở trong tay Triệu Luân, sỉ nhục của ngươi liền không có cơ hội tẩy sạch, hơn nữa, thay Triệu Luân giết dân đen kia, nói không chừng chúng ta có thể leo lên đại thụ của Triệu Đại Tướng Quân.

- Vâng, gia chủ đại nhân!

La Bá cười nhạt, hắn rất khẩn cấp muốn giết chết Lăng Hàn.

Ở ngày thứ hai Triệu Luân tống xuất "lễ vật", La Phách liền phát chiến thiếp, muốn cùng Lăng Hàn quyết nhất tử chiến.

Không phải luận bàn thông thường, mà là sinh tử đấu.

Ở Xích Thiên Học Viện, nếu như cảnh giới võ đạo song phương như nhau, tỷ như đều là Sơn Hà Cảnh tiểu cực vị hoặc Phá Hư Cảnh, như vậy tùy thời tùy chỗ đều có thể luận bàn, chỉ cần một phương muốn chiến, căn bản không cần bên kia đồng ý.

Nhưng luận bàn như vậy không thể chí tử tàn phế, bằng không học viện sẽ truy cứu.

Còn muốn tử chiến, nhất định phải ước chiến công khai, được đối phương đồng ý, tiếp đó mới có thể bắt đầu. Nói như vậy, vô luận cuối cùng là kết quả gì, ai cũng không cần phụ trách.

Bất quá, nhiều năm như vậy, số lần sinh tử chiến là rất ít ỏi.

Tử chiến!

Người trong học viện đều kinh ngạc, tuy không có mấy người để mắt võ giả từ Tiểu Thế Giới đến, nhưng Lăng Hàn bất đồng, người ta là Đế Vương khai thiên mà đến, ý vị thực lực của hắn mạnh tới hai mươi tinh.

Mà La Phách hẳn càng rõ ràng thực lực của Lăng Hàn, trước đây bị đối phương tát hai cái mà không thể phản kháng, nhưng bây giờ lại đưa ra tử chiến với Lăng Hàn, trúng tà sao?

Lẽ nào thực lực của La Phách đại tiến, tự nhận có thể hơn Lăng Hàn?

Hiện tại La Phách đã ra chiêu, chỉ xem Lăng Hàn có tiếp hay không.

Lăng Hàn trả lời rất thẳng thắn, trả thù lao liền đánh, lệ phí di chuyển mười khối Chân Nguyên Thạch, mà thắng thì phải trả một trăm khối, trước ký hiệp nghị lại đánh.

Quả nhiên, người này một chút cũng không có thay đổi.

Biết được Lăng Hàn đáp lại, tất cả mọi người đều cảm thấy buồn cười. Rõ ràng đã có kình địch như Triệu Luân, nhưng vẫn không bị ảnh hưởng, đầu óc người này làm bằng cái gì a, cũng quá thô đi.

Lúc này La Phách trả lời rất nhanh, đồng ý điều kiện của Lăng Hàn.

Song phương ước định, ba ngày sau đánh một trận.

Lăng Hàn có thể khẳng định, La Phách nhất định là thực lực đại tiến, mới dám quyết tử chiến với hắn, bằng không không có khả năng vừa đưa Chân Nguyên Thạch lại toi mạng, trên đời nào có người tốt như vậy?

Nhưng hắn không sợ, trừ hắn ra, bất luận kẻ nào cũng không biết bây giờ chiến lực của hắn đạt tới mức nào.

Lực lượng... mười bảy tinh, chiến lực hai mươi lăm tinh!

Phá Hư Cảnh một tinh tức một thiên địa, mà từ hai mươi tinh bắt đầu, đề thăng chiến lực trở nên khó khăn không gì sánh được, cũng ý nghĩa mỗi đề thăng một tinh, chiến lực chênh lệch cũng lớn không gì sánh được.

La Phách có thể ở trong mấy ngày ngắn ngủi xông lên hai mươi tinh, lại vượt qua năm tinh?

Này ai tin a.

Lăng Hàn sinh hoạt không có bất kỳ thay đổi, hắn hết sức tò mò với lão nhân tóc trắng ở Thư Các, trước hắn cũng tìm người hỏi thăm qua, nhưng không người biết lai lịch của vị Từ lão đầu kia, chỉ biết ở trước đây thật lâu hắn liền trông Thư Các, mỗi lần nhìn hắn đều là một bộ sắp chết, nhưng lại sống rất lâu, kỳ quái không gì sánh được.

---------------