Thần Đạo Đan Tôn

Chương 907: La Liệt

Hướng Thừa Duẫn căn bản không cần Lệ Tướng mở miệng, đã nhìn Lăng Hàn làm một tư thế mời khách nói:

- Tả Tướng đại nhân muốn nghỉ ngơi, ta đưa ngươi đi biệt viện của mình.

Hai người đi ra cửa.

Lệ Tướng vuốt râu, lẩm bẩm nói:

- Coi như thiên phú không phải thượng thừa nhất, nhưng có thể khai thiên mà đến, tất nhiên có chỗ hơn người! Nếu như ở trong khảo hạch có điểm sáng gì, bổn tướng có thể bồi dưỡng một hồi, dù sao “cái kia” cũng sắp đến rồi.

Ở Hướng Thừa Duẫn dẫn dắt, Lăng Hàn đi tới một toà biệt viện.

Tả Tướng phủ thực quá to lớn, số lượng phòng khách lấy trăm tính, hơn nữa mỗi một toà đều xa hoa, như tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ, khiến người ta nhìn liền thoải mái.

Tả Tướng rất bận, Hướng Thừa Duẫn là người tâm phúc của Tả Tướng cũng chưa chắc nhàn nhã, sau khi sắp xếp Lăng Hàn ở lại, hắn khách khí bảo Lăng Hàn có chuyện gì có thể tìm hắn, sau đó xoay người rời đi.

Lăng Hàn đương nhiên biết đối phương chỉ là đang khách sáo mà thôi, hắn là thân phận gì? Kỳ thực không khác quốc chủ của quốc gia thua trận, hơn nữa ngay cả Thần cấp cũng không có bước vào, có thể đòi người ta đánh giá cao hắn sao?

Địa vị là dùng thực lực tránh ra, mà không phải khóc ra, cầu ra.

Khi còn trẻ Tả Tướng là nhân vật cao cao tại thượng sao? Khi còn trẻ Loạn Tinh Nữ Hoàng cũng là chí tôn một phương sao?

Còn không phải bắt đầu lại từ đầu!

Tâm thái của Lăng Hàn rất ôn hòa, trước mắt hắn cần quan tâm chính là tiến vào Xích Thiên Học Viện, học tập đan đạo và võ đạo, hai bên đồng tiến. Còn trận đạo có thừa lực sẽ đi học một hồi, nếu quá bận cũng chỉ có thể từ bỏ.

Ham nhiều nhai không nát, ở Hằng Thiên Đại Lục bởi vì hắn làm người hai đời, nhưng hiện tại hết thảy gốc gác đều dùng sạch sẽ, hết thảy đều phải bắt đầu từ con số không.

Bước thứ nhất, trước tiên để lực lượng xông lên Phá Hư hai mươi tinh!

Ở Thần Cảnh, người có thể vượt qua một tiểu cảnh giới nhỏ chiến đấu là thiên tài Nhất Tinh, cứ thế suy ra, còn có thiên tài Nhị Tinh, thiên tài Tam tinh, thiên tài Tứ tinh, nhưng dựa theo Dực Song Song nói, nàng chỉ ở trong cổ điển biết đã từng có thiên tài Ngũ Tinh.

Tại Thần giới, thiên tài như vậy ít đến như lông phượng sừng lân!


Có điều, Dực Song Song chưa từng nghe nói, cũng không có nghĩa là nơi này không có, dù sao Thần giới lớn đến không cách nào hình dung. Đối với Lăng Hàn mà nói, hắn cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần tu mỗi cảnh giới đến hoàn mỹ, vậy cùng cảnh giới chiến một trận, hắn sợ ai chứ?

Oành oành oành oành!

Hắn còn muốn tu luyện một hồi, tăng lên lực lượng Thần Hồn, không nghĩ tới cửa viện bị gõ vang lên, gấp đến độ như có người chết.

Người gõ cửa tất nhiên là loại không có tính kiên trì.

Lăng Hàn đi tới mở cửa, chỉ thấy ngoài cửa đứng một đôi nam nữ trẻ tuổi, nữ vừa rồi từng thấy, là con gái nhỏ của Tả Tướng, Lệ Vi Vi tiểu thư. Nam tử nhìn qua khoảng hai mươi, có điều bên khóe miệng còn có một chút lông tơ nhàn nhạt, nói rõ hắn thật vô cùng trẻ tuổi.

- La Liệt, lên, đánh hắn!

Lệ Vi Vi chỉ vào Lăng Hàn nói, thật giống như mệnh lệnh một con chó vậy.

Nam tử trẻ tuổi kia tự nhiên chính là La Liệt, hắn là đời sau một vị quan lớn ở Hoàng Đô, cũng là một thiên tài. Hắn tràn ngập dã tâm với Lệ Vi Vi, có ý định muốn kết hôn hòn ngọc quý trên tay Tả Tướng đại nhân, bởi vậy chỉ cần rảnh rỗi sẽ chạy đến Tả Tướng phủ.

Hắn còn có ca ca gọi La Phách, chỉ lớn hơn hắn 2 tuổi, Phá Hư tầng chín, mà La Phách càng thêm thiên tài, sức chiến đấu ép thẳng tới mười chín tinh, là một trong tam đại cao thủ trẻ tuổi của Hoàng Đô.

Cái tuổi trẻ này đương nhiên là chỉ Thần cấp trở xuống, bằng không Phá Hư Cảnh lại yêu nghiệt cũng chịu không được một ánh mắt của Sơn Hà Cảnh, đây là nghiền ép của Thần linh với phàm nhân.

Tuy La Liệt không bằng ca ca của hắn, nhưng sức chiến đấu cũng đạt đến mười bảy tinh, tự tin rất cao. Bởi vậy, trước bị Lệ Vi Vi giựt giây, hắn liền chạy tới, phải cho Lăng Hàn đẹp đẽ để lấy lấy lòng Lệ Vi Vi.

- Ngươi đắc tội Tứ tiểu thư, còn không mau quỳ xuống xin lỗi?

La Liệt ngạo nhiên nói, hắn tự tin thân phận, nghe Lệ Vi Vi nói người này mới từ Tiểu Thế Giới đến, tự nhiên không muốn giao thủ với Lăng Hàn, cho rằng đây là ô nhục với mình.

Xứng đáng sao?

Một tiện dân của Tiểu Thế Giới!

Lệ Vi Vi nhất thời bất mãn, nàng không phải muốn Lăng Hàn quỳ xuống xin lỗi, mà muốn đánh bại Lăng Hàn, đây là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng... nói đến quyền thế, La Liệt có thể so với nàng sao? Vậy nàng cần gì phải kéo đối phương qua.

Lăng Hàn cười nhạt, thầm nghĩ bất kể là Tiểu Thế Giới hay Thần giới, kỳ thực người đều giống nhau, khác biệt ở chỗ người của Thần giới càng mạnh mẽ hơn một ít, sau khi có quyền thế vẫn miễn không được vênh mặt hất hàm sai khiến.


Đây là bệnh, phải quản lý!

- Ta không có thói quen quỳ, không bằng ngươi làm mẫu cho ta một chút?

Hắn nói, không cho đối phương chút mặt mũi nào, cũng không cho Lệ Vi Vi mặt mũi.

Hắn xem như nhìn ra rồi, loại tiểu thư điêu ngoa này là không thể nuông chiều, càng nuông chiều càng có ý phản nghịch.

Vẻ mặt của La Liệt lập tức trở nên âm trầm nói:

- Chỉ là tiện dân của Tiểu Thế Giới, cũng dám tranh luận với ta? Ngươi có biết La gia ta đại biểu cái gì không?

Nữ hoàng đại nhân thân phong tước vị, có thể đời đời kế tục!

Sắc mặt của Lăng Hàn lập tức trở nên âm trầm nói:

- Cả ngày đem hai chữ tiện dân treo ở bên mép, cũng không thể lộ ra cao quý của ngươi! Lập tức xin lỗi, bằng không ta liền đánh cho ngươi xin tha!

- Ha ha ha ha!

La Liệt ôm bụng cười nói.

- Thực sự là cười chết ta rồi, ngươi một tiện dân của Tiểu Thế Giới cũng dám muốn ta xin lỗi? Mi xứng à? Mi xứng à? Mi xứng à?

Hắn hỏi liền ba câu mi xứng à, tâm ý xem thường lộ rõ trên mặt.

Lăng Hàn lãnh đạm nói:

- Đây là Tả Tướng phủ, ta ở đây, chính là khách của Tả Tướng. Ngươi chạy đến quý phủ của Tả Tướng, ngang ngược nhục nhã với khách mời của Tả Tướng, đây là không để Tả Tướng đại nhân ở trong mắt!

Ta sát!

La Liệt sững sờ, khóe miệng hơi co giật, ngươi cũng quá biết chụp mũ đi, ta chỉ mắng ngươi một câu tiện dân... mà cái này cũng là sự thực, làm sao liền thành không để Tả Tướng đại nhân ở trong mắt?

Lời này không thể định a, nếu không coi như hắn là hậu nhân La gia cũng phải lột một lớp da!

Miệt thị Tả Tướng, đây là tội lớn!

- Ngươi, ngươi đừng vội nói hưu nói vượn!

Hắn thở gấp nói.

---------------